Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 119: Trụy lạc




"Dùng cách này gọi đến... hả? xảy ra chuyện gì a?" Mặc Dạ trợn to mắt nhìn bầu trời thủng một lỗ ngay lốc xoáy, nhìn một chút biểu tình hài hước trên mặt liền trở nên hung dỡ, "ai dám ở địa bàn của ta dương oai?"

Nói xong, dưới cơn nóng giận liền phi thân vọt vào vòng xoáy.

Tuyết Bạch, "vội cái gì, ngươi đi tới tùy tiện như vậy cũng không biết trêu chọc phải cái gì rồi?"

Nghệ Nhàn ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, dáng vẻ Mặc Dạ phẫn nộ không giống như giả vờ. Nàng lần nửa trong đám tròn tròn mềm mềm chen qua lần nữa đến bên cạnh Lam Đồng, đem chuyện "cửa Tử Linh" đơn giản nói lại.

Niệm Vân Âm, "nói như vậy, chỗ này có mắt trận thật."

Nghệ Nhàn, "có khi nào là ở đây không?"

Niệm Vân Âm ngẩng đầu lên, "cũng có thể có, nếu Tuyết Bạch nói là thật, thì cửa Tử Linh hẳn là ở đây, còn trận pháp thì gần đó. Chỉ là ta cần ngươi dọn sạch chỗ này cho ta xem cái đã."

Nghệ Nhàn, "vì sao không nghĩ rằng đó là lốc xoáy kia, ta thấy nó giống như là con mắt?"

Niệm Vân Âm, "không đâu, nếu mắt trận bị phá, thì quái vật đến đây sao lại ít như vậy? đến khi đó gặp họa trong tầng tháp này chính là thủ tháp thú trong chín tầng tháp này, đương nhiên chúng ta cũng không thể may mắn tránh thoát được."

Được, Nghệ Nhàn lần nữa bị lời nói của Niệm Vân Âm thuyết phục.

Nhìn Tuyết Bạch dẫn một đám tròn tròn lo liệu đám yêu quái kia, Nghệ Nhàn dựa theo vị trí Niệm Vân Âm chỉ đi thanh lý hiện trường, quét sạch một mảng lớn.

Tử Hàn nhìn Niệm Vân Âm đi dạo nhàn nhã như sân nhà mình, thỉnh thoảng còn sờ đông sờ tây một cái dưới đất, "làm gì vậy? việc quan trọng trước mắt là chặn cửa Tử Linh, rồi tìm mắt trận a."

Nghệ Nhàn nhìn bộ dạng Niệm Vân Âm chăm chú, "mở cửa Tử Linh sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ trận pháp, Niệm Vân Âm đang mượn cơ hội này đi tìm hai mắt của Tuyết Bạch, nếu cửa Tử Linh đóng lại sẽ khó mà tìm được. Hơn nữa, ta thấy Tuyết Bạch và Mặc Dạ tạm thời có thể ứng phó được."

Có thể ứng phó?

Tử Hàn quay đầu nhìn ám linh huyễn thú đang ngăn cản lốc xoáy, bộ dạng một người giữ cửa ải vạn quân không thể địch, nhát thời chăn lại đường lên của đám quái vật bên dưới. Còn Tuyết Bạch cũng không nhàn rỗi, đem quân đi thanh lý hiện trường ứng phó có thể nói là thành thạo, tạm thời đúng là không cần các nàng.

Quang linh cùng ám linh hai huyễn thú không đối đầu mà hợp tác liên thủ, đúng là một đại kỳ quan hiếm có trên đời.

Miên Hoa Đường cọ lấy cọ để, muốn từ trong ngực Tử Hàn đi xuống, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn."Nghe thấy tên mình từ miệng vật nhỏ này, Nghệ Nhàn thủ sủng nhược kinh, liền bế Miên Hoa Đường đang ôm chân mình lên, "oa ~ Miên Hoa Đường, ngươi biết gọi tên ta a, thật thông minh."

