Ngự Lôi

Quyển 4 - Chương 5: Tổng kết




Edit: Sakura hime

“Đừng khóc nữa.” Mặc Hi cười nhạt một tiếng với bọn hắn rồi liếc mắt nói với Mặc Vọng đang thút thít.

“…” Trong nháy mắt tiếng khóc dừng lại, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai cánh mũi, có thể thấy bây giờ Mặc Hi có lực ức hiếp với Mặc Vọng.

Đối với kết quả như vậy, Mặc Hi và mọi người đều không thể cười nổi, có thể nói cái gì? Chỉ có thể nói… Ai bảo bé vẫn còn nhỏ?

“Mặc Vọng, em còn nhỏ, nhưng thế giới này sẽ không bởi vì em nhỏ mà có bất kỳ thiên vị gì với em, ví dụ như hôm nay tùy ý đi ra ngoài, sẽ chết bất cứ lúc nào.”      Chỉ vì còn nhỏ nên bé vẫn không hiểu  Mặc Hi nói gì, chỉ biết là bé sợ.

“Chị biết bây giờ em không hiểu, nhưng có một điểm muốn khẳng định, sau này không được  tùy tiện chạy ra bên ngoài!” Mặc Hi đang nói, trong trí óc xuất hiện lần đầu gặp Hắc Ảnh, Phạt Nhận, Phạt Dược, Đan Thử, khi đó bọn hắn đều rất nhỏ, nhưng bọn hắn hiểu rõ quy tắc của thế giới này, chỉ bởi vì bọn hắn ở dưới tầng chót của xã hội cố gắng vùng vẫy để sinh tồn.

“Đã nghe rõ chưa?”

“… Em, em đã biết…”

Mặc Hi gật đầu, con ngươi lại một lần nữa chuyển hướng tới Ma Diễm Cuồng Sư bên người bé, hơi híp mắt lại.

Ma Diễm Cuồng Sư nhất thời run rẩy, Ô ô… Vẫn bị chú ý tới.

Nháy mắt, đáng thương hề hề nhìn Mặc Hi, chỉ cầu cô có thể hạ thủ lưu tình. Nó không chút nghi ngờ, Mặc Hi tùy tiện có thể diệt nó, cho dù bây giờ Mặc Hi bị thương không có khả năng này, nhưng là… Con ngươi vụng trộm mà nhìn Thanh Dực trong lòng cô một cái, đôi mắt màu xanh đen kia giờ phút này lại vừa vặn nhìn nó, trong đó lạnh lùng khiến cả người nó kịch liệt run rẩy.

Tại lúc này giọng nói của Mặc Hi lại một lần nữa truyền tới, “Tiểu sư tử, mi có trí tuệ không kém gì con người, phải hiểu cái gì nên làm, mi liều chết bảo vệ Mặc Vọng rất cám ơn mi, chỉ là sau này trước khi Mặc Vọng chưa trưởng thành thì mi phải biết làm cái gì chứ.”

“Rống ô!” Vâng… em hiểu. Ma Diễm Cuồng Sư yếu ớt nằm sấp trên mặt đất.

Mặc Hi cũng không hề miệt mài theo đuổi, mắt lại nhìn về phía hai người Chu Tiểu Trúc, khóe miệng hiện lấy một vòng tươi cười nhàn nhạt, vẫn thuần tịnh như thế, cô vẫn là con gái của bọn họ, Mặc Hi! Há miệng, Mặc Hi nhẹ  nhàng nói, “Cha, mẹ, xin thứ lỗi, con vẫn không thể bảo vệ được mọi người.”

“Mặc Mặc…”

“Mặc kệ thế nào, do con ích kỷ, cũng quá cường thế, hoàn toàn không để cho bố mẹ tiếp xúc hết thảy.” Ánh mắt Mặc Hi  lóe lên tia ảm đạm nhưng không bị người khác phát hiện, theo đó là một khuôn mặt tự tin và thuần tịnh, “Thiên Nhu, sau này không cần làm thế nữa.”

“… Vâng.” Thiên Nhu lên tiếng ứng nói.

“Con hơi mệt chút, ha ha! Ba ba, mẹ  con buồn ngủ.” Mặc Hi cười đến không sâu nhưng lại ấm áp, dưới nụ cươi sáng lạn này cô cũng lộ ra tràn đầy sức sống.

