Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 171: Hóa Giải




Hàn Hương Mạch nhìn lên thì thấy Nghệ Nhàn đang vỗ Bất Tử Điệp, một thân màu đỏ, đôi cánh nát hiện lên từng sợi tơ sáng rực rỡ, giống hệt văn lộ trên nửa khuôn mặt của nàng. Nàng ta liền hiểu ra, rất nhanh tiếp nhận lý do Nghệ Nhàn nói về huyễn thú bản mạng của nàng, "là đám quái yêu đến?"

Nghệ Nhàn nói một câu liền chỉ ra ngoài trời, "trời sắp tối rồi."

Bất Tử Điệp bay một vòng rồi quay về trước tầm nhìn của Nghệ Nhàn, được nước tấm tắc nói, "thật đáng thương, loại sinh vật cấp thấp như ngươi cũng có ngày như vậy, cầu ta đi a, van cầu Bổn Yêu, Bổn Yêu đem ngươi ra ngoài."

Nghệ Nhàn trực tiếp đẩy nó ra.

Bất Tử Điệp thấy nàng không thú vị, tâm tư vừa chuyển, lại bay loạn trước mặt Yến Sương, tựa như com bướm phong lưu lãng tử đi tìm hoa hút mật. Trùng hợp, Yến Sương cũng rất thích con bướm nát này, xinh đẹp khả ái, nhỏ nhỏ xinh xinh, đầu so với trảo của nàng còn nhỏ hơn. Vì vậy hai huyễn thú bất đồng giống nòi pi pi ong ong một hồi, Hàn Hương Mạch thân thiện ngồi bên cạnh nhìn thấy một màn này trong lòng sinh quỷ dị, thậm chí có chút hoài nghi nhân sinh.

Ngón tay Nghệ Nhàn nhẹ chạm lên khuôn mặt biến yêu của mình, trong đầu liền sắp xếp mọi chuyện phát sinh nhiều ngày qua. Đây là lần thứ ba các nàng gặp nhau, từ khi bước vào trấn nhỏ này, trong trấn người đều không có, thay vào đó là nửa người nửa thú gϊếŧ hoài không hết. Như sa vào một nơi chỉ có nửa người nửa thú đánh hoài không hết, ngoại trừ nửa người nửa thú, huyễn thú.... thì không còn chủng tộc khác.

Nghệ Nhàn theo bản năng cũng chống lại cảm giác mình là "ngửa người nửa thú". Nhưng tóm lại thì vẫn không có lý do để giải thích về biến cố phát sinh ngày hôm đó trên người nàng, cho dù là tâm lý tiếp thu kém nhất cùng phải thuận theo.

Tỷ như, chỗ này không có "người".

Chỗ này hình như chỉ chứa nửa "người" nửa "thú"...

Nàng, Hàn Hương Mạch, Sương Hàn, thậm chí là Văn Tầm chưa từng lộ diện, khoan đã, Văn Tầm?"

Rầm!

Cửa bị Lam Đồng bạo lực đá văng, nàng nhếch khóe miệng, thô lỗ kéo một người đầy máu đi ra, "người này vô dụng, cái gì cũng không biết."

Trong đầu Nghệ Nhàn vừa toát lên một điểm sáng, qua loa nói lấy lệ, "hắn chỉ phụ trách làm việc vặt."

Tỷ như là bắt cho bằng được huyễn thú Yến Sương, còn những người biết được chuyện này phải câm miệng, hoàn mỹ trở thành nhân vật pháo hôi tự kéo thù hận, còn có chút chuyện bí ẩn, có thể không dám tiết lộ hoặc thực sự là không biết.

Nghệ Nhàn theo xu hướng xắc xuất là 5:5, nếu không Lăng Húc không phải người không phải quỷ kia cũng không thể xuất hiện được.

"Nghệ Nhàn, ngươi --"

"... nhìn đẹp không?"

Lam Đồng đưa tay sờ khuôn mặt hóa yêu của nàng, chân mày nhăn thành một cục, "đẹp, bất quá đem nay phải rời đi!"

Nghệ Nhàn cũng hiểu được biến hóa trên người, có liên quan đến trấn nhỏ này. Các nàng ở lại càng lâu, dặc thù bán thú hóa cũng rất rõ ràng. Bất quá cảm giác được cái bóng trước mặt, "hình như ngươi lại cao hơn một chút rồi."

Chân mày trên khuôn mặt đơ kia cũng chịu giãn ra, thủ nhi đại chi* lúc trước tên này nói năng thận trọng, cảm giác băng lãnh không giận mà uy. Nghệ Nhàn đưa tay vuốt hàng lông mày nhăn của nàng, "bất quá không quan trọng, là ngươi như thế nào ta cũng thích."

* Thủ nhi đại chi: giành lấy, cướp lấy.

...

Đêm thứ ba, vào đêm trời liền se lạnh.

Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng ngồi trên chỗ cao nhất quan sát toàn bộ bên dưới, nửa người nưa thú như cơn mưa cứ vậy tuôn ra, chiếm lấy mọi góc trong Hồi Hồn Trấn nhỏ này, đến cả Yến Sương các nàng ngồi một góc trên đất cũng bị ba vây trong nháy mắt.

