Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 192: Tách ra




Chỗ bầy thú đi qua, một mảnh hỗn độn, tựa như bão quét. Càng đáng sợ hơn là đám thú này đang đuổi theo sau các nàng, so với thường thì náo loạn nhiều hơn, bọn chúng tựa như phát hoảng. Cho dù là trên đất hay trên trời bay, đều như bị điên rồi.

"Cái quỷ gì vậy, chúng nó sao vẫn đuổi theo chúng ta?"

"Miên Hoa Đường!"

"Ah?"

Miên Hoa Đường chơi rất vui vẻ không biết mệt mỏi dẫn đám huyễn thú chạy qua chạy lại, chỉ mới một vòng suýt chút đã san bằng Thiên Lan Sơn. Chờ Đoan Mộc Nhã khó khăn nói ra chúng nó dính bột ngứa, thì bốn người cũng đã nằm ngửa.

Đoan Mộc Nhã vừa rơi xuống đất, liền ôm cây ói lên ói xuống, suýt chút đều phun cả dịch mật ra ngoài, "Nghệ Nhàn, ta, ta không xong rồi."

Miên Hoa Đường vẫn cười ha ha không ngừng, "chơi thật vui."

Nghệ Nhàn thấy Đoan Mộc Nhã liếc mắt, nàng không biết nên khóc hay nên cười, cả một ngày nàng nghĩ đến nhiều kết quả, duy chỉ không ngờ được lại dùng cách này để xong việc, quả thực là không thể tưởng được. Nàng nhẹ nhàng đẩy Lam Đồng một cái, bộ lông mềm mại, tay lại dính một mảnh sềnh sệch, ướt nhẹp. Nàng cúi đầu nhìn, lòng bàn tay đều là máu, "Lam Đồng."

Lam Đồng hừ nhỏ một tiếng, nắm rạp trên đất không nhúc nhích.

Nghệ Nhàn thấy nàng một thân lông vàng dính máu, miệng vết thương đang không ngừng chảy máu, "ngoan, biến về hình người."

Lam Đồng cố gắng nâng mí mắt lên, giơ trảo, Nghệ Nhàn liền cầm tay nàng, cẩn thận ôm vào lòng, "Tiểu Nhã, mau đến hỗ trợ."

Đoan Mộc Nhã sắc mặt trắng bệch, nàng suýt bị Miên Hoa Đường khiêng chạy vui đùa đến chết. Nhưng nghe tiếng Nghệ Nhàn gọi, cũng ráng lết thân qua, nhìn thấy Lam Đồng khắp người là máu cũng hết hồn, "xem ra nàng bị thương rất nghiêm trọng a." nhìn thấy khuôn mặt Nghệ Nhàn trắng bệch, nàng liền đổi giọng, "bất quá cũng không có gì, sinh mạng của nhân thú so với người thường vẫn mạnh hơn, hồi phục lại so với người thường cũng sẽ nhanh hơn."

Lam Đồng khều khều lòng bàn tay Nghệ Nhàn, an ủi, "ta sẽ nhanh khỏi thôi."

Nghệ Nhàn tin mới lạ, nhiều vết thương như vậy, không quản đến tính mạng thì cũng đã rất đau rồi. Nàng ấn Lam Đồng xuống, đem những vết thương Đoan Mộc Nhã không tiện xử lý xong mới thở phào nhẹ nhóm.

Thương tổn của Lam Đồng đều do Tiểu Sơ gây ra, dùng thân thịt chống lại kiếm linh, không thể chịu được. Cũng may đều là thương ngoài da, bề ngoài nhìn có vẻ nghiêm trọng, thực tế cũng không thương tổn nội tạng, chỉ có vài chỗ nghiêm trọng gần xương hông cùng xương chân, may là tránh được, nếu không.... đầu gối Lam Đồng coi như phế.

Nghĩ đến Tiểu Sở người kiếm hợp nhất, Nghệ Nhàn không lý do lại có vài phần phiền toái.

Nghệ Nhàn, "xem ra không chỉ Tiểu Lam, ngươi cũng cần phải có phụ trợ, thú nhân các ngươi chẳng lẽ không có thứ gì chống đỡ như là kiếm sao?" tựa như áo giáp sắt gì đó.

