Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 165: Trấn nhỏ




Yến Sương bên này, trực tiếp canh.

Sau khi nàng vừa đóng cửa, không kịp chờ liền ngã mình xuống giường, chợt nghe thấy tiếng két ~ vang lên, tựa như tiếng mở cửa: "thật vất vả mới tìm được chỗ nghỉ ngơi, ta không dậy nổi a."

Liên tục mười mấy ngày cảnh giác cao độ cùng truy tung và đề phòng, Yến Sương sức cùng lực kiệt, nắm trên đệm êm cũng không muốn động đậy, nàng chờ một hồi, hai mí mắt sắp nhanh đánh nhau, rầm một tiếng cửa bị đá văng, nàng vội bật dậy, vừa nghiêng đầu đã thấy Lam Đồng ngoan lệ nhìn nàng chằm chằm.

Lam Đồng, "chạy!"

Yến Sương, "hả?"

Tiểu Lam ở phía sau Lam Đồng vỗ tay, "hư, hư."

Hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa chữ này Lam Đồng nói ra, Yến Sương đã nhìn thấy một lớn một nhỏ hung thần ác sát vọt về phía nàng, nàng sợ đến lui về sau, không ngờ không cảm nhận được vách tường lạnh như băng, ngược lại thêm vài phần mềm mại và ấm áp.

Yến Sương, "???"

Lam Đồng dùng sức kéo một cái, Yến Sương tựa như miếng vỏ cây bị kéo trái kéo phải, nửa thân bị kéo ra khỏi giường, nàng sợ hãi quay đầu nhìn về phía sau. Một đôi mắt thòi lòi đang nhìn nàng chằm chằm, mùi thối từ hai lỗ mũi to nó hơn ngón tay phun ra, phản ứng đầu tiên của Yến Sương không phải là kinh khủng mà là --

Ah ah --

Cùng lúc đó, một cái roi dài lóe ngân quang đánh lên xà ngang rượt theo nửa người nửa thú, lôi linh không đánh tới nhưng nóc nhà bị thủng một lỗ lớn, có thể nhìn rõ sao trên trời vào đêm.

Nửa người nửa thú thân hình nhanh nhẹn, tứ chi như thằn lằn đi lại trong phòng, còn chống lại được cả Đả Thần Tiên.

Nghệ Nhàn, "thức ăn ngươi đến."

Bất Tử Điệp vèo một cái trong đầu chui ra, không thích a, chỉ thấy trong phòng một thứ người không ra người, thú không ra thú chạy loạn trong phòng biểu diễn, nó khó chịu vỗ cánh phạch phạch, hừ hừ rải một đống phấn đỏ, "loại cấp thấp như vậy sao xứng cho ta nhấp miệng?"

Hừ!!!

Tới vội vàng đi cũng vội vàng, một đôi cánh nát nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi Nghệ Nhàn, lần nữa chui vào trong đầu làm tiểu thư khuê các của nó, cuối cùng cũng không thèm gặm hai cái trên cái nửa người nửa thú này.

Có thể thấy, máu của đại gà con Yến Sương so với loại đê tiện cấp thấp đắt đỏ không ít a.

Nghệ Nhàn vung Đả Thần Tiên vài cái, có thể nói cái phòng khách hảo hạng bị nàng đánh vài lần, liền thành một cái phòng lộ thiên, nửa người nửa thú thấy không có chỗ leo, liền phóng lên trời chạy, tựa như khỉ nhảy lên trời. Nghệ Nhàn cũng không thể tha như vậy, nàng liền dùng lôi linh nổ nửa cái khách điếm.

Lam Đồng và Yến Sương bị nổ trúng rơi xuống lầu dưới, ba người vững vàng đáp xuống đất, ngoại trừ tiếng khách điếm sụp vang lên, xung quanh vắng vẻ không tiếng động.

Ngay trước mắt, cái trấn nhỏ náo nhiệt đường phố đều là nửa người nửa thú quái dị, bọn họ đầu rắn hoặc bò cạp.... nhìn chằm chằm bốn người Nghệ Nhàn.

Tiểu Lam vỗ tay cũng chậm lại, trợn mắt há mồm nhìn xung quanh nửa người nửa thú kỳ quái, nửa ngày qua đi chỉ bạo phát ra được một tiếng liên tục hiếm có, "ah -- nương a --"

Tiểu gia hỏa vừa kêu, tựa như tín hiệu thúc giục, nháy mắt trấn nhỏ như bật báo động chống ngoại địch.

Cái định mệnh!

Cái định mệnh!

Cái định mệnh!

Nghệ Nhàn nhanh chóng ngưng tụ linh lực trên hai tay, lôi linh như do long thoát ra, ánh sáng nhanh chóng bao phủ trên đầu các nàng, tựa như mặt trời nhỏ, thân mang nguồn gốc thái dương, Quang Diễn được nàng triệu hoán liền xuất hiện, nửa người nửa thú vây quanh các nàng liền chạy đi, để lại không gian trống rộng rãi. Dù vậy, vẫn có nửa người nửa thú không sợ ánh sáng nhào về phía các nàng.

