Ngủ ngon, Lương Tiêu

Chương 30




Danh sách nhóm tham gia rất nhanh được thông báo xuống, gửi đến email của chủ quản các bộ phận, giờ này Diệp Quý An đã hồi phục, phải nói là tai tinh mắt thính, vừa nhìn đã thấy tên mình, cũng nhìn thấy cái tên được viết bên cạnh, Lương Tiêu.

Anh không hề kinh ngạc, lúc nghe Lương Tiêu mặt đầy kỳ vọng nói với mình việc này, anh đã gần như đoán được kết quả. Nói theo cách khác, Lương Tiêu trẻ tuổi, có kinh nghiệm du học, năng lực ngoại ngữ cực giỏi, quả thực hợp với công việc này, mà mình lại là chủ quản thuộc bộ phận có nhiều vị trí trống cho người trẻ tuổi, qua đó kiểm tra cũng không có gì không hợp lý.

Lộ trình bắt đầu từ Massachusetts, đi về phía nam qua New Jersey, Pennsylvania và Maryland, đi hết một vòng rồi đi lên phía bắc. Điểm dừng cuối cùng mới là New York. Thời gian bắt đầu từ đầu tháng 4 và kế hoạch kéo dài trong ba tuần.

Đối với người một năm đi công tác ít nhất ba tháng như anh, ở bên ngoài hơn mười ngày không phải là vấn đề lớn, chỉ có công tác chuẩn bị trước khi bay là phiền phức, tuy rằng công ty đã xử lý visa, bộ phận tổng hợp cũng bao vé máy bay và khách sạn, nhưng Diệp Quý An vẫn cần phải giao phó rõ ràng công việc trong bộ phận, để tránh sau khi xuất ngoại, bên này cấp dưới làm việc mơ hồ, ở nhà loạn thành nồi cháo heo.

Đồng thời việc chuẩn bị hành lý cũng không hề nhẹ nhàng, Diệp Quý An dành ra ba buổi tối để làm việc này, Lương Tiêu lại thản nhiên như không có gì, chuẩn bị thiếu thứ gì thì qua đó mua sau, làm bộ dạng một anh đẹp trai tiêu sái chỉ cần khoác ba lô lên là có thể xuất phát, nhưng Diệp Quý An không đồng ý, anh cầm bàn là lên, liên tiếp là hơn hai mươi chiếc áo sơ mi, bảy bộ tây trang, mười mấy cái cà vạt, một nửa là của mình, một nửa là của Lương Tiêu, sau đó gấp lại gọn gàng, đặt chỉnh tề trong vali.

“Anh có lẽ cũng bị chứng cưỡng chế.” Anh nhéo cái eo bên trong bộ đồ ngủ của mình, khoe thành quả của mình cho Lương tiêu vừa mới tắm xong, “Nếu không thì không ngủ được.”

“Vậy em đi lau giày da.” Lương Tiêu xung phong nhận việc.

“Em đi ngủ đi.” Diệp Quý An ôm cậu đặt lên giường, hai người mặt đối mặt, “Ngày mai nói sau.”

Cách một ngày trước giờ xuất phát, Diệp Quý An như cũ có một cuộc họp ngắn vào lúc năm giờ chiều, hôm nay không có tăng ca, mọi người cao hứng thu dọn đồ đạc trở về nhà nghỉ tết Thanh Minh, tổng giám đốc gần đây lại thích tìm người mới nói chuyện, vừa hay lần này rơi vào Lương Tiêu, vẫn chưa quay lại, Diệp Quý An ngồi trong phòng làm việc đợi cậu.

Đợi đến năm giờ bốn mươi mấy phút, anh nhận được một dòng tin nhắn: Hai ngày này em đến Bắc Kinh công tác, khách sạn ở trung tâm Hong Kong Macau, nằm chéo phía công ty của anh, có thời gian gặp nhau chút không?

Người gửi: Diệp Chi Hồng.

