Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 124: Về nhà




Vì có kinh nghiệm lần trước, lần nữa rơi và dị độ không gian, Nghệ Nhàn cũng không còn bối rối nữa. Hơn nữa rơi xuống đất nhanh, nàng còn chưa kịp quan sát địa hình, liền bị vật nặng đè lên, lúc này lại nằm sấp mặt trên đất lần nữa, Nghệ Nhàn bị đè suýt hộc máu.

Miên Hoa Đường, "ngươi thật tiểu nhân, dám tính kế với bổn đại gia, chán sống rồi phải không?"

Nghe kiểu nói không ăn nhằm gì với tình hình, không ai khác ngoài Miên Hoa Đường thì còn ai vào đây a!!! Nghệ Nhàn vừa tức vừa buồn cười, nàng hung hăng vỗ tiểu béo ú đang nằm úp sấp trên ngực mình, "tránh ra, ta sắp bị ngươi đè chết rồi."

Miên Hoa Đường cúi đầu, cùng Nghệ Nhàn mắt to trừng mắt nhỏ, "Nghệ Nhàn."

Nghệ Nhàn trừng nàng, "còn không mau đứng lên."

Miên Hoa Đường không chỉ đứng dậy, đồng thời còn biết chịu trách nhiệm kéo Nghệ Nhàn dậy, Nghệ Nhàn thực sự sắp bị tiểu gia hỏa này mài bẹp, nhìn xung quanh vẫn là cánh rừng rậm lớn, lần này còn có thêm ngói đỏ, điêu lương tú trụ, nhìn qua dường như là một biệt viện rất tốt, địa điểm từ bên ngoài cũng là một cái đại viện tử.

Nhìn qua Miên Hoa Đường đang nghiêng đầu nhìn chăm chú những chỗ khác, Nghệ Nhàn tìm Ngân Bảo đại nhân và Quang Diễn, phát hiện không thiếu một ai. Nghệ Nhàn nhớ lúc bị trụ nuốt vào, Lam Đồng dường như cũng theo nàng vào, "Lam Đồng đâu?"

Miên Hoa Đường lắc đầu liên tục, "không biết, không biết..."

Nghệ Nhàn có chút hối hận trước đó không nói cho Lam Đồng một chút sau khi chuyển hoán đến không gian này sẽ gặp chuyện, bất quá nhớ đến cái mũi nhạy bén của Lam Đồng, nàng tự mình trấn an nói, "nhất định có thể tìm được ta."

Sau đó nàng thử túi giới tử một chút, trong túi cái gì cũng có thể lấy ra được. Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút rồi thi triển linh lực, không thử không biết thử rồi thì cũng giật cả mình, linh lực của nàng không biết từ địa cấp khi nào đã lên đến nhân cấp rồi, "ta không phải đang nằm mơ đó chứ?"

Ngân Bảo đại nhân lắc lắc cái đuôi thứ ba đột nhiên dài ra của mình, "Nghệ Nhàn, thật kỳ quái, đuôi ta lại có thêm một cái."

Quan Diễn, "sừng của ta cũng dài thêm hai vân."

Nghệ Nhàn cúi đầu nhìn thoáng qua Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường đang chuyển động bạch bạch quanh một thân cây, thoạt nhìn tựa như không có gì thay đổi, vẫn là một tiểu béo ú, "trước đó ta đụng phải một cái trụ, cát huỳnh quang đã nghịch lưu lên trên, cho nên ta đi vào quá khứ của Lam Đồng. Hiện tại, tu vi của chúng ta tăng lên... Ngân Bảo đại, ngươi còn nhớ chúng ta đụng vào cái cột nào không?"

Ngân Bảo đại nhân kéo cái đuôi đột nhiên mọc ra của mình, "là... cái cột bên phải."

Nghệ Nhàn suy nghĩ, "cát huỳnh quang chảy xuống, có phải giống kim đồng đồ báo hiệu đi về tương lại, không lẽ chúng ta đang tiến vào không gian tương lai?"

Nhưng là tương lai của ai, tương lai của Lam Đồng?

Nghệ Nhàn rất nhanh bỏ qua suy nghĩ này, nếu có đến tương lai của Lam Đồng, nàng hẳn là phải ở thú nhân tộc, chứ không phải chỗ này, không lẽ là tương lai của chính nàng?

"Ngân Bảo đại nhân kiểm tra địa hình, cẩn thận đó, đừng để bị phát hiện."

"Chi."

Miên Hoa Đường thấy Ngân Bảo đại nhân chui xuống lòng đất, suýt chút cùng chui xuống theo. Nghệ Nhàn vội ôm tiểu ngốc nghếch này lại, "đừng có phá, ngươi bự như vậy, lỡ bị người phát hiện, nhất định sẽ bị bán đi a."

Miên Hoa Đường nhíu mày, ngữ xuất kinh nhân, "không thể bán a, ngô ~ là báu vật vô giá."Hơn phân nửa là đọc được kịch bản nào đó, lời này không có có liên quan gì với nhau. Nghệ Nhàn phát hiện tiểu gia hỏa này học tập rất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng nói vài câu dở khóc dở cười, hiện tại cũng đã hiểu thông đạo lý, học một biết mười.

Ngược lại nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Nghệ Nhàn bỏ tâm dò xét Miên Hoa Đường, nhân tiện nói, "cái tiểu béo ú như ngươi, lóc thịt đem cân hai miếng, bán cũng không được mấy đồng."

Miên Hoa Đường trừng đôi mắt đậu đen, "ngươi dám tự động hình tra tấn, không sợ hàng thượng tru di cửu tộc nhà ngươi."

Hoàng thượng????

Nghệ Nhàn đen mặt, được, cái này từ miệng thương gia biến thành cung đấu hoàng thất cổ đại rồi a, bị Miên Hoa Đường trừng một cái, Nghệ Nhàn có chút không tiêu nổi, "hoàng thượng chúng ta là đồng bào, không nên tin lời gian thần nói a, theo ta thấy, để cho đại sư tỷ hành hình là tốt nhất."

Miên Hoa Đường nghẹn một cái, "đại sư tỷ."

Nghệ Nhàn liền giở trò xấu, "đại sư tỷ sẽ thích các huyễn thú khác, không còn thích ngươi nữa."