“A… À!” Khuôn mặt Chu Tiểu Trúc vẫn dịu dàng.

“Hà San, tìm phòng ở cho bọn hắn.” Mặc Hi phân phó một tiếng, cười nói với Thiên Nhu, “Thiên Nhu, tới phòng cùng em, em có chuyện nói với chị.”

“Được!” Thiên Nhu nhẹ nhàng nói, rồi cười cười với mọi người, “Đi trước nhé.”

Nói xong, cùng với Mặc Hi đi lên lầu.

Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm nhìn Mặc Hi,Thiên Nhu sóng vai bình thản đi lên lầu, thầm hô một hơi, Mặc Mặc không sao là tốt rồi. Trên mặt đều là an tâm.

Nhưng thần sắc của mọi người đặc biệt không tốt, nhìn Mặc Hi dần dần rời khỏi, bên trong con ngươi toàn là lo lắng.

Quỷ nhìn hai người Chu Tiểu Trúc, lại nhìn xem Mặc Hi rời khỏi, đồng tử đen nhánh cũng đã hiểu cái gì.

Mặc Vân Vân giống như cũng phát hiện ra cái gì, sững sờ, đồng tử mở lớn, tiếp theo khôi phục, trong đó chớp động chính là ưu thương cùng với đau lòng.

Mặc… Mặc Hi…

Xoẹt zoẹt~

Thiên Nhu và Mặc Hi biến mất sau cửa phòng, mà ánh mắt của mọi người vẫn không có thu hồi.

Giờ phút này Mặc Phàm mới lên tiếng nói, “À… Các vị, cũng mệt mỏi rồi!  Chuyện của Tiểu Vọng thật xin lỗi, cũng mời nghỉ ngơi trước một hồi.”

Đang nói, Hà San đã xuất hiện tại bên cạnh bọn hắn, dẫn đường cho bọn hắn, mọi người cũng gật đầu, đi theo.

Ở đây, mọi người từng người rời khỏi.

Bên trong căn phòng Mặc Hi.

Thuận theo cửa phòng mới một đã đóng, Mặc Hi thân tựu là một hư phù té ngã, may mắn Thiên Nhu sớm có chuẩn bị kịp thời đỡ lấy cô, đi tới trên giường.

Vừa lên giường, Mặc Hi đã nhắm mắt lại, nhẹ nói, “Thiên Nhu…Không được… Phát hiện…”

“Chị biết…”

Thiên Nhu nhẹ nhàng nói, nhìn Mặc Hi đã hôn mê ở trên giường, đôi mắt dịu dàng xuất hiện làn nước.

Lấy ra một cái khăn lụa nhẹ nhàng giúp Mặc Hi lau sạch lấy vết máu và tro bụi trên mặt cô. Ngón tay hơi run rẩy.

Từ nhỏ… Từ nhỏ cô chứng kiến Mặc Hi chín tuổi dần dần lớn lên, đến bây giờ… Đã là bảy năm…

Có lẽ nói hơi quá nhưng đúng thật cô đã rất hiểu Mặc Hi.

Nhìn như lúc nào em ấy đều nhàn nhã nhưng thực tế mỗi ngày đều mạnh mẽ ép lấy chính mình, cố gắng hơn bất cứ ai.

Năm đó em ấy mới có chín tuổi, em ấy cười nhạt với cô một tiếng, không có sự ngây thơ của một đứa trẻ chín tuổi nên có, có cũng chỉ là sự bình thản của người trưởng thành, thậm chí nụ cười của em ấy làm ấm áp linh hồn lạnh lẽo của cô.

Giờ phút đó, cô lựa chọn đi theo.

Bảy năm… Không dài không ngắn, chỉ là bảy năm, em ấy đã làm đến được mức này, thiên phú như vậy khiến tất cả mọi người kinh hãi, nhưng ai lại biết rõ em ấy làm được thế nào? Đó là lúc nào cũng liều mạng ah…

Bây giờ em ấy đã có tất cả ưu điểm và trách nhiệm của một người lãnh đạo, chỉ là… Em ấy mới có mười sáu tuổi… Vì sao phải chịu tất cả những thứ này?

Hoặc là… Em ấy vốn là người đứng trên vạn người…

Thiên Nhu suy nghĩ rất nhiều nhưng trên tay lại càng dịu dàng hơn.

