Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 176: Trụi Lông




Yến Sương không chịu tránh, tự lừa mình hy vọng 5 người kia thiện tâm, thủ hạ lưu tình với nàng. Không ngờ, 5 người kiêng kỵ hình thể của nàng, còn tưởng gặp được huyễn thú cao cấp, đem hết linh lực phóng xuất đánh náng, máu đỏ tan cùng nước nước không tiếng động rơi xuống bùn đen, ngẩng cao kêu pi pi pi liền dừng lại, nháy mắt biến thành tiếng than thống khổ.

Qủa thực như Nghệ Nhàn nói, thiếu các nàng che chở, nàng cũng chỉ là một Đại Gà Con không hơn gặp phải người thủ đoạn độc ác, cũng như đám người trước mắt này, hơn phân nửa muốn chết không chỗ chôn. Trước đó nàng không phát hiện hiện ra sẽ có thểm nguy hiểm, hiện thực lúc này đang nghiêm khắc cho nàng một cái tát, Yến Sương cuối cùng cũng cảm nhận được thân phân chuyển biến mang đến cho nàng tại họa ngập đầu như thế nào.

Hic, nhưng mà, nàng không muốn chết!

"Há."

"Sao lại không đánh."

"Nhìn nó hình như không có chút lợi hại nào a."

5 người cùng lúc đó đều phát hiện Yến Sương khác thường, bởi vì.... Đại Gà Con đang quỳ rạp trên đất pi pi pi khóc nhè, thoạt nhìn vừa ngu xuẩn vừa đáng thương. Ngoại trừ hình thể so với huyễn thú bình thường lớn hơn một chút, còn lại có thể nói là vô dụng. Đừng nói phản kích, vừa rồi cặp cánh nát kia sợ hãi bọc thân cũng đủ hiểu rồi.

Toàn thân Yến Sương phát đau nằm bẹt xuống đất, tiếng pi pi yếu đến mức bị tiếng mưa dập tắt. Nàng phì phì nỗ lực phun một ngụm lửa, kết quả không biết có phải vì quá nhanh hay vì còn đang bị thương, thử nhiều lần đều thất bại. Nàng nỗ lực quay đầu nhìn mọi người trong động, phát hiện bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, Nghệ Nhàn các nàng cư nhiên vẫn chưa tỉnh!!!

"Pi pi pi."

Xong rồi!!!

"A, có người ở đây nghỉ ngơi."

5 người cẩn thận tránh Đại Gà Con, Yến Sương có muốn cản cũng không đủ gan. Cộng thêm nàng đối với Tử Hàn cùng Nghệ Nhàn sùng bái mù quáng, cảm thấy cho dù nàng không ngăn cản, thì các nàng cũng sẽ nghiêm khắc đánh bay đám người dám khi dễ nàng.

Kết quả --

Nàng trơ mắt nhìn 5 người ngưng tụ linh lực đề phòng vào động đến gần mọi người bên trong, bọn họ thậm chí đem linh lực ngưng tụ thành kiếm nhắm thẳng vào vị trí hiểm trên người Nghệ Nhàn các nàng.

Pi pi pi!!!

Hình ảnh Tử Hàn đại sư tỷ vẫy tay áo đại sát tứ phương cũng không xuất hiện, ngược lại 5 người kia sau khi thăm dò, xác định đám người Nghệ Nhàn không có năng lực phản kháng, cũng không sợ xác chết đột nhiên vùng dậy, liền trầm tĩnh lại.

Bất quá đối với nhóm người Nghệ Nhàn bọn họ vô cùng nghi hoặc, 4 nữ nhân, cộng thêm 2 hài tử, ngô.... còn có một con chim ngu xuẩn không thể xài.... nhóm này hợp lại thành một nhóm đi rèn luyện nghe có vẻ hoang đường.

"A, các ngươi mau nhìn."

"Đây là --"

Một người trong đó hiếu kỳ, kéo nón đen che mặt Hàn Hương Mạch lên, tay vừa vén lên, hai cái tai mao nhung hồ ly liền lộ diện trong tầm mắt 5 người. 5 người đều sửng sốt, trợn mắt há mồm nhìn tướng mạo yêu nhiêu của Hàn Hương Mạch.

"Cái này, cái này, đây rốt cuộc là quái vật gì?"

"Nhìn có vẻ giống người."

"Huyễn thú?"

...

Đám người liền thảo luận, vây quanh Hàn Hương Mạch nửa ngày, cũng không ra được vấn đề nào. Ngược lại một người trong đó liền ngáp, mắt mông lung buồn ngủ, "xảy ra chuyện gì vậy, có chút buồn ngủ a."

Một người trong đó liền kinh ngạc, "không xong rồi, mau đi ra, chỗ này rất cổ quái."