Nghệ Nhàn chỉ định trêu chọc Miên Hoa Đường một chút, nào ngờ tiểu béo ú này òa lên khóc, không giống Tiểu Lam Đồng chỉ dám sụt sịt, Miên Hoa Đường há to miệng gào khóc, tiếng khóc đúng là kinh người.

Nghệ Nhàn sửng sốt rồi mới có phản ứng, vội che miệng Miên Hoa Đường lại, "ngoan, đừng quấy rầy, ồn ào sẽ kéo người đến."

Miên Hoa Đường không để ý, vẫn gào khóc như cũ.

"Tiểu thư?"

Toàn thân Nghệ Nhàn cứng đờ, Miên Hoa Đường bị dọa liền nghẹn lại, không dám gào nữa. Nghệ Nhàn thấy tiểu béo đôn này gào hơn nửa ngày, một giọt nước mắt cũng không rơi ra được. Trời chỉ có sấm mà không có mưa, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Tam tiểu thư sao lại ở đây? Tuyên Di đi khắp nơi tìm ngươi."

"Tuyên Di?"

"Phải."

Nghệ Nhàn chọn chỗ này khá là bí mật, ngồi xổm còn đang bế Miên Hoa Đường bịt miệng, tựa như đang lén lút làm gì đó, cũng khó trách vị thủ vệ này sinh lòng nghi ngờ.

Nghệ Nhàn nghe hai chữ Tuyên Di liền đau đầu, mặt nàng không đổi sắc, "chỉ là có chút buồn chán, cùng Miên Hoa Đường đùa một chút, đi, dẫn đường."

Hộ vệ kia theo trách nhiệm đi phía trước dẫn đường.

Nghệ Nhàn vừa rơi xuống cũng đã suy đoán, nào ngờ suy nghĩ này là thật. Đây là nơi tương lai nàng sẽ xuất hiện, có nhưng ở thời không này chính mình đã đi đâu? những người khác sao lại thấy nàng?

Lỡ như mình cùng chính mình trong thời không đối mặt nhau, hai Nghệ Nhàn thật giả, đến khi đó đúng là xấu hổ a!

Nghệ Nhàn mặt không đổi nhìn xung quanh, trong đầu nghĩ mọi kế thoát thân, kết quả không bao lâu, Tạ Anh đi đến trước mặt nàng, vẻ mặt lạnh lùng, thấy nàng còn đang nhìn xung quanh, "ta còn tưởng người rời khỏi Tạ gia rồi chứ? không ngươi... Nghệ Nhàn, ngươi thực sự khiến người ta bất ngờ."

Nghệ Nhàn, "???"

Tạ Anh phức tạp nhìn nàng, rồi đi.

Nghệ Nhàn không hiểu, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa câu nói này của Tạ Anh, thậm chí cảm thấy kỳ quái, "lòng nữ nhân như như mò kim đáy biển a."

Tuyên Di một mình ở trong sân, thấy Nghệ Nhàn quay về liền thở phào nhẹ nhõm, "Nhàn tiểu thư đi đâu vậy, lão thái gia đợi người hồi lâu, muốn dẫn người đi xem nơi buôn bán của Tạ gia chúng ta trong đế quốc."

Nghệ Nhàn, "tổ phụ muốn đích thân đem ta đi xem buôn bán."

Tuyên Di lễ độ cung kính nói, "phải, hơn nữa đã đợi tiểu thư hồi lâu, mong tiểu thư hiện tại dời bước."

Cũng may nguyên thân thực sự là dòng dõi Tạ gia, bị bán đến thú nhân tộc cũng hơn năm năm, cộng thêm ở Thanh Sơn Tông hơn một năm mấy, coi như rời nha cũng được sáu bảy năm, tính tình thay đổi không quan trọng... Nghệ Nhàn kỳ thực không có cách nào quyết định các nàng rơi vào tương lai vào năm nào được, bất quá nghe khẩu khí Tuyên Di, nghĩ đến hẳn là các nàng vừa quay lại Tạ gia không bao lâu.

Đại khái đang tính toán tương lai của chính mình, mặt Nghệ Nhàn cũng không đổi, "dẫn đường!"Tuyên Di cẩn thận quan sát, căn bản không nhìn ra được đầu mối nào từ biểu tình lãnh đạm kia, chỉ thân thiện chỉ điểm, "Nhàn tiểu thư, những năm gần đây, lão thái gia chỉ thân cận với mỗi mình Nhàn tiểu thư, Nhàn tiểu thư mất tích mấy năm nay, đến cả Anh tiểu thư cũng không khiến lão thái gia vui được. Cho dù lão thái gia làm gì, toàn bộ đều vì tốt cho tiểu thư ngươi, vì tốt cho Tạ gia."

Lời này, nghe sao có gì đó không đúng?

Nghệ Nhàn như hòa thượng sờ đầu không thấy tóc, nhưng vẫn phải ra vẻ biết chuyện, nàng nhìn thoáng qua Tuyên Di, lạnh lùng nói, "Tuyên Di, ngươi vượt qua quy củ rồi."

Tuyên Di, "phải, lão nô vượt qua rồi, tiểu thư mời qua bên này."

Nghệ Nhàn kỳ thực có rất nhiều nghi hoặc, nàng cũng không muốn trở về Tạ gia này, nhưng sự thực chứng minh vì một ít nguyên nhân phải quay trở lại đây, biểu tình Tạ Anh vừa rồi kỳ quái, Tuyên Di lại ám chỉ nhắc nhở....

Nghệ Nhàn không thể lên một phần trăm tinh thần nào, trong đầu không ngừng triệu hoán Ngân Bảo đại nhân, nhưng Ngân Bảo đại nhân như diều đứt dây, nhất thời đã mất tin tức.

"Miên Hoa Đường."

"Nghệ Nhàn."

"Ngươi đi theo sát ta, đừng có chạy lung tung."

"Miên Hoa Đường sẽ ngoan, sẽ không chạy lung tung."

Tuyên Di liếc nhìn Nghệ Nhàn cùng huyễn thú tự hỏi tự trả lời, đại khái cũng biết vừa rồi nói sai, không dám nhiều lời nữa, chăm chú dẫn đường.

Nghệ Nhàn không tin lời tiểu lừa gạt này, mỗi lần đều là Miên Hoa Đường dẫn đầu chạy loạn, kéo theo nhiều chuyện khác phá rối nàng. Nàng đem Miên Hoa Đường ôm vào ngực, dùng sức siết chặt, "như vậy ngươi sẽ chạy không thoát được."