Thành Đế Do, bên trong một gian phòng huấn luyện bình thường, lôi điện màu tím trắng không ngừng toát ra từ thân thể của một thiếu nữ áo trắng, lúc mạnh lúc yếu. Cô gái mang khuôn mặt tuyệt mỹ mà bình thản.

Bên cạnh cô có một con mèo nhỏ màu đen đang ngủ.

Một lát sau, đột nhiên thiếu nữ giơ ngón tay lên, lôi điện bao quanh người chớp động càng phát lợi hại, mà linh khí xung quanh cũng không ngừng tiến vào cơ thể cô, các rãnh ở bên trên dị năng hạch từ lâu trải qua không ngừng hấp thu mà trở nên mờ nhạt, rõ ràng đã biến thành bảo thạch bình thường.

“Hô…” Một hồi lâu, một ngụm trọc khí nhổ ra, mí mắt của thiếu nữ mở hé, trong đó thoáng lôi điện qua màu tím trắng một.

Bên trong con ngươi loáng qua một tia vui vẻ, lôi điện xung quanh người bị hút vào bên trong người, cảm giác bên trong, cái miệng nhỏ hồng đẹp thì thào nói cười, “Quả nhiên, chiến đấu vĩnh viễn là cách tăng thực lực nhanh nhất.”

Mà sau đó con mèo nhỏ màu đen cũng mở to mắt, bên trong con ngươi màu xanh đen cũng có một tia ánh sáng màu đen, chớp mắt rồi biến mất, quay đầu lại ôm chặt lấy  thiếu nữ, “Chủ nhân, thương thế khỏi rồi à?”

“Uh, đã không sao rồi, tu vi cũng sâu sắc đi một tí.” Mặc Hi cười nhẹ, vuốt ve Thanh Dực rồi đứng cả đứng dậy, vừa đi vừa nói, “Em thế nào?”

“Hắc hắc, không có chuyện gì hết!”

Mới ra cửa phòng huấn luyện, Mặc Hi đã nhìn thấy Thiên Nhu còn có khuôn mặt lo lắng của Lạc Nguyệt.

“Ah! Hi, thế nào rồi hả? Có sao không?” Vừa thấy Mặc Hi xuất hiện thì nhất thời Lạc Nguyệt ào đến bắt lấy cô ấy, lúc cô mới đi tới đây nghe thấy lời đồn kia, trận chiến kia rất nguy hiểm, muốn nhìn thấy Mặc Hi chiến đấu với một cường giả cấp Hoàng, hơn nữa đến cuối cùng lại bị Mặc Vọng đột nhiên xuất hiện tạo ra sự cố như vậy.

Mà sau khi cô đến Đế Do thì Mặc Hi đã đi bế quan đến bây giờ mới ra, cô chờ mấy ngày rồi.

“Ha ha, bạn thấy tớ có sao không hả?” Mặc Hi cười nhạt một tiếng, có chút đùa giỡn.

“Stop! Tớ không phải quan tâm cậu sao?” thấy bộ dạng này của Mặc Hi thì Lạc Nguyệt đã biết rõ cô không sao rồi, nhất thời khôi phục lại trạng thái bình thường, sắc mặt cũng thả lỏng một hơi.

“Nguyệt, bây giờ là cấp Sư  đỉnh phong ah.” Đột nhiên, Mặc Hi nói như thế.

“Uh, thế nào?”

“Tiến triển vô cùng nhanh.” Đúng là nhanh, xem ra Lạc Nguyệt cũng không hề buông lỏng, hơn nữa tại bên trong chiến đấu sinh tử thì cũng trưởng thành lên nhiều.

Nào biết được một tiếng ca ngợi bình thường này của Mặc Hi lại làm cho Lạc Nguyệt tức giận, nắm lấy cổ của Mặc Hi rồi gào lên, “Hi!!Có phải bạn cố ý hay không đấy! Cái gì tăng lên rất nhanh, nhìn xem! Tớ thế này thì cậu gọi là cái gì? Ah! Chế nhạo tớ hả! Hả?”

“Ha ha.” Đối với Lạc Nguyệt quái đản thì Mặc Hi đành chịu, biết rõ cô ấy chỉ chơi đùa, sự quan tâm trong ánh mắt kia không thể lừa dối được cô, chỉ cười nói, “Có mấy phương pháp tu luyện giao cho cậu.”

