Ngự Lôi

Quyển 4 - Chương 11: Ra khỏi thành




Edit: Tue Nguyen

Beta: Sakura

Ba ngày, trong ba ngày liên tục, Phùng Sí không ngừng công kích, khiến trong lòng mọi người ở thành Đế Do bàng hoàng.

Mà cấp Thánh liên tục công kích trong ba ngày như vậy cũng để đa số người chú ý tới.

“Hắc, ông già kia! Ba ngày, ông có mệt hay không!” Đột nhiên một giọng nói xuất hiện, khiến Hỏa Âu sợ hãi, cũng khiến Phùng Sí nhận ra. Trong lòng thầm mắng một câu, quả nhiên vẫn đến!

Xoay người, liếc mắt liền thấy một người đàn ông đang đứng giữa không trung, tóc bạc trắng, không phải là do nhuộm mà do tóc hoa râm tự nhiên, khuôn mặt lại là trung niên, người vừa nói chuyện chính là người này.

“Ha ha! Hằng Phong, ngọn gió nào thổi ông tới?” Phùng Sí cười nói, trong lòng lại âm thầm cẩn thận.

Đám người này, trừ phi là Minh Chủ hạ lệnh, ai cũng không nhúc nhích. Mà Phùng Sí cũng chỉ vì có chuyện tốt, cũng còn hay tiếp xúc với bên ngoài, Lãnh Danh Nhiên cũng mới tìm được ông trong thời gian sớm nhất. Nhưng, cuối cùng thì công kích trong ba ngày qua đã  hấp dẫn những người đang bế quan.

Không sai, người đến không chỉ có một mình Hằng Phong, chỉ thấy ngay lập tức, lại có một người đi tới, một phụ nữ vô cùng quyến rũ, mặc một váy dài màu đen xẻ dọc bắp đùi, lộ ra thân hình hấp dẫn, khoảng 30 tuổi, đây chính là thời kì phụ nữ thành thục và quyến rũ nhất. Thấy người phụ nữ kia kín đáo cười một tiếng, nói, “Tôi nói cho hai người các anh biết, không tốt bụng! Tìm được chuyện vui cũng không cho tôi biết!”

“La Dao, chuyện này không liên quan tới tôi. Phải biết rằng tôi cũng vừa mới đến mà!” Hằng Phong nhàn nhạt cười nói, phủ nhận tất cả.

“Hôm nay cũng đúng dịp, tất cả mọi người đều ở cùng một chỗ? A, nhưng Phong Tử không có xuất hiện.” Người phụ nữ được gọi là La Dao nói đùa, một đôi mắt câu hồn nhìn về Phùng Sí.

Hằng Phong cũng nhìn Phùng Sí.

“Xem một chút! Nhìn cái gì nhìn! Nhìn làm cái gì! Tôi đang bộn rộn đây! Do mấy tên nhóc kia mời tôi đến giúp, các người từ đâu đến thì trở lại đó đi! Xem náo nhiệt gì!” Bị nhìn có chút phiền chán, Phùng Sí gào thét một tiếng, biểu hiện ra tâm tình của lão đang không vui.

“Ai nha, ai nha! Phùng Sí, đừng nghĩ tôi cái gì cũng không biết. Lúc trước taôi nghe nói trong thành Đế Do có tiểu qủy hay ho mới tới, ông đừng nghĩ ông không nói là tôi sẽ không biết.” La Dao cũng không để ý, tiếp theo cười kiều mỵ, chẳng qua lần này ý cười không tới mắt, thậm chí có chút cảnh cáo.

“Thiếu nữ Mặc Hi kia không đơn giản đâu. Bất kể thế nào, phần náo nhiệt này không thể thiếu phần của tôi, phải không?” Hằng Phong lạnh nhạt nói tiếp.

Hai người này rõ ràng nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Biết rằng khi bọn họ biết thì sẽ như thế mà! Trong lòng Phùng Sí thầm mắng một tiếng, cũng không có quá mức kích động, dù sao từ lúc đầu đại khái lão cũng đoán được sẽ như vậy, lấy khuôn mặt thối ra nói, “Các người nghĩ muốn góp vui thì tùy các người! Nhưng muốn bắt Mặc Hi, trước tiên phá vỡ mai rùa này rồi hãy nói.”