Miên Hoa Đường, "hi hi hi."

Nhìn Miên Hoa Đường ngày càng nhân tính hóa, Nghệ Nhàn cũng rất vui vẻ, Tuyên Di đi trước dẫn đường, nàng rất nhanh gạp được lão thái gia Tạ gia thần bí trong lời đồn, tổ phụ nguyên thân này, chính xác mà nói, hẳn là ngoại tổ phụ mới đúng.

Tinh thần lão nhân khỏe mạnh, mặt hồng hào, ngoại trừ tấm lấm tóc bạc ra thì nhìn như là một người trung niên, nếu có người nói Nghệ Nhàn người này chỉ mới bốn mươi, nàng cũng sẽ tin, "Nhàn Nhi, mau tới đây."

Nghệ Nhàn nghe âm thanh trung khí mười phần, trong lòng thất kinh, lão thái gia Tạ gia này không lẽ có cách gì để trường sinh hay sao a, nếu không sao lại bảo dưỡng tốt được như vậy. Thái độ nàng vẫn như cũ, đứng bất động tại chỗ, thậm chí không chút hèn mọn lên tiếng, "Tuyên Di nói ngươi muốn đưa tay đi xem buôn bán của Tạ gia, đi chưa?"

Lão nhân, "đương nhiên đi a."

Lão đầu mang theo hai người, gồm cả nàng, là bốn người, Nghệ Nhàn không cảm giác được khí tức trên người lão nhân, khí tức hai người kia càng trầm ổn, ngược lại không khác gì Tử Hàn đại sư tỷ, tiêu chuẩn hẳn là nhân cấp trở lên.

Ngoan ngoãn, Nghệ Nhàn chí thấy có mấy người, mà những người này tu vi hầu như đều cao hơn nàng. Ngay cả Tạ Anh nàng cũng khó ứng phó, Nghệ Nhàn càng không hiểu nổi chính mình tại sao mình lại chọn lúc này để về Tạ gia.

Mọi người đi qua qua nhiều xưởng, thậm chí còn có Huyễn Các, lão đầu đem theo từng người đến bên cạnh giải thích cho Nghệ Nhàn nghe, Nghệ Nhàn còn đang hoảng thần, lão đầu thấy nàng vẫn ôm một tiểu oa nhi, coi huyễn thú như là bảo bối, "nghĩ đến Nhàn Nhi thích huyễn thú như vậy, không bằng chúng ta trực tiếp đến đấu thú trường đi."

Nghệ Nhàn đã sớm nghe qua ba chữ này, đó là khi vào Thanh Sơn Tông, Tiểu Nhãn thì thầm nói bên tai nàng, đấu thú trường của Tạ gia nổi danh nhất trong ba đế quốc, một trận tỷ đấu đều vô cùng đặc sắc, "cũng được, vậy thì đi xem một chút."

Đấu thú trường chia thành nhiều loại, người đấu thú, thú đấu thú, người tham gia đấu thú phải ký khế ước sinh tử, ở trong đấu thú trường nếu xảy ra nguy hiểm, cho dù sống hay chết, thì đều mặc kệ.

Nghệ Nhàn khó hiểu, cảm giác Tạ gia đi đường này tựa như một phường lưu manh, xảy ra chuyện Tạ gia cũng không cần lo, buôn bán có lời, còn làm được buôn bán xoay vòng, hấp dẫn một đám người thích chuyện kíƈɦ ŧɦíƈɦ này.

Lão nhân đến trước, phía sau hai người liền dâng lệnh bài Tạ gia, người giữ cửa gật đầu cúi người đem mọi người vào, đoàn người liền đi lên vị trí tốt nhất trên lầu, từ trên cao nhìn xuống, thậm chí thú bị nhốt trong lồng có bao nhiêu móng vuốt cũng nhìn thấy rõ, sau đó có người đem linh quả ngon đến, đồ ăn đều mang linh khí bức người.

Nghệ Nhàn thấy Miên Hoa Đường trong ngực lại lộn xộn, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn thức ăn bên cạnh, Nghệ Nhàn thuận tay cầm vài quả đến cho nàng, cái bụng Miên Hoa Đường như động không đáy, thấy linh quả sắp hết, nàng thì vẫn còn nhai răng rắc.

Lão nhân lại phân phó người sau mang đến một chậu lớn, Miên Hoa Đường liền đem chậu linh quả ôm vào ngực, ăn nồng nhiệt.

Lão nhân, "Nhàn Nhi, lão nhân cả đời thưởng thức vô số thú, duy chỉ có huyễn thú này của ngươi là nhìn không ra giống gì, có thể nói cho lão đầu biết một chút được không?"

Biểu tình Nghệ Nhàn đạm mạc, "ta không biết."

Miên Hoa Đường tranh thủ lúc rảnh rỗi, một bên gặm trái cây, một bên tự giới thiệu, "Ta là Miên Hoa Đường."

Lão nhân sửng sốt, cười ha ha, "tốt, không hổ là người Tạ gia, có thể thu phục được huyễn thú trưởng thành hình như Miên Hoa Đường, cũng là may mắn cho tộc ta."

Nghệ Nhàn hạ môi, trong lòng vô cùng lo lắng cho Ngân Bảo đại nhân, nhìn Miên Hoa Đường không tim không phổi, chỉ lo đem trái cây nhét vào miệng mình, nháy mắt tâm tư thưởng thức đấu thú cũng không còn. "khi nào bắt đầu?"

Lão nhân, "Nhàn Nhi đã vội như vậy, Tạ Khuê, ngươi xuống dưới sắp xếp đi."

Nghệ Nhàn đại khái cũng biết được ai tên Tạ Khuê, nhìn lại mọi người lần nữa, chiêng trống trong đấu thú trường lại vang lên, loại thời khắc tựa như vui vẻ này, lại khiến tim nàng nhảy lên điên cuồng.

"Grừ --"

"Gào gào gào gào --"

"Lên a.... Thường Thắng tướng quân."

Phía dưới là tiếng hoan hô, tiếng huyên náo, vô cùng náo nhiệt.