” Phương pháp tu luyện?” Cái này nghe còn được? Lạc Nguyệt mở tròn mắt,  có thể nói Mặc Hi có thể cường đại như thế là bởi vì phương pháp tu luyện khác nhau sao? Vậy bây giờ nói bạn ấy giao cho chính mình, sẽ là như vậy sao? Nghĩ đến ở đây, mắt mèo của Lạc Nguyệt nhất thời sáng chói.

Còn chưa kịp nói cái gì, đã thấy Mặc Hi đưa tay lên chỉ vào trán của mình, hơi lạnh một tí.

Thế nào?

Không có phát sinh cái gì ah.

Lạc Nguyệt nghi hoặc, ngay tại sau đó, trong óc đột nhiên toát ra một đoạn đoạn ký ức và tình cảnh lạ lẫm, như thế nào!!?

Thiên Nhu nhìn hành động của hai người, từ lúc Mặc Hi ra tay đến lúc cô ấy thu tay lại cũng nhìn sắc mặt Lạc Nguyệt từ chờ mong đến nghi hoặc nói tiếp chấn kinh, cũng đã phỏng đoán đến chỉ sợ Mặc Hi nói phương pháp tu luyện chính là  cái đã giao cho bọn Phạt Nhận, chỉ có thể dành cho võ giả tu luyện, coi như gọi là dùng võ nhập đạo, chuyên tu cường độ thân thể và vân vân.

“Này… Này…” Đợi đến khi Lạc Nguyệt hoàn hồn, đã chấn kinh không nói được. Cái phương pháp tu luyện này căn bản chính là văn không văn, hết lần này tới lần khác lại có đạo lý, nhìn tình cảnh  này đã biết rõ uy lực của nó sau khi luyện thành.

Liếc nhìn Mặc Hi, “Hi, bạn tu luyện cái này à?”

“Không, tớ hơi khác một chút, nhớ kỹ cái này cũng không có thể tùy tiện giao cho người khác, chỉ dành cho võ giả tu luyện, Dị năng giả đã tu luyện định hình, muốn tu luyện dựa theo cái này, chẳng những thực lực không tăng lên được mà lại bị chết.”

“Tớ hiểu được!”

“Ơ?” Đột nhiên, Mặc Hi lẩm bẩm một tiếng, tiếp theo mặt mày lộ ra kinh hỉ, “Hắc Ảnh đột phá!”

“Ah!? Cái gì!” Lạc Nguyệt kinh ngạc.

“Đi thôi!” Mặc Hi chớp mắt nhìn về phía hai người, một tay mang theo  con mèo nhỏ đi phía cánh rừng.

Hống ——

Vừa dừng bước thì đã nghe thấy một tiếng vang kịch liệt, tay vươn dài ra, tách biệt sóng năng lượng ra khỏi bên ngoài, nhìn hỏa diễm màu đen  có bán kính 10 m đang bao vây một thanh niên.

Mặc một bộ trang phục huấn luyện màu đen, tóc màu vàng hơi khô nhưng lại mền mại tự động bay trong gió, dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn tú, yêu mị hơn cả con gái bình thường nhưng lại không hề bị nhận lầm là nữ sinh, cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng càng thêm tăng thêm mị lực, tại bên trong hỏa diễm màu đen càng nổi bật giống như là Ma Thần.

Chứng kiến tràng cảnh như vậy, ánh mắt Lạc Nguyệt lóe sáng, nếu như bị con gái bình thường thấy Hắc Ảnh lúc này chỉ sợ cũng sẽ đi ái mộ hắn.

Chỉ thấy hỏa diễm màu đen kia cuối cùng cũng yên tĩnh, tiếp theo hút vào bên trong người Hắc Ảnh, lông mi màu đen như cánh bướm hơi run run, tiếp theo mở hé, trong đó là một màn đen kịt, giống như đầm sâu đen, hấp dẫn tâm thần của mọi người.

“Đột phá…” Thì thào nói, Hắc Ảnh nhìn hai tay của mình, đầu cúi xuống.

Một lát sau lại ngẩng đầu lên, trong nháy mắt xoay người.

“…” Kinh ngạc, giờ phút này Hắc Ảnh rất kinh ngạc, mắt mở to, trên mặt biểu lộ không rõ là lạnh như băng mà vẫn cung kính, hay là kinh ngạc, dù sao cô chỉ có thể nói hắn trông rất đáng yêu.

