Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 179: Truyền Máu




Lam Đồng cách gần nhất, một tay kéo nàng lại, hơn nửa thân Nghệ Nhàn đã bị kéo xuống dưới đất, được đối phương kéo lại nguy cơ bị chôn sống cũng ngăn lại, nhưng bên dưới tựa như có ngàn cánh tay túm lấy đang chơi kéo co, mặc cho trán Lam Đồng nổi gân xanh, Nghệ Nhàn vẫn cảm giác mình bị kéo xuống dưới.

Lúc này Ngân Bảo đại nhân bên hông nàng đào đất đi lên, sau đó không biết từ đâu xuất hiện cái tay thứ hai, rồi cái tay thứ ba đánh lén, khiến nàng tạc mao, hơn nửa người Nghệ Nhàn lại tiếp tục chìm xuống.

Các nàng đồng thời dùng lực, cũng không thể ngăn được cơn đau bụng của Nghệ Nhàn, cũng khó tránh Yến Sương to như vậy còn bị túm một cái kéo xuống.

Tử Hàn thấy vậy, thuận tay đánh bay cái tay nhân yêu náo loạn quấy rầy nàng, đạp băng, tựa như nữ chiến thần vượt mọi chông gai là cành cây giăng khắp nơi, băng sương thật dày lần nữa bao trùm mặt đất, lần này cũng hóa giải được khốn cảnh của Nghệ Nhàn, chí ít nàng cũng không bị chìm xuống dưới.

Nhân yêu vẫn không từ bỏ, cố gắng đánh lén từ phía sau. Kết quả Tử Hàn như có thêm đôi mắt phía sau, phất tay một cái, một đạo lôi tủy tím đem người oanh tạc bay hơn 10 mét, chớp mắt biến mất trong tầm mắt mọi người.

Tử Hàn lôi cánh tay còn lại của nàng, hơi dùng sức, lớp băng lấy Nghệ Nhàn làm trung tâm, đường kình ba thước từ bên trong bùm bùm nổ tung. Nàng kéo một cái, Nghệ Nhàn liền cảm giác được hai cổ lực đồng thời dùng trên người nàng, không chờ nàng suy nghĩ cẩn thận, liền thấy đại sư tỷ đen mặt, hung hăng giẫm chân trên lớp băng, một cước này mặt đất liền dung động, khiến cho băng đá quanh Thiên Lan Sơn rơi rụng như cầu tuyết, Nghệ Nhàn thậm chí còn cảm giác được dưới chân có vết nứt. Nàng không kịp cảm nhận đau đớn trên thân thể do bị hai cổ lực kéo, thì dưới chân bỗng nhẹ đi. Tựa như đang nhổ củ cải, từng người tiếp nhau, tựa như đan dây mây.

Nghệ Nhàn vừa nghĩ đến dưới đất lại thò lên một cái tay quái nữa, sắc mặt liền biến đổi, thuận tay ném lôi tủy, đem mấy cánh tay bỏ chạy đánh tan nát. Lam Đồng lại kiêng kỵ gì, vội cởi giày nàng, xốc ống quần lên, mắt cá chân trắng nõn biến thành xanh tím, có thể thấy rõ ràng, "có độc."

Nghệ Nhàn sợ người này liều mạng hút độc, liền hất đầu Lam Đồng ra, nhanh chóng dùng chủy thủ rạch da tím đi, cầm máu, thoa thuốc, một loạt động tác thuần thục, Lam Đồng thậm chí không kịp phản ứng, Nghệ Nhàn đã nhanh chóng kéo ống quần xuống, "đi xem Yến Sương."

Đại Gà Con Yến Sương thật vất vả mới lật được thân, còn tinh thần hướng Nghệ Nhàn báo bình an, hai dấu vuốt nhỏ cũng không còn, quá tốt rồi.

"Đại sư tỷ, mấy cái tay quái kia rốt cuộc là gì?"

"Bách thủ yêu sư."

"... cái gì?"

Bách Thủ Yêu Sư ở Cửu Hi Đại Lục danh tiếng cũng vang dội, cho đến nay vẫn xếp đầu bảng là đối tưởng phải săn gϊếŧ trong Thanh Sơn Tông. Không có gì lạ, người này xuất thân từ Thanh Sơn Tông, 10 phần là kẻ phản bội, hắn không chỉ tu luyện tà thuật, khi còn niên thiếu, đã tự sức một mình gϊếŧ chết nhất tộc trăm người, chiến công hiển hách. Một đường đi tới bóng tối, rất nhiều người gọi hắn là - Bách Thủ Yêu Sư.

Tử Hàn âm trầm nhìn đám linh đánh thuê nằm xung quang, đám lính này bị Tử Hàn đại sư tỷ đánh liên tiếp sợ đến run rẩy, vừa rồi nhân lúc loạn lạc chạy hết vài tên, hiện tại còn lại muốn chạy cũng không được. Trái lại vừa rồi nhân yêu bất dương bất âm chạy cũng tương đối nhanh a.

Tử Hàn cầm một thanh băng trùy cực lớn trên tay, chỉ vào cổ một người trong đó, "nói, các ngươi làm thuê cho người phương nào?"