Yến Sương bị dọa ngốc, nếu không có Lam Đồng dùng tay kéo vai nàng, nàng sợ là đã nhũn cả chân ngã xuống đất rồi, âm thanh trong yếu hầu yếu ớt, nửa ngày cũng không nói được một chữ.

Ngược lại Tiểu Lam liên tục a a kêu nương a, còn thiếu dùng hai tiểu chân ngắn bỏ chạy.

Lam Đồng nhìn đám người trước ngã xuống, đám gười sau tiến lên, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, không chút lưu tình túm Yến Sương cản trở ném xuống đất, dùng hai tay xé nửa người nửa thú, "chúng ta rơi vào bẫy rồi."

Nhìn ra xa hơn cả trấn nhỏ đều là nửa người nửa thú, một đám đen thui, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.ư

Nghệ Nhàn, "kỳ quái."

Nhắc đến tên kia để lại cho các nàng nhảy vào, Nghệ Nhàn tin. Nửa tháng qua, các nàng đánh nhau nhiều lần, hắn tựa như chơi mèo vờn chuột, từng chút kéo các nàng mắc câu. Hiện tại, bị một đám nửa người nửa thú bao vây, Nghệ Nhàn không chút hoài nghi đây là một cái bẫy lớn.

Nhưng mà, khi các nàng vừa vào trấn, người trong trấn nhìn qua đều thực bình thường.

Nghệ Nhàn một cước đá văng nửa người nửa thú muốn nhào lên, không chút lưu tình đá lưng Yến Sương, "đứng dậy, dùng quyền rèn luyện."

Yến Sương bị nàng đá một cước chúi nhủi về trước, sau đó quơ lấy song đao chém một cái, trước mặt dính đầy máu, nàng ngẩn ra sau đó thì sụp đổ, "Nghệ Nhàn, nhiều quái vật như vậy, chúng ta có thể ra ngoài được sao?"

Lời này ngược lại nhắc nhở Lam Đồng, Lam Đồng chợt nhào về phía trước một cái, biến thú hình ngậm Nghệ Nhàn tung lên lưng sau đó móc lấy Yến Sương phạch phạch bay lên cao, nhìn xuống dưới, cả trấn nhỏ một màu đen thui.

Mỗi lần Yến Sương bị Lam Đồng xách như vậy, đều kinh hồn táng đảm. Nhiều lần, vẫn không quen được phong cách thô lỗ này của đối phương. Rõ ràng có thể hưởng thụ được ngồi sau lưng, nhưng Lam Đồng lại không cho.... đúng thiệt là keo kiệt.

Yến Sương hơi hơi nhìn xuống một cái, "thật nhiều a, từ đâu đến nhiều quái vật như vậy a."

Chuyện xảy ra khác thường hẳn có yêu.

Nghệ Nhàn ôm Tiểu Lam, tiện tạy vỗ vỗ sau lưng Lam Đồng, "ta tưởng nửa người nửa thú chỉ tồn tại đặc thú thôi, hiện tại xem ra việc này phải báo cho đại sư tỷ mới được, không biết đại sư tỷ đến đâu rồi."

Chuyện liên quan đến Lăng Thiên Tông, Yến Nguyệt Môn bị tiêu diệt, Nghệ Nhàn trước đó cũng đã cho bồ câu đem về, nghĩ đến các nàng truy tung theo tên hành tung bất định này, có thể đã bỏ qua đại sư tỷ cũng nên a.

Lam Đồng bay đến phía trước định ra ngoài trấn nhỏ, nhìn thấy sắp rời khỏi trấn nhỏ rồi, thì uỵch một cái. Không phải a, chớp mắt một cái xung quanh các nàng vẫn là cái trấn nhỏ này, bóng tối bao trùm xung quanh đều là quạ đen. Mượn ánh sáng Quang Diễn phóng xuất, các nàng mơ hồi có thể thấy được bộ dạng bất an của nửa người nửa thú đang di chuyển.

Yến Sương mắt trừng miệng ngốc, "xảy ra chuyện gì a, tại sao lại bay vòng về rồi?!!!!"

Nghệ Nhàn vuốt lưng Lam Đồng, "thử lại lần nữa xem."

Lam Đồng lần nữa dang rộng đôi cánh, phạch một cái bay ra ngoài, Yến Sương mở to mắt, trơ mắt nhìn các nàng cách trấn nhỏ càng lúc càng xa, chớp mắt một cái lại quay về chỗ cũ.

Xong rồi, các nàng không ra được.

Lam Đồng thử lại nhiều lần, cuối cùng Nghệ Nhàn đành phải khuyên nàng dừng lại, "Hẳn là một loại lồng năng lượng hoặc trận pháp nào đó." đáng tiếc lúc đi không thể đem theo Niệm Vân Âm.