Tử Hàn tức giận liếc Miên Hoa Đường, "bất quá là gọi ngươi đi diệt ám linh quái thôi, ngươi tưởng nàng tìm ngươi làm cái gì?" nói đến, Tử Hàn liền cảm khái, "vật nhỏ này đúng là gió chiều nào theo chiều đó, mọi bề đều thuận lợi không biết là học ai đây?"

Cái đỉnh đen này, Nghệ Nhàn cũng không muốn cõng a.

Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua, đôi mắt đậu đen của Miên Hoa Đường nhìn rất có thần, nàng không chớp mắt nhìn đám yêu quái đang nhảy nhót bên kia, Nghệ Nhàn dò xét hỏi, "Miên Hoa Đường muốn đi đánh?"

Miên Hoa Đường cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, "muốn đi đánh?"

Lam Đồng nhìn cái oa oa cứ ỷ lại Nghệ Nhàn, trong lòng khó chịu liền xách Miên Hoa Đường lên, lắc lư hai cái, "Miên Hoa Đường khi nào biến về bản thể?"

Nghệ Nhàn mỗi lần thấy Lam Đồng thô lỗ xách ấu tể như vậy luôn có cảm giác hài tử sẽ bị Lam Đồng làm hỏng, "hình ngươi không phải so với bản thể tốt hơn sao?"

Có vài huyễn thú đến cuối đời cũng không thể biến hình người được, Miên Hoa Đường còn là ấu tể đã có thể biến hình người, đã là kỳ ngộ lớn rồi. Nếu có thể, thì sao không được làm người chứ?

Nghệ Nhàn liền kéo tiểu mã đi cùng, ở một bên nhìn Miên Hoa Đường đầy phấn khỏi vọt vào đám quái vật, lôi quang cứ vậy biu biu biu đánh về phía đám quái vật, tiểu mã ngưng tụ quang cầu cũng theo sát phía sau.

Tử Hàn, "ta phát hiện Miên Hoa Đường sắp đuổi kịp độc giác thú này của ngươi rồi, đối với đám quái vật kia căm thù đến tận xương tủy a."

Rầm -- rầm -- rầm --

Miên Hoa Đường bị dư uy của quang linh và lôi linh va chạm khiến nàng ngồi bẹt xuống đất, ngây ra như phỗng. Tiểu mã nhìn đám thí thể tan tành cùng màu đen tanh tưởi dính đầy người Miên Hoa Đường, hư hư vội dùng cánh của mình che lại.

Miên Hoa Đường sau khi phản ứng lại, liền bạch bạch bạch khóc hu hu chạy về phía trước mặt Nghệ Nhàn, "hu hu hu, Nghệ Nhàn, hu hu hu."

Nghệ Nhàn thấy y phục Miên Hoa Đường bị tạc thành nhiều lỗ, quả thực như oa nhi bị vứt bỏ. Trên người còn dính không ít năng lượng hắc ám, nhìn ánh mắt Miên Hoa Đường ghét bỏ liều mạng lau chùi, nhất thời vừa buồn cười vừa tức giận, "đó là vì trước kia chưa vào bí cảnh, Miên 

Hoa Đường từng bị năng lượng hắc ám vây khốn qua một lần."

Từ đó về sau, nhìn thấy sương đen liền căm ghét, hận không thể gϊếŧ sạch sẽ, nói đến thù dai thì bản lĩnh của vật nhỏ này không tệ a.

Tiểu mã bay vòng vòng trên đỉnh đầu Miên Hoa Đường, thình thoảng lại phóng quang tinh lọc ám linh nhiễm trên người Miên Hoa Đường. Nghệ Nhàn lần nữa lấy ra một tấm vải, dùng kim chỉ vá lại cổ áo, tay áo, làm thành một bộ y phục đơn giản, "tiểu mã nhờ ta nói với ngươi, nó không có cố ý. Quang linh của nó và lôi linh của ngươi phóng ra va chạm nhau, bộc phát uy lực rất lớn, lần sau nếu ngươi dùng cách này thì phải chạy trốn thật nhanh biết chưa."

Miên Hoa Đường mở to mắt nhìn.

Vì chưa từng phối hợp qua, cho nên lần đầu phối hợp lại xuất hiện hố to như vậy.