Diệp Quý An nhìn thấy tên em trai mình, cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nghĩ một chút lại đáp: Ngày mai anh đi công tác, chỉ có hôm nay rảnh, sáu giờ gặp ở quán cà phê bên dưới công ty anh đi.

Diệp Chi Hồng: OK.

Diệp Quý An thoát giao diện, sau đó gửi cho Lương Tiêu một tin nhắn: Em trai anh có việc đến Bắc Kinh, có lẽ phải xuống nói chuyện với nó hai câu, nếu em trở về không thấy anh, thì anh đang ở quán cà phê bên dưới công ty.

Lương Tiêu không hồi âm, có lẽ đang bị tổng giám đốc cưỡng ép ngồi tán gẫu, nghe ông thân thiết dạy dỗ những bài học quý báu, Diệp Quý An nhìn mình trên bức tường kính, chỉnh lại tóc và cà vạt, xách túi lên đi xuống lầu. Anh không nói với Lương Tiêu “Về rồi xuống lầu tìm anh”, nhưng cũng không nói không được tìm anh, bởi vì anh cảm thấy nên để cho Lương Tiêu lựa chọn, còn việc cậu có muốn anh đi gặp em trai mình hay không, Diệp Quý An không biết suy nghĩ của Lương Tiêu, cũng không muốn đặt cậu vào thế bị động.

Thực ra Diệp Quý An muốn tốc chiến tốc quyết, anh với Diệp Chi Hồng đúng là chẳng có gì để nói với nhau cả, cơm cũng không nhất thiết phải cùng nhau ăn, anh còn muốn cùng Lương Tiêu đi ăn thử nhà hàng đồ ăn Quảng Đông mới mở kìa.

Đợi khi anh quét xong thẻ đi ra khỏi cửa xoay, xuyên qua sảnh lớn, đã thấy Diệp Chi Hồng đến rồi, chọn một chỗ ở gần cửa sổ ngồi đợi anh.

Mười mấy năm không gặp, chỉ có thể nhìn ảnh hình dung ra sự thay đổi của đối phương, hai người chào hỏi nhau xong thì ngồi xuống bàn, mất mười mấy giây để quan sát đối phương.

“Vẫn còn bận như vậy sao?” Diệp Chi Hồng phá vỡ im lặng, rót cho Diệp Quý An cốc trà quả.

“Vẫn ổn.” Diệp Quý An nhấp thử một ngụm, quá ngọt, còn có vị trà Lipton.

Hai người chỉ nói chuyện phiếm về kỳ nghỉ của đơn vị, về sức khỏe của bố mẹ, còn cả chuyện đi học của trẻ nhỏ, Diệp Chi Hồng có vẻ không có việc gì gấp, có lẽ qua nhiều năm như vậy rồi cái gì cũng sẽ thay đổi, bao gồm cả thái độ cậu nhìn Diệp Quý An không thuận mắt. Đi qua công ty, bỗng nhiên nhớ ra mình còn có một người anh trai nuôi, cũng bắt đầu do dự, về tình về lý, có nên gặp mặt một chút hay không?

Diệp Quý An hầu như chỉ ngồi nghe, trong lòng không có cảm xúc gì, mãi cho đến khi anh nghe Diệp Chi Hồng hỏi: “Có người yêu chưa? Vẫn một mình sao?”

“Ha ha, không phải.” Diệp Quý An đặt điện thoại xuống, Lương Tiêu vừa nhắn lại “Em biết rồi”, cũng sắp đến sáu rưỡi rồi, anh lại nhấc mắt nhìn em trai mình, “Anh cùng đồng nghiệp của mình ở bên nhau.”

Diệp Chi Hồng hơi kinh ngạc, “Bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi bảy, nhìn còn rất trẻ.” Diệp Quý An bật cười, “Anh cũng áp lực không nhỏ.”

Diệp Chi Hồng nhướng mày, cũng cười, “Vậy anh phải chú ý rồi. Có thời gian đưa về nhà cho bố mẹ nhìn xem.”