Nghệ Nhàn đại thể nhìn lướt qua, phát hiện người đến xem náo nhiệt không ít, dưới lầu đã ngồi đầy. Nếu đếm đầu người thu phí, đấu thú trường này thu lợi hẳn là rất lớn a. Còn chưa nói mấy kèo đặt cược... trong tiếng hoan hô của đám người, dưới đấu thú trường thả ra một con huyễn thú to dài, da đầy hột, tứ chi của nó to như chân voi, không đúng, phải là to hơn chân voi gấp mấy lần, mỗi bước đi đều vang lên âm thanh rất lớn, hợp với tiếng trống gỗ càng làm tăng thêm sức mạnh, nó có một cặp răng nanh, đầu không ngừng rũ xuống, hai mắt to như chuông đồng, nhìn vô cùng mạnh mẽ.

Nghệ Nhàn đứng từ xa nhìn, lại thấy miệng nó chảy đầy nước miếng màu xanh, Miên Hoa Đường bị ánh mắt của huyễn thú to lớn này hấp dẫn, liền mất hứng thú với linh thực, nhìn không chớp mắt.

Nghệ Nhàn xoa đầu Miên Hoa Đường vén mái tóc xanh lên cho nàng, "xem ra ngươi cũng thích a."

Miên Hoa Đường nhăn cái mũi nhỏ, "không thích, xấu tiện, xấu tiện."

Nghệ Nhàn vô cùng kinh ngạc, lượng từ ngữ của Miên Hoa Đường không ngừng gia tăng, còn có thẩm mỹ riêng của mình, "đúng là rất xấu."

Lão nhân bên cạnh nghe thấy liền vui, "địa long thú ở sân này là Thường Thắng quân, rất được đám người kia yêu thích. Cứ xem cho kỹ, ngươi sẽ thấy được sự lợi hại của nó."

Nghệ Nhàn đang ở khu vực đấu thú, địa long thú vừa ra sân, con thú khác cũng được thả ra, đầu nó nhỏ không bằng một nửa địa long thú, được thả ra nhưng vẫn đứng yên tại chỗ đấu, hiển nhiên là chưa đấu qua lần nào, còn đang e ngại địa long thú này, không cần so cũng đã biết được thắng bại.

Lão nhân thấy thần sắc Nghệ Nhàn bình tĩnh, không có chút gì là hứng thú, liền nhìn Tạ Tiêu vẫy tay, hạ giọng nói vài câu.

Trong sân, địa long thú vừa thấy được con mồi, hứng thú hừng hực xông đến phía con thú nhỏ, đúng lúc này tiếng trống tỷ đấu vang lên, trong sân tỷ đấu đột nhiên mở cửa, con thú nhỏ vị khí thế của địa long thú dọa sợ xoay người chạy về ổ của mình, cửa nháy mắt đóng lại, lưu lại địa long thú nóng nảy cào móng lên vách ba lần, nhưng không được gì, địa long thú chán chường tìm chỗ đâm.

Biến cố đột ngột này khiến mọi người ở đây vô cùng khó chịu, người hướng dẫn không thể không ra trấn an một phen, sau đó còn ném ra một lời dụ dỗ lớn hơn, "để bày tỏ áy náy, tiếp theo sẽ là một cuộc tỷ đấu mỹ mãn, một con cuồng sư đến từ Tháp Nhĩ đấu với địa long thú, cam đoan sẽ không khiến các thiếu gia, tiểu thư cảm thấy tiếc nuối, bắt đầu đi."

Một đại sư tử, tứ chi bị xích được đẩy ra ngoài, địa long thú vừa thấy con mồi, liền hưng phẫn duỗi chân.

Nghệ Nhàn vừa nghe đến chữ cuồng sư liền nhăn chặt mày, khi thấy thân ảnh quen thuộc kia bị đẩy ra, Nghệ Nhàn tự nhéo mình một cái.

Nghệ Nhàn căn bản không thể nhận ra được đại sư tử bị trói tứ chi này là Lam Đồng ở thời không, mà là Lam Đồng cùng nàng rơi vào không gian này, hoặc có thể là.... các nàng căn bản vẫn là một?

Nghệ Nhàn bị suy nghĩ của chính mình dọa, nhưng hiện tại nàng vẫn ngồi đây, là chứng minh sự thật ấy.

Miên Hoa Đường thấy Lam Đồng liền cúi đầu xuống, mắt choáng váng, há to miệng, miếng trái cây trên miệng còn chưa nuốt vào liền rơi xuống, Nghệ Nhàn sợ Miên Hoa Đường nói lời hãi người, liền ôm Miên Hoa Đường trên bàn để xuống đất.

Đại sư tử trong sân bị xiềng tứ chi, hoạt động không được, địa long thú khí thế hung hãn xông về đại sư tử, đại sư tử muốn phản kích, nhưng lại không thể thoát được xiềng xích dưới chân, đại sư tử đụng phải hàm răng nhọn của địa long thú, phụp, Nghệ Nhàn cảm giác tim mình bị người dùng lực chà đạp trên cát.

Nghệ Nhàn chợt đứng dậy, tức giận nói, "vì sao lại xích nàng?"

Lão gia tử cười nhìn nói, "vài con thú không nghe lời thì phải tốn thời gian kiên nhẫn dạy dỗ, nhất là loài kiêu căng khó thuần này, không chịu khuất phục, Tạ Tiêu đã cho nó nhiều cơ hội. Thêm xiềng xích vào tứ chi của nó, một là phòng ngừa nó chạy trốn, hai dĩ nhiên là dạy dỗ nó một chút, tâm phục khẩu phục mới là cơ hội sống duy nhất cho nó, nếu không, một ít không nghe lời, có lòng phản nghịch, giữ lại Tạ gia cũng không dùng được."

Đại sư tử nặng nề bị hất bay ba thước, tiếng rống giận dữ nghe rất yếu ớt, ngọ ngậy hồi lâu cũng không thể bò dậy được, Nghệ Nhàn thân thể nhanh hơn não, chờ nàng phát hiện, nàng đã từ trên cao nhảy xuống, dùng Đả Thần Tiên đánh bay địa long thú đang truy kích kia, đứng trước mặt Lam Đồng.