Lam Động bị tâm tình Nghệ Nhàn đột nhiên nổi giận làm cho im lặng, im lặng dùng hai mắt nhìn Nghệ Nhàn.

Đoan Mộc Nhã, "ai nha, Tiểu Lam, tiểu phượng hoàng cùng đại sư tỷ đâu rồi?"

Sắc mặt Nghệ Nhàn càng khó coi hơn, "tách ra rồi."

Nghệ Nhàn thì không lo cho đại sư tỷ, đánh không lại thì chạy.... cũng là phong cách trước sau như một của đại hắc long. Huống chi vừa rồi bầy thú trong rừng còn chạy loạn, nàng tin lão bá kia còn lo lắng cho tiểu thư nhà hắn, không xuất hết sức mà đánh với đại sư tỷ được đâu. Còn Yến Sương.... tốt xấu gì cũng là phương hoàng mới lớn, lại ngu ngốc, không đến mức vừa thoát miệng cọp lại rơi vào ổ sói rồi chứ?

"Miên Hoa Đường."

"Ah!"

Miên Hoa Đường cá nhảy đá đỉnh, vòng trên không hai cái, tiến đến trước mặt Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, chúng ta đi tìm thịt ăn đi."

Nghệ Nhàn, "không được, phải tìm Tiểu Lam trước đã."

Miên Hoa Đường vò đầu, "ah, Tiểu Lam đang chơi trốn tìm với chúng ta?"

Lam Đồng muốn nhổm dậy liền bị Nghệ Nhàn dùng một ngón tay ấn xuống nằm yên trở lại, "ngươi ngoan ngoãn nằm yên ở đó cho ta, vết thương chưa lành thì không được đi đâu hết." ngược lại nhìn Miên Hoa Đường, "Tiểu Lam đang cùng ngươi chơi trốn tìm, muốn xem ngươi có thể tìm được nàng hay không a."

Nếu Ngân Bảo đại nhân có ở đây, có thể sẽ nhanh hơn một chút.

Miên Hoa Đường lập tức vèo vèo leo lên cây, trái một cái phải một cái, tìm từng ngóc ngách, vói tinh lực như vậy Nghệ Nhàn và mọi người không ai làm được. Đoan Mộc Nhã nghi ngờ đến bên cạnh Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, để Miên Hoa Đường đi tìm, có thể tìm được sao?"

Nghệ Nhàn, "không biết."

Khi còn ở cửu linh tháp, Miên Hoa Đường luôn là người tìm được đại sư tỷ và nàng trước tiên, có thể là mối tương quan nào đó, hẳn là sẽ tìm được Tiểu Lam.

Nghệ Nhàn ôm mối nghi không xác định ngốc một hồi, Đoan Mộc Nhã thấy nàng cũng không biết chữa thương cho bản thân, liền ra tay làm, "Tiểu Lam thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."

Nghệ Nhàn lại càng hy vọng tiểu gia hỏa chạy đi tìm Ngân Bảo đại nhân hơn, tóm lại vào ổ huyễn thú hay gặp phải đám người kia đều không ổn, "Tiểu Nhã, đám người trước đó bắt người rốt cuộc là ai?"

Tay Đoan Mộc Nhã khẽ run một cái, "vừa rồi, các ngươi đã gặp bọn họ, có đúng không?!"

Nghệ Nhàn, "phải, bọn họ muốn bắt Yến Sương."

Nói túm lại, đây là chuyện vừa khớp không phải trùng hợp. Vốn muốn Hàn Hương Mạch lộ chân tướng, để Yến Sương thấy rõ ràng đồng môn của nàng, nào ngờ lại gặp phải đám người này.

Đoan Mộc Nhã dường nghĩ khác, "vị tiểu thư không lộ diện kia có thể vì máu phượng hoàng mà đến."

Máu phượng hoàng...

Đây chính là thứ vô cùng tốt, có thể giải độc.

Nghệ Nhàn đã ăn qua thịt Đường Tăng, nên cũng là minh chứng tốt nhất phát biểu ý kiến, "cô nương kia không lẽ bị bệnh bất trị, muốn dùng máu phượng hoàng hoặc thịt phượng hoàng chữa bệnh? máu phượng hoàng đúng là có thể giải độc, nhưng thịt phượng hoàng --"

Bất Tử Điệp đột nhiên lên tiếng, "mùi vị cũng không tệ lắm a!"