Diệp Quý An còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng mà, đây đúng là người em trai khó chịu ra mặt khi mình gửi tiền về nhà sao? Người em trai ước gì trong nhà không có người như mình. “À, em nói thật hả?” Vẫn là ngữ khí nói đùa.

“Bọn họ cũng muốn nhìn thử lắm.” Diệp Chi Hồng cúi đầu, nhìn hai bàn tay bắt chéo trên bàn của mình, “Lần trước là em không đúng, người già mà, cũng không biết lúc nào thì không còn nữa, nếu như anh có thời gian, vẫn nên đưa về nhà một chuyến cho bọn họ yên tâm.”

Diệp Quý An chưa đáp ứng, anh không nói lời nào, chỉ im lắng uống trà.

Anh không muốn tố cáo ai đạo đức giả, cũng không muốn tranh luận với ai. Tâm lý khoe khoang ai mà không có, ví dụ như anh bây giờ sống rất tốt, ví dụ như anh có Lương Tiêu, anh đương nhiên muốn đem ra khoe với cả thế giới, anh cũng muốn trước khi bố mẹ qua đời mình phải có trách nhiệm thăm hỏi, nhưng mà, muốn anh mang cậu trở về thành phố ngày bé mình khôn lớn, trở về khoảng sân từ nhỏ mình sinh sống, trở về ngôi nhà có những gương mặt đó…

Diệp Quý An vẫn tiếp tục uống trà.

Biểu tình Diệp Chi Hồng tỏ ra vô cùng gượng gạo, “Anh cứ từ từ nghĩ xem, có phải là đạo lý này không.”

Diệp Quý An híp mắt lại, anh không muốn làm đối phương khó chịu, vì thế cảm thấy mình cũng nên nói gì đó, đang muốn mở lời thì có người gọi anh, “Tiền bối!” Theo sau đó là Lương Tiêu chạy tới, đứng bên cạnh bàn nước.

“Nói hơn năm mươi phút, tổng giám đốc đúng là đủ gớm.” Diệp Quý An nhìn đồng hồ đeo tay, nhường ra một vị trí bên cạnh mình.

Lương Tiêu không gấp gáp ngồi xuống, “Xin chào, tôi họ Lương.” Cậu nghiêng người, đưa tay tới người đối diện.

Diệp Chi Hồng đứng dậy bắt tay, chân còn không thẳng,  qua loa lắc nhẹ cổ tay hai cái liền buông ra, “Đồng nghiệp của anh hả?”

“Ừ, là người hai mươi bảy tuổi anh nói.” Diệp Quý An lại hết hứng muốn nói chuyện, trực tiếp nhấc túi xách lên đứng bên cạnh Lương Tiêu, “Bọn anh phải đi đây, nhà hàng đặt trước rồi muộn nửa tiếng sẽ tự động hủy.”

Anh nắm lấy tay Lương Tiêu, “Việc có trở về hay không, anh sẽ cẩn thận suy nghĩ. Đến lúc đó chắc chắn là anh và em ấy cùng trở về.”

Diệp Quý Hồng ngơ ngác.

Sau đó hai người từ biệt, vẫn rất xa cách, lại rất lịch sự. Nhưng như vậy cũng đã có chút chuyển hóa rồi nhỉ? Hoặc có thể gọi là tiến bộ. Diệp Quý An cùng Lương Tiêu kề vai nhau bước trên đường lớn, hoàng hôn chỉ còn lại một mảnh, mùi hoa hòe bay trong gió chiều, lúc nồng lúc nhạt, cây Dương rụng bông trắng phau bay đầy trời, anh vẫn luôn thích ngắm, nếu như là trước kia, nếu trong nhà không có lời mời, anh cũng chưa bao giờ là người nghiêm túc suy nghĩ đến việc về nhà.