Quang Diễn từ trong đầu này bay ra, nhanh chóng phóng quang vào mắt địa long thú, Nghệ Nhàn ngưng tụ lôi tủy, một con du long bay thẳng về hướng địa long thú đang chạy trốn, thể tích du long so với trước đã lớn hơn, địa long thú không bị gì nhiều, còn đứng thẳng được, một đầu đâm đến, nháy mắt bị du long xuyên qua ngực, đến cả hét thảm một tiếng cũng không có, hành động hỗn loạn như uống rượu say, ầm một tiếng ngã xuống đất. Địa long thú xấu xí hôi hám nước miếng nhầy nhụa cuối cùng bất động.

Mọi người trong sân vỗ tay tán thưởng, Nghệ Nhàn cũng không ngờ tu vi tăng lên cũng không còn yếu như trước.

Nghệ Nhàn vội chạy đi xem Lam Đồng, trên cổ Lam Đồng thủng một lỗ lớn, máu chảy ròng ròng, hẳn là vừa rồi bị con địa long thú kia cắn bị thương, nàng vội ngưng tụ quang linh chữa trị, "sao ngươi không tránh đi a?"

Đôi mắt Lam Đồng thâm thúy nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, sư trảo bị rút móng cũng chảy đầu máu, thịt đệm liên tục khoát lên cổ tay Nghệ Nhàn, tiếng xích sắt vang lên. Nghệ Nhàn nhìn qua, tâm lạnh không nói, nhìn trảo vết thương chồng chất, nàng đau lòng hô hấp cũng ngưng trệ, cắn răng, "đám súc sinh này!"

Chất liệu sắt này, nàng từng gặp qua trong huyễn thú cốc, chém không đứt, chỉ có chìa khóa đặc chế mới mở được, "ngươi, ngươi không thể biến hình người có đúng không?"

Lam Đồng vươn lưỡi liếm nàng một cái, sau đó nhìn sau lưng nàng rống giận một tiếng.

Nghệ Nhàn chợt xoay người, thấy lão gia tử mang theo Tạ Tiêu cùng Tạ Khuê hai người đứng cách này ba thước, họ không liếc nhìn "Thường Thắng tướng quân" một cái, không vui không giận, "Nhàn Nhi, ngươi có gì muốn nói với ta sao?"

Nghệ Nhàn không biết nàng ra tay như vậy, tương lai sẽ biến đổi thế nào. Nàng vươn tay, "ta muốn chìa khóa."

Lão gia tử một cước đá bay cổ thi thể kia, không nhanh không chậm, "ngươi là tiểu thư Tạ gia, đừng nói một con thú, đến cả huyễn thú trong Huyễn Thú Các ngươi muốn ta cũng cho. Đến cả Tạ gia, chỉ cần ngươi nghe lời, sau này ta tính lại cũng sẽ giao vào tay ngươi. Nhưng trước tiên, ngươi phải gϊếŧ nàng mới được."

Nghệ Nhàn nắm chặt Đả Thần Tiên bên hông, "nghe lời? ngươi muốn ta giống dám thú bị dạy dỗ kia? nói đi đâu thì đi đó, vậy sao ngươi không tự tạo một con rối cho mình, tự phuhcj tùng ngươi không phải tốt hơn sao?"

Lão gia tử khó chịu, "tính khí này của ngươi thực sự giống như vị nương kia của ngươi a, Nhàn Nhi, hiện tại không cần trả lời ta vội, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi."

Lão gia tử nói xong liền khoát tay, "nếu Nhàn Nhi thích như vậy, bắt con thú này đem về Tạ gia đi."

Tạ Tiêu tiến lên, Nghệ Nhàn không chút khách khí cho hắn một roi, kết quả hắn tránh được, "Nhàn tiểu thư, ấu tể bên cạnh nàng vẫn còn làm khách ở Tạ gia."

Nghệ Nhàn không dám tin, "các ngươi bắt Tiểu Lam rồi."

Tạ Tiêu phân phó người đem đại sư tử nhốt vào lồng, lúc này mới nói, "lão gia tử rất thích ấu tể, thấy nó khả ái, nên mới đem về nhà làm khách."

Một ngọn lửa vô danh bốc lên trong lòng, Nghệ Nhàn đại khái biết đám người này dùng kế gì, bắt nhỏ dẫn lớn, đuổi cùng gϊếŧ tận, "sau khi về, ta muốn gặp nàng trong phòng ta, nghe rõ chưa?"

Tạ Tiêu gật đầu, "nghe rõ."

Nghệ Nhàn mặt âm trầm về Tạ gia, theo Tạ Tiêu đi gặp Tiểu Lam, nhưng đi được nửa đường, Tạ Khuê đột nhiên xuất hiện, kéo Tạ Tiêu qua một bên thì thầm vài câu, Nghệ Nhàn thấy sắc mặt hai người dường như không tốt, nhất định là Tiểu Lam xảy ra chuyện, "giờ trò gì vậy, còn không mau dẫn đường cho ta đi gặp tiểu gia hỏa kia một chút?"

Tạ Tiêu sau đó liền đem Nghệ Nhàn về phòng, "Nhàn tiểu thư, lão thái gia vừa rồi nói, Nhàn tiểu thư khi nào suy nghĩ kỹ, hắn sẽ cho người gặp tiểu gia hỏa. Hiện tại, chúng ta đã đem nó để trong phòng tiểu thư, còn có gì muốn phân phó thêm không?"

Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường đồng thời mất dạng, nhất thời Nghệ Nhàn cũng không lo Tiểu Lam như vừa rồi nữa, "mở lồng ra, tháo xích cho nàng."

Tạ Tiêu, "Nhàn tiểu thư, có thể mở lồng được, nhưng chìa khóa.... tiểu nhân không thể làm chủ được, nếu không Nhàn tiểu thư đi cầu xin lão thái gia?"

Nghệ Nhàn cười nhạt, "được rồi, ngươi cút đi."

Trong ngực Nghệ Nhàn hiện lên một luồng ác khí, trên đường về phòng thì gặp Tạ Anh, Nghệ Nhàn không chút suy nghĩ dùng Đả Thần Tiên đánh Tạ Anh, Tạ Anh một tay nắm Đả Thần Tiên lại, cả giận nói, "Nghệ Nhàn, ngươi lại nổi điên cái gì!"

Nghệ Nhàn rót lôi tủy vào Đả Thần Tiên, khiến Tạ Anh phải buông tay, "ta là tam tiểu thư Tạ gia, muốn dạy dỗ muội muội người, chẳng lẽ còn phải hỏi qua ngươi sao?"