Tử Hàn nhìn bộ dạng Miên Hoa Đường chật vật, cười đến suýt nữa ná thở, "ngươi nói đạo lý nhiều như vậy, Miên Hoa Đường nghe hiểu được sao?"

Nghệ Nhàn nhìn vào đôi mắt đậu đen của Miên Hoa Đường, cảm giác như mỗi lần nói ra vật nhỏ này đều nghe hiểu, Nghệ Nhàn ngưng tụ quang linh chữa khỏi cho Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường ngoan ngoãn vùi vào ngực nàng, nhu thuận không nhúc nhích, "hay là Ngân Bảo đại nhân ngươi dạy Miên Hoa Đường làm sao phối hợp cùng tiểu mã đi."

Miên Hoa Đường, "phối hợp?"

Ngân Bảo đại nhân ngồi chồm hổm trên vai Miên Hoa Đường, tựa như quân sư quạt mo, ra lệnh một tiếng, Miên Hoa Đường lần nữa bạch bạch bạch tiểu bào tiến vào đám quái vật ám linh.

Nghệ Nhàn ám chỉ tiểu mã phối hợp một chút, nào ngờ tiểu mã còn chưa kịp phối hợp. Miên Hoa Đường vừa chạy ra một vòng, phun liên tiếp lôi linh sau đó lại bạch bạch bạch chạy về chỗ Nghệ Nhàn, Ngân Bảo đại nhân ngồi trên vai nàng vội túm một nhúm tóc màu ngắn màu lam trên đầu nàng lại giữ thân, sau đó thì lắc lư giữa không trung như là con diều, tốc độ lần này đúng là ứng với câu Nghệ Nhàn vừa nói xong, chạy thật nhanh.

Tử Hàn cười đến vui vẻ.

Nghệ Nhàn đỡ trán, không đành lòng nhìn thẳng.

Miên Hoa Đường chui vào lòng Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, phi chết hắn!"

Lam Đồng, "có chuyện rồi, chỗ này mùi tanh so với trước nồng hơn."

Vừa dứt lời, một người mang theo sương đen dày đặc từ trong đám yêu quái đi ra, một cước đá yêu quái bị Miên Hoa Đường đánh chết qua một bên, nháy mắt di chuyển đến trước mặt Tử Hàn, ám linh trong tay liền đánh thẳng vào mặt Tử Hàn.

Tử Hàn nhanh chóng lùi về sau vài bước, băng trùy cùng lôi phát động, tả hữu đánh tan đám sương đen kia. Không ngờ người kia biến mất tại chỗ sau đó xuất hiện phía sau Tử Hàn.

Là di chuyển trong nháy mắt.

Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ cẩn thận, hắn biết thuấn di."

Nghệ Nhàn vừa cảnh tỉnh xong, người kia liền nhìn Nghệ Nhàn thật sâu một cái, "tiểu mã, hỗ trợ."

Tiểu mã liền xoay quanh đỉnh đầu hai phía, thỉnh thoảng phóng quang linh, không chỉ đánh vào người mà còn vào mắt Tử Hàn, Tử Hàn có chút khó chịu, "trừng trị hắn ta còn dư dả, đừng quấy rối ta."

Nghệ Nhàn đuối lý, vội triệu hồi tiểu mã, cảnh giác canh giữ bên cạnh Niệm Vân Âm, "Niệm Vân Âm, ngươi tìm được mắt trận rồi chứ?"

Niệm Vân Âm không quan tâm chuyện bên ngoài, toàn bộ đang chuyên tâm nhìn phần đất này, thỉnh thoảng dùng tay ước lượng, không biết đang đo cái gì, "ta phát hiện trận pháp này rất phiền phức, nó tựa như là một cái trận ở trong một cái trận."

Nghệ Nhàn nghe không hiểu, nghe qua thì chỉ biết phiền, nhìn hắc y nhân vọt đến từ xung quanh, Nghệ Nhàn cắn răng hỏi, "còn cần bao lâu?"

Niệm Vân Âm một viên ngọc trắng ra, không ngừng di chuyển trên đất, "chậm thì một nén nhang, lâu thì hai nén nhang."