Tựa như đang chơi trò điền vào chỗ trống.

Nghệ Nhàn ghé vào tai Lam Đồng, "ta ngược lại chẳng bao giờ để ý đến số lượng nửa người nửa thú, nhờ có ngươi nhắc nhở mới khiến ta cảm thấy, ngoại trừ vào đêm, thì chỗ này tràn đầy khí tức giả tạo."

"Nếu là hư vô, không bằng chúng ta phá hủy đi."

"Pi! Pi pi pi!"

Yến Sương vừa vội vừa hung, sau khi biến thể cũng đã tiếp thụ thân thể đại gà con của mình, nàng lợi dụng bản năng vụng về của mình lao về phía đám nửa người nửa thú cào cấu đè bẹp, còn lăn một vòng đè hết nửa bầy, rồi bạch bạch chạy về, cứ vậy nhiều lần, định dùng thế núi đè, thì bên tai vang lên tiếng nổ lớn, mặt đất rung chuyển vài lần, khiến lỗ chân lông dưới cánh chim của Yến Sương nhịn không được nở ra.

Hỏa quang bay vèo vèo, tiếng sấm cũng chưa kịp thấy.

Nghệ Nhàn ở trên không trung ném hơn 10 cái quang lôi cầu, rầm rầm vài cái nhìn lại Hồi Hồn Trấn bị oanh tạc suýt chút cũng thành bình địa, cho đến khi nổ tới Văn Tầm núp lùm giả thần giả quỷ phải chui ra.

Văn Tầm nhẹ nhàng đạp hỏa quang đến, thần sắc lu mờ chiếu vào quang ảnh, nhìn có vài phần hung ác, "các hạ hứng thú thật lớn, có muốn ta bồi các hạ vui đùa một chút không?"

Nghệ Nhàn khiêu khích nhìn hắn một cái, "được, vậy ngươi lên trước đi rồi nói?"

Thấy Văn Tầm khóe miệng co giật một cái, tay áo vung lên, vô số quả linh từ tay áo hắn rơi xuống đất, sau đó phòng về phía Yến Sương các nàng đang bon chen nhau, hai ba thước một con hỏa lòng vọt lên trời sau đó đánh về phía Nghệ Nhàn và Lam Đồng.

Nghệ Nhàn hai ngày qua nín thành một bồn lửa giận, nằm mơ cũng muốn túm thằng nhãi này chém thành muôn mảnh, vừa nhìn thấy hắn thả hỏa linh, trong cơn nóng giận, liền ngưng tụ thật nhanh ba đạo lôi tủy, đột ngột va chạm, hóa thành pháo hoa bay đầy trời, hỏa quang như là vì sao không gian sáng chói lẻ tẻ rơi đầy nhân gian.

Yến Sương cùng Hàn Hương Mạch hoàn toàn bối rối, hỏa linh túm được ai thì cắn gặm hai cái, to nhỏ chằng chịt khiến lòng người sợ hãi. Đừng nói mấy người các nàng, đến cả Miên Hoa Đường đối với đồ chơi này cũng bị cắn thành di chứng, vừa thấy tụi nó liền thanh tỉnh vài phần, phi phi đám hỏa linh đang vây công đến, lăn qua lộn lại đau khổ hai lần, trong không khí ngoại trừ mùi thối ra, còn có thêm mùi thịt kinh ngạc....

Yến Sương dùng hai trảo đạp đạp, đạp một hồi phát hiện thứ đồ chơi này không giảm mà còn tăng, còn có mấy con leo lên chân nàng, cắn gặm từng miếng, tư vị như bị lửa thiêu đốt, nàng tựa như bị bị cháy mông vỗ cánh phạch phạch, chạy bạch bạch, nửa người nửa thú xung quanh đây cũng bị hỏa linh cắn nuốt không tha, dưới vuốt nàng tựa như sinh thêm gió, tựa như mở ra kỹ năng mới, cánh chim mở rộng thoải mái khiến nàng giương cánh bay cao giữa một đống lửa, bay về phía chân trời.

"Pi!"

"Pi pi!"

"Pi pi pi!!!"

Yến Sương run run hai cái, rốt cuộc thành công bay qua phía chân trời, hỏa linh bám trên chân nàng cũng rơi xuống. Không chỉ như vậy, theo tiếng kêu dõng dạc quỷ gào của nàng sau vài giây đám hỏa linh tựa như sóng triều vội rút lui, tư thái tựa như gặp vật gì đáng sợ.

Văn Tầm nhìn thấy Yến Sương, miệng liền động hai cái.

Nghệ Nhàn cũng chú ý đến tình huống trước mặt, thấy cảnh tượng này liền vui vẻ, khiêu khích Văn Tầm nói, "đám hỏa linh của ngươi sao lại bỏ chạy như là chó nhà có tang vậy?"

Văn Tầm cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng vỗ tay một cái. Một đám nửa người nửa thú từ bóng đêm thoát ra bao vây Nghệ Nhàn và Yến Sương, Yến Sương sợ đến lông vũ đều dựng lên/

Nghệ Nhàn cũng không rảnh khiêu khích Văn Tầm, "ta rất ngạc nhiên, ngươi làm sao không bay?"

