Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 201: Âu Hoàng




Biết được Bất Tử Điệp thăng cấp, Nghệ Nhàn cũng rất vui vẻ. Thảo nào trong khoảng thời gian này nàng luôn cảm giác con bướm này cứ nằm bên tai nàng ngủ say sưa, thì ra là ăn ngon, sinh ra bồi bổ, sau đó - thăng cấp!

Xem ra, sau này còn phải tích cực tìm đồ ăn cho nó.

Bất Tử Điệp xả được cơn giận, tiếp tục bám tai Nghệ Nhàn, vừa ăn vứa ngáp, trong lúc mơ màng còn ráng trừng mắt ăn cơm, dường như bây giờ không ăn thì sau này sẽ không được ăn vậy, "giao long, muốn ăn."

Nghệ Nhàn, "... ta suy nghĩ một chút."

Nuôi một con huyễn thú bản mạng như vậy, đúng là phiền chết a.

Bất Tử Điệp lúc này mới hài lòng hừ hừ, trong miệng tiếp tục nhấm nuốt Ma Cốt Linh Hoa, chờ Nghệ Nhàn nhìn thấy Đoan Mộc Nhã và Yến Sương, thì nó mới vô cùng keo kiệt cho một mảnh hoa nhỏ, "bổn yêu nể mặt ngươi, mới cho nha!"

Nghệ Nhàn cảm thấy con bướm muốn tìm đường chết nàng chắc đang hy vọng nàng cảm động rơi nước mắt quỳ xuống lạy ba cái a, "ngươi rộng lượng như vây, sau này nếu Tiểu Nhã gặp được linh thực cao cấp, chỉ sợ cũng chỉ chia cho ngươi mọt miếng như vậy, và to như vậy a."

Toàn thân Bất Tử Điệp cứng đờ.

Nghệ Nhàn buồn bã nói, "Tiểu Nhã thích tìm những linh thực cổ quái, dù sao cũng là thứ cần cho luyện đạn, hơn nữa trong túi giới tử của nàng cất rất nhiều linh thực, cao cấp, trung cấp..... nói không chừng sau này còn có thể luyện được mấy viên cực phẩm đan dược."

Sau đó Đoan Mộc Nhã không hiểu lại được thêm hai cánh hoa lớn, cảm động ôm Nghệ Nhàn xoay quanh, "Nghệ Nhàn, ngươi thật tốt quá."

Nghệ Nhàn chịu không nổi sự nhiệt tình này, cũng may Lam Đồng nhanh chóng dùng thế xách gà con, đem Đoan Mộc Nhã doifq qua chỗ Yến Sương, để đôi tỷ muội này tự tương thân tương ái với nhau, "còn có chuyện quan trọng, đi mau."

Yến Sương vỗ đôi cánh dài phạch phạc, toàn bộ đống xương như có ý thức liền nhào vào hỏa diễm, vừa rồi xương cốt đầy đất giờ đã thành tro tàn, nàng khẽ vỗ cánh, gió thổi tro cốt tung bay.

Nghệ Nhàn, "Yến Sương, hôm nay có thể gặp lại sư phụ và các sư muội của ngươi."

Yến Sương phát ra tiếng pi pi pi liên tục, từ lúc chuyện Hàn Hương Mạch bại lội, Nghệ Nhàn cuối cùng cũng thấy được biểu tình sinh động trên mặt tiểu phượng hoàng này, "đúng là không may, bọn họ chúng đen sư phụ các nàng mang đến đây, chúng ta cùng đi tìm thôi?"

Yến Sương chợt nằm xuống, cúi đầu, dùng cái đầu mao nhung nhẹ nhàng cọ cọ Nghệ Nhàn, cuối cùng bị Lam Đồng ghét bỏ đẩy ra, "hảo hảo đi thôi."

