Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 292: Ly gián




Ai đúng ai sai, cái này thì ai mà nói rõ được?

Nghệ Nhàn cũng không muốn tiếp tục vấn đề này với nàng, nếu thực sự cãi nhau, sợ là không thể tìm được lời giải đáp nào, cho dù thắng thì đã sao?

Chờ tâm tình Bạch Lộ hoãn lại, Nghệ Nhàn lại đâm thêm một nhát, "cái này có liên quan gì đến việc các ngươi gϊếŧ Từ Dao? ngươi đừng có nói với ta Từ Dao là người đầu tiên trong không linh tộc ăn bàng nhân, cho nên các ngươi mới hận nàng thấu xương a?"

Tiêu diệt cả gia tộc, cho dù là ý nghĩa nào thì cũng coi như là thù oán rồi.

Nhưng mà tính về thời gian, tuổi tác, hình như không đúng.

Trong ký ức của Nghệ Nhàn thì Từ Dao là người giỏi đoán ý người, là một vị mẫu thân tốt biết yêu thương hài tử, ngoại trừ việc đó ra, thì cái gì cũng không biết.

Bạch Lộ nghi hoặc, "bàng?"

Nghệ Nhàn, "ngươi không cần quan tâm nhiều, quay lại chuyện chính đi. Từ Dao luôn ở Đoan Mộc gia, không có kết hận với ngươi, đối xử với mọi người luôn hiền lành, ít ra ngoài, cũng không làm chuyện gì có lỗi với các ngươi, vừa rồi ngươi còn nói là đồng tộc, cần gì đuổi tận gϊếŧ tuyệt, vậy những chuyện các ngươi làm với Từ Dao có nên nói là đồng tộc không?"

Tề Vận cười nhạt, "dối trá."

Không chỉ dối trá, quả thực là chỉ điểm cho quan phóng hỏa.

Có thể do bị Nghệ Nhàn và Tề Vận người xướng người họa, nói ra điều xấu hổ, Bạch Lộ hạ mi, không giải thích gì, biểu tình trên mặt buồn bã, tựa như người thân mình chết, âm thanh cũng nhỏ dần, "chỉ tránh nàng cố chấp, không chịu phối hợp với đại nhân."

Không linh tộc sau ngày đó, những người may mắn còn lại phần lớn đều sống rải rác trong Cửu Hi lục địa, thu lại thiên phú trên người, giả làm người thường. Nếu bỏ xuống thù diệt tộc thì có thể sống được tự do.

Từ Dao là một người may mắn trong số những người không linh tộc còn lại, nàng dùng sự thiện ý ôn nhu của mình có được trái tim yêu thích của Đoan Mộc gia chủ, nên sinh ra nữ nhi cho Đoan Mộc gia thiên phú không tệ, hưởng thụ sủng ái còn được cuộc sống viên mãn nhất trong nhân sinh.

Đáy mắt Bạch Lộ hiện lên tia thèm khát, "nếu nàng biết đề phòng, thì chúng ta cũng không tìm được nàng." sau đó không biết nàng ta bị thứ gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cười rộ lên ngu ngốc, ánh mắt nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn vô cùng độc ác, tựa như muốn người này chôn cùng, "nói đến việc này, cũng phải cảm kích khi đó Tạ gia đến báo tin a."

Tạ gia!

Nghệ Nhàn suýt cắn nát răng, việc này cũng có phần của Tạ gia? mặc dù nàng hận đến nghiến răng, nhưng vẻ mặt không biểu hiện gì, thậm chí còn thoải mái bình thường, "nói nghe chút coi, Tạ gia làm sao thành đồng lõa của các ngươi?" nàng cũng không sợ hãi tiếng cười kia, "ngươi không nói đến Tạ gia thì suýt chút cũng quên, Lạc Nguyệt Dao là chủ nhân ít xoi mói, Tạ gia đối với nàng như vậy, nàng vẫn có thể hợp tác được, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt a."

Một lời che đậy, không điều kiện ngầm, không nguyên tắc.

Hai người đối chọi gay gắt, ai cũng không có được gì.

Bạch Lộ bị Nghệ Nhàn đâm nhiều lần uy hiếp, cộng thêm cừu hận trước đó, lại càng hận nàng hơn, "ngươi thì biết cái gì, tiểu thư đối với chuyện này căn bản không hề biết. Mấy năm qua thân thể nàng lúc tốt lúc xấu, phần lới thời gian đều hôn mê."

Vừa nhắc đến Lạc Nguyệt Dao cùng bạch y nữ tử kia, Bạch Lộ lại vô cùng bén nhọn, tựa như con nhím bị thương, dựng thẳng từng cái lông gai lên. Có thể thấy hai người này khiến ý nghĩa cuộc sống của nàng trở nên khác hẳn, nhưng mà người trước thì chết trong tay Nghệ Nhàn, người sau thì bị Nghệ Nhàn dùng tính mạng uy hiếp.