“Ha ha…” Nhìn khuôn mặt tuấn tú toát ra biểu lộ như vậy, Mặc Hi cười nhẹ, năng lượng xung người cũng tán đi, cười nói, ” Cấp Vương nữa à.”

“Vâng!” Hoàn hồn, Hắc Ảnh đã khôi phục lại bình thường, gật đầu.

“Chiến đấu vĩnh viễn là cách tốt nhất tăng lên thực lực, sau này chiến đấu tuyệt đối sẽ không thiếu, tôi chờ mong.” Mặc Hi nhàn nhạt nói cười.

Tôi chờ mong…

Một câu chờ mong lại  khiến trong lòng Hắc Ảnh không ngừng rộng mở.

Đôi mắt đen nhánh nhìn Mặc Hi, cường đại… Bây giờ hắn, lý do cường đại là vì phục cừu, càng là vì cô! Vì có thể đi theo cô, bây giờ hắn có cảm giác muốn đi theo cô thì phải cường đại, đúng, như suy nghĩ của hắn, bây giờ cô cường đại để người sợ hãi, hắn cũng phải càng thêm cố gắng!

“Vâng!”

Theo đó chỉ có một chữ, nhưng mỗi lần nói ra một chữ này, hắn càng kiên định và trung thành hơn.

“Vậy, trở về đi.” Lại cười cười, Mặc Hi đã chậm rãi đi về, bên cạnh Thiên Nhu và Lạc Nguyệt cũng đuổi kịp.            Hắc Ảnh không có nói cái gì, cứ thế đi theo sau bọn họ, cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của Lạc Nguyệt và Mặc Hi, giống như trước đây.

“Này, Hi, quả nhiên, như tớ đoán được, Hắc Ảnh rất thích bạn ah! Ha ha ha!” Nụ cười nhẹ nhàng gian trá.

“Ha ha…” Đối với vấn đề như vậy thì Mặc Hi chỉ cười nhạt một tiếng, không có trả lời.

“Thế nào, thời gian này hai người chưa có làm chuyện gì không khỏe mạnh chứ? Hắc hắc, tất cả mọi người là người một nhà, tỏ tình không sao cả!”

“Nguyệt, có muốn tới phòng tớ thử không?”

“Ngạch… Bạn lại thế… Khục!”

“Ha ha…”

Oanh oanh ——

Tiếng nổ mạnh nổi lên bốn phía.

Thủy Lam Tinh chiến loạn không ngừng bay lên rồi lại tiêu diệt.

Chỉ có thành Đế Do không ngừng trong ở chiến đấu dần dần trưởng thành và cường đại.

Như Mặc Hi nghĩ, hai cuộc chiến kia khiến cho mọi người sinh ra cảm giác an toàn và hi vọng với bọn hắn, nhất là Mặc Hi giống như Ma Thần công kích lôi điện càng làm cho mọi người rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

Thiếu nữ này, thiếu nữ đẹp một cách không chân thật, một thiếu niên mười tuổi vậy mà chiến đấu cùng với một cường giả cấp Hoàng, hơn nữa lại làm hắn bị thương nặng, lại còn tiêu diệt một người khác.

Hai cái TV liên tục không ngừng chiếu, các trận khác cũng bị bọn họ ảnh hưởng.

Mà xác thực, minh hữu của bọn hắn không ngừng gia tăng.

Trên bầu trời thành Đế Do, ngàn người đứng thẳng thành hàng. Mặc một trường bào màu đen không phải người Liên minh dị năng thì là ai?

Trong thành Đế do, đếm người xuất hiện, ngôn ngữ khiêu khích nổi lên bốn phía.

Đám người Liên minh dị năng trực tiếp tấn công về phía trước, nghênh đón mà đến chính là chùm tia sáng kích xạ đầy trời, còn có… Nước?

Cả người đau buốt như bị kim châm, lực chiến đấu của Dị năng giả trong nháy mắt giảm xuống mấy thành.

Chỉ là công kích càng không có tạm dừng, một đạo năng lượng bay về hướng bọn hắn, một kích diệt mười mấy người, chỉ dùng một tường thành.

Giờ phút này người trong thành Đế Do cuối cùng mới ra, thiếu nữ áo trắng đi trước, ngón tay giơ lên, ánh sáng màu tím chớp động, bầu trời mây đen dày đặc, lôi điện bổ xuống, giống như Nữ Thần.

