Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 266: Đính ước




Nghệ Nhàn cũng không có đi liền, nguyên nhân chính là vết thương của Các lão quá nặng, Lam Đồng cũng bi gãy một chân, còn lại ba trảo cứ nhảy nhót khi đi nhìn cũng quái dị.

Không còn lão thái gia và Tạ gia uy hiếp nàng, Nghệ Nhàn cũng thư thái hơn, thảo luận một hồi cũng xin được Cầm lão cho ở lại hồ Thấm Tâm nghĩ ngơi lấy sức, chờ hai người lành lại rồi mới nói với hắn.

"Ngươi điên rồi, mang nàng về lại chỗ kia sao?"

"Tiểu thư nên quay về nơi nàng sinh ra, đây là chuyện mọi người chờ đợi đã lâu, đừng có nghi ngờ" Các lão bị Cầm lão nghi ngờ nên không vui, thái độ cũng khó chịu hơn.

"Ah. Từ lúc thứ quái dị này đến hồ Thấm Tâm của ta, cũng kéo đến bao nhiêu là mầm tai vạ." chỉ cần nhìn thấy mặt Nghệ Nhàn, thì cảm giác khó chịu quấn quanh lòng hắn. Cộng thêm đống cá trên hồ Thấm Tâm của hắn không hiểu sao lại chết, nghĩ lại đến giờ vẫn cảm thấy quỷ dị, nghe Các lão nói muốn dẫn Nghệ Nhàn quay về, liền đứng ra phản đối đầu tiên.

"Qu ái dị cái gì! là tiểu thư, là tiểu thư của chúng ta."

"Ta không nhận, mặc kệ ngươi, tiểu thư cái gì, mơ tưởng!"

Hai ông già cộng lại cũng hơn trăm tuổi, một lời không hợp thì cãi đến đỏ mang tai, dựng râu trừng mắt, đến nỗi định đánh nhau.

Khụ khụ!

Nghe trộm cũng không phải đạo đức gì, nhưng giọng hai ông già quá to, giống như sợ nàng ở đây không nghe thấy, hơn nữa nội dung tranh luận còn liên quan đến nàng.

Nghệ Nhàn không thể không cắt ngang, mắc công lại khiến bọn họ tâm tình kích động mà mất lý trí, đánh đến mịt mù trời đất, nếu Các lão đánh thắng thì không nói, lỡ như bị thương lại bị thương thêm, vậy thì....

"Còn dám nghe trộm! thật vô sỉ!!!"

"Nương, nương, nghe trộm là cái gì?"

Nghệ Nhàn buông tay, Ngân Bảo đại nhân dẫn dầu, các tiểu chỉ bắt đầu xếp thành một hành, trên đầu mỗi cái đều là một cái mũ rơm trên tay là một cái cần câu. Nghe trộm cái gì a, này là bọn họ quấy rầy đám người Nghệ Nhàn lúc rảnh rỗi a.

Từ sau khi cá trong hồ Thấm Tâm chết, Cầm lão không biết từ đâu mang đến rất nhiều cá, so với cá ăn thịt trước đó, thì đám cá này bình thường hơn, lại càng khả ái.

Trước kia mấy con cá này là món chính của Tiểu Lam và Đại Lam. Cho nên mới có một màn cả nhà đi câu như vậy.

Cầm lão nghẹn lời, bầu không khí có chút xấu hổ, Nhị Lam trong ngực Nghệ Nhàn cũng khó chịu sinh ra tiếng cười ha ha, tựa như đang trào phúng cái khuôn mặt Cẩm lão, hắn tức giận, "ta không cho phép! hừ!"

Nghệ Nhàn mở to mắt nhìn hắn phất tay áo rời đi, lại nhìn qua Các lão, thuận thế đưa cần câu của mình, "thả câu không?"

Cho nên trong đội ngũ, lại có thêm một thành viên.