Khóe miệng Văn Tầm hạ xuống, "động thủ."

Nghệ Nhàn thuận tay vung một cái lồng năng lượng cực lớn cho hàng xóm đang sợ dựng tóc gáy bên cạnh, "hảo hảo ở trong này, đừng có chạy lung tung."

Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng xông lên, phát hiện có mười mấy con nửa người nửa thú bao vây Yến Sương, xem ra đang cố gắng công phá lồng năng lượng, đại gà con Yến Sương lại co thành một cục, run lên bần bật, khiến lồng năng lượng cũng run lên theo, "quả nhiên, mục đích của Văn Tầm là Yến Sương, bắt giặc phải bắt vua trước, chúng ta xuống dưới."

Có Yến Sương làm "con tin" chí ít cũng chia được một nửa sức chiến đấu. Nghệ Nhàn rất sợ lồng năng lượng không bền chặc, còn nhìn chằm chằm Quang Diễn ở một bên vá víu, nàng vỗ vỗ Lam Đồng, "ngươi dẫn đám nửa người nửa thú này rời đi, Văn Tầm giao cho ta."

Lam Đồng lao xuống, Nghệ Nhàn cũng nhẹ nhàng hạ xuống đất, Đả Thần Tiên không chút lưu tình đánh tên kia. Văn Tầm bất ngờ bị một roi của Nghệ Nhàn đánh nát áo choàng nhung đen, rách toẹt, "cái roi da này, có thể phá lồng năng lượng của ta."

Nghệ Nhàn, "hửm?"

Bộ y phục rách này có phòng ngự, xem ra tên này sống rất gian manh a. Trước vì để đại sư tỷ tránh được hắn, Nghệ Nhàn đang do dự có nên gϊếŧ chết hắn luôn không, trải qua việc của Miên Hoa Đường, nàng càng kiên định hơn, loại người này tuyệt đối không thể giữ lại!

Nghệ Nhàn, "là thú hay người, phơi bày đi."

Văn Tầm cũng không muốn ăn đau, hai tay chỉ chỏ kết ấn, dùng hắn làm trung tâm, một đám hỏa long bao vây cánh năm thước, hỏa diễm do hắn triệu tập từ đám hỏa linh lần nữa bay ra, vọt về phía Nghệ Nhàn, tựa như quái thú phát hiện đồ ăn ngon.

Nghệ Nhàn, "Yến Sương, kêu hai tiếng nghe chút coi."

Yến Sương, "Pi pi!"

Nghệ Nhàn, "kêu to chút coi."

Yến Sương vươn cổ cao lên, giọng khản đục hùng hồn lần lữa kêu to, suýt chút thì phổ thành một khúc cao âm phổ a.

Hỏa linh nháy mắt lui về, Nghệ Nhàn thấy bộ dạng Văn Tầm kinh ngạc, cười giễu cợt nói, "kêu nữa đi, cố gắng có thể gọi được mấy con nghe lời tới --"

Văn Tầm giơ tay lên, đem 5 con hỏa long bay hai bên hợp lại thành một, dùng thế lôi đình đánh về phía Nghệ Nhàn. Hai tay Nghệ Nhàn cũng nhanh chóng vo xong một viên quang lôi cầu, tranh thủ rảnh rỗi tích cho mình cái lồng năng lượng, tiểu kim long cùng hỏa long hung ác va nhau, một đại lực cực mạnh đem con phố xung quanh sau hai người phá nát thành từng mảnh.

Văn Tầm bị đánh bay hơn 10 thước, không dám tin nói, "một cái địa cấp ngự thú sư nho nhỏ, có thể phóng ra lôi linh mạnh như vậy sao?"

Xung quanh một mảng hoang vu, đám nửa người nửa thú giằng co với các nàng ba ngày qua cũng bị xé toạc thành từng mảnh, đúng là không chịu nổi một kích. Nghệ Nhàn nhìn bóng tối phía sau vô biên, làm gì có trấn nhỏ giàu có nào a, các nàng hình như bị gạt, còn nằm trong hoàn cảnh kỳ quái, chỗ này mọi thứ đều có tay người khống chế, nàng chợt nói, "thì ra là vậy a."

Văn Tầm, "cái gì?!"

Nghệ Nhàn nhìn hắn lộ ra 8 cái răng, "Sương Hàn quả nhiên không gạt ta, muốn ra khỏi Hồi Hồn Trấn nhỏ này, phải dựa vào ngươi." lúc này nàng mới hiểu được câu nói kia của Lam Đồng, "khí tức của Văn Tầm chỗ nào cũng có" rốt cuộc là ý gì.

Nàng cười híp mắt xoa xoa cổ tay, "muốn rời Hồi Hồn tiểu trấn này rất đơn giản, là gϊếŧ chết ngươi!"

- --------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mọi người đoán xem, họ làm sao có thể ra được Hồi Hồn tiểu trấn a?

Đoán đúng có thưởng, (#^. ^#)