Lính đánh thuê đối với tin tức của khách luôn bảo mật, đem chữ tín làm nguyên tắc, mặc dù nhiệm vụ thất bại, chết cũng phải mang bí mật của khách đi cùng. Nghệ Nhàn cảm thấy đại khái đại sư tỷ cũng không hỏi được gì, không ngoài dự liệu, dưới cơn nóng giận Tử Hàn còn cào nhiều người, những tên lính đánh thuê còn lại rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn như cũ không nói ra được chút tin nào.

Nghệ Nhàn thấy nàng như muốn đại khai sát giới, vội vàng ngăn lại nói, "đại sư tỷ, để ta đến xem thử."

Tử Hàn liếc nàng một cái, tựa như nói "ngươi đi?"

Nghệ Nhàn, "không được, đại sư tỷ lại tiếp tục."

Tốt xấu nàng cũng từng làm nghề này, hiểu rõ quy tắc đám người kia, phương pháp nàng dùng với Sương Hàn đã vô dụng, cũng không có ý định dùng thiên đao vản quả với bọn họ. Nàng nhìn xung quanh một vòng, tím kiếm ánh mắt thập thò không yên của ai đó, khập khễnh đi tới trước mặt người này, ngươi không cần mở miệng, ta hỏi cái gì, ngươi cứ gật đầu hoặc lắc đàu là được."

"Các ngươi lên Thiên Lan Sơn lần này, là vì nhiệm vụ mới đến?"

"Hai mươi mấy người các ngươi toàn bộ đều là lính đánh thuê?"

"Cố chủ là một cô nương, đẹp không?"

...

Nghệ Nhàn hỏi liên tục rất nhiều, đều là biết rõ nhưng vẫn hỏi, người kia lúc đầu còn không phản ứng, thậm chí không nhìn Nghệ Nhàn, còn chưa nói là gật hay lắc đầu, mắt thỉnh thoảng nhìn xuống. Bất quá nghe Nghệ Nhàn hỏi càng đơn giản, ánh mắt hắn liền chuyển động trái phải.

Tử Hàn ở một bên nghe, chỉ cảm thấy Nghệ Nhàn hỏi toàn bộ đều nhảm nhí, nàng nhíu mi tâm có thể kẹp chết hai con ruồi. Vì vậy liền ép mình dời lực chú ý đi, nắm chặt nắm đấm, mỗi lần bóp chặt liền có một lớp băng nổ tung, lâu lâu lại có một cơn mưa băng trùy trình diễn mãn Thiên Nữ Tán Hoa trước mắt đám người kia, né không kịp có thể sẽ bị thương chính mình.

Nghệ Nhàn ở đây hòa với nhịp điệu cũng hỏi xong mọi vấn đề, "bọn họ nhận lời một vị cô nương đến Thiên Lan Sơn tìm dược liệu, cô nương này chưa bao giờ lộ diện, ít nhất cũng phải ngũ phẩm luyện đan sư trở lên, bên người chí ít cũng có 5 cái thuộc hạ, Bách Thủ Yêu Sư chỉ là một trong số đó, "hơn nữa, mỗi người đều là cao thủ, tiêu chuẩn không dưới Nhân Cấp, thậm chí khả năng gần như Bán Thần.

Đám lính đánh thuê này bất quá chỉ chạy vặt, là con cờ thí mạng.

Nghệ Nhàn vừa nói vậy, người vừa bị nàng hỏi vẻ mặt liền hoảng sợ, có thể thấy được nàng nói tám chín phần đúng.

Tử Hàn trợn tròn mắt, "những thứ này đều là ngươi hỏi được?" lẽ nào nàng nghe nhầm cái gì?

Nghệ Nhàn cười, "vị Bách Thủ Yêu Sư kia khẳng định cũng nhận biết đại sư tỷ, bọn họ cách chúng ta không xa, động tĩnh lớn như vậy.... chúng ta còn phải đuổi theo sao?"

Không đúng, chính xác mà nói, cô nương kia căn bản không coi các nàng ra gì, nhưng lại ngại vì ngũ sắc châu trân quý... cho nên mới điều động 20 lính đánh thuê, còn cố ý cho thuộc hạ thân cận đến giúp. Bất quá, bọn họ không chịu nổi một kích.

Hẳn là phải khiến người kia thất vọng rồi.

Tử Hàn, "các ngươi ở lại đây, ta đi."

Nghệ Nhàn bị thương ở chân, khập khễnh vội thuyết phục đại sư tỷ, "đại sư tỷ muốn bắt Bách Thủ Yêu Sư?"

Thần sắc Tử Hàn nhàn nhạt, "đã gặp trúng, dĩ nhiên phải giải quyết hết."

Nghệ Nhàn nghi hoặc, "trên Thiên Lan Sơn ngoại trừ có Bích Anh, còn có thiên tài địa bảo khác nữa sao?"

Tử Hàn "Thiên Lan Sơn trăm năm trước đã đứt sinh cơ, thiên tài địa bảo khan hiếm, người bình thường cũng không muốn lên Thiên Lan Sơn tầm bảo, nhất là luyện đan sư.... ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"

Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ, Bách Thủ Yêu Sư biết ngươi?"