Bốn người còn lại nhìn nhau, ánh mắt không tự chủ được liếc xung quanh, bên trong động ngoại trừ hỏa quang bị gió thổi chập chờn ra, thì cũng không thứ nào khác nữa, "nhìn dáng vẻ các nàng dường như là trúng rồi, chúng ta còn tá túc nữa sao?"

Tá túc cái rắm.

Yến Sương tuyệt vọng, hành vi liều mạng vừa rồi bảo vệ Nghệ Nhàn các nàng cũng sinh ra vài phần oán niệm nho nhỏ, hiện tại liền biến thành lo lắng, hic, thật ra là chuyện gì vậy a?

Không chờ nàng suy nghĩ, 5 người lảo đảo chạy vào trong mưa, mượn nước mưa làm dịu, ngược lại đánh tan cơn buồn ngủ, mọi người chợt giật mình, liền phát hiện ấm áp trong động có kỳ quái. Còn chưa chờ bọn họ hiểu rõ là thứ gì, thì thấy trong bóng tối xuất hiện một đám hắc y nhân, số lượng rất nhiều, so với 5 người bọn hắn còn nhiều hơn.

Vừa nhìn thấy trang phục của đám người kia, Yến Sương trợn tròn hai mắt, không ngoài dự đoán đám người kia giống hệt bọn đi cùng Sương Hàn chạy vào Uyển Nguyệt Tuyền, che kín toàn thân, xem ra đều là một phe.

Yến Sương nóng nảy, nàng nỗ lực chui vào trong động, chui đến lục phủ ngũ tạng muốn lệch, vẫn không thể chui vào được, ngược lại đem chính mình cắm chặt ngoài cửa động, lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

"Các ngươi là ai?"

"Mau giải quyết bọn chúng, người khác đi theo ta."

Mục tiêu của bọn họ - Yến Sương.

Yến Sương gấp đến độ phun ra một ngụm nhiệt khí, thổi đống lửa bên trong càng thêm lớn, nàng kêu pi pi nửa ngày, mồ hôi cũng xuất hiện. Sau đó nàng nghĩ đến đám người vừa rồi dính mưa, lại cố gấng nghiêng người, vươn cánh vói a vói a, rốt cuộc cũng vói được một cái, tập trung nhìn lại, suýt chút thì hộc máu.

Nàng túm Miên Hoa Đường nằm gần cửa động nhất kéo về phía mình, nghĩ đến sát tinh âm tình bất định, Yến Sương hận không thể túm Miên Hoa Đường lần nữa ném trở lại. Trong lúc nàng lưỡng lự không biết làm gì, xích sắt lạnh như băng lần nữa cột lấy chân nàng, nàng phát ngốc dồng thời phập một cái, liền bị người bên ngoài động kéo lên, đám lông dưới ngực cũng bay hết một mảng lớn!!!

Rầm --

Một đạo lôi trực tiếp đánh vào cửa động, không chệch liền trúng vào Miên Hoa Đường đang nằm ngoài cửa. Yến Sương gần đó, lông trên người cũng bị nổ bay, tiểu gia hỏa kia run người một cái, khuôn mặt động hai cái, không phụ sự mong đợi của mọi người liền mở đôi mắt đậu đen đã mười mấy người chưa hé. Nàng nhìn bầu trời âm u chớp chớp, đạo lôi thứ hai liền hạ xuống, lại rơi lên người Miên Hoa Đường.

Tiếng rấm vang rền đều khiến mọi người ở đây phải khiếp sợ, Yến Sương vừa sợ vừa hãi, nhất thời cũng quên tình cảnh của mình.... nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm Miên Hoa Đường, rất sợ đối phương lại nổi điên...

Miên Hoa Đường trời sinh được lôi linh sủng ái, thiên lôi trút xuống đều đánh trúng nàng không lệch, âm thanh cười thanh thúy vang lên kèm theo tiếng mưa rơi lọt vào tai mọi người.

5 người trước đó liền hoa mắt, chưa ai từng thấy qua một hài tử nhỏ như vậy bị lôi đánh còn có thể phát ra tiếng cười hoàn hảo dễ nghe như vậy, tựa như tiếng suối trong trẻo.

Miên Hoa Đường tựa như cá gặp nước, nhìn vào Đại Gà Con Yến Sương mắt đờ đẫn, phía sau Yến Sương chính là hắc y nhân, nàng sờ sờ đầu mình, "Nghệ Nhàn! Nghệ Nhàn!"

Yến Sương, "!!! Pi pi --"

Miên Hoa Đường xoay người chạy bạch bạch vào trong động.

Yến Sương, "..."

Hic, đừng đi vào mà. Nàng thật vất vả mới đánh thức được một người, đừng a.