Men theo dấu phấn Bất Tử Điệp rải, từ trên vách làm ký hiệu. Các nàng nhanh chóng tìm được chỗ của mấy người kia, mấy người kia đang mang theo vài cái thùng sắt, ngoài thùng còn có máu đỏ đang tràn ra, nhỏ giọt tách tách xuống đất, rơi đến đâu đỏ đến đó.

Mọi người đều ngửi thấy được mùi máu nổng nặc, còn có mùi tanh hôi, Nghệ Nhàn vội che mũi Lam Đồng cùng Tiểu Lam lại, hai cái gia hỏa này không nhịn được liền hắt xì một cái, "trong huyết thú này còn có máu người?"

Đoan Mộc Nhã nhìn thùng sắt, sắc mặt liền khẩn trương, "bọn họ muốn làm gì?"

Phản ứng đầu tiên của Nghệ Nhàn chính là đưa đồ ăn?

Hành vi này không khác gì quá khhusw khi người ta nuôi hổ hoặc một loài ăn thịt nào đó, vì muốn cho sủng vật có hình thể cường tráng. Đồ ăn, đa phần là thịt tươi, cho nên cần dùng thùng chuẩn bị thức ăn. Bất quá ở chỗ này, sủng vật đại khái là....

Không ngoài dự liệu, 5 người xách thùng đi bốn hướng tách ra, vị trí chính giữa còn một người. Bọn họ đem vải đen kéo xuống đất, lộ ra một cái lồng sắt chính diện. Bên dưới là một đám tàn thứ phẩm, đông đúc, vừa nhìn thấy bọn họ liền nháo nhào, đập vài thanh sắt gần bọn họ nhất, rầm rầm, còn có ngôn ngữ giống loài thú.

"Đừng có ồn ào, còn ồn ào thì một miếng thịt các ngươi cũng không có."

"Đến đây, bên này."

Mấy tên kia còn cười cợt, vui đùa, còn đám tàn thứ phẩm trong lồng thì nghĩ cách leo lên, vừa leo lên đỉnh, đám người kia liền thả lôi linh.

"Muốn chết a!"

"Dám hung, còn hung cho các ngươi đói ba ngày."

...

Đánh một gậy cho một miếng táo, đám người kia lợi dụng hoàn mỹ điểm này, sợ hãi qua đi, liền gắp một miếng thịt ném xuống, đám tàn thứ phẩm bên dưới tranh nhau cướp đoạt, tựa như một đàn dã thú. Vì một miếng thịt, đánh đập tàn nhẫn, loại phản ứng này khiến đám người kia vô cùng hài lòng.

Nghệ Nhàn ở một bên nhíu mày, nàng vốn nghĩ rằng đám người to gan kia dám nuôi huyễn thú ở đây, đem đồ ăn này đi cũng là cho huyễn thú ăn. Nào ngờ lại gặp phải cảnh này, mùi máu trong không khí càng nồng, đám tàn thứ phẩm bên dưới cắn xé càng hung tàn, thậm chí còn xuất hiện tình huống phân chia thịt đồng loại ăn. 5 người bên trên vui vẻ nhìn mọi thứ hoàn thành.

E rằng, trong ý thức đám tàn thứ phẩm này, đã không còn tồn tại cái gì là đồng loại, chỉ có no bụng và sống sót.

Đây là đám người nào?

Lam Đồng nhìn Nghệ Nhàn nhăn mày, "ta đi gϊếŧ bọn chúng."

Nghệ Nhàn lưỡng lự, nhìn hành vi 5 người, rất quen thuộc, có thể thấy đã làm việc này nhiều lần. Bọn họ cũng chỉ là tay chân đem thịt đến chọc ghẹo đám tàn thứ phẩm này, chết nhất định là phải chết, nhưng sau khi chết, sẽ có người khác đem đồ ăn đến...

Căn bản không dứt được ngọn.

Quan trọng nhất là, gϊếŧ đám người nhỏ bé này không đáng, đám tàn thứ phẩm bên dưới nên xử thế nào?