Nghệ Nhàn tiện tay phóng cho Niệm Vân Âm thêm mấy cái lồng năng lượng, không dám rời quá xa Niệm Vân Âm. Kỳ lạ là đám người kia chỉ vây quanh Tử Hàn và Lam Đồng, nàng nghĩ thoáng qua liền hiểu mấu chốt bên trong.

"Tiểu thiên mã."

"Tiểu thiên mã."

Lam Đồng và Miên Hoa Đường gần như kêu cùng lúc, nhất thời tiểu mã phi tốc độ cũng chậm lại, tựa như không biết nghe ai? Nghệ Nhàn nhìn thấy Miên Hoa Đường hoàn toàn không sợ hãi phóng lôi linh vào một hắc y nhân, phóng xong thì liền chạy mất dép, tốc độ không thua ai....

"Đi giúp Lam Đồng."

"Tạ Nhàn, hôm nay ta sẽ gϊếŧ thú nhân này trước mặt ngươi, ha ha ha ha."

Trong đám hắc y nhân chợt xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, Tạ Vũ cuồng vọng cười to lộ ra khuôn mặt như quỷ dạ xoa. Nghệ Nhàn cổ quái nhìn cánh tay hắn cùng cái chân kia đi đứng hành động như người bình thường, "ngươi sa đọa thành ám linh sư."

Giống như huyết tinh linh trong rừng Ai Nhĩ Pháp, phần lớn là do nội tâm của tinh linh trong tộc sa đọa nên mới thành như vậy. Nghệ Nhàn không ngờ đến, nàng lại chứng kiến người thứ hai sa đọa lại chính là Tạ Vũ.

Mi tâm Tạ Vũ có một vệt đen đang ẩn hiện, nụ cười trên mặt cũng vô cùng yêu dị, cả người nhìn qua vài phần tà khí. Trước đó gặp được Nghệ Nhàn đã cảm giác Tạ Vũ đang thay đổi, nhưng khi đó không nghĩ cẩn thận, nghĩ đến "nơi bất tử" này lại cho thằng ngu Tạ Vũ kia lấy được cuộc sống mới.

Nào ngờ, "cuộc sống mới" bất quá chỉ là quá trình của sự bắt đầu suy sụp.

Nghệ Nhàn có chút đồng cảm nhìn hắn, "ngươi thật đáng thương."

Không biết có phải do ánh mắt Nghệ Nhàn quá mức thương hại, hay do Nghệ Nhàn có chút đồng tình chọc giận hắn, Tạ Vũ thuận tay vung lên, hơn chục con yêu quái tuôn về phía Lam Đồng, bao vây đánh Lam Đồng, "không phải ngươi luôn bảo vệ cho thú nhân này sao? ta phải dằn vặt nàng một chút a, cho đến khi nàng chết mới thôi."

Lam Đồng vung Khai Thiên Phủ liền chém chết mấy con yêu quái, cộng thêm có tiểu mã cùng Miên Hoa Đường trái xôn phải xông đánh chết hơn phân nửa, nhất thời ứng phó cùng trở nên thành thạo. Nghe Tạ Vũ ba hoa khoác loác xong, cũng không rảnh liền trợn mắt nhìn hắn.

Nghệ Nhàn chú ý đến đám yêu quái nghe lời này, "ngươi có thể ra lệnh cho đám yêu quái ám linh này?"

Sau đó nàng liền phản ứng, Tạ Vũ không thần phục ám huyễn thú tầng thứ tám Mặc Dạ, mà là thần phục sinh linh hắc ám đến sâu từ trong lòng đất. Trước đó có nghe Tuyết Bạch cùng Mặc Dạ cãi nhau khi đề cập đến vấn đề "ngoại viện", Nghệ Nhàn dường như tìm được đầu sỏ mở cửa Tử Linh rồi, xem ra Mặc Dạ coi tiền như rác này bị "ngoại viện" gài bẫy rồi a, "Tạ Vũ, là nam nhân ngươi đấu với ta một hồi, sống hay chết, toàn bộ đều xem thiên mệnh đi."