Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 156: Hiệp trì




"Ah, chúng ta đến Nhật Chiếu quốc rồi, tại sao chúng ta phải đến chỗ này a?"

"Ngươi nói xem?"

Nghệ Nhàn không muốn nói, ai cũng không cạy được miệng nàng. Huống chi, là một người nhát gan như là Yến Sương, bị Nghệ Nhàn chặn một câu liền im thin thít, rũ đầu ôm chặt song đao trên tay.

Sau khi các nàng thoát khỏi kính hoa thủy nguyệt, Bất Tử Điệp liền phá kén chạy ra, vì muốn hả giận đã rắc bột phấn đỏ truy tung lên người bịt mặt huynh, cho nên đi một vòng thành từ Thần Lâm quốc chạy sang Nhật Chiếu quốc.

Nghệ Nhàn mang theo hai đứa nhỏ, tìm một khách điếm, mướn hai gian phòng hảo hạng.

"Ah, ta, ta phải cùng với nàng sao?" Yến Sương nhỏ giọng kháng nghị với Nghệ Nhàn, chữ "nàng" trong miệng nàng nói chính là tiểu béo ú Miên Hoa Đường. Miên Hoa Đường nghiêng đầu khó hiểu, dọc đường đi nàng có chút thích đại gà con trụi lông này a, ngốc thì ngốc thật, xấu thì xấu thật, nhưng bản chất lại giống như nàng a!

"Vì sao ta để nàng ở cùng ngươi, lẽ nào ngươi không hiểu sao?"

"Nhưng ta sợ."

"Sợ? sợ cái gì?"

"Nàng ha ha ha ha --" không phải người a, Yến Sương bị ánh mắt lạnh nhạt của Nghệ Nhàn soi mói, dĩ nhiên không dám nói ra câu này, nàng cảm thấy nếu nàng nói ra, không chừng sẽ bị Nghệ Nhàn đánh một trận, nhìn sang Lam Đồng thần sắc lạnh nhạt... hừ, thú nhân này cũng thật đáng sợ a, "ah, vậy được rồi."

"Ngân Bảo đại nhân, ngươi trông chừng Miên Hoa Đường, buổi tối đừng để nàng làm ầm ĩ."

"Chi."

Nếu không phải trên người Yến Sương còn có bí ẩn chưa giải đáp, thân phận lại đặc thù, Nghệ Nhàn cũng lười mang theo một tên phiền phức như vậy, nàng đóng chặt cửa, Tiểu Lam hừ hừ muốn từ trong ngực Lam Đồng bò xuống, Nghệ Nhàn túm Tiểu Lam lên ôm, tức giận búng mũi đối phương một cái, "không cho phép đi tìm các nàng, hảo hảo ngủ một đêm, ngày mai rồi nói."

Mấy ngày này, các nàng đi bất kể ngày đêm, "Sương" đi cũng rất nhanh, các nàng cũng không dám thả lỏng. Nghệ Nhàn hoài nghi, Nhật Chiếu quốc chính là đại bản doanh của Sương, không chừng những người còn lại ở Yển Nguyệt Môn đã bị bắt đến nơi này.

Lam Đồng thấy nàng nhíu mày, vươn tay khẽ vuốt hai cái. "ngươi dự định an bài cho nàng thế nào?"

Nghệ Nhàn theo ánh sáng mờ nhạt của mặt trời xuyên qua cửa sổ khách điếm, nhìn rõ khuôn mặt non nớt của đối phương. Lam Đồng khỏe mạnh như vậy, Nghệ Nhàn lần nữa sinh ra cảm giác thời gian đang đảo ngược, nàng thấy may mắn vì được tham dự vào một khoảng thời gian của Lam Đồng, tương lai nàng vẫn hy vọng mình có thể tham dự vào đó, "ta đã thông tri cho đại sư tỷ, nói với nàng chúng ta gặp kính hoa thủy nguyệt, ta tin là nàng hiểu."

Với tính khí của đại sư tỷ, nếu biết có người đang kiếm chuyện với huyễn thú, chắc chắn sẽ hỏa tốc chạy đến. Không lâu nữa, Yến Sương có thể giao lại cho đại sư tỷ trông nom, thời gian có thể so với hiện tại sẽ thoải mái hơn.

Lam Đồng gật đầu, như làm ảo thuật biến ra một quả đỏ, "ăn."

Nghệ Nhàn không cầm, híp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt được người yêu thích của Lam Đồng, bản thân tướng mạo Lam Đồng không xấu, chiều cao cùng cách gϊếŧ huyễn thú đầy bưu hãn của nàng khiến người ta cảm giác như bị áp bách. Hiện tại nghịch lưu mà lớn, khí tràng thu liễm, ngược lại còn tỏa ra một cổ khí tức mê người.

Nhất là hiện tại Lam Đồng chỉ cao 1m70, đứng trước mặt Nghệ Nhàn còn thấp hơn một chút, chiều cao nhỏ gọn khiến Nghệ Nhàn cảm giác muốn ép người.