Ngày thứ hai lên máy bay, bọn họ suýt chút nữa thì muộn. Diệp Quý An phát cáu vì mình không nghe thấy chuông báo thức, đường vành đai năm trong ngày đi làm đầu tiên sau kỳ nghỉ cực kỳ tắc nghẽn, may mà chiếc Bugatti của vẫn chạy đến kịp, cậu dừng nó ở bãi đỗ xe của sân bay, nói quản gia cho người đến lái nó về, hai người nhanh nhanh chóng chóng làm xong tất cả thủ tục ở sân bay, trước khi máy bay cất cánh năm phút đã ngồi ổn định được ở ghế của mình.

Cả hai đều ngồi khoang hạng nhất, Diệp Quý An ngồi đây là theo quy định, còn Lương Tiêu là tìm Tiểu Lý bù tiền trước để được ngồi ghế này. Xung quanh đều là ghế trống, khi đó Diệp Quý An cứ nghĩ là mình đến muộn, mọi người đều lên máy bay hết rồi. Đến giờ anh nghĩ lại, khoang này không có ai ngồi cũng không có gì là lạ, nhân viên các bộ phận khác không ai ngồi khoang này cả, mà thời điểm này giá vé tuyến bay thẳng từ Bắc Kinh đến Boston cực kỳ đắt, khoang hạng nhất xưa nay lại không ăn khách. Nhưng mà, như vậy không phải càng tốt hay sao? Người ít càng thuận tiện làm chút việc gì đó, giống như máy bay tư gia vậy, anh bây giờ đang bị Lương Tiêu ôm lấy, dính người như keo, cũng chẳng cần phải lo lắng ai nhìn thấy.

Chuyến đi kéo dài hơn ba giờ đồng hồ, thời gian chỉ dùng để làm việc và ngủ, vậy cũng quá thảm rồi.

Sau khi cất cánh, Lương Tiêu đòi một cái chăn đắp lên đùi Diệp Quý An, còn mình thì tập trung gõ bàn phím.

Diệp Quý An trắng trợn  nhìn trộm màn hình máy tính của cậu, tên nhóc này đang làm việc, mình cũng không thể trốn việc nũa, liền lật đống số liệu rối mù của bộ phận kế hoạch ra xem. Không biết làm sao, anh mơ hồ cảm thấy Lương Tiêu đang vui vẻ, nhưng mà người ta lại không chịu cười, tâm tình cứ lặng như nước nhìn vào màn hình làm việc, làm lung lay suy đoán của Diệp Quý An.

Vài phút trôi qua, mấy chục phút trôi qua, trong lòng Diệp Quý An càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, không ngừng muốn ngó đầu qua, nhìn khóe mắt đang nhếch lên của Lương Tiêu, còn cả hai hàng lông mi thỉnh thoảng sẽ chớp chớp của cậu, chuyến bay này quả thật là quá yên tĩnh, cho dù có cách khoang phía sau một khoảng rộng, nhưng ở giữa chỉ cách một lớp màn che, làm gì có chuyện không có tiếng động.

Nếu đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, chỉ cần vén rèm ra là có thể nhìn thấy tình hình phía sau, Diệp Quý An định thử đi thám thính xem. Lương Têu lúc này ngẩng mặt lên nhìn anh, chỉ nắm tay anh một cái sau đó cho anh đi, Diệp Quý An đút tay vào túi đi xuyên qua hành lang đến khoang thương gia, trống rỗng.

Lại đi qua thêm lần nữa, đến phía trước khoang phổ thông, không có một bóng người.

Quả nhiên.

Quả nhiên cái gì? Chuyến bay khủng bố? Làm sao có thể được.

Diệp Quý An tự nói với mình, sắp phát sinh đại sự rồi, có những chuyện mình có thể đoán trước được nhưng lại chưa bao giờ nghĩ kỹ về nó, có lẽ sắp phát sinh rồi. Có nên áp dụng nguyên tắc kiểm soát rủi ro để tính thử một chút không… Không đúng, việc này sao có thể tính được, anh đi vào phòng vệ sinh, soi gương, rửa tay, sờ vào trong túi quần một lần rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Giữa những chiếc ghế trống xếp chật nhau, Lương Tiêu đứng ở hành lang, quả nhiên là đang đợi anh.