Ngân sắc lôi quang lóe trên không trung, nháy mắt lôi võng phong tỏa ngoài đình viện, Nghệ Nhàn bị vây trong lôi võng, từng bước đến gần Tạ Anh, thấp giọng hỏi, "chìa khóa xích Lam Đồng ở chỗ nào?"

Tạ Anh có chút chần chờ, liền nói, "loại chìa khóa này, ngoại trừ tổ phụ thì chỉ có quản gia mới có."

Quản gia Tạ gia, Tuyên Di.

Nghệ Nhàn, "đa tạ."

Thần tình Tạ Anh phức tạp nhìn Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, ngươi đối nghịch với tổ phụ không có kết cục tốt đâu. Hơn nữa, ngươi cũng không phải đối thủ Tuyên Di, chìa khóa ngươi không thể lấy được đâu."

Nghệ Nhàn cũng không biết trước đó vì sao mình lại đến Tạ gia, nàng trầm mặc một hồi, "ta với Tạ gia các ngươi không chung đường, chuyện chìa khóa ta sẽ tìm cách."

Nghệ Nhàn vung Đả Thần Tiên lên vô cùng phách lối, "Tạ Anh, ngươi có can đảm này không, tìm cơ hội chúng ta đường đường chính chính so đấu một hồi."

Tạ Anh, "luôn sẵn sàng tiếp đón."

Nghệ Nhàn lại nhìn thấy lồng sắt chướng mắt ngay trong đình viện của mình, 3 năm hà đông, 3 năm hà tây. Trước kia nàng ở huyễn thú cốc mở cái này giải nguy cho người ta, không ngờ vài năm sau, cái lồng sắt này lại trói buộc nàng và Lam Đồng.

Nghệ Nhàn rất nhanh mở cửa ra, đại sư tử im lặng quỳ rạp trên mặt đất, vết thương trên người đã kết vảy, nhìn qua vẫn đau lòng như cũ, nàng nhanh chóng đem đan dược cùng mọi thứ xử lý vết thương xong, "Lam Đồng, ta sẽ nghĩ cách tìm chìa khóa, sau đó mang các ngươi rời khỏi đây."

Lam Đồn nhỏ giọng ngao một tiếng, cái đuôi vui vẻ vẫy lên.

Nghệ Nhàn cũng thanh lý vết thương được một nửa, thì nghe âm thanh ken két, nàng theo đó đi tìm thì thấy dưới sàn xuất hiện một cái vòng tròn, đường kính chừng nửa thước.

Ken két hồi lâu, vòng tròn biến thành một cái động lớn, Ngân Bảo đại nhân dẫn đầu ra trước, thấy Nghệ Nhàn liền chi chi hướng nàng cáo trạng.

Ngân Bảo đại nhân đến Tạ gia dò đường, không ngờ lại phát hiện khí vị của Tiểu Lam, phát hiện Tiểu Lam bị nhốt trong lồng, trên cổ còn đeo cái vòng sắt, Ngân Bảo đại nhân định giải cứu Tiểu Lam, kết quả lại đụng phải cơ quan, cũng bị nhốt lại. Nếu không có Miên Hoa Đường đánh bậy tìm được cả hai đem các nàng ra ngoài, hẳn là đến giờ vẫn còn bị nhốt trong cái lồng sắt nhỏ.

Nghệ Nhàn, "đánh bậy đánh bạ sao?"

Miên Hoa Đường thở hổn hển đem Tiểu Lam kéo lên, lồng sắt nhốt Tiểu Lam được đặc chế, cộng thêm cái vòng cổ sắt trên cổ tiểu gia hỏa, Nghệ Nhàn nhất thời không biết nên làm gì cho phải.

"Tiểu Lam."

"Ngao ngao."

Nghệ Nhàn nhìn hai cái sư tử một to một nhỏ cúi đầu rầu rĩ, tâm tình cũng không vui, bất quá nàng suy nghĩ một chút, đem Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường đưa đến trước mặt, "ta nghe Tạ Anh nói, trong tay Tuyên Di có một cái chìa khóa, chúng ta phải tìm cách trộm nó."

Miên Hoa Đường, "trộm chìa khóa."

Ngân Bảo đại nhân, "đó là sở trường của ta, để bản đại nhân xuất mã, nhất định mã đáo thành công."

Nghệ Nhàn vội ngăn Ngân Bảo đại nhân lại, "Ngân Bảo đại nhân, ngươi trước đi thám thính Tuyên Di để chìa khóa ở đâu đã, nếu là ở trong túi giới tử, ngươi đừng trộm, đến khi đó ta sẽ nghĩ cách."

Ngân Bảo đại nhân liền chui xuống lỗ tìm chìa khóa, đến tối Ngân Bảo đại nhân trở về, "ta thấy nàng cầm chìa khóa mở đồ, sau đó đem chìa khóa cất vào túi giới tử."

Đây là một cái chìa khóa, muốn trộm được túi giới tử cũng là vấn đề khó.

Nghệ Nhàn quyết định tự mình làm, lúc đi đến phát hiện Tạ Anh cũng đã ngồi uống rượu với Tuyên Di, trên bàn đã hơn hai chén rượu, "Tạ Anh, sao ngươi lại đến đây?"

Tạ Anh, "gần đây tâm tình không vui, tìm Tuyên Di đến kể khổ a."

Khóe mắt Nghệ Nhàn co quắp lại, "rất đúng lúc, đã nhiều ngày ta cũng mơ thấy nương ta, Tuyên Di chăm ta lớn lên, hẳn là cũng biết nhiều chuyện về nương ta, hay là bây giờ nói ra đi ta rất muốn nghe."

Tuyên Di trầm mặc một hồi, "Nhàn tiểu thư không bằng cũng đến đây uống hai chén, thế nào?"

Nghệ Nhàn vì trộm chìa khóa mà đến, tự nhiên cầu còn không được. Ba người đều uống say, trộm túi giới tử cũng dễ như trở bàn tay, khó mà làm mất dấu bên trên được.

Tạ Anh, "chúng ta liên thủ thử xem."

Nghệ Nhàn biết ý của liên thủ, nhìn thoáng qua Tuyên Di đã gục xuống bàn, Nghệ Nhàn cũng không yên tâm lắm liền cho đối phương một châm, "Tuyên Di tỉnh lại, nhất định sẽ phát hiện là ngươi ta trộm chìa khóa, Tạ Anh, ngươi muốn ta vĩnh viễn nợ ngươi sao?"