Lam Đồng thấy Nghệ Nhàn nhìn mình chằm chằm đến đờ ra, nhịn không được đến gần một chút, cả khuôn mặt đều tản ra một loại ngọt ngào mê người. Nghệ Nhàn có chút tâm viên ý mã, vội cầm lấy quả đỏ, nghiêng đầu qua chỗ khác cắn hai miếng cho mình tỉnh táo lại, ăn xong mới nhớ đến câu mình định hỏi. "Lam Đồng, đây rốt cuộc là quả gì vậy?"

Lam Đồng chớp mắt giả ngu, "ăn đi."

Nghệ Nhàn suýt bị bộ dạng đơn thuần của đối phương chọc cười, dọc đường đi đến đây Lam Đồng luôn kiên trì lấy hao quả đỏ cho nàng, thái độ này giống hệt trước kia dùng quả tím nuôi lớn Tiểu Lam, nàng bất động thanh sắc ăn, ăn xong liền phi một cái áp Lam Đồng lên giường, không nói hai lời hôn hai cái, dùng hai chân khóa người nàng lại nghiêm phạt, "thành thật khai báo, nếu không hôm nay ta đem ngươi muối --"

Lam Đồng nằm trên giường hoàn toàn không phản kháng, bộ dạng để quân thu thập.

Bộ dạng nhu thuận nghe lời như vậy, đúng là giống cái tiểu tức phụ Nghệ Nhàn từng nghĩ đến, Nghệ Nhàn nhịn không được lại hôn hai cái, sắc tâm quá độ, đang chuẩn bị muốn làm chuyện đó, cái giường chợt lắc lư kịch liệt. Tiểu Lam vui vẻ nhảy lên giường, còn đạp lên người Lam Đồng chơi đùa.

Lam Đồng thuận tay chọc lét Tiểu Lam, cười như không cười nhìn Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn còn đang nghĩ đến chuyện này đột nhiên bị dội chậu nước lạnh, "khụ khụ, Tiểu Lam, ta nói với ngươi a, nếu ngươi không cố gắng biến thành người, ngươi chỉ có thể ngây người ở dưới lòng đất chơi cùng Ngân Bảo đại nhân và chuột tiểu đệ thôi a."

Tiểu Lam dường như nghe hiểu, ngao ngao hai tiếng, sau đó làm ổ trong ngực Nghệ Nhàn nũng nịu, nhìn qua cũng không thấy được uy phong sư thú nhất tộc, ngược lại nhìn giống tiểu sư tử được nuôi trong nhà ấm no.

Nghệ Nhàn búng đầu nhỏ của nàng một cái, "ta đang nói nghiêm túc a, sắp tới chúng ta không thể mang theo ngươi, không thể làm gì khác hơn là để Ngân Bảo đại nhân bồi ngươi. Tiểu Lam a, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, mẫu thân thú nhân của ngươi khi bằng tuổi ngươi đã có thể biến hình người biến thú hình thành thạo rồi a, hơn nữa còn tự mình đi săn kiếm ăn, ngươi đã thừa kế huyết mạch của nàng, thì nhất định phải trở nên lợi hại giống như nàng a."

Lam Đồng, "Nghệ Nhàn, sao ngươi biết được a?"

Nghệ Nhàn từng thấy qua người này săn không được đồ ăn ngồi khóc nhè, đói bụng còn bị người ta khi dễ, bị người ta cô lập, một hài tử cha không thương mẹ không yêu, nhưng mà những chuyện không vui này đều đã qua rồi, "ngươi lợi hại như vậy, khẳng định là được bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, cho nên Tiểu Lam cũng có thể như vậy a."

Điểm này nàng nhìn thấy được từ trên mình đại gà con Yến Sương, nàng không muốn sau này tiểu sư tử có chuyện gì cũng chạy đi tìm nương giống như Yến Sương lớn lên hiện tại lại thành một cái tiểu bạch không hiểu chuyện.

Lam Đồng túm cổ Tiểu Lam, chọc tiểu gia hỏa kêu ngao ngao, Nghệ Nhàn phát hiện người này khi dễ cô nương nhà mình không chút á lực nào, "ngươi nói đúng, đáng tiếc mấy ngày nay không tìm được sân cho nàng tập săn, chắc phải đem nàng ra ngoài rèn luyện một phen."

Hai người đang thảo luận chuyện phát sinh vừa qua, đột nhiên sát vách vang lên âm thanh nổ bung, mặt đất lắc lư, đây chính là lầu hai, Nghệ Nhàn hoài nghi cả tòa lầu sắp sụp, tiếp đó còn tiếng hét chói ta của Yến Sương.

Nghệ Nhàn đem y phục vừa cởi xuống đội lên đầu Tiểu Lam, "bọc cho kỹ, đường để người ta nhìn thấy."