Mấy người khác đồng thời công kích, hỏa diễm màu đen thiêu đốt, năng lượng màu đen yêu mị, cỏ cây linh hoạt, nắm tay cứng rắn

Giống như miêu nhập đàn chuột.

Máu tươi, thi thể, không ngừng rơi xuống.

Quỷ dị xuất hiện, trong nháy mắt vài trăm người bị xuyên thủng, rơi xuống!

Chỉ còn một người đàn ông mặc bộ trang phục chiến đấu màu đen, đối diện với thiếu nữ áo trắng cười cười, vỗ tay, “Tiến lui có độ, phối hợp tốt!”

Một trận chiến này lại một lần nữa khiến cho tất cả mọi người chấn kinh, mưu kế như thế cùng với thực lực toàn bộ biểu hiện, một đám người trẻ tuổi lại cường hung hãn như vậy, làm cho người không thể không phục! Thành Đế Do là thành thị thiên tài sao? Đặc biệt có nhiều người trẻ tuổi ưu tú như thế?

Không biết mọi người nghĩ thế nào, nhưng có một điểm có thể xác định, chính là thành Đế Do hoàn toàn biểu hiện ra hắn có thực lực liều mạng với Liên minh dị năng.

Giờ phút này, trong Liên minh dị năng.

Trong phòng Hội nghị, mọi người đang tổng kết lại.

“Thành Đế Do, đúng là tiểu cường đánh mãi không chết ah!”

“Có nên đánh cho bọn hắn một kích tuyệt mệnh, nếu cứ như thế thì bọn hắn còn tưởng Liên minh dị năng không ai rồi.”

“Thành Đế Do, cùng lắm chỉ là một rác rưởi sắp chết vùng vẫy mà thôi.”

“Nếu Minh chủ ra quan, căn bản không cần phí công có thể hoàn toàn thu phục rồi.”

Mọi người giống như là nói chuyện phiếm, căn bản không có ý đặt thành Đế Do ở trong mắt.

Tư liệu Màu trắng bay trong không trung, rơi vào trước mặt mỗi người, lúc này giọng nói của Lãnh Danh Nhiên, “Xem một chút đi, tư liệu về thành Đế Do.”

Xoát xoát ——

Trong nháy mắt an tĩnh, trong không khí chỉ có âm thanh lật giấy.

Một lát sau, Lãnh Danh Nhiên nói tiếp, “Thành Đế Do bây giờ cao thủ cấp Vương sẽ không dưới 20 người, cấp Hoàng… Mặc Hi là một, phải chăng còn có người khác thì không rõ ràng lắm, đã có liên minh tham gia, Lạc gia thành Ngân Danh, Khố gia thành Phong Thiên, Ảnh Sát tộc, Khung gia thành Quáng Định…” Cơm cơm tiểu thuyết diễn đàn mỗi ngày mỗi ngày.

Không thể không nói, một khi một vụn cát đoàn kết thì lực lượng  kia vẫn làm cho người ta không thể không kính trọng vài phần.

” Cấp Vương? Cấp Vương tại trong mắt chúng ta cấp Hoàng thì có thể tính là cái gì? Chênh lệch một giai đoạn không phải là vấn đề một cộng một bằng hai.” Có mấy người mĩm cười nói ngữ, nhìn tư liệu trong tay.

“Đối kháng với Liên minh dị năng, chết chỉ là vấn đề thời gian.”

“…”

Nghe thấy bọn hắn bình thản mà tùy ý bình luận, Lãnh Danh Nhiên cũng không có mở miệng ngăn cản, chuyện như thế bọn hắn đã thói quen.

Đến khi im lặng lại, Lãnh Danh Nhiên mới nói, “Để cho bọn hắn sống đủ rồi, sau đó hoàn toàn diệt trừ khiến cho bọn hắn hiểu hậu quả khi phản kháng Liên minh dị năng.”

Thanh âm bình thản, im lặng, thính được mọi người trên mặt lại là nổi lên dáng tươi cười, lại có thể sát người ah.

Lãnh Danh Nhiên  nói, “Ba ngày sau, đi luân lưu thôi, từng chút một đả kích hủy diệt bọn hắn.”

” Ý tứ của Hình chủ là?”

