Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 137: Huyễn cốt




"Sư huynh, ngươi đi giúp Miên Hoa Đường."

"Ai nha, ta a?"

Nghệ Nhàn nhân lúc đêm tối, vội cùng Chung Lâm chia hai đường, nàng theo Ngân Bảo đại nhân đến gian phòng nhốt hài tử, liền có một ánh sáng đỏ do ngân lượng xẹt qua trước mặt nàng.

Các nàng nhanh chóng thối lui, sau đó vô số thổ trùy không chút lưu tình phóng đến, hai tráng hán như thần giữ cửa bị Ngân Bảo đại nhân ép ra, chỉ vào Nghệ Nhàn vừa ăn cướp vừa la làng, "là tên nào, dám đến Trường Lưu Thôn quậy phá?"

Nghệ Nhàn rút Đả Thần Tiên ra, một roi đánh nát cái cửa ọp ẹp của gian phòng, cử gỗ cũ mục đổ xuống cái rầm, vô số bụi cùng tiếng hét chói tai vang lên, âm thanh hỗn tạp, suýt chút xốc bay nóc nhà."

Hai môn thần nhìn nhau, hỏa linh cùng lôi linh đồng thời đánh Nghệ Nhàn, nhất thời Nghệ Nhàn không thể ra tay giải cứu được, "Ngân Bảo đại nhân, ngươi mang theo đám hài tử này đi trước."

Ngân Bảo đại nhân chợt hiện vào phòng, không ngờ lại khiến đám hài tử hét chói tai liên tục.

"Nhanh giải quyết đám người này."

"Nghệ Nhàn!"

Trong lúc Nghệ Nhàn do dự có nên ném một viên quang lôi cầu hay không, Lam Đồng từ trên trời bay xuống, một tay kéo vai tráng hán kia lại, ném ra ngoài nhẹ nhàng, "chỗ này có ta, ngươi trước đem đám hài tử đi đi."

Nghệ Nhàn thậm chí không kịp hỏi Lam Đồng sao tìm được đến đây, vừa vào phòng liền bị mùi thối xộc vào choáng váng, nàng nín thở ngưng thần, liền ngưng tụ quang lôi cầu, chiếu sáng gian phòng, liền thấy một đám có hơn mười đôi mắt đang hoảng sợ nhìn nàng chằm chằm, nữ có nam có, lớn nhất nhìn qua chừng mười một mười hai tuổi, nhỏ nhất cũng tương tự Miên Hoa Đường, mặt mũi đen thui chỉ còn đôi mắt biểu lộ trạng thái của bọn họ lúc này.

Nghệ Nhàn liền dùng Thánh Quang Phổ Chiếu, quang vũ rơi xuống trên người đám hài tử, mang theo từng tia an ủi. Được Thánh Quang trấn an, biểu tình cảnh giác của đám hài tử cũng thả lòng một chút, "theo ta đi, ta đưa các ngươi về nhà."

Đám hài tử không nhúc nhích chỉ ngồi nhìn, Nghệ Nhàn lần nữa nói mình đến đây cứu bọn họ, liền có vài hài tử đứng dậy, "thực sao, đưa chúng ta về nhà sao?"

Nghệ Nhàn cố gắng thu liễm sát ý, khiến mình ôn nhu động lòng người, cả người đều là năng lượng tương tác, không biết xảy ra chuyện gì, nàng càng thu liễm đám hài tử kia lại càng cảnh giác. Nghệ Nhàn nhếch môi cười đến suýt chút cương cứng, thực sự hết cách, liền cho Quang Diễn cùng Ngân Bảo đại nhân ra chào hỏi đám nhóc này.

Kéo dài một hồi, Nghệ Nhàn mới có thể đem đám hài tử ra ngoài, vừa đi vừa đến số lượng, "nhà của các ngươi có phải đều ở Yên Vũ trấn không?"

Kết quả cũng tạm được, nhưng chỉ có một nửa là ở Yên Vũ trấn, nửa còn lại thì đến từ ba bốn chỗ khác nhau, khiến Nghệ Nhàn suýt chút choáng váng.

Nghệ Nhàn đem đám hài tử mất chút thời gian đến Yên Vũ trấn, vừa vào cửa trấn liền gặp hai tông, nàng kéo một hài tử lớn trong đám nói, "tìm được người mặc áo trắng cùng áo đen, bọn họ sẽ đưa các người về nhà, đến khi đó các ngươi sẽ an toàn."

"Tỷ tỷ, ngươi không theo chúng ta về nhà sao?"

"Tỷ tỷ còn có việc, chỉ có thể đem các ngươi đến đây. Nhưng mà, tỷ tỷ hy vọng đây là bí mật giữa chúng ta, không được nói với những người khác là ta mang các ngươi về, nhớ kỹ a."