Yến Sương run rẩy toàn thân, "chúng ta còn có thể đi ra ngoài sao?"

Nghệ Nhàn không để ý nàng đang luyến tiếc, thậm chí cũng không kịp tìm chỗ cho Lam Đồng hạ chân. Quang Diễn chiếu sáng trên đầu các nàng vẫn phóng quang, ánh sáng phát ra đem nửa người nửa thú có cánh đánh ra.

"Yến Sương, ngươi phải cẩn thận đừng để mình ngã xuống."

"Ah."

"Tự mình bảo vệ chính mình."

Nghệ Nhàn có thể cảm nhận được Miên Hoa Đường ở chỗ này, nhưng nhất thời cảm ứng khá là yếu ớt. Ngân Bảo đại nhân vui trên vai Tiểu Lam, đem hai cái đuôi cuộn lại cẩn thận vòng hai còng quanh bụng che chở. Nghệ Nhàn đứng trên lưng Lam Đồng, vung roi xuống đánh, thế như vạn quân lôi đình, đem đám nửa người nửa thú có cánh đánh rớt xuống.

Sau đó hai tay nàng phóng quang linh cùng lôi linh, nhanh chúng ngưng tụ ra một viên quang lôi cầu chói mắt, thuận tay liền ném xuống trấn nhỏ.

Đùng đùng --

Kèm theo tiếng nổ oanh tạc chấn tai, Nghệ Nhàn dường như nhìn thấy một cái thân ảnh mập mạp chạy xuyên qua phế tích, thân hình mạnh mẽ, nhiều lần tránh thoát được những gian nhà đang sập, "nhanh, hình như là Miên Hoa Đường."

Khi ba người hạ xuống đất, thi thể xung quanh bay toán loạn, có vài con nửa chết nửa sống đang cố gắng từ dưới phế tích ngoi lên, chỗ này như vừa xảy ra đại nạn lớn, mà người khởi xướng trận tại nạn lớn này chân dính lôi như nhũn ra Yến Sương, vội vàng đi về phía trước thật nhanh.

Lam Đồng ôm Tiểu Lam, tiểu gia hỏa cả đêm nhìn thấy nhiều cái nửa người nửa thú kỳ quái, khó có được một lần không rên một tiếng, đôi mắt xanh lam nhanh nhẹn chuyển động chung quanh, đột nhiên nhìn thấy nửa người nửa thú ở trên cây liền kêu "hư, hư." chỉ tới.

Nghệ Nhàn đuổi theo được một nửa liền dừng lại.

Yến Sương đi hơn phân nửa cái mạng, bị Nghệ Nhàn kéo đi cũng vật vờ, thấy Nghệ Nhàn đột nhiên dừng lại, vẻ mặt mơ màng, "sao vậy, không thấy sao?"

Nghệ Nhàn dựng thẳng ngón tay lên suỵt một tiếng, "nghe."

Lam Đồng run run hai cái tai, một cước đạp cửa cái nhà bên cạnh các nàng, khí tức cũ kỹ đầy bụi ập vào mặt các nàng, đối với người nhạy cảm mùi vị như Lam Đồng mà nói thì chỉ có hắt xì thật nhiều cái.

Tiểu lam ở một bên cười ha ha có vẻ hả hê.

Nghệ Nhàn không vui liếc tiểu gia hỏa, dẫn đầu bước vào nhà. Trong nhà bao phủ một lớp bụi dày, vài cái thau cũng đã đen thui, còn có côn trùng màu đen đang ngọ nguậy, trùng ở trong chén bò tới bò lui, có một ít leo ra ngoài chén, rất nhanh kéo ra một vết tích mới trên lóp bụi dày.

Yến Sương cũng không muốn vào nhà, nhưng thấy Nghệ Nhàn và Lam Đồng không quay đầu lại mà đi vào trong, nàng sợ hãi ở ngoài gặp phải đám quái vật kia. Cho nên phải nhịn thở đi vào, cẩn thận cách xa đồ vật trong nhà, khi nín thở cả khuôn mặt nhìn có vài phần hung tợn, "trong nhà này có cái gì sao?"

Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng nhìn nhau, một trước một sau đi đến những góc vắng vẻ tìm.

Yến Sương thở ra một hơi, sau đó hít sâu một hơi, rồi lại nín thở, một hương vị quen thuộc như ẩn như hiện xộc vào mũi, kèm theo đó là mùi vị khó chịu của căn nhà bị Yến Sương hít vào phổi.

Nàng xoa xoa cánh mũi, lại ngửi một cái, "kỳ quái, chỗ này sao lại có hương vị của sư muội a."

Vừa lúc nàng dứt lời, Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng ăn ý thò tay xuống dưới quầy hàng, dùng sức kéo một cái lôi ra.....