Tử Hàn chần chờ một hồi, "không quen biết."

Nghệ Nhàn an tâm một chút, "nếu như vậy, không bằng chúng ta tiếp tục đi tìm Bích Anh, bọn họ tiếp tục tìm thiên tài địa bảo của hạ, chờ thương ở chân ta khỏi hẳn, ta trợ đại sư tỷ gϊếŧ Bách Thủ Yêu Sư, ngươi thấy thế nào?"

Tử Hàn hoài nghi nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, tựa như đang đắn đo ý nghĩ lời nói thực sư của nàng.

Nghệ Nhàn nhịn không được thở dài, đại sư tỷ a đại sư tỷ, có phải ngươi đã quên thân phận thật của mình rồi, cái này mà lộ ra, bị đám người kia liên thủ áp chế, thì chắc là ngươi thành đồ ăn trên bàn của người khác rồi a.

Nghệ Nhàn thấy đại sư tỷ do dự, liền thẳng thắn đốt đuốc soi đường, "có đại sư tỷ ngươi tọa trấn, cho dù Miên Hoa Đường quậy phá, cũng có thể ngăn chặn. Huống chi, Bích Anh thực sự ở chỗ nào, cũng chỉ có đại sư tỷ ngươi rõ ràng nhất."

Tử Hàn ghét bỏ nhìn nàng, vừa nhịn vừa giận không thèm nói đi ra ngoài, "chờ tìm được Bích Anh.... rồi nói, hừ."

Nghệ Nhàn thấy nàng mài dao soàn soạt, tâm tâm niệm niệm muốn làm thịt Bách Thủ Yêu Sư, lực đạo của tay quái này thực sự không thể khinh thường, nàng chịu nhịn mắt cá chân đau đớn, đến bên cạnh Yến Sương kiểm tra trên dưới, "kỳ quái, vì sao ngươi không bị tổn thương chỗ nào vậy?"

Là do da dày, thịt thô sao?"

Yến Sương mở hai cánh ôm lấy Nghệ Nhàn, dùng phương thức của nàng thoải mái pi hai tiếng.

Tử Hàn ở một bên trào phúng, "vì nàng da dày thịt béo, tự nhiên vô sự. Bất quá, độc ở mắt cá chân người sẽ không dễ tan như vậy đâu."

Nghệ Nhàn khó hiểu, "... cái gì?"

Lam Đồng ngẩn ra, sau đó thật nhanh kéo ống quần Nghệ Nhàn. Chỉ thấy mắt cá chân vừa rồi bỏ độc lại lần nữa tím bầm, bất quá so với vừa rồi còn nghiêm trọng hơn, gần như hóa đen.

Nghệ Nhàn có chút mơ màng, trên người nàng toàn bộ thuốc dùng đều do Đoan Mộc Nhã cho, đối phương có thể nói là giải bách độc, nàng tuyệt đối tin tưởng, "ngô, tà linh sư."

Tử Hàn túm Yến Sương kéo qua một bên, quan sát nàng từ trên xuống một phen, sau đó chọn báp đùi nhiều thịt của nàng tùy ý rạch một vết nhỏ, lấy một chút máu, túm lấy hàm dưới của Nghệ Nhàn, đổ vào.

Yến Sương, "..."

Nghệ Nhàn, "..."

Lam Đồng, "..."

Cũng may vết thương chỉ là vết rạch nhỏ, Yến Sương đối với vết thương này không quá để ý, tựa như bị muỗi cắn. Bất quá nàng hơi nghiêng đầu nhìn Nghệ Nhàn, pi pi hỏi nguyên nhân.

Trong miệng Nghệ Nhàn đều là máu, nôn khan suýt chút lại ói ra. Tử Hàn nằm trên tàng cây, rung chân vắt chéo, "đừng ói ra, vết thương kia của ngươi chứa tà linh, thử dùng quang linh chữa xem."

Nghệ Nhàn không nghi ngờ gì, liền ngưng tụ quang linh chữa mắt cá chân cho mình, một nén nhang sau, vết thương khủng khiếp hồi phục lại như cũ, máu đen cũng biến thành đỏ, "thì ra là vậy, nhưng mà --" vì sao còn phải uống máu Yến Sương?

Yến Sương thấy mắt cá chân Nghệ Nhàn bình thường trở lại, liền vui vẻ dang hai cánh ôm nàng một cái, hoàn toàn không để ý vừa rồi mình bị đem ra để lấy máu.

Nghệ Nhàn nhớ lại dọc đường đi, đám người kia đối với Yến Sương đuổi bắt không ngừng, cộng thêm vừa rồi cách làm phong kinh vân đạm của đại sư tỷ, hơn nửa cũng sớm biết Yến Sương là giống huyễn thú gì rồi.

Ngu xuẩn như vậy còn đích thân mang, tự mình đánh mình a.

Máu, giải độc?

Nghệ Nhàn đồng tình nhìn Yến Sương, ngô, đáng thương a, thật đáng thương a.

Yến Sương bị nhìn không hiểu gì, liền sợ run cả người.