Nàng vừa mở cửa ra, cột nước xà hình ở ngay trước mắt, Nghệ Nhàn chợt lùi về sau vài bước, phóng lồng năng lượng ra cản lại, không ngờ thủy linh ngự thú sư kia lại nhanh chóng thả ngư thú ra trước bơi trong đó, hình như là một con hải sư, bẹp bẹp lết trên nền nhà đến trước mặt nàng, mỗi chỗ đi qua sàn nhà bị mòn thành lỗ, "nước này có tính ăn mòn, Lam Đồng, cẩn thận."

Lam Đồng đem Tiểu Lam cuốn lại, đeo sau lưng nhìn quái ngư bơi đến đây, dưới giường đã không còn chỗ, nàng liền phá cửa sổ đi ra, "chỗ này quá nhỏ, đi ra ngoài đi."

Nghệ Nhàn cũng biết không thể dùng linh lực trong này được, chỉ cần một viên lôi linh là ổn rồi.

Cửa số bị phá hai ba cái, Nghệ Nhàn thấy ghét thủy linh huyễn thú có tính ăn mòn này, phóng lồng năng lượng nhốt thứ đồ chơi này vào xong, liền lấy Đả Thần Tiên ứng phó vị thủy linh ngự thú sư trước mặt này, "các ngươi đến cũng nhanh thật a."

Nàng còn định thay đổi hình dang, lẻn vào đại bản doanh cứu người. Không ngờ, vừa vào khách điếm, liền bị người phục kích. Đối phương cảm ứng nhanh nhẹn, khiến Nghệ Nhàn sinh lòng cảnh giác, đám người kia không dễ ứng phó như nàng nghĩ.

Đả Thần Tiên rót đủ lôi linh, người kia dường như biết rõ chiếc rơi này, tránh vài lần liền bị Nghệ Nhàn đẩy vào góc chết, nháy mắt cả người liền bị lôi linh giật tê tái. Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, khi thân thể sắp tê dại liền nhanh chóng thoát được rơi tiếp theo của Nghệ Nhàn, khiến Nghệ Nhàn thấy bất ngờ.

Miên Hoa Đường, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, bắt được rồi."

Nghệ Nhàn định khen hai câu, quay đầu nhìn lại, song đao của Yến Sương bị người hạ, khuôn mặt ủy khuất vô tội nhìn nàng, người đi sau lưng Yến Sương còn đang mỉm cười, "đừng có di chuyển a, nếu không cái mạng nhỏ của nàng đi toi a."

Nghệ Nhàn, "???"

Trong sân có năm người, mỗi người đều là ngự thú sư, có ba người vây khốn Lam Đồng, nhất thời Lam Đồng không thể hỗ trợ gì được, Nghệ Nhàn cảm giác có gì đó không ổn.

Lam Đồng trước giờ vẫn chưa nói qua chữ "Sương" nào, làm sao lại bị bọn họ cảnh giác đến như vậy?

Nghệ Nhàn ra hiệu bằng mắt, Ngân Bảo đại nhân trốn dưới lòng đất đang định phóng lên, liền nghe tiếng người túm cổ Yến Sương cười nói, "đừng có ý gì a, thổ linh huyễn thú của ngươi không thể nhanh bằng tay ta đâu a, ta khuyên ngươi nên bỏ tay chịu trói đi a."

Kéo dài thành như vậy, Nghệ Nhàn xác định đám người kia không phải "Sương", người này hiểu rất rõ nàng và Lam Đồng, đến cả Ngân Bảo đại nhân chưa bao giờ ra mặt cũng biết rõ ràng....

Còn có cái giọng tiện tiện này đúng là quen thuộc a.

Biểu tình Nghệ Nhàn nhàn nhạt, chợt trừng to mắt. "Tiểu Nhã, sao ngươi lại đến đây!"

Người kia theo bẳn nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, phải ngay lúc này a!!!

Ngân Bảo đại nhân được Nghệ Nhàn ra hiệu, không cùng móng vuốt hay thổ trùy, chỉ dùng cách ôn hòa nhất, phóng tơ quấn quanh mặt Niệm Vân Âm.

Cho nên, một hồi "tỷ đấu" không đáng để Nghệ Nhàn nhổ nước bọt kết thúc.

Niệm Vân Âm quay đầu, nháy mắt liền cảm giác không ổn, đáng tiếc, thân thể phản ứng so với đầu óc nhanh hơn.... nàng phải cố gắng nửa ngày cùng với sự hỗ trợ của Ngân Bảo đại nhân, mới dọn sạch tơ nhện trên mặt, "ta cũng đâu có ra tay nặng đâu a, ngươi thì hay rồi, ngươi nhìn mặt ta đi a, còn có đôi mắt này nữa, suýt bị ngươi làm mù rồi a."

Nghệ Nhàn cố ý chọn khách điếm Tề gia, vì trước một ngày đã báo tin cho Niệm Vân Âm biết, nào ngờ được người này ở đây chờ nàng còn cố ý bày trò mai phục a, "may là ngươi không ra tay nặng, nếu không để Niệm Vân Âm cho Miên Hoa Đường thử xem, nhất định sẽ bị nàng lột hai lớp da a!!!