Nghệ Nhàn giao phó xong, dặn dò Quang Diễn và Ngân Bảo đại nhân nháy mắt liền cách xa vài chục thước, thuấn di vào lần liền đến Trường Lưu Thôn, "Ngân Bảo đại nhân ngươi đi một vòng xung quanh xem ngoại trừ Miên Hoa Đường còn sót lại hài tử nào không?"

Ngân Bảo đại nhân dặn dò đám chuột tiểu đệ xong liền chui xuống lòng đất.

"Tiểu sư muội, mau đến giúp a, cả thôn đều là bọn buôn người, cả đám đều không phải người tốt." Chung Lâm đem hai huyễn thú ra ngoài, bị đám người kia bao vây. Còn Miên Hoa Đường chạy bon bon bên ngoài, chạy đến vui vẻ, mỗi khi sắp bị người túm, liền không chút lưu tình phi cho hắn một ngụm lôi linh, những người còn lại cũng sợ không dám tiến lên.

Nghệ Nhàn, "sư huynh, người Huyền Minh Tông đã phát hiện chỗ này, tốc chiến tốc thắng."Chung Lâm, "hả?"

Nghệ Nhàn cũng không kịp giải thích, tìm được Lam Đồng, thì thấy đối phương dùng một trảo đâm thủng ngực một tráng hán, sau đó nhẹ nhàng ném qua một bên, "Lam Đồng, ngươi đi trước đi."

Lam Đồng hơi sững sờ, "ngươi thì sao?"

Nghệ Nhàn, "giải quyết xong chuyện ở đây, ta sẽ đến ngay."

Lam Đồng lúc này mới xoay người bỏ chạy, cùng lúc đến im lặng không tiếng động. Nghệ Nhàn ngưng tụ năm viên quang lôi cầu cùng lúc, trong đầu còn nghĩ có nên giữ lại người sống hay không, nhưng mà hiện tại không cho nàng nghĩ nhiều, Ngân Bảo đại nhân sưu sưu vài vòng liền thò đầu nhỏ lên, "Nghệ Nhàn, không có hài tử, cũng không còn người sống, bọn họ đều đang cản đường Miên Hoa Đường."

Nghệ Nhàn, "ngươi mau báo các chuột tiểu đệ của ngươi mau chạy đi, ta phải hủy chỗ này."

Nơi này xương khô chồng thành núi, không biết đã chôn bao nhiêu hài tử, cũng không biết có bao nhiêu người đi ngang qua đây uổng mạng ở chỗ này. Một cái Trường Lưu thôn nho nhỏ, lại là nơi chứa hài tử.

Ngân Bảo đại nhân vừa nghe liền sưu sưu chui vào lòng đất, hồi lâu mới thò đầu lên, chui vào túi huyễn thú của Nghệ Nhàn.

Nghệ Nhàn liền ném năm viên quang lôi cầu lên không trung, quang lôi cầu lóe ánh sáng dìu dịu, vào đêm tựa như ngọn đuốc lớn, chiếu sáng cả Trường Lưu thôn.

Miên Hoa Đường vừa nhìn thấy quang lôi cầu, "oa, đại sư tỷ, cứu mạng a --"

Chung Lâm không nói hai lời, đem hai huyễn thú thu hồi, hỏa tốc bỏ chạy, bỏ lại đám buôn người không biết nên làm gì, liều mạng chạy như điên.

Đùng --

Được đám hài tử chỉ đường người của Huyền Minh Tông đến chỗ đám buôn người, từ xa đã thấy hỏa quang phát ra xung quanh, nhiều đám mây hình nấm bốc lên, chiếu sáng cả nửa vùng trời, còn kèm theo tiếng nổ không ngừng.

"Xảy ra chuyện gì?"

Nghệ Nhàn biết rõ quang lôi cầu mình ngưng tụ, khi nàng còn ở thiên cấp, uy lực quang lôi cầu đã rất lớn rồi, nhưng nổ không chết huyễn thú nhân cấp như đại sư tỷ, nhưng hiện tại nàng đã lên tới địa cấp, uy lực quang lôi cầu cũng mạnh hơn, nhưng có nổ chết đại sư tỷ hay không thì không biết, nhưng nhất định sẽ nổ chết đám buôn người không phòng bị này.

Khi người Huyền Minh Tông vừa đến, Nghệ Nhàn vừa mặt mũi đen thui chạy đi, chuyện xảy ra tựa như vòng quay, dĩ nhiên là không tìm được người sống nào. Sau đó, dựa vào Ngân Bảo đại nhân, trước sau tìm được Lam Đồng, Chung Lâm cùng Miên Hoa Đường.

Lam Đồng túm Tiểu Lam người ngợm bẩn hùi hụi ném vào ngực Nghệ Nhàn, trên người tiểu gia hỏa không biết từ đâu ra toàn là mùi bùn đất, bộ lông ướt nhẹp, còn bết lại, bộ dạng chật vật như vậy cực kỳ giống Tiểu Lam Đồng.

Nghệ Nhàn một cái tay đều là bùn, "Lam Đồng, ngươi đem Tiểu Lam giấu dưới đất sao?"