Nghệ Nhàn, "..."

Trong đầu truyền đến âm thanh chậc lưỡi, tựa như đang hồi tưởng vị gì đó, sau đó còn kèm theo ngữ điệu bất mãn của Bất Tử Điệp, "thiếu chút lửa nữa, nếu qua niết bàn, mùi vị đại khái càng ngơn hơn."

Nghệ Nhàn, "..."

Suy nghĩ quá nhiều!

Đoan Mộc Nhã hai mắt sáng lên, nháy mắt đem chuyện còn lại quên đi, "Nghệ Nhàn, máu tiểu phượng hoàng có thể giải bách độc sao?"

Nghệ Nhàn bỏ qua cảm giác hứng thú của nàng, "chuyện duy nhất ta có thể xác định, máu Yến Sương đúng là có những công hiệu khác, còn có thể giải bách độc như ngươi nói hay không thì không biết. Ngươi nên nói cho ta biết vài chuyện về cô nương kia ta sợ sẽ đụng độ với bọn họ một hồi."

Thù đã kết rồi, khẳng định là chết không ngừng.

Đoan Mộc Nhã vừa nghe, liền khẩn trương nhìn xung quanh, "Nghệ Nhàn, chúng ta có nên tránh một chút hay không, chờ đại sư tỷ và Miên Hoa Đường về rồi hãy nói. Huống chi ngươi cùng nàng đang bị thương."

Nếu nói về hướng, Nghệ Nhàn khẳng định không biết Thiên Lan Sơn có chỗ cho người tránh. Nhưng cũng không thể chịu được một tiểu gia hỏa suốt ngày đào hố cùng một cái tiểu đồng bọn thích đào hầm.

Lam Đồng,"trước tránh đi."

Lần nữa tìm được đồng ngô không khó, có Ngân Bảo đại nhân ở đây, Nghệ Nhàn chỉ cảm ứng thoáng qua liền xác nhận được phương hướng cần đi, Đoan Mộc Nhã đi theo tựa như tặc, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, "Miên Hoa Đường nàng biết tìm đường về không?

Nghệ Nhàn, "có thể."

Đoan Mộc Nhã không thể thích ứng được áp suất tản mát từ Nghệ Nhàn, nhớ đến chuyện nóng lòng hôm nay, nàng cố gắng trấn an, "tiểu phượng hoàng nhất định có thể tìm về được, bởi vì đây là đồng ngô a. Đại sư tỷ nhất định cũng vậy, cho nên không cần lo lắng, chúng ta yên tâm ở đồng ngô chờ các nàng về là được rồi, chờ Miên Hoa Đường tìm Tiểu Lam về rồ, mọi người chúng ta cùng về Thanh Sơn Tông."

Nghệ Nhàn cũng hy vọng mình có thể lạc quan như là Đoan Mộc Nhã, nhưng với tính tình nổi bão của đại sư tỷ, muốn quay về chắc là chuyện không dễ dàng?

"Ai nha, tiểu phượng hoàng thật ra đi đâu rồi a?"

"Khoan đã.

Khi đến gần đồng ngô, Nghệ Nhàn cho Đoan Mộc Nhã cùng Lam Đồng trốn qua một bên trước, nàng ngưng tụ phân thân, lặng lẽ vào đồng ngô bên cạnh, cẩn thận kiểm tra một hồi, phát hiện không thấy Tiểu Lam, cũng không có người khác.

Không nói thất vọng hay là cái khác....

Nghệ Nhàn liền kêu Đoan Mộc Nhã cùng Lam Đồng đến, dở một tảng đá lớn lên, bên dưới là cái hầm Ngân Bảo đại nhân đã sớm đào xong. Ba người, thì hai người cần dưỡng thương, Đoan Mộc Nhã lúc chán sẽ mở tảng đá ra, đưa hai mắt nhìn ra ngoài.

Thực sự buồn chán, liền đem chậu cây an thai của nàng ra chăm sóc. Không biết có phải do Đoan Mộc Nhã trồng sai cách, hoặc là hạt không quen với đất nước ở đây, chậu cây an thai cũng không nể mặt mũi gì, đừng nói là mộc chồi, khi nhét vỏ xuống thế nào thì đào lên vẫn như vậy.

Đoan Mộc Nhã, "không thể nào a, đất này ngô còn sống lại được, một cái hạt an thai nhỏ sao có thể làm khó được ta a."

Lam Đồng nhàn nhạt quét mắt nhìn chậu cây an thai nhỏ trong tay Đoan Mộc Nhã, cũng không nói gì.

Liên tục ba ngàu, ai cũng không quay về.

Đoan Mộc Nhã kiểm tra vết thương Lam Đồng một chút, "vết thương đã khép lại, khôi phục nhanh thật."

Nhưng nếu so ra, Đoan Mộc Nhã phát hiện vết thương trên người Nghệ Nhàn còn khép lại nhanh hơn, hầu như chỉ hai ngày, vết thương khép lại không nói thậm chí còn lên da mới.

Không lẽ là nguyên nhân uống máu phượng hoàng?

Hiển nhiên, Nghệ Nhàn căn bản không quan tâm đến việc này, nàng khôi phục lại đại khái, liền bắt Đoan Mộc Nhã nói chút chuyện về vị tiểu thư kia.

Đoan Mộc Nhã cố nhớ lại, "là luyện đan sư lại không biết bệnh nặng của mình bộc phát thế nào, tựa như chuyện lúc trước mộc linh căn của ta bị phế vậy, bất quá hiện tại thì mộc linh căn của ta cũng đã hồi phục rồi."

Nghệ Nhàn đỡ trán, "đừng có đổi chủ đề a, ngươi ở cạnh nàng lâu như vậy, lẽ nào thân thể nàng xảy ra chuyện gì ngươi cũng không biết sao? còn đám người các nàng đến Thiên Lan Sơn này có mục đích gì?"

Nàng khẳng định nữ nhân kỳ quái này từ đầu mục đích cũng không phải là muốn bắt Yến Sương. Chí ít lần đầu đánh nhau, bọn họ còn không nhận ra Yến Sương là phượng hoàng, điều giải thích duy nhất chính là, phượng hoàng đối với nhiều người quá mị lực, đối phương nhất thời nổi lòng tham.

Ngược lại Đoan Mộc Nhã cũng đã lén phân tích thứ mà nữ nhân kia uống, "nàng, tựa như người bình thường, lại không giống người bình thường."

Nghệ Nhàn, ".... là ý gì?"

Đoan Mộc Nhã cũng không biết nên giải thích với Nghệ Nhàn như thế nào, nàng cố gắng suy nghĩ rồi cho Nghệ Nhàn thí dụ, "luyện đan sư đại thể sẽ thức tỉnh một loại linh căn, người thường thì không thể có linh lực được, càng không thể giống hỏa linh sư có thể khống chế lửa tốt để luyện đan.... nhưng ta không cảm giác được trên người nàng, cũng không phải, nàng hình như là có linh căn."

Nghệ Nhàn lại suy nghĩ, từ lời nói lặp lại của Đoan Mộc Nhã cũng soạn được một nội dung, " ý ngươi là, nàng nhìn giống người bình thường, nhưng lại so với người bình thường cũng không bằng. Có khi lại thả một chút linh lực khiến ngươi cảm nhận được, chính là ý này sao?"

Đoan Mộc Nhã, "đúng đúng, Nghệ Nhàn, ngươi thật thông minh."

Nghệ Nhàn, "là trong tình huống như thế nào, ngươi cảm thụ được linh lực của nàng. Không lẽ ngươi cùng bọn họ ở lâu như vậy, chưa từng thấy nàng luyện chế đan dược gì sao?"

Đoan Mộc Nhã đúng là chưa từng thấy qua, " uống thuốc, mỗi ngày nàng đều uống thuốc, thuốc đó khá là cổ quái, tạm thời ta chưa thể viết ra được công thức.... uống xong thì linh lực của nàng không thể khống chế, khi đến gần nàng có thể cảm giác được linh lực mỏng manh của nàng. Nhưng phần lớn thời gian, nàng như người sắp chết vậy."

Lam Đồng đột nhiên xen ngang cắt lời các nàng, "có người đến."