“Sao?” Lúc này La Dao mới nhìn đến vòng phòng hộ trước mắt, có chút kinh ngạc nói, “Đây là nguyên nhân khiến ông tấn công ba ngày liên tục?” Đang nói, ánh sáng tím sáng rọi trong tay chớp động, một ngọn lửa nóng rực đánh vào vòng phòng hộ kia, nhưng kết quả vẫn là biến mất.

“Không đơn giản!” Thấy kết quả như vậy, Hằng Phong kinh ngạc.

“Hừ! Nếu đơn giản, thì ông đây có thể ở đây lâu như vậy?” Phùng Sí lạnh nhạt nói, đối với mấy người này, lão không có tâm tính tốt.

“Ha ha, không đơn giản thì sao? Chúng ta ba người cấp thánh, còn sợ không phá được một vòng phòng hộ nho nhỏ này?” La Dao nói nhỏ nhẹ, trong lòng bàn tay lóe lên ánh sáng tím sáng rọi, ngọn lửa lại xuất hiện, đồng thời còn có âm thanh đùa giỡn nhẹ nhàng của cô ta, xuyên thấu toàn thành, “Trong thành cô bé gọi là Mặc Hi nghe đây, bây giờ nếu đi ra, chị đây bảo đảm sẽ không giết những người khác!”

Chị?

Nghe cách xưng hô này, Phùng Sí bĩu môi, tuổi này mà còn tự xưng là chị?

Nhưng rõ ràng mục tiêu của bọn họ cũng là Mặc Hi, cũng nhìn ra, thấy hình ảnh như vậy, nếu không phải vì thiếu nữ này, sao bọn họ sẽ đi?

Hằng Phong cũng không nói nhiều, bàn tay chuyển động, ánh sáng tím sáng rọi cũng chớp động, giọng nói hờ hững truyền đến, “Nhóc con sẽ không nghĩ rằng cái vòng phòng hộ nho nhỏ này có thể ngăn cản được công kích liên tục của ba cao thủ cấp Thánh chứ?”

Ba tên cấp Thánh......

Trong thành Đế Do một trận kinh ngạc dâng lên, ở trong mắt người bình thường, thậm chí là trong mắt tu luyện giả, cấp Thánh cũng khó thấy, mà hôm nay, lại xuất hiện ba tên, trời ạ! Ba tên đấy, chỉ cần vòng phòng hộ vừa vỡ, giơ tay nhấc chân liền có thể giết toàn bộ người!

Mà mục đích của bọn họ, nghe giọng điệu nói chuyện của bọn họ, lại chỉ vì Mặc Hi.

“Không ra sao? Xem ra chỉ có thể dùng thực lực để nói chuyện. Dù sao cũng không có chuyện để làm, vòng phòng hộ này bị vỡ ra chỉ là vấn đề thời gian.” La Dao lại nói cười, chẳng qua động tác trên tay đã nghiêm túc, vô số ngọn lửa hướng vòng phòng hộ tấn công.

Cùng công kích còn có Hằng Phong và Phùng Sí khó chịu.

Chỉ nghe âm thanh kia không ngừng phát ra “Xẹt xẹt”, khiến tâm trạng của mọi người trong thành Đế Do thần bị kích thích không ngừng.

Mà lúc này, mọi người ở thành Đế Do vừa vì ba tên cấp Thánh này kinh sợ, tiếp theo lại bởi vì Mặc Hi đột nhiên nói một câu khiến mọi người kinh sợ hơn.

“Hi! Bạn nói cái gì? Bạn nói lại một lần nữa!” Lạc Nguyệt không thèm để ý thứ khác, bay thẳng đến hỏi Mặc Hi.

Mặc Hi ngồi trên ghế, gỡ lấy tay Lạc Nguyệt đang cầm quần áo của cô xuống, an ủi cười với bạn ấy một tiếng, tiếp theo nói lại vấn đề một lần nữa, “Tớ nói, tớ sẽ đi ra ngoài, một mình đi ra ngoài!”

“Vì… vì sao?” Lạc Nguyệt bắt buộc tỉnh táo lại, sắc mặt nghiêm túc nhìn Mặc Hi, “Bạn không có nghe sao? Người mà ba tên cấp Thánh phía ngoài kia muốn bắt chính là bạn đấy! Bây giờ bạn đi ra ngoài không phải là chịu chết sao? Nếu bạn hi sinh chính mình, thì có thể bảo vệ chúng ta sao? Chẳng lẽ bạn quên mất, bạn đã nói là muốn hủy diệt Liên minh dị năng sao?”