Lam Đồng liền phủ nhận, "không có, chính nàng tự đào lỗ giấu mình."

Tiểu Lam ngao ngao cáo trạng, khí phách oai vệ hùng dũng hiên ngang, tinh thần khá tốt, cáo trạng xong liền lay tay Nghệ Nhàn không thả, còn làm nũng bán manh, tiếng kêu mềm mại, nghe đến lòng người cũng phải mềm xuống.

Nghệ Nhàn tức giận búng mũi Tiểu Lam một cái, "Lam Đồng giống ngươi khi còn nhỏ, đã tự mình săn thú, Tiểu Lam ngươi phải học cách biến hình người, rồi học giống Miên Hoa Đường phải học nói nữa a."

Lam Đồng kinh ngạc không thôi, "Nghệ Nhàn, sao ngươi biết được?"

Nghệ Nhàn liễm mi, "ngươi đi săn lợi hại như vậy, nhất định là là tích lũy qua nhiều tháng ngày mà thành, cho nên ta đoán ngươi từ nhỏ đã tự mình đi săn, không lẽ không đúng sao?"

"Tiểu sư muội, lúc ngươi ném quang lôi cầu sao không nói trước một tiếng, còn có đám người kia rõ ràng còn đồng phạm, sao không bắt sống ép chúng khai ra, khi đó ta có thể biết được điểm chứa của bọn họ?"

"Sư huynh, đừng có gấp, trước thở lấy hơi đã."

Chung Lâm như kiến bò trên chảo nóng, chạy vòng vòng, không muốn ngồi xuống hắn càng nghĩ, "không được, ta tưởng việc này chỉ là một người dụ dỗ hài tử, không ngờ cả Trường Lưu thôn lại tham dự vào, hơn nữa bọn họ còn chọn hài tử sắp thức tỉnh linh căn.... việc này phải báo cho đại sư tỷ biết mới được, để đại sư tỷ định đoạt."

Nghệ Nhàn, "cũng được, nhưng mà sư huynh xem món đồ chơi này rồi hãy nói."

Nàng ra hiệu một cái, Ngân Bảo đại nhân liền xả một đống xương nhặt được trước mặt Chung Lâm, là một bộ hài cốt còn nguyên vẹn, chiều cao vẫn là của hài tử, ngoại trừ việc đó ra, còn có nhiều khớp xương không giống, nhìn rất đặc biệt.

Chung Lâm cầm một khúc xương to, chừng bằng cổ tay hắn, "đây là.... cái gì?"

Lam Đồng ngồi một bên nhặt ra từng cái phân chia đầy đủ đúng theo kích cỡ, "cái này nhìn không giống xương người, Nghệ Nhàn, cái này tìm được ở đâu?"

Nghệ Nhàn, "tìm thấy trong đống hài cốt ở Trường Lưu thôn, ta không thể không nhắc các ngươi, Ngân Bảo đại nhân nói đây là một bộ xương nguyên vẹn, cho nên Lam Đồng a, ngươi có thể phân biệt được là xương người hay xương huyễn thú không?"

Lam Đồng thường xuyên đi săn, ngược lại cũng gặp mấy loại tương tự như vậy, "nhìn bề ngoài thì giống thú cỡ lớn, lúc trước đi săn ta từng gặp qua loại này, bất quá ngươi không thể thường xuyên tách xương khỏi thịt hoài được..."

Chung Lâm nghe đến đây, cảm giác Lam Đồng nói gì đó sai sai, "khoan đã, cái gì mà ngươi "bình thường không thể tách được", là có ý gì?"

Nghệ Nhàn đau đầu, "sư huynh, ngươi để Lam Đồng nói tiếp đi."

Lam Đồng vô tội nhìn Nghệ Nhàn, không nói một lời đem từng cái xương xếp lại, xếp nửa ngày cũng không đâu vào đâu, "Nghệ Nhàn, ngươi tới xem đi."

Nghệ Nhàn nhìn tới nhìn lui, rồi liếc Lam Đồng đang nhăn mày, nàng nhịn không được lắc đầu, "Lam Đồng, ta không nhìn ra được đây là cái gì? nếu ngươi biết thì nói với ta luôn đi."

Chung Lâm cùng vây quanh nhìn bộ xương cả buổi, "cái này là một bộ xương a? sao ta thấy nó không giống cái gì vậy? ngươi nhìn đi chỗ này đoạn xương sao lại nhỏ quá vậy, không giống xương người, có khi nào là của bộ hài cốt khác không?"

Nghệ Nhàn để Chung Lâm ngồi nói, một hồi sau Chung Lâm vẫn nói, "tiểu sư muội, ngươi xác định là huyễn thú thật sao?"

Nghệ Nhàn hoàn toàn tin Ngân Bảo đại nhân, "sẽ không nhầm đâu, cho nên cảm thấy Trường Lưu thôn thực sự cổ quái a, chuyện này ta cũng không tìn được Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông a."