“Chuyến bay này, em đã bao hết rồi.” Cậu bình tĩnh bước đến chỗ Diệp Quý An, chầm chậm giải thích, “Bởi vì phải làm một việc quan trọng… Cho nên không muốn ai làm phiền. Em biết mình không cần phải nói, tiền bối nhất định sẽ phát hiện ra.”

“Chuyện gì?” Diệp Quý An cười, trên tay vẫn còn mấy giọt nước chưa khô, anh thậm chí cảm thấy mình có thể chạm vào mạch đập tán loạn của mình, vẫn đứng ở chỗ đó, nơi chuyển tiếp giữa hai khu vực, bên cạnh lối thoát hiểm, trước một ô cửa sổ.

Lương Tiêu đứng ổn định trước mặt anh: “Em muốn cầu hôn tiền bối.”

Cậu đưa tay lên, lòng bàn tay cầm một chiếc hộp nhung nhỏ, màu xanh mai cua ưu nhã.

Diệp Quý An nín thở.

“Tiền bối, anh…” Lương Tiêu nhìn anh, nghiêm túc nói, giọng trầm ổn, “Anh có đồng ý dùng quãng đời còn lại của mình để ở cạnh em, yêu em, chấp nhận tình yêu của em…”

“Anh có đồng ý cưới em không?”

Diệp Quý An hít một hơi, suýt chút nữa hô thành tiếng. Tim anh bây giờ đập rất nhanh, còn đập nhanh hơn nhịp tim do uống quá nhiều espresso gây ra, chỉ có thể nói lực xung kích này còn lớn hơn nhiều lần so với tưởng tượng, anh thật sự sợ bản thân đến lời còn không thể nói rõ ràng. Nỗ lực khiến bản thân tỏ ra trầm ổn, Diệp Quý An đưa tay trái ra, mở rộng năm ngón tay, “Anh đồng ý, đương nhiên đồng ý.” Giọng nói có chút run lên, “Đến đi.”

Lương Tiêu siết chặt chiếc nhẫn nhỏ, mặt đỏ lên, cũng có tia thấp thỏm, “Đúng rồi, em phải quỳ một gối trước.”

“Đừng!” Diệp Quý An nắm lấy cổ tay của cậu, nhắm chuẩn mà hơi xỏ ngón tay của mình vào, “Còn một đoạn, em giúp anh đeo nốt đi.”

Lương Tiêu nhìn anh thật sâu, nghe lời làm theo, kích thước chiếc nhẫn thật vừa vặn, cậu trân trọng mà xoa ngón tay Diệp Quý An, Diệp Quý An nhẹ nhàng hô hấp, đỏ mặt dựa lên người Lương Tiêu, trọng lượng cả hai dựa vào ô cửa sổ trên tường, anh một tay thả xuống đút vào túi quần.

“Nhắm mắt.” Anh nói.

“Tiền bối?” Lương Tiêu hoài nghi nhìn anh, giống như có chút không hài lòng vì bị đánh vỡ một giây quấn quýt.

“Cứ nhắm lại, khi nào anh nói mở hãy mở.” Diệp Quý An lồng năm ngón tay của mình lên bàn tay cậu, nhìn người đối diện mình cuối cùng cũng nhắm mắt lại, anh mới lấy thứ ở trong túi quần ra, bắt lấy ngón tay của Lương Tiêu, vừa vặn xỏ vào.

Kích cỡ rất phù hợp.

Anh nghe thấy tiếng hô hấp nhè nhẹ bên tai, Lương Tiêu vẫn đang nhắm mắt.

“Được rồi, có thể mở mắt rồi.” Tay phải Diệp Quý An đưa xuống dưới, lòng bàn tay tìm đến lòng bàn tay của Lương Tiêu, ở bên trên tay trái vẫn đan lấy các ngón tay của cậu, ánh mắt đầu tiên của Lương Tiêu rơi vào ngón áp út của cả hai.

Bây giờ biến thành hai chiếc nhẫn.

“May quá, anh còn lo em định làm cái nhẫn to như quả trứng bồ câu mà thổ hào Ả Rập thích đeo nữa kìa, nếu không thì cái này của anh mất mặt lắm.” Diệp Quý An thở phào nhẹ nhõm, kiễng chân hôn lên môi người yêu vừa cùng mình trao đổi nhẫn cầu hôn.

Lương Tiêu vẫn còn chút sững sờ, vừa nghẹn ngào lại vừa mừng rỡ, cậu ôm lấy anh nói: “Em không nghĩ đến… Em còn cứ tưởng rằng sẽ làm anh bất ngờ.”

“Đúng là bất ngờ, khi nãy thiếu chút nữa là anh khóc rồi…” Diệp Quý An vùi mặt mình lên hõm cổ của cậu, cổ họng hơi nghẹn, lời nói ra vẫn rõ ràng mạch lạc, “Em còn nhớ không, em từng nói với anh, nếu như anh cầu hôn trước thì em sẽ không đồng ý, nhưng anh nghĩ, nhẫn cầu hôn chỉ có một, đến lúc đó em đeo cái gì đây? Sao có thể không đeo được? Đặc biệt là gần đây, anh luôn có cảm giác đang đi trên đường em sẽ bất thình lình bật ra lời cầu hôn, vì thế anh cũng chuẩn bị trước, vật nhỏ như thế này, cứ mang bên mình là được, thỉnh thoảng sờ thử xem có rơi hay không. Bây giờ, anh lấy nó ra sau em, em không được từ chối đâu.”

“Em có thể làm cho anh kinh ngạc, anh lại không thể hay sao?” Anh nhướng mi mắt nhìn Lương Tiêu.

Lương Tiêu bỗng mỉm cười dịu dàng, đôi mắt đen gợn sóng, cậu không nói lời nào, chỉ siết chặt eo anh, hôn thật lâu lên đôi má anh. Triền miên khi nãy bị gián đoạn bây giờ lại tiếp tục, hai cơ thể gắn chặt vào nhau, chiếc nhẫn mới tinh nhẹ nhàng ma sát trên gò má, Diệp Quý An ôm lại cậu, khát khao, sơ ý, cuồng nhiệt, mọi sắc thái đều có đủ, nụ hôn dần dần mãnh liệt, hô hấp của Diệp Quý An trở nên mất nhịp, độ cao nghìn mét của máy bay làm anh chóng mặt, mà người trước mắt thì ngày càng hăng say, anh để thân thể mình hoàn toàn dính chặt lên người Lương Tiêu, lưng cậu dựa vào cửa sổ, bên ngoài là tầng tầng biển mây, là gió lớn gào thét, là màn đêm nước ngoài.

“Khi nãy nhìn thấy anh đi mất, em cũng đứng dậy đi theo, nhìn thấy anh ở chỗ này, trong một giây này em biết mình phải hỏi anh.” Lương Tiêu tạm thời để anh có cơ hội hô hấp, “Anh còn nhớ chỗ này chứ? Trên máy bay, lối thông giao trước cửa thoát hiểm.”

“Ừ, nhớ chứ, đều nhớ rõ.” Diệp Quý An và cậu chạm khóe môi nói chuyện, giọng thì thầm như đang trao đổi bí mật, hai bàn tay vô thức tìm đến nhau, không cầm nổi lòng, có lẽ là do lực hấp dẫn của hai viên kim cương chăng, “Là nơi chúng ta lần đầu hôn nhau.”
He he, cuối cùng cũng câu truyện cũng đã đi đến hồi kết rồi, hẹn gặp lại mọi người ở 3 phiên ngoại nữa nhé~