Càng nói càng kích động, có thể thấy đối với Mặc Hi, sự tỉnh táo của Lạc Nguyệt cũng giảm đi.

“Ha hả, Nguyệt, bạn nghĩ tớ sẽ đi chịu chết? Tớ sẽ như vậy mà hi sinh chính mình? Đối với tớ là không có lòng tin đi.” Gõ nhẹ đầu của Lạc Nguyệt, cũng giảm bớt sự kích động của Lạc Nguyệt. Liền nghe Mặc Hi bình tĩnh nói, “Tớ từng nghĩ qua quyết định như vậy trước khi hai tên cấp Thánh kia đến, chẳng qua là bây giờ bọn họ đến thì quyết định này càng thêm chắc chắn.”

Khẽ dừng lại, thấy mọi người cũng im lặng nghe, Mặc Hi cũng cười nhạt, tiếp theo giải thích, “Phải biết rằng vẫn ở lại đây chờ bọn họ đánh vỡ phòng hộ, sau đó lại một lần nữa liều mạng, bị động phòng thủ như vậy sẽ không thể tiến bộ thêm được. Thực lực vĩnh viễn ở trong chiến đấu sống chết mới trưởng thành, còn có, tớ muốn phản công lại! Đối với tốc độ và che giấu hơi thở, tớ vẫn có tự tin.”

“Kia, một mình cũng quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận......” Lạc Nguyệt vẫn không yên tâm.

“Tớ muốn chính là nguy hiểm, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Hơn nữa, Nguyệt quên tớ là Dị năng giả toàn hệ sao? Muốn giả thành người khác đối với tớ mà nói cũng không khó.”

“Nhưng......” Kỳ thật sao bọn họ hiểu đạo lý trong đó, chẳng qua không muốn một mình cô đối mặt với nhiều áp lực mà thôi.

“Ba hiểu được, Mặc Mặc, tất cả đều cẩn thận.” Cuối cùng An Dĩ Mẫn mở miệng, dịu dàng nở nụ cười, còn có tin tưởng, “Chúng ta chờ con trở về.”

“Chúng ta chờ bạn trở về!”

“Tất cả cẩn thận!”

Nhìn từng người nói, cuối cùng, Lạc Nguyệt trầm xuống, nắm chặt tay của Mặc Hi, “Hi! Bạn tuyệt đối, tuyệt đối phải trở về! Bằng không tớ sẽ giết cả nhà bạn!”

“...... Khụ, khụ khụ!” Một câu nói khiến Mặc Hi sặc, nhưng rõ ràng, ánh mắt Lạc Nguyệt hoàn toàn nghiêm túc, mà có thể để cô nói ra lời này cũng rõ ràng nhìn ra sự nghiêm túc của cô, cuối cùng bất đắc dĩ nói, “Tớ nhất định sẽ trở về!” Nhất định......

“......” Cắn cắn môi, Lạc Nguyệt cũng buông tay.

Mặc Hi đảo mắt nhìn về đám người Phiêu Linh và Hắc Ảnh còn có Quỷ, thấy bọn họ cũng không nói, chỉ nhìn cô mà thôi, lại là cười một tiếng, “Tôi sẽ trở về.”

Lời này là nói với bọn họ, cũng là nói với mọi người.

Tiếp theo, gật đầu, cô biến mất.

An Dĩ Mẫn nhìn chỗ Măc Hi vừa đứng, một lúc sau, quay đầu, nhìn mọi người, nói cười, “Mặc Mặc cũng là người có tính bướng bỉnh. Các cháu không đi tiễn nó sao?”

“Không đi! Không nhìn!” Lạc Nguyệt trầm giọng nói.

“Ha hả, cũng thế.” Ai cũng không muốn nhìn dáng vẻ khi cô rời khỏi lúc sẽ là cái gì, hoặc do trốn tránh, mắt chuyển nhìn về người đang đứng một chỗ im lặng.

Dáng người thon dài, mặc một bộ quần áo huấn luyện màu đen huấn luyện, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng, trên mặt cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ có đôi con ngươi đen nhánh kia như có chút  xuất thần, càng hiện ra thêm khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc màu đen khiến khuôn mặt yên lặng kia càng có vẻ thành thục.

Không phải là An Diệc Kì thì là ai?

Giờ phút này, mọi người cũng chú ý tới hắn, mà con ngươi Lạc Nguyệt lại càng thoáng qua một tia kinh ngạc và ảm đạm, hắn thật thành thục......

Phiêu Linh và Khố Lạp cũng nhìn hắn,nhưng Phiêu Linh là đờ đẫn nhìn còn Khố Lạp động động miệng nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì cả.

An Diệc Kì một hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, nhìn về mọi người, nhất là hai người Phiêu Linh và Khố Lạp dừng lại một chút, sau đó khẽ gật gật đầu, giọng nói hơi khàn, “Con đi trước.”

Nói xong, xoay người rời khỏi. Mọi người cũng không nói lời nào.

“......” Trong lòng An Dĩ Mẫn lại càng buồn rầu, này rốt cuộc là đúng hay sai......

“Xẹt xẹt......”

Ở công kích tiếp theo, Mặc Hi im lặng xuất hiện trước mặt ba người Phùng Sí, chỉ cách một tầng phòng hộ.

“A! Là Lôi Đế!” Phát hiện ra Mặc Hi còn có người bình thường trong thành Đế Do.

“Lôi Đế! Lôi Đế!”

Một trận gào thét.

Sắc mặt La Dao thoáng qua một tia khinh bỉ, “Lôi Đế? Thế mà bọn họ cũng gọi được! Đế, sao bọn họ có thể hiểu, làm sao một đứa bé cấp Hoàng có thể đảm đương được!”

“Cô vẫn nhỏ mọn như vậy? Chuyện nhỏ vậy mà tức giận sao.” Phùng Sí không chút hoang mang nói móc cô.

“Hừ!” La Do hừ lạnh một tiếng, lần này đến cũng vì thiếu nữ này, cũng không để ý đến việc nhỏ này, nếu là người bình thường, cô trực tiếp giết, nhưng ai nói người bên cạnh cô lại là người của Liên minh dị năng, hơn nữa cùng là cấp Thánh, chuyện nhỏ thì còn có thể làm loạn, bọn họ tự biết, chuyện lớn tuyệt đối không thể nháo.

Đưa mắt nhìn về phía Mặc Hi đứng giữa không trung, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, ngay cả La Dao cũng hơi ghen tỵ, người thật so với trong ảnh thì càng hấp dẫn người. Lẳng lơ cười một tiếng, cuối cùng nói, “Ha ha, bé con, thế nào, tính toán đầu hàng chịu trói sao?”

“Ha hả, không phải, tôi đã thề muốn hủy diệt  Liên minh dị năng.” Mặc Hi bình tĩnh trả lời vấn đề của La Dao, cũng là hướng bọn họ nói ra quyết định của cô.

“Sao? Xem ra thực lực vẫn là cách giải quyết vấn đề! Cô vẫn nghĩ vòng phòng hộ này có thể bảo vệ các cô à?” La Dao đang nói, ánh sáng tím sáng rọi đã chớp động, xung quanh thân cũng xuất hiện nhiều ngọn lửa, đốt cháy không khí xung quanh.

Nhưng là......

Hành động đột nhiên xảy ra trước mắt lại để bọn họ kinh ngạc, cũng để công kích của La Dao trong nháy mắt dừng lại.

Chỉ thấy Mặc Hi đang ở trong vòng phòng hộ lại đột nhiên biến mất, tiếp theo thấy cô ở bên ngoài vòng, đứng xa xa nhìn cùng nói cười tự nhiên với bọn họ.

Cô...... Thế nhưng đi ra?

Nói cô là quá mức tự tin, hay phải nói là cô ngu đây?

Ở trước mặt cô nhưng mấy ánh nhìn chăm chú như hổ của một đám Liên minh dị năng, chủ yếu nhất chính là có ba tên cao thủ cấp Thánh a!

“Ha ha ha ha...... Chết cười ta! Ha ha ha ha! Nó dám ra!” Sửng sốt qua đi, La Dao không chút nào che giấu tiếng cười, còn có sự chế nhạo trong đó.

Ngay lập tức, một ngọn lửa đi về phía Mặc Hi.

Người động, Mặc Hi né tránh công kích của ngọn lửa, không sai, có lẽ bây giờ cô còn không cách nào đối kháng cùng với cấp Thánh, nhưng nếu cô muốn chạy trốn thì bọn họ không thể ngăn cản. Võ giả cùng với dị năng giả kết hợp, hoặc phải nói cô tu luyện căn bản chính là một loại thần quyết khác, với tốc độ này thì cấp thánh cũng không thể sánh bằng được.

“Cười đã sao?” Cười nhạt, Mặc Hi lộ ra sự lạnh nhạt, trong chốc lát, trên bầu trời, mây đen dầy đặc, Lôi điện bao trùm.

“Rống!” Một tiếng rống vang lên, năng lượng màu đen thoáng hiện, Thanh Dực ở trong lòng Mặc Hi cũng thay đổi cơ thể, con ngươi màu xanh đen vô tình nhìn ba người trước mắt.

“Sao? Xem dáng vẻ của cô bé là muốn cùng ba người chúng ta đấu à? Cô không phải là kẻ ngu chứ?” La Dao có chút khó hiểu nói, cảm nhận năng lượng trên trời, trong lòng lại kinh sợ, quả nhiên dẫn ra uy năng của trời đất không hạn chế a.

Hoặc là phải nói, chính là Phùng Sí và Hằng Phong cũng hơi kinh ngạc.

Oanh long ——

Mặc Hi không trả lời, nhưng trên bầu trời tiếng sấm đột nhiên vang lên lại là đáp án rõ ràng của cô.

【 Thanh Dực, nhớ kỹ chị nói! 】 Lôi điện trái phải đánh xuống, Mặc Hi ý thức truyền âm nói, ánh mắt nhìn Phùng Sí.

【 Dạ! Chủ nhân! 】 Thanh Dực hành động, đã biến mất tại chỗ.

Đụng ——

Năng lượng chạm vào, Mặc Hi cũng cử động, ngón tay lật lại, lại một lần nữa phát ra công kích, “Vạn Kiếm Giai Diệt!”

Rầm rầm rầm phanh ——

Giọng nói La Dao cũng ở lúc này xuất hiện, “Hừ hừ! Bé con không biết trời cao đất rộng, sao mi có thể hiểu được sự cường đại của cấp Thánh,! Mi đối với công kích của chúng ta mà nói, căn bản là không chịu nổi một kích!”

Không sai, đối với năng lượng này, công kích của Mặc Hi đối với bọn họ mà nói căn bản không cách nào bị thương họ được.

“Phải không?” Mặc Hi lạnh nhạt nói, cô hiểu, tất cả chỉ có thể trong nháy mắt hoàn thành, thời gian nhiều hơn một giây, nguy hiểm càng thêm một phần.

Con ngươi màu tím đột nhiên chớp, thân động, đột nhiên biến mất, khí thế hợp lại của ba tên cao thủ cấp Thánh giờ phút này đang bị một kích củaThanh Dực ngăn cản.

Khóe miệng chảy máu, ở lúc mọi người kinh sợ, Mặc Hi xuất hiện trước mặt Phùng Sí, con ngươi màu tím thoáng qua một cái.

“A......” Vốn muốn phòng ngự dị năng lúc này đột nhiên dừng lại, Phùng Sí chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên trống rỗng, bị lạc trong đôi mắt màu tím.

Đụng ——

Một kích kịch liệt, ảnh hưởng toàn trường.

Phùng Sí cũng bay ra ngoài, máu phun ra trên không trung. Mặc Hi cũng nhận công kích bất ngờ của La Dao và Hằng Phong, thân thể cũng run lên, một ngụm máu tươi phun ra, quần áo phía sau lưng bị phá nát, có thể thấy làn da bị thiêu đốt, nhưng trong đôi mắt màu tím lại đầy ý cười.

Còn không chờ La Dao và Hằng Phong lại một lần nữa công kích đến, thân hình lảo đảo của Mặc Hi lại được một đạo ánh sáng màu đen đột nhiên tiếp được, tiếp theo biến mất.

Trong không khí chỉ còn lại câu nói kia còn không có tiêu tan.

“Liên minh dị năng! Tôi đã nói, thề nhất định sẽ hủy diệt các người!”

Giống như một đạo ma chướng, một sự lạnh lẽo khác thường từ chân bộc phát.