Kẻ dẫn dầu không để ý đến ánh mắt u oán của Yến Sương, túm xích sắt tron tay, cứ vậy lôi Yến Sương ra ngoài. Yến Sương uỵch nửa ngày, thân thể mất thăng bằng, cằm đập đất vài lần, liền chịu thua.

Xong rồi.

Nàng tội nghiệp nhìn cửa động, trong đầu lóe lên thời khắc mấy ngày qua cho đến giờ ở chung cùng Nghệ Nhàn các nàng. Có khoảnh khắc như vậy, nàng đối với những người đột nhiên xông vào cuộc đời này sinh ra một tia không nỡ.

Trong nàng ưu tư, một đạo lôi tủy kim sắc làm nổ tung cái cây bên người nàng, cây to ầm ầm đổ xuống. Yến Sương thấy cái cây lớn sắp đè chết mình, sợ đến chỉ dám hí nửa mắt nhìn, kết quả cái cây nháy mắt bị người một cước đá bay.

Nghệ Nhàn mặt lạnh liếc nàng một cái, xác định nàng còn sống, không nói một lời ngưng tụ lôi linh cầu ném về phía đám người kia. Cùng lúc đó, giữa không trung một cánh tay lắc lư xuất hiện trước ngực Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn ngưng tụ quang linh đánh tới, khó khăn đỡ một kích, nhưng vẫn bị đánh lui nửa bước.

Nàng nhìn hắc y nhân đứng sau lưng Yến Sương, người này là thủy linh sư.

Người nọ dùng bàn tay hợp lại, nước mưa liền tụ lại trên tay hắn, tạo thành một bàn tay lớn, Nghệ Nhàn ngẩng đầu nhìn lôi linh vụt sáng, cười gằn một tiếng, nàng ngưng tụ lôi linh, phía chân trời liền hạ xuống vài đạo lôi.

Hai cổ linh lực bao lấy Yến Sương xui xẻo, hỏa tinh đụng sao chổi, y chang. Ngược lại thì Yến Sương chịu không nổi, lăn trên đất phun máu ba lần. Vết máu đỏ hòa cùng nước mưa nhanh chóng chìm vào bùn đất, tựa như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.

Từ cửa động, Tử Hàn nửa ngáp theo ra, thấy Miên Hoa Đường hưng phấn, nàng vỗ vỗ đầu tiểu gia hỏa kia, "đi, túm tên kia bắt sống lại đây."

Người kia dường như nghe thấy lời Tử Hàn hời hợt căn dặn, nhìn thật sâu Nghệ Nhàn liếc mắt liền xoay người chạy. Miên Hoa Đường còn muốn đuổi theo, Nghệ Nhàn liền dùng Đả Thần Tiên túm oa nhi này thu về bên cạnh mình.

Trạng thái lúc này của Miên Hoa Đường cũng không ổn định, Nghệ Nhàn sợ nàng đuổi theo, lại bị kẻ xấu dụ dỗ.

Cộng thêm lúc này thân thể gân cốt nàng có chút nhũn, xác thực không thích hợp để đuổi theo.

Hắc y nhân bỏ đi, vẫn còn 5 người bên kia, muốn bỏ qua cũng không được. Nghệ Nhàn dùng Đả Thần Tiên gõ đùi mình, "các ngươi là ai?"

5 người này lên Thiên Lan Sơn rèn luyện, ban đầu do mưa to mà lạc hướng, sau đó nhìn thấy Đại Gà Con Yến Sương không thể bỏ qua, lúc này mới kéo theo một loạt chuyện phía sau.

5 người 1 lời khó nói hết, ánh mắt không nhịn được quan sát Nghệ Nhàn và Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường cùng nghiêng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt vô tội, đôi mắt đậu đen lại lưu chuyển, khiến người ta thêm yêu thích.

Nghệ Nhàn nhàn nhạt lườm bọn hắn, liền đưa mắt nhìn Yến Sương, "còn đi được không?"

Yến Sương khổ sở pi một tiếng, cố gắng nhiều lần mới khập khễnh vừa đi vừa té, bị 5 người đánh hội đồng, dựt hai nhúm lông ngực.... Yến Sương lúc này sức cùng lực kiệt.

Nghệ Nhàn bất đắc dĩ, định gọi Lam Đồng ra hỗ trợ.

Tử Hàn mặt ầm trầm, tùy ý dậm chân một cái, răng rắc răng rắc, đất bùn ướt nhẹp nháy mắt bị băng làm đông lại, Yến Sương cứ vậy cằm chấm đất trượt dài từ đầu này đến cửa động.

Nghệ Nhàn, "..."

5 người kia, "...."

Thì ra còn có thao tác như vậy?!!!