Nếu là một đám hại người bình thường, có thể thả sẽ thả. Nhưng sự nguy hiểm của tàn thứ phẩm, không thua gì một huyễn thú cao cấp tầm trung, dọc đường đi Nghệ Nhàn cũng coi như có chút hiểu biết, hơn nữa bọn họ tồn tại so với huyễn thú còn đáng thương hơn. Huyễn thú còn có khả năng có khế ước với con người, đám tàn thứ phẩm này ngoại trừ bị gϊếŧ và gϊếŧ.... không còn đường sống nào khác.

Hàn Hương Mạch?

Nghệ Nhàn cũng không biết vì sao, trong đầu chợt nhớ đến Hàn Hương Mạch và Sương Hàn, hai người này thu được bộ phận thú hóa, kỳ thực so với người thường khó mà nghi ngờ, có phải ngoại trừ đám tàn thứ phẩm mấy lý trí kia thì cũng sẽ còn nhiều thứ giống Hàn Hương Mạch?

"Không gϊếŧ, chúng ta đi."

"Thực sự không gϊếŧ?"

"Đám người kia thực sự đáng trách, Nghệ Nhàn, ta cho bọn hắn chút thuốc?"

"Không cần, tạm thời đừng đả thảo kinh xà."

Đoàn người tới thế nào thì cũng im lặng quay về như vậy. Bất quá lần này cũng không quay lại động đầy cốt, mà là chỗ trước kia Yến Sương trốn. Khi đi ngang một cái cây khổng lồ đang héo, Tiểu Lam vùng vằng muốn từ sau lưng Lam Đồng nhảy xuống, áp người xuống bò a bò, chui xuống dưới cây kia, moi ra một khối vải bình thường, "nương, nương, Đường Đường."

Mảnh vải rất dơ, lớn chừng bàn tay, bị đất che hơn phân nửa, không ngờ tiểu gia hỏa này có thể tìm ra. Nghệ Nhàn tự mình mặc y phục cho Miên Hoa Đường, tự nhiên biết rõ khối vải này là trên người Miên Hoa Đường bị rách xuống, xem ra là không cẩn thận ôm cây rồi bị vỏ cây khô móc xé rách. Xung quanh là cành cây gãy tán loạn, trước đó Nghệ Nhàn đi nhặt củi đối còn chưa thấy. Nghệ Nhàn so sánh từng cái, vết tích gãy phẳng phiu, "là bị kiếm chém đứt."

Hiện tại sử dụng kiếm, các nàng biết được, chỉ có Tiểu Sở là bám theo Miên Hoa Đường.

Đoan Mộc Nhã, "Miên Hoa Đường cũng tìm đến?"

Lam Đồng, "sẽ không có chuyện gì."

Tiểu Lam hướng Nghệ Nhàn chớp a chớp, "nương, nương, tìm Đường Đường."

Nghệ Nhàn sờ đầu tiểu gia hỏa, "đừng lo lắng, Miên Hoa Đường rất nhanh sẽ quay lại."

Nghệ Nhàn cũng không quá lo lắng cho Miên Hoa Đường, nhất là sau khi Miên Hoa Đường học được kỹ năng thôn phệ bá đạo, trình độ cơ trí tựa như tên lửa xu thế tăng vọt lên, có thể nói là đem mọi sự ngây ngốc bổ sung hoàn toàn. Nàng nhìn xung quanh không có vết máu, biết thiếu niên kia cũng không chiếm được cái gì tốt từ Miên Hoa Đường, "chúng ta đi tìm người thú hóa ít trước đã."

Đoan Mộc Nhã, "vì sao?"

Nghệ Nhàn suy đoán, các nàng nhìn thấy chính là tàn thứ phẩm thí nghiệm thấp kém nhất, nếu đem bọn họ chia làm ba đến bảy loại, khả năng là loại chót. Không có giá trị lợi dụng, dĩ nhiên có cũng được không có cũng được, thậm chí còn trở thành thức ăn cho huyễn thú.

Nghệ Nhàn, "thử chiêu hàng."

Đoan Mộc Nhã, "hả???"

Ở nơi trống trải như vậy, tổng cộng có mười mấy cái hang. Nghệ Nhàn bỏ qua lối vị tiểu thư che mặt đã đi, nhìn mấy cái khác, lại cân nhắc khó khăn chọn một cái, "trong các ngươi ai có vận khí tốt nhất?"

Mọi người, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, Đoan Mộc Nhã xung phong nhận việc nói, "ta! ta! ta! mỗi lần ta muốn tìm cái gì, rất nhanh đều có thể tìm đến."

Ngược lại vận khí Nghệ Nhàn thực sự không tốt, mỗi lần suy nghĩ nhiều, cũng may cuối cùng đều gặp dữ hóa lành. Nghệ Nhàn khẽ gật đầu, thực sự nàng đã từng nhìn qua Đoan Mộc Nhã đi săn linh thực khai linh trí, thậm chí có linh thực ngốc đến nỗi mò đến sờ tay nàng, tựa động đem mình đến cửa.

Bất quá, ánh mắt nàng vòng vo trên người Đoan Mộc Nhã cùng Yến Sương hai ba vòng, "Yến Sương, ngươi tới thử xem."

Yến Sương nghiêng đầu, hai mắt biến thành mắt gà chọi, bộ dạng có vài phần ngu ngốc, dường như không ngờ đến sẽ bị Nghệ Nhàn điểm danh, Nghệ Nhàn "ngươi có thể tùy tiện chọn một đường, hộ tống Tiểu Lam trốn vài ngày, có thể thấy được vận khí không tệ."

Đoan Mộc Nhã cắn cắn ngón tay, dường như có điều suy nghĩ. Nói cách khác, tiểu phượng hoàng vụng về này nếu không phải vận khí tốt sao gặp được Nghệ Nhàn cùng đại sư tỷ, con đường đi đến đây, không chết cũng sẽ bị lột da. Lần trước trong lúc nguy cấp còn có thể chạy thoát, nếu không phải vận khí vô cùng tốt, sao có thể như hiện tại, nhảy nhót vui vẻ?"

"Ta không đoạt với ngươi đâu, tiểu phượng hoàng, ngươi đến chỉ đường đi."

"Pi pi."

Yến Sương bước đến một hang nhìn cái ngã ba, vươn cổ thăm dò trái phải, sau đó lại lùi về. Như vậy, một vòng, Yến Sương đứng bên trái lối vào, lại dò xét, duỗi đầu rồi duỗi thân, trong lúc các nàng cảm thấy phượng hoàng sắp thành đà điểu, Yến Sương lại kiên định pi một tiếng.

Đoan Mộc Nhã thấy nàng đứng không đổi chỗ, "nhanh như vậy đã chọn xong?"

Không lẽ, không cần dùng kỹ năng đặc thù gì sao?

Nghệ Nhàn tiến lên sờ cánh mao nhung của phượng hoàng, "nếu chọn rồi, chúng ta liền đi đường này."

Cái hang rất sáng, so với hai cái hang trước các nàng đi qua sáng hơn nhiều, mặt đất lại sạch sẽ, không có dấu vết nào, tựa như ngày thường được người dọn dẹp. Đoan Mộc Nhã thả dây mộc linh đi trước dò đường, dây leo cọ vách đá vòng vo vài khúc, không quá lâu liền đo được độ sâu, "di! chỗ này.... đúng là tiểu phượng hoàng chọn trúng!"

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Yến Sương: Chíp! Sau này xin gọi ta là Âu Hoàng! Cảm tạ cho ta ném ra bá vương nhóm hoặc tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ ah ~