Ai cũng không nghĩ đến, thế nhưng Mặc Hi sẽ liều mạng công kích, đả thương địch thủ một ngàn, thì bản thân tổn hại tám trăm, cũng không có nghĩ đến, Mặc Hi lại có thể làm bị thương Phùng Sí cấp Thánh.

La Dao và Hằng Phong nhìn nhau một cái, đều thấy từ trong mắt đối phương sự nho nhỏ rung động và cẩn thận, ai cũng không cách nào tưởng tượng được một thiếu nữ 16 tuổi, đã có thể thương tổn đến cấp Thánh, thử nghĩ xem, ở TV, nhiều tháng trước chẳng qua là đánh một cấp Hoàng trọng thương, sau một tháng nhẹ nhàng giết chết một cấp Hoàng, mấy ngày sau, thương tổn đến cấp Thánh, vậy sau này thì sao? Như vậy có thể nói là thủ đoạn tu luyện quái dị, cộng thêm năng lực lĩnh ngộ và thiên phú có thể xưng là quái vật, ai cũng không cách nào tưởng tượng nếu chỉ cần cho cô thời gian, cô sẽ trưởng thành đến cái trình độ gì.

Hoặc là, qua mấy tháng nữa, cấp Thánh bọn họ ở trong mắt của cô cũng có thể tùy tiện vuốt ve như con kiến?

Mặc dù ý nghĩ này thật sự là hoang đường đến cực điểm, nhưng trong lòng bọn họ cũng không khỏi sợ hãi.

Sợ đến khi thiên phú và lĩnh ngộ của cô, còn có thủ pháp công kích quỷ dị kia, muốn từ trong miệng cô biết một chút thông tin, cho tới bây giờ gia tăng tu vi, thậm chí đi đến cấp Đế trong truyền thuyết, bây giờ không thể không tự hỏi lần nữa.

Thiếu nữ này...... Phải bắt được cô trước khi cô trưởng thành, hoặc giết cô trước lúc đó.

Mà lúc này cuối cùng Phùng Sí cũng bình tĩnh lại, một trận ho kịch liệt, mỗi lần ho đều có máu tươi phun ra, con ngươi âm trầm, lão lại bị thiếu nữ kia hại..... Quả nhiên, vẫn xem thường cô ấy!

Mà lúc bọn họ bình tĩnh, tự hỏi bản thân, lại không có phát hiện, trong thành Đế Do, một gã thanh niên đang nhìn bọn họ, khóe miệng hiện lấy một tia tán thưởng, chính là Doãn Nghi, từ khi Mặc Hi đi ra ngoài hắn vẫn xem đến khúc cuối.

Thiếu nữ này, nói không chừng có lẽ là cô thì có thể làm được. Không! Cô phải làm được, bằng không tất cả mọi người đều chết theo cô, ha hả.

Tất cả chính là bước đầu trong kế hoạch của Mặc Hi, ba người cũng là Dị năng giả, mà người tu luyện ở Thủy Lam Tinh cũng có quy luật không thay đổi, dị năng giả tất nhiên là cường đại, nhưng chỉ cần mỗi lần bị Võ giả tới gần cũng cực kì nguy hiểm, cho nên Mặc Hi chính dùng công kích linh hồn khiến Phùng Sí thất thần rồi trong nháy mắt công kích lão.

Mặc dù đang thất thần, nhưng  bên trong dị năng của lão vẫn có thể tự bảo vệ chủ nhân, ngăn cản phần lớn lực lượng của cô, cũng may Phùng Sí là Dị năng giả hệ Thổ, lực lượng phòng hộ rất khá, bằng không một quyền này đi xuống, cũng sẽ bị thương nặng.

Mà điều cô muốn đúng là làm bị thương một gã cấp Thánh, bất kể  vết thương là nặng hay nhẹ, cô muốn để bọn họ cố kị (kiêng dè), để bọn họ biết cô có thực lực làm cấp Thánh bị thương, như vậy mới càng thêm cố kị cô, đuổi giết cô, như vậy mới có thể giảm bớt áp lực cho thành Đế Do, càng thêm áp lực cho mình, càng thêm trưởng thành.

Chạy trối chết, phản công kiếp sống bắt đầu!

Thời gian!

Cô cần chính là thời gian và kinh nghiệm!

Trên lưng Thanh Dực, khuôn mặt tái nhợt của Mặc Hi hiện lên vẻ cứng cỏi.