Tạ Anh, "ta hy vọng ngươi mãi mãi cũng đừng về Tạ gia."

Nghệ Nhàn gật đầu, "được."

Hai người liên thủ cũng không phải lần đầu, dựa theo cách trước kia, Nghệ Nhàn xóa đi ký ức trong túi giới tử, Tạ Anh hỗ trợ, hai người thử một lần liền thành công, Nghệ Nhàn cầm túi giới tử bỏ chạy, sau đó thì kịp phản ứng, "ngươi không đi sao?"

Tạ Anh, "ta giữ cho ngươi một nén nhang, Nghệ Nhàn, hy vọng ngươi có thể thành công."

Thành công thoát khỏi Tạ gia, thành công thoát khỏi Tạ gia.

Nghệ Nhàn biết mình lại thiếu Tạ Anh lần nữa, nàng cầm chìa khóa nhanh chóng mở khóa cho Lam Đồng và Tiểu Lam, nhìn tiểu gia hỏa ở trong ngực Lam Đồng kêu ngao ngao, tâm Nghệ Nhàn cũng nhũn ra, "Ngân Bảo đại nhân, Miên Hoa Đường, các ngươi đem Tiểu Lam xuống đường hầm dưới đất đi, nếu gặp phải cản đường, thì cứ bỏ chạy thật nhanh, nhất định phải giúp ta chiếu cố tốt Tiểu Lam."

Miên Hoa Đường, "đi tìm đại sư tỷ sao?"

Nghệ Nhàn gật đầu, "phải, mang theo Tiểu Lam đi tìm đại sư tỷ, nếu như, nếu như -- thôi đi, các ngươi phải chiếu cố tốt Tiểu Lam là được."

Nghệ Nhàn sau đó căn dặn Ngân Bảo đại nhân san lại cái động đã đào trước đó, đừng để ai nhìn ra chút manh mối nào, làm xong mọi thứ Nghệ Nhàn lại tìm một bộ y phục, đem chút y phục cột lại tựa như đang ôm ấu tể, "Lam Đồng, chúng ta đi."

Nghệ Nhàn kéo tay Lam Đồng thuấn di vài lần, vừa ra khỏi ngoại ô đế đô, còn tưởng rằng có thể thở được, không ngờ Tạ Tiêu, Tạ Khuê cùng Tuyên Di ngăn cản trước mặt nàng.

Tuyên Di, "Nhàn tiểu thư, ngươi hồ đồ rồi a? vì sao chứ, vì tên thú nhân này phản bội lão thái gia, nếu ngươi bây giờ ngoan ngoãn theo chúng ta trở về, sám hối với lão thái gia, mọi thứ đều có thể bỏ qua."

Nghệ Nhàn nắm chặt tay Lam Đồng kéo lại, "nàng là người thân nhất trên đời này của ta, các ngươi đối xử với nàng như vậy, còn ép ta chọn lựa chó má gì đó. Ngại quá, ta đối với Tạ gia các ngươi thực sự không có hứng thú."

Lam Đồng cảnh giác nhìn hai người kia, nàng yếu ớt tựa sau lưng Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, bọn họ cho ta ăn một loại thuốc, ta không thể phát huy sức mạnh được."

Nghệ Nhàn nhìn sắc mặt Lam Đồng tái nhợt, liền móc ra một viên giải độc, nhét vào miệng Lam Đồng, "không sao đâu, chờ ta tìm được Tiểu Nhã, nàng sẽ biết được dược tính trên người ngươi a."

Kỳ thực Lam Đồng không phải muốn nói những điều này, nhìn thấy tay Nghệ Nhàn hơi run, nàng gật đầu, "được."

Tuyên Di, "Nhàn tiểu thư, ngươi cùng nương ngươi đều là hồ đồ ngu xuẩn, lão thái gia đã ra lệnh gϊếŧ chết thú nhân cản đường ngươi, đem ngươi về Tạ gia."

Tuyên Di nhìn Tạ Tiêu và Tạ Khuê khẽ gật đầu.

Nghệ Nhàn thuận tay phóng cho ba người mỗi người một cái lồng năng lượng, nháy mắt liền hoạt động, nàng vội vàng hỏi, "Lam Đồng, ngươi còn có thể bay được không?"

Lam Đồng, "không được, ta biến hình cũng không được."

Nghệ Nhàn hận chính mình không thể mang một đôi cánh lớn, mang theo Lam Đồng rời khỏi chỗ này, Nghệ Nhàn chợt nhớ đến huyễn thú quyết, nàng nhất tâm nhị dụng, thử vài lần nhưng vẫn không thể biến hình thành một con thú có cánh như Lam Đồng.

Lam Đồng nhìn dạ ưng giương cánh bay trong đêm, "Nghệ Nhàn, bọn họ đuổi theo đến."

Ba người từ trên dạ ưng nhảy xuống, phong tỏa đường lui của Nghệ Nhàn, Tuyên Di, "cẩn thận lồng năng lượng của tiểu thư, để ta đối phó tiểu thư, các ngươi gϊếŧ thú nhân."

Nghệ Nhàn liền bọc cho Lam Đồng hai lớp lồng năng lượng, "ngươi luôn bảo hộ cho ta, bây giờ đổi lại để ta bảo vệ ngươi một lần."

Nàng triệu hồi Quang Diễn, "thay ta trông chừng nàng."

Quang Diễn vỗ cánh, nóng nảy thúc giục Lam Đồng, đáng tiếc Lam Đồng nghe không hiểu ý nó. Quang Diễn không ngừng phun quang linh gia trì lồng năng lượng.

Ánh mắt Lam Đồng vẫn nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, cho đến khi nhìn thấy Quang Diễn cố ý dùng quang linh làm chói mắt nàng, "ngươi muốn nói là Hộ Thiên Thuẫn sao?"

Quang Diễn gật đầu, Lam Đồng mơ màng, "khi ta rơi xuống, Hộ Thiên Thuẫn cùng Khai Thiên Phủ không biết đã đi đâu."

Tạ Tiêu cùng Tạ Khuê liên thủ, cả hai đều là lôi linh sư nhân cấp, lôi linh nhanh chóng phá được lớp lồng năng lượng đầu tiên. Quang Diễn liều mạng mất bò mới lo làm chuồng, nhưng hiệu quả quá nhỏ.