Nghệ Nhàn dùng ngón tay chọt chọt Nhị Lam, ánh mắt trừng tiểu gia hỏa một cái, kết quả tiểu gia hỏa lại cười, từ lúc sinh ra đến giờ tiểu gia hỏa luôn dùng vẻ mặt này cười với mọi người, duy nhất vài lần khó chịu là với Đại Lam. Nghĩ đến khi đó, nàng cùng mới đên đây, Tiểu Lam cũng dùng sắc mặt bỏ rơi với nàng, hiện tại phong thủy xoay chuyển, Nhị Lam lại có sắc mặt ghét bỏ Đại Lam.

"Ngươi a ngươi."

"Tiểu thư, kỳ thực Cầm lão rất trượng nghĩa, chỉ là hắn, chỉ là --" Các lão cố gắng suy nghĩ một hồi, nhưng không thể tìm được từ hình dùng.

"Hắn rất ghét quang linh sư, cũng ghét đôi cánh của người chim. Tóm lại, thực sự hắn ghét chính là, đúng không?" Nghệ Nhàn không có ý làm khó dễ, đầu người này cũng nhỏ nhen, vì hai chuyện này cũng không giải thích được nguyên nhân, Lam Đồng chịu khổ như vậy, nàng vẫn còn nhỡ rõ.

"Cái này, tiểu thư đừng trách, kỳ thực là có nguyên nhân, phải nói đến thời điểm phu nhân và đại nhân quen biết nhau...."

Năm đó lần đầu Tạ Đồng xa nhà, nên đến Huyễn Thú Cốc rèn luyện gặp Hoài Kết cũng từ Huyễn Thú Cốc đi ra muốn thăm thú thế giới bên ngoài, hai người trở thành bạn hữu, một người xinh đẹp ngọt ngào, một người anh tuấn tiêu sái. Quan trọng nhất là, đối với khế ước huyễn thú, Tạ Đồng lại có suy nghĩ khác với những người muốn có được huyễn thú cường đại để tăng thực lực của bản thân.

Tạ Đồng mong muốn có một cái thích nàng, nguyện ý cùng nàng chiến đấu hơn. Còn khế ước có hay không, cũng không quan trọng. Hơn nữa nàng đối với con non cũng không nhẫn nại được nhiều, Thời Hoài thường thấy mặt nàng bị thương, không đành lòng.

Đây đại khái là nguyên nhân lớn nhất khiến Thời Hoài động tâm.

Tuấn nam thiếu nữ một nhóm, lại có hảo cảm với nhau, rất nhanh rơi vào lưới tình. Nhưng Thời Hoài không biết nên thổ lộ thân phận thực sự của mình với Tạ Đồng như thế nào, nên vẫn lưỡng lự không quyết, cho đến một ngày bất ngờ Tạ Đồng vì hắn bị thương, suýt chút mất mạng, hắn mới chính thức mang Tạ Đồng về hồ Thấm Tâm.

"Hả?"

Dường như nhìn thấy nghi hoặc của Nghệ Nhàn, Các lão giải thích, "hồ Thấm Tâm trước kia là nơi định ước đầu tiên của đại nhân và phu nhân, bọn họ ở đây định ước trăm năm, nên có ngươi."

!!!

Nghệ Nhàn đúng là bị tin tức lớn làm cho ngất ngây, mấy tiểu chỉ bên cạnh cũng bộ dạng "A, thật lợi hại".

Tạ Đồng và Thời Hoài tự định chung thân, nhưng đối với đám huyễn thú mà nói, nhân tộc tồn tại để gϊếŧ đồng loại, giữa chúng và nhân tộc chỉ có sống chết, không thể sinh tình cảm khác.

Các lão nhìn hồ, xuyên qua ngũ quang quay về 20 năm trước, quyết định của Thời Hoài năm đó khiến Cầm lão sinh tâm lý làm phản. Kỳ thực, Các lão năm đó cũng không thích nữ tử đột nhiên xuất hiện này.

Cầm lão quái lại cho rằng nữ nhân này xấu xa độc hại Thời Hoài, không ngừng gây rối chuyện tình cảm của hai người, nhưng mà trải qua nhiều trắc trở hai ngươi cũng tin tưởng nhau hơn, mọi chuyện trắc trở cuối cùng cũng được hóa giải, cuối cùng Cầm lão quái ép Thời Hoài lựa chọn chính mình và Tạ Đồng....

Thời Hoài chắc chắn chọn Tạ Đồng, lựa chọn ngu ngốc này cực kỳ nguy hiểm. Nghệ Nhàn nhịn không được đỡ trán, Các lão thấy nàng đoán được kết quả, "tiểu thư, đây cũng là hai điều cấm kỵ khiến Cầm lão quái không muốn gặp ngươi."

Khuôn mặt Nghệ Nhàn hơi co quắp, câu chuyện cẩu huyết như vậy nàng cũng đoán được tám chín phần. Thứ nhất Tạ Đồng có quang linh căn, còn đôi cánh đen khó hiểu này, hẳn là bắt nguồn từ Thời Hoài, "hắn đúng là...." ngu xuẩn a.

Vốn là tình huynh đệ, không nên coi trọng như là là tình yêu được a.

Sự lựa chọn nguy hiểm này, nếu là người khác, tỷ như mẫu thân Thời Hoài đến nói, không chừng còn có thể khiến đối phương do dự một hồi không dám quyết đoán, nhưng Cầm lão hắn....

Nghệ Nhàn lại nhớ đến hình ảnh kia, nhịn không được che mặt cười, Nhị Lam trong ngực hai mắt sáng ngời nhìn nàng chằm chằm, tựa như thấy được nàng đang cười trộm, rất nhanh cũng vui vẻ ha ha theo.

Cá còn chưa câu được vài con, chuyện Thời Hoài cũng nghe được không ít, cho nên đại khái Nghệ Nhàn cũng đoán được chút chút về đôi nét cho mẹ nguyên thân, chuyện tình trắc trở, ngọt ngào đều có, rồi cả hai tự tạo một cái nhà, là nơi nguyên thân ra đời.

Đối với Nghệ Nhàn ý nghĩa cũng không nhiều, nếu không phải Các lão thuyết phục, nàng cũng đã định ở lại hồ Thấm Tâm thêm vài ngày, dù sao chân Lam Đồng vẫn chưa khỏe.

"Ta cõng ngươi?"

"Không cần, ta có thể tự đi được!"

Mặt khác, Lam Đồng luôn cố chấp cho rằng Nghệ Nhàn nhỏ con cõng nàng không được, cũng có thể nàng không muốn cho Nghệ Nhàn thấy được mặt yếu của mình, sợ Nghệ Nhàn sẽ không thích nhiều nữa.

Điển hình chủ nghĩa nữ tử a.

Nghệ Nhàn thấy chân nàng khôi phục cũng được bảy tám phần, Tục Cốt Cao còn có thần cốt, khiến nàng khôi phục hoàn toàn, đủ có thể hất văng Các lão ra xa mười tám con phố.

"Tiểu Lam, lên vai mẫu thân ngươi ngồi, đừng chạy loạn khắp nơi."

"Lại đây."

Lam Đồng thấy tiểu gia hỏa lại đi chụp tiểu tháp, bàn tay lớn ung dung chụp tiểu gia hỏa đặt lên vai mình, "lần sau nên để nàng nếm thử mùi vị bị tháp nhỏ đánh, nếu không nàng không yên a."

Nghệ Nhàn, "..."

Vẻ mặt Các lão kinh ngạc, suýt quên dẫn đường, "cái này, tiểu tiểu thư cũng còn quá nhỏ a." hắn nói nhìn về phía Nghệ Nhàn, nhỏ giọng hỏi, "không thể được a!"

Trước đó Lam Đồng thường tìm cửu linh tháp đối luyện nửa canh giờ, hai tay cũng không còn bị sưng. Đây là kết quả khi nàng sở hữu thần cốt. nếu đổi lại là Tiểu Lam, chắc chắn sẽ thủng một lỗ trên đầu như là Các lão rồi, không đúng, có lẽ sẽ thảm hơn.

Con nít xương chưa đủ cứng, dễ bị gãy a.

Nghệ Nhàn trừng mắt với Lam Đồng một cái, ngón tay khẽ búng, keng một tiếng, tháp nhỏ bị đánh trúng nhích qua một bên, nàng nhanh chóng quyết định, "Tiểu Lam, chuẩn bị hành trình rèn thể."

Chơi cũng được, chơi bị thương thì sẽ nhớ lâu.

Nghệ Nhàn cũng không cướp đi tâm tư muốn thử của Tiểu Lam, nhưng trước đó phải rèn thể nghiêm khắc, đem mọi tổn thương giảm đến nhỏ nhất.

Tiểu Lam kẹp đầu Lam Đồng, tựa như ngồi trên ngựa, hướng về chỗ sâu trong Huyễn Thú Cốc kêu ngao ngao hai tiếng, "được, nương, rèn thể rèn thể, ta muốn rèn thể."

Các lão như cảm nhận được tâm tình tốt lên của tiểu gia hỏa, cười đến từ ái, "tiểu tiểu thư cùng tiểu thư khi còn nhỏ thực sự rất giống nhau a, gặp vấn đề khó rất biết cố gắng a."

Ách...

Lời này Nghệ Nhàn nghe cũng không biết nên nhận thế nào, với tính tình ăn hại năm lết của nguyên thân, hơn phân nửa là không làm được mấy cái như "vượt khó tiến lên" đâu a. "Các lão, không ngại có thể nói ta nơi ta ra đời là như thế nào không?"

Vừa nhắc đến chuyện quá khứ, Các lão lại không nhịn được nheo mắt lại, thần sắc phức tạp, xuyên qua Nghệ Nhàn, tựa như nhìn thấy đứa bé năm đó trong lòng Tạ Đồng ê a học nói.

Tạ Đồng đối với thân phận huyễn thú của Thời Hoài cũng giật mình, nhưng dù gì cũng là người mình yêu, không lâu sau cũng vui vẻ tiếp nhận, rồi nhanh chóng phát hiện mình mang thai.

Cũng nghi ngờ mình mang thai người hay là huyễn thú, hai người được làm cha mẹ cũng nhanh chóng từ vui mừng chuyển qua lo lắng bất án, cộng thêm nữ nhân mang thai lại đa sầu đa cảm, buồn lo vô cớ.

Tạ Đồng thấy được thái độ đối đãi ấu tể của Tạ gia, cũng không hy vọng mình sinh ra ấu tể huyễn thú nhất tộc. Nàng sợ bị Thời Hoài phát hiện Tạ gia làm chuyện sai lầm, lại càng điên cuồng hơn.

Có vài lần còn cố tổn thương đến hài tử trong bụng mình, may mắn bị Thời Hoài phát hiện, cho nên hai người cũng cãi nhau một trận lớn.

Cho đến khi Thời Hoài phát hiện bí mật Tạ Đồng muốn giấu nhất.

Nghệ Nhàn phát hiện Các lão thật biết kể chuyện, chí ít nàng nghe đến say mê, "Tạ Đồng tính tình nóng nảy, hẳn là bị uất ức tiền sản a."

Nếu phát hiện trễ, sẽ nguy hiểm đến hai mạng.

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chương này hồi ức hơi nhiều.

Lúc đầu muốn canh hai, phát hiện không có bảng, coi là chim, chậm rãi ngày càng.

Gần nhất tình hình bệnh dịch tương đối nghiêm trọng, đại gia chủ Yên toàn bộ, khẩu trang, cồn đều bị một điểm, ít đi đoàn người số lượng nhiều địa phương, bảo vệ tốt chính mình.