“Một lần công không phá được, thì lần sau tiếp theo, từ từ thêm nhân thủ cùng lực công kích, chậm rãi mài tâm lý bọn hắn.”

“Vì sao không giải quyết một lần cho xong?” Rõ ràng, có ít người bất mãn lại nghi ngờ.

“Cẩu nóng nảy đều sẽ nhảy tường, một lần công kích, chúng ta còn không nắm rõ thực lực thực tế thành Đế Do, ai cũng không dự đoán được trong đó sẽ phát sinh chuyện gì.”

“Hà Minh, Kha Hạo, ba ngày sau các anh đi, nếu có chuyện phát sinh bất ngờ thì tự mình quyết định.” Nói xong, Lãnh Danh Nhiên đã biến mất.

Mấy người đang ngồi đồng thời cũng biến mất, cả bên trong căn phòng chỉ có Phong Tiên Tuyết và Lãnh Nặc Nho chậm rãi rời khỏi.

Nơi nào đó trong rừng rậm, một đám người đang xem Tv, nhìn chiến hỏa lặp đi lặp lại, nhìn thi thể rơi xuống, nhìn thiếu nữ áo trắng xâm nhập vào bầy địch thủ, nhìn lôi điện màu tím giống như thiên phạt.

Một cỗ kiêu ngạo và sùng kính làn tràn trong lòng, càng có một cỗ xúc động và bá khí tại bộc phát.

“Thực bọn hắn kích động ah! Vì sao Đại nhân còn không để chúng ta đi giết địch thủ ah!” Cuối cùng, một tiếng nói không chịu nổi truyền đến, đánh vỡ không khí yên tĩnh.

Một người đàn ông tráng kiện, trên mặt có vết sẹo vắt ngang, trên người chỉ mặc áo ba lỗ, lỏa lồ gần có thể thấy mấy vết sẹo, mà trên ngực xử có một quả huy chương, mặt màu trắng bạc, ở giữa có một chữ【 Phạt 】, bị một đạo lôi điện màu tím bổ ngang qua.

Đúng là tiêu chí dong binh đoàn Lôi Phạt, mà người đàn ông này cũng chính là Huyết Lang.

“Ha ha, Huyết Lang, đừng không phục tùng như thế, Đại nhân làm như vậy tự nhiên là có đạo lý của cô ấy.” Phạt Nhận cười nói, trong giọng nói không mất đi nghiêm túc, “Đại nhân giao cho chúng ta công pháp còn không có hoàn toàn tu luyện tốt, hơn nữa, như vậy sẽ không bị Liên minh dị năng chú ý, làm tốt chuyện Đại nhân giao cho chúng ta đi.”

“Tôi biết rõ, tôi biết rõ! Chỉ là phàn nàn mà thôi.” Huyết Lang nhép miệng, lại nhìn TV, khóe miệng nổi lên một vòng gian trá vui vẻ, “Nhưng tôi nói a, độc dược củaNhị đương gia còn thật không phải là độc bình thường ah, ha ha ha!” Nói xong tựu là ác ý hướng Phạt Dược nháy mắt mấy cái.

“Ha ha.” Đối với lời nói đùa như vậy, Phạt Dược chỉ cười nhàn nhạt, mặc kệ dược độc không độc, có thể giúp Đại nhân là được.

“Tốt rồi! Mọi người tiếp theo liên hệ, vì sau này kích tình giết địch thủ!!” Trong TV, Phạt Nhận quát mọi người.

“Vâng!!”

Trả lời không chút do dự nào, rung trời.

Giờ phút này, trong thành Đế Do.

Mấy người tập hợp lại, Mặc Hi, Thiên Nhu, Hắc Ảnh, Phiêu Linh, Lạc Nguyệt, Khố Lạp, Đan Thử.

“Hắc hắc, không có nghĩ đến ah, mọi người lại tụ tập ở cùng một chỗ.” Lạc Nguyệt uống một ngụm rượu hoa quả thanh đạm, cười hì hì nói.

Giờ phút này cô vẫn tràn đầy sức sống cùng với dáng tươi cười như vậy, chỉ là trên khuôn mắt có thêm sự thành thục và chấn nhiếp.

Tại chỗ này mỗi một vị nào không phải như vậy đâu này?

Tất cả mọi người đã lớn lên, thật sự đã trưởng thành.

“Ha ha, đúng a!” Khố Lạp cũng cười cười, chớp mắt nhìn về phía Phiêu Linh, “Không có nghĩ đến, Linh rời khỏi thì lại luôn đi theo bên cạnh Mặc Hi ah.”

“Có vài nguyên nhân mà thôi.” Mặc Hi cười nhạt một tiếng, đồng thời nhìn về phía Phiêu Linh, ở song bên trong con ngươi đờ đẫn kia, cô có thể thấy được ôn hòa.

Đúng vậy, mặc kệ thế nào, hắn tuyệt đối có cảm tình hai người với Khố Lạp và An Diệc Kỳ này.

“Nói ra thì lần này mọi người lại cùng một chỗ, không nhìn không biết, nhìn kỹ thì nhảy dựng ah! Mọi người đều cường đại!” Lạc Nguyệt lại cảm thán một tiếng.

“Đúng vậy! Ha ha ha! Thoạt nhìn mỗi tớ tụt hậu!” Khố Lạp kêu một tiếng, nhưng trong đó mọi người đều nghe thấy phần đùa cợt.

“Ha ha ha ha!”

“Tốt rồi, bây giờ nói đến thế cục, bây giờ thực lực của thành Đế Do…”

Nói cười vui vẻ cũng không ảnh hưởng suy nghĩ sâu xa và thảo luận của bọn hắn, đối mặt giờ phút nguy hiểm này, không có một người toát ra một tia khiếp đảm.

Đồng thời, ai cũng không có đề An Diệc Kỳ, bởi vì bọn hắn biết rõ An Diệc Kỳ giờ phút này tại làm cái gì, cũng biết hắn phát sinh cái gì.

Nơi nào đó, vài người đàn ông nhìn hết thảy, trên mặt cũng hiện ra dáng tươi cười nhàn nhạt, An Dĩ Mẫn nói cười, “Bọn hắn ah! Thật khiến tôi cảm giác được chúng ta đã già rồi.”

“Không phải chúng ta già rồi, là bọn hắn quá ưu tú rồi!” Nhiếp Di Khải ha ha cười cười, đột nhiên nhớ tới lúc trước.

“Đúng vậy! Đúng là thời đại của người trẻ tuổi rồi!” Khố Minh cũng nói, trên mặt một mảnh kiên định, “Lão già chúng ta càng  phải cố gắng ah! Mặc kệ thế nào cũng phải bảo toàn bọn hắn.”

“Ha ha! Đó là nhất định!”

“Một đời thắng ra một đời, như vậy mới là kết quả tốt nhất, sao có thể bị Liên minh dị năng âm thầm giết chứ!”

“Đúng vậy …”

Từng câu đàm thoại, đột nhiên An Dĩ Mẫn giống như cảm giác được, quay đầu lại chứng kiến một bóng dáng màu đen đã biến mất tại sau vách tường, bên trong con ngươi loáng qua một vòng ảm đạm và đau lòng.

Đàm luận lấy chiến lược Mặc Hi cũng hơi hơi cảm nhận được, quay đầu nhìn về phía một chỗ, chỉ là im lặng.

An Diệc Kỳ, hết thảy phải dựa vào chính mình.

Thẳng đến xế chiều, bảy người mới bàn bạc xong rồi rời khỏi.

Mặc Hi và Thiên Nhu cùng đi trên đường lại gặp thấy người lạ, hoặc phải nói người nọ cố tình đợi cô.

Một ông già mặc bộ quần áo thoải mái, mặc dù tuổi tác đã lớn, nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận, rõ ràng khỏe mạnh. Giờ phút này nhìn thấy Mặc Hi đến, đó là ông nôi của Lạc Nguyệt – Lạc Nham.

Dừng trước mặt ông, Mặc Hi thấy ông có chút muốn nói lại thôi, trên mặt nở nụ cười thanh đạm, tiến trước một bước rồi hỏi, “Ông Lạc tìm cháu có chuyện gì không?”

“À? uh…” Lạc Nham chớp mắt rồi gật đầu.

Mặc Hi cũng không hề nói chuyện, chờ đợi ông nói.

Khi nhìn thấy nụ cười tuyệt mỹ bình thản, trong đó có hơi thở không giận tự uy, Lạc Nham nắm chặt tay, người hơi cúi xuống, lên tiếng nói, “Tôi có mấy chuyện muốn đáp án từ Mặc tiểu thư.”