Chỉ cần là việc khiến Nghệ Nhàn khó chịu, Bạch Lộ cũng không bỏ qua.

Tề Vận khoanh hai tay, tiếp tục nghe nàng kể về tình nghĩa chủ tớ quá khứ, Lam Nguyệt Dao là ai nàng cũng không muốn biết, "đừng ở đây kéo dài thời gian, ngươi rằng còn ai ở đây đến cứu ngươi?"

Bạch Lộ dùng ánh mắt nhìn kẻ thù đảo qua Nghệ Nhàn, rồi nhìn Tề Vận, "tam tiểu thư Tạ gia nhúng tay vào chuyện Đoan Mộc gia ta còn hiểu được, nhưng Tề đại tiểu thư vội vàng chờ không kịp, là vì ai?"

Tề Vận kinh ngạc, "ngươi biết ta?"

Tề đại tiểu thư từ khi trở thành phế nhân, ít lộ diện trước mặt mọi người, thương hội Tề gia do người trong tộc làm thay, nàng chỉ đứng sau thao túng. Mặc dù trên Thanh Sơn Tông, nàng cũng đổi tên, đổi mặt, có thể là đổi hết. Hiện tại càng không muốn nói ra, nàng đã mất đi sự ưu nhã của đại tiểu thư rồi, dùng hắc bào che lấp, lệ khí mười phần, một trận pháp sư tay trói gà không chặt diễn cũng không được, huống chi là Tề đại tiểu thư.

Nghệ Nhàn biết Tề Vận muốn thăm dò thêm một chút thông tin, nhưng nghe Bạch Lộ nói dường như đã sớm biết chuyện.

Bạch Lộ, "nói đến nợ máu Đoan Mộc gia, việc này liên quan đến các ngươi không ít. Cũng do các ngươi giúp một tay, chúng ta cũng thuận tiện mà làm thôi."

Tề Vận không chịu được có người đem nợ máu nhà Tiểu Nhã ra nói như không có gì, tựa như tính mạng bọn họ không đáng giá, "ngươi đừng có ở đây ngậm máu phun người, ngươi còn nói câu nữa ta gϊếŧ chết ngươi."

Nghệ Nhàn khinh mi, "nàng khích ngươi để ly gián, ngươi tin thật hả?"

Tề Vận bị Nghệ Nhàn mắng, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít, lửa giận cũng hạ xuống, "cũng phải, suýt trúng kế của ngươi. Cái miệng này của ngươi cũng thật gian ác, ta muốn nghe xem ngươi đem nợ máu này tạt vào người chúng ta thế nào, nếu nói sai thì cẩn thận cái lưỡi của ngươi."

Bạch Lộ không nhanh không chậm cười, "ngươi nghe một chút đi, việc này cũng liên quan đến ngươi, khi đó ngươi có thiên phú vô cùng tốt, là nữ nhân cả đời kiêu ngạo, cùng nổi tiếng ở ngoài, đáng tiếc, năm đó đi rèn luyện ngươi bị người cướp...."

Tề Vận cùng Tiểu Nhã đi rèn luyện thì gặp chuyện không may, có thể nói là bí mật. Ngoại trừ hai người ra, thì bên ngoài chỉ biết đại tiểu thư Tề Vận đã liệt hai chân, còn Tiểu Nhã thì bị thương, quên đi vài chuyện. Đại khái chuyện này đối với luyện đan sư như nàng cũng khôn có gì đáng ngại, sau đó cũng không ai nói đến nữa.

Về sau thì Nghệ Nhàn biết Tạ Huyền từng tham gia vào việc này, hai người bị hại và một kẻ hại người....

Khóe miệng Bạch Lộ nhếch lên, "ngươi nghĩ trong lúc nguy cấp đó là ai cứu các ngươi! khoongd dúng, phải nói là ai cứu tiểu cô nương Đoan Mộc gia kia?"

Từ Dao!

Tim Tề Vận cũng nhảy chậm một nhịp, "nói, nói bậy!"

Nghệ Nhàn đỡ trán, mấu chốt giờ này cũng đã rõ, Từ Dao nhất định là cảm nhận được Tiểu Nhã gặp nguy hiểm, nên xuất hiện đúng lúc, nhưng lại lộ mặt trước Tạ Huyền, cứu được Tề Vận.... nhưng Tạ Huyền là người Tạ gia, sau khi quay về liền báo việc này cho Tạ lão thái gia....

Với sự cấu kết làm việc xấu của bọn họ, người của không linh tộc xuất hiện cũng không còn là bí mật nữa.

Tề Vận nắm chặt tay kêu răng rắc, gân xanh trên cổ tay cũng nổi lên, "tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, ta, không thể, không thể....."

Nghệ Nhàn thấy tâm tình nàng không ổn, giơ tay đánh vào gáy cho nàng ngất đi, "tiểu kỳ lân, phiền ngươi giúp ta chiếu cố nàng một chút."

Tiểu kỳ lân chấp nhận đưa người qua một bên, cùng Lam Đồng ngoan ngoan vểnh tai nghe chuyện.

Nghệ Nhàn cười híp mắt nhìn Bạch Lộ, "chiêu công tâm này của ngươi có hữu dụng với Tề Vận, nhưng đối với ta vô dụng. Ngươi nghĩ gây ly gián như vậy, làm lãng phí thời gian, ta nên phế gân tay hay gân chân của đại nhân nhà ngươi đây? hay là ngươi đang thử thách lời nói của ta?"

Nàng đảo Huyết Nhân, ánh đao lóe lên trước mắt Bạch Lộ.

Ah--

Đao hạ xuống, lưỡi đao nằm trong vết máu đỏ. Không ai thấy được Nghệ Nhàn hạ thủ khi nào, Lam Đồng thậm chí chỉ chớp mắt, đã bị tiếng kêu thảm làm bộ lông cũng run lên.

Bạch Lộ đau đến nghiến răng, ánh mắt căm tức nhìn Nghệ Nhàn, nếu ánh mắt có thể biến thành dao, lúc này Nghệ Nhàn cũng không phải bị cắt mỗi miếng thịt thôi đâu, "tiếp tục, nếu trước khi máu cạn mà ngươi chưa nói xong, ta sẽ hỏi chủ tử ngươi, không biết làn da non mịn của nàng, có chịu được nhục hình này không a....."

Từ Dao vì bảo vệ nữ nhi nhà mình bị người tìm đến cửa, nhưng trải qua cuộc sống bình thường nhiều năm, nàng cũng không muốn tham gia báo thù gì đó, nàng ở Cửu Hi đại lục có gia đình, nếu muốn trả thù nhân tộc, thì làm sao có thể đối mặt với người nhà và nữ nhi của mình, cho nên nhiều lần cự tuyệt.

Bạch Lộ đột nhiên cười lên, "chủ tử trước giờ không muốn lấy mạng của nàng, là người ở trên phát hiện Từ Dao đang bảo vệ tàn tộc phượng hoàng, nên mới hạ lệnh gϊếŧ. Những năm gần đây, hai tay chủ tử luôn sạch sẽ, ngoại trừ nàng ở trong bí địa ra, thì cái gì cũng không biết."

Qủa nhiên!

Lúc đầu nàng mang Yến Sương đến thăm, cũng đã mang tai họa ngập đầu đến cho Đoan Mộc gia.

Nàng cũng là đầu sỏ gây ra chuyện.

Lòng Nghệ Nhàn trầm xuống, "còn có một việc ta muốn biết, trước đây các ngươi có thể tránh được họa diệt tộc, sao không trốn ở đó?"

Bạch Lộ khẽ cười lắc đầu, "ngươi chưa từng thấy qua đau đớn tuyệt vọng, thì sau hiểu được thời gian đó của chúng ta, còn có thống khổ. Không bằng làm chuyện chúng ta có khả năng, cũng đủ cho đám người đó hiểu được cái gì là đau khổ diệt tộc."

Con mắt Nghệ Nhàn hơi híp lại, "nói cho ta biết, là người nào nói cho ngươi nghe?"

Bạch Lộ bị đau liền nhích chân, một đao vừa rồi của Nghệ Nhàn như phế đi nàng, nàng cười ảm đạm một cái, "ngươi muốn biết người hợp tác với chúng ta là ai, người ở trên là ai đúng không?"

Nghệ Nhàn, "tốt nhất ngươi nên nói cho ta biết, nếu không thì ta đi dày vò chủ tử của ngươi, chí ít cũng hỏi được gì đó."

Không ngờ, Bạch Lộ lại lắc đầu, "chủ tử cũng không biết, mấy năm gần đây mọi tin tức đều do Chúc thiếu chủ truyền đến cho chúng ta. Phần lớn thời gian, chủ tử chỉ cần xử lý tốt bí địa, chuyện còn lại đều do tiểu thư chúng ta làm."

Hiếm thấy, Nghệ Nhàn cảm thấy lần này Bạch Lộ không nói dối.

Nghệ Nhàn suy nghĩ rồi đột nhiên nói, "không linh tộc các ngươi có nghĩ đến là đám người nào muốn gϊếŧ các ngươi không?"

Bạch Lộ, "dĩ nhiên là kẻ mơ ước thiên phú tuyệt hảo của không linh tộc chúng ta rồi."

Nghệ Nhàn đón ý nhanh đáp lại, "đúng vậy, thiên phú tuyệt hảo, loại thiên phú này đúng là khiến người khác thèm thuồng." sau đó nàng lại nói, "người hