Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 114: Trường cao trung [8]




Nhìn đủ loại bài post trong diễn đàn, Tiêu Dật có thái độ bình tĩnh khác xưa, khuôn mặt tuấn tú căng chặt, Tần Mộc biết hôm nay cậu thật bị kích thích, lập tức nằm bên người cậu, lôi kéo tay cậu, cùng cậu cùng nhau xem diễn đàn.

Có lẽ là lần này Tiêu Dật quá mức hấp dẫn ánh mắt người khác, thế cho nên rõ ràng thời gian Tần Mộc đánh nhau dài hơn ác hơn Tiêu Dật, cuối cùng lại chỉ ngẫu nhiên được nói đến, hỏa lực mọi người toàn bộ đều tập trung ở trên người Tiêu Dật. Cảm nhận được áp suất thấp của người bên cạnh, Tần Mộc ở bên ngoài thì oán giận không thôi trong lòng lại ở cười trộm, Tiêu Dật tức giận vì loại chuyện này thật sự là rất đáng yêu, hai má tức giận đến phình lên, thật muốn chọt một cái!

Tần Mộc đang vụng trộm chảy nước miếng nhìn Tiêu Dật, đột nhiên bị bỏ tay ra, trong lòng giật mình, nghĩ rằng tâm tư của mình bị Tiêu Dật nhìn ra, liền thấy hai tay Tiêu Dật đều đặt ở trên bàn phím, nặng nề mà gõ bàn phím, bùm bùm ở trên weibo của mình viết gì đó, Tần Mộc vừa nhìn, phía trên rõ ràng viết:“Có người đàn ông nào không đánh nhau? Là đàn ông đều có lúc phải giơ nấm đấm! Dù có làm lại một lần, tôi tuyệt đối sẽ đánh người nói tôi là nữ là ngụy nương một đấm!”

Tần Mộc gần như có thể tưởng tượng những lời này post lên sẽ có sóng gió như thế nào, nhưng mà, hắn không quan tâm, bởi vì dù sóng gió thế nào hắn cũng đứng ở bên cạnh Tiêu Dật, toàn bộ Tần gia cũng sẽ đứng ở phía sau bọn họ, thật ra giới giải trí cũng như thương giới cùng chính giới, năng lực bản thân quan trọng, nhưng mà bối cảnh nhân mạch cũng không thể thiếu.

Tiêu Dật xác định, sau đó quyết đoán tắt máy tính, đứng lên, thản nhiên nói:“Mệt nhọc, ngủ đi!”

Tần Mộc gật gật đầu, giơ tay sờ sờ chỗ bầm tiếng trên gương mặt Tiêu Dật, giọng nói khó nén đau lòng:“Đau không?”

Khuôn mặt căng chặt của Tiêu Dật bởi vì hành động của Tần Mộc mà trở nên dịu dàng, nghiêng đầu, lúc mở miệng đã không còn tức như vừa rồi:“Có chút, để cho Mộ Dung quản gia lấy túi chườm nước đá tới cho chúng ta chườm một chút.”

Lúc hai người nói chuyện, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đã cầm túi chườm nước đá vào, chỉ nhìn lướt qua máy tính, hai vị quản gia liền dời tầm mắt, nhìn Tiêu Dật sắp nằm xuống giường, Mộ Dung Phong cản lại:“Dật thiếu gia, xin cởi áo ngủ ra, anh giúp em kiểm tra cơ thể.”

Tiêu Dật gật gật đầu, Tần Mộc nắm tay cậu lại, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong:“Bác sĩ ở trong bệnh viện đã kiểm tra, anh còn muốn kiểm tra cái gì?” Trên người Tiêu Dật còn có dấu hôn của hắn, tuyệt đối không thể để cho Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp nhìn thấy!

Mộ Dung Phong giơ tay đẩy gọng kính mắt, sắc mặt không thay đổi:“Có vài vết thương trong thời gian ngắn sẽ nhìn không ra dấu vết, vẫn kiểm tra một chút tốt hơn.”

“Mộc thiếu gia, quần áo của em cũng phải cởi ra.” Đa Nạp cười đứng ở bên cạnh Mộ Dung Phong, hơi hơi cúi đầu nhìn Tần Mộc.

Tuy bây giờ vóc dáng Tần Mộc thật sự cao, nhưng mà so sánh với Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp, vẫn là lùn hơn một ít, mỗi lần đều phải ngửa đầu nói chuyện với bọn họ, Tần Mộc rất bất mạn với chuyện này, cảm thấy khí thế của mình vì vậy mà giảm đi không ít! Nhưng mà nhiều năm qua cùng hai vị quản gia đấu tranh đã làm cho nội tâm Tần Mộc trở nên vô cùng cứng cỏi, hắn như trước che ở trước người Tiêu Dật:“Không cởi! Muốn kiểm tra ngày mai lại đi bệnh viện kiểm tra là được! Hai người cũng không phải bác sĩ chuyên nghiệp!”

“Tuy không phải bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn xem trên người hai em có bầm hay không, đêm nay có thể dùng túi chườm nước đá chườm tránh cho ngày mai các em lại đau không chịu nổi.” GIọng Mộ Dung Phong vĩnh viễn đều là bình tĩnh thong dong làm cho Tần Mộc nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn thấy Tần Mộc còn muốn mở miệng, Tiêu Dật lôi kéo hắn:“Mộ Dung quản gia cũng là ý tốt, để cho bọn họ kiểm tra một chút đi.” Nói xong, hắn đứng cạnh Tần Mộc, hơi hơi nâng cằm, Mộ Dung Phong hiểu ý, tiến lên từng bước khom eo, giơ tay gỡ khuy áo ngủ của Tiêu Dật. Muốn nói Tiêu Dật đến thế giới này nhiều năm như vậy có cái gì không thay đổi, trừ bỏ một mái tóc dài kia, chính là được người hầu hạ thay quần áo, từ nhỏ đến lớn, chuyện này chính là được Tần Mộc cùng nhóm người lớn Tần gia tranh nhau làm.

Tần Mộc cứ như vậy trừng mắt không cam lòng không muốn nhìn Tiêu Dật bị Mộ Dung Phong cởi sạch trơn lại nhìn sạch trơn, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu lửa giận, nhưng mà lúc nhìn thấy vài dấu hồng trên người Tiêu Dật, lửa giận lại biến thành đắc ý, nheo mắt lại không tiếng động uy hiếp Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp, không cho nói về dấu hồng này!

Mộ Dung Phong mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm làm như không phát hiện, Đa Nạp thì cười tủm tỉm nháy mắt với Tần Mộc, lăn qua lăn lại một hồi lâu, lúc này mới xác định được vết thương trên người hai người, Tiêu Dật còn tốt chút, có ba chỗ tụ máu, trên người Tần Mộc so với lúc kiểm tra ở bệnh viện lại nhiều mấy chỗ, Mộ Dung Phong nhìn, đáy mắt hiện lên một chút đau lòng cùng tự trách, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì, cùng Đa Nạp cầm túi chườm nước đá chườm cho bọn họ.

Tần Mộc cùng Tiêu Dật cũng không có nhận ra được tâm tư của hai vị quản gia, cơ thể trống trơn lười biếng nằm ở trên giường mềm mại, với người ngoài Tiêu Dật tuyệt đối không chịu lộ tí xíu thịt, nhưng mà đối với quản gia chăm sóc mình vài năm, thì cực kì thả lỏng.

Tần Mộc nằm một lát, nhìn thấy tâm trạng Tiêu Dật lúc này hình như tốt hơn một chút, lúc này mới thử thăm dò mở miệng:“Tiểu Dật, chuyện đánh nhau cứ giải thích như vậy có được không?”

Tiêu Dật vô thức chau mày:“Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu! Chỉ cần cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn cùng trời đất, không cần để ý cái nhìn của người khác.”

Tần Mộc rụt cổ, thầm nghĩ, chuyện này hay là đến hỏi tiểu thúc, tiểu Dật đã bị nhóm người kia chọc tức, không lý trí!

Tần Thái Nhiên bên kia đang nhanh chóng bấm chuột, đột nhiên nhìn thấy cái gì sau đó dừng động tác, Bạch Ức Hàn quay đầu qua nhìn màn hình máy tính, sửng sốt một lát sau cười khẽ ra tiếng:“Nhóc con, mới bệnh di tinh, vậy mà đã tự xưng mình là đàn ông.”

Tần Thái Nhiên ho khan một tiếng:“Bệnh di tinh coi như là người lớn rồi. Nhưng mà Tiểu Bạch, sao em biết nó bệnh di tinh? Tiểu Phong không nói với anh mà.”

Bạch Ức Hàn vươn một ngón tay, gõ gõ di động Tần Thái Nhiên đặt ở một bên:“Lúc nãy không phải còn gọi điện thoại hỏi anh làm sao đả thủ thương cho nhau sao, không bệnh di tinh “thương” ở đâu ra?”

Tần Thái Nhiên giật mình, lại nhìn nhìn vô số người thảo luận trong weibo của Tiêu Dật, mỉm cười:“Tiểu Dật nói không sai, bé trai nào có ai không đánh nhau? Huống chi đối phương còn cười nhạo nó là nữ, lần này cứ để cho mọi người ầm ĩ đi.”

“Nhóc con kia nếu biết anh còn xem nó là bé trai, không biết còn có thể gọi anh là cha nuôi không?” Tươi cười của Bạch Ức Hàn có chút ác.

Tần Thái Nhiên cười dựa sát vào Bạch Ức Hàn:“Nó không nhận anh, em cũng sẽ mất đi đứa con nuôi tốt.”

Gần như cùng thời gian, Diệp Oa Oa đang nâng má hai mắt lóe sao:“Ông xã! Tiểu Dật thật sự là rất manh! Thật sự là nữ vương ngạo kiều mà, thế mà lại nói ra đàn ông nào có ai không đánh nhau! Rất manh!”

Trần Minh không nói gì nhìn trời, tiểu p hài 12 tuổi đã tự xưng đàn ông, điều này làm cho người đàn ông thực sự là hắn làm sao chịu nổi, khó trách bị hai đứa nhóc gọi là “Đại thúc”, qua vài năm nữa, có lẽ sẽ bay lên thành ông luôn!

Diệp Thanh Mộc đang quay ban đêm tranh thủ lúc nghỉ ngơi, cầm điện thoại xem weibo, nhìn câu nói vui kia của Tiêu Dật:“Thì ra thật sự bởi vì bị người ta chê cười giống nữ mà đánh nhau! Thật không nghĩ tới, tiểu Dật thế mà cũng có một mặt trẻ con như vậy, tôi còn nghĩ nó không tức giận!”

“Làm sao không tức giận? Lúc tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, có thể ngăn cả một đám người lớn.” Mạc Tinh vừa trang điểm vừa nói chuyện với Diệp Thanh Mộc,“Cậu vừa nói tiểu Dật đánh nhau? Đánh nhau với ai? Sao lại thế này?”

Diệp Thanh Mộc đưa điện thoại đến trước mặt Mạc Tinh:“Lúc ăn cơm, cùng bạn học đến Đại Bài Đương ăn cơm, kết quả bị nam sinh trường thể thao cười nhạo là ngụy nương, nữ, kết quả liền đánh nhau, nhìn không ra tiểu Dật còn rất lợi hại.”

“Có Mộc Mộc ở bên cạnh giúp đỡ cho nó đi? Nhóc con kia từ nhỏ rất thích đánh nhau, có hắn ở đó, tiểu Dật bình thường cũng không đánh.” Về chiến tích anh dũng của Tần Mộc ở trong trường học, dù Trần Minh luôn luôn chê cười nhưng vẫn kể cho người quen nghe, về phần vì sao Trần Minh biết, đương nhiên là công lao của tiểu công chúa bảo bối nhà hắn.o[∩_∩]o