Nghệ Nhàn nhất tâm nhị dụng, thấy lồng năng lượng bị vỡ, Tạ Tiêu ngưng tụ lôi linh thành linh kiếm, đâm về phía Lam Đồng, Nghệ Nhàn nháy mắt hoạt động, kéo Lam Đồng qua tránh được một kích trí mạng, bất quá theo sau kích thứ hai cùng thứ ba của Tạ Tiêu cùng Tạ Khuê, Nghệ Nhàn cũng khó khăn chống đỡ được, bị áp chế hoàn toàn không thể đánh trả.

Nàng cắn răng, "các ngươi cần gì phải ép buộc ta, nếu hôm nay Lam Đồng chết ở đây, ta nhất định sẽ đem cả Tạ gia này chôn cùng!"

Ba người có chút lưỡng lự, nhưng lưỡng lự chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Tuyên Di, "Nhàn tiểu thư, chúng ta chỉ nghe theo lời lão thái gia phân phó, nếu không phải thấy ngươi động tình với nàng, lão thái gia cũng không muốn mạng của nàng, nói cho cùng, vẫn là Nhàn tiểu thư tự đem cây đao này bỏ vào tay lão thái gia."

Sau đó Tuyên Di một tay kéo vai Nghệ Nhàn lại, mạnh mẽ kéo Nghệ Nhàn qua một bên. Còn hai người kia liên thủ ngưng tụ lôi linh đánh về phía Lam Đồng, Nghệ Nhàn cản hai người nhưng không thoát khỏi tay Tuyên Di được.

Trong lúc khẩn cấp, Nghệ Nhàn ép mình ngưng tụ ra một đạo linh thể, linh thể này mang hình dáng giống như nàng, cơ bản chính là thân thể của nàng. Bản thể theo ý niệm, nhào vào lòng Lam Đồng, chặn lại sự oanh sát liên thủ của Tạ Tiêu và Tạ Khuê.

Bản thể tiêu tán, Nghệ Nhàn chợt phun ra một ngụm máu, không ngờ ép mình ngưng tụ linh thể lại bị phản hệ lớn như vậy.

"Nhàn tiểu thư!"

"Nghệ Nhàn."

Nghệ Nhàn nhân lúc Tuyên Di thất thần, liền tránh thoát, quay về bên cạnh Lam Đồng, "có ta ở đây, các ngươi đừng hòng tổn thương được nàng, trừ phi ta chết."

Lam Đồng, "Nghệ Nhàn, ngươi bị thương rất nặng."

Nghệ Nhàn lắc đầu, "ta không sao."

Hiện tại nàng đã biết vì sao tầng thứ chín này là cửu tử nhất sinh rồi, một khi tiến vào con đường thời không, quay về bằng cách nào không nói, vào lúc này có người chết thì có quay lại cũng không còn như cũ nữa.

Ba người bị Nghệ Nhàn sự cố chấp muốn chết này ép buộc, Tuyên Di, "Nhàn tiểu thư, cần gì phải khổ như vậy?"

Nghệ Nhàn, "ngươi không phải ta, dĩ nhiên là không hiểu."

Tuyên Di, "Nhàn tiểu thư, mặc dù ta chăm ngươi lớn lên, nhưng lão thái gia có ân với ta, quyết định của hắn đều đúng Tạ Tiêu, Tạ Khuê, các ngươi cản tiểu thư lại, ta tự mình gϊếŧ nàng, nếu tiểu thư muốn hận, thì hận ta."

Nghệ Nhàn ép chế máu đang sôi trào trong cơ thể mình, máu liền tràn xuống khóe miệng, "các ngươi dám!"

Nghệ Nhàn nhanh chóng ngưng tụ quang lôi cầu, đánh về phía Tạ Tiêu và Tạ Khuê, không ngờ bọn họ liền phóng lồng năng lượng đánh ngược quang lôi cầu của nàng trở lại.

Nghệ Nhàn kéo Lam Đồng thuấn di, hai người bị quang lôi cầu đánh bay, Nghệ Nhàn cảm giác ngũ tạng của mình sắp nát, nhưng hiện tại không cho phép nàng nghỉ ngơi, nàng nhanh chóng bò dậy, đem Lam Đồng đỡ dậy, "Lam Đồng, ngươi sao rồi?"

Tuyên Di tay cầm một thanh trường kiếm, chạy về phía các nàng, kiếm phong nhắm vào Lam Đồng, nhưng kiếm lại đột nhiên chuyển hướng, nhắm vào Nghệ Nhàn. Lam Đồng xoay người, đẩy Nghệ Nhàn ra ngoài.

Nghệ Nhàn nhìn thanh kiếm từ phía sau đâm xuyên qua ngực Lam Đồng, nàng hoàn toàn bối tối.

Tuyên Di rút kiếm ra, "Nhàn tiểu thư, cũng may là nàng thực sự yêu ngươi."

Nghệ Nhàn cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, thế giới trước mắt hoàn toàn mơ hồ, nàng lăn một vòng đến bên cạnh Lam Đồng, vươn tay chặn lại miệng vết thương, "ngươi có bị ngu không vậy?"

Lam Đồng quỳ ngồi dưới đất, "Nghệ Nhàn, chúng ta về được không?"

Nghệ Nhàn cảm giác máu vẫn đang chảy, không dừng được, "về, ngươi muốn về đâu cũng được, ta sẽ theo ngươi về."

Khóe miệng Lam Đồng nhẹ cong lên, nửa người dựa vào lòng Nghệ Nhàn, cuối cùng hai mắt nhắm nghiền, thở dài nói, "ta rốt cuộc cũng có một gia đình."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thấy các ngươi không thích Lam, được rồi, nàng lĩnh cơm hộp rồi đó ~~~

Ed: ý tác giả là Lam hết vai diễn rồi, đi lĩnh cơm hộp về nhà ngủ a ~ đùa thôi, nhân vật chính chết, truyện ế ai coi, ai xem khúc cuối mà rơi lệ hẳn là một người đa cảm đa sầu rồi a ~ chúc các thím ngày vui vẻ nga, hôm qua mải coi phim nên chưa edit hôm nay phải làm để đăng a ~ hãy ủng hộ edit, ủng hộ người cho edit raw, ủng hộ tác giả và Lam Đồng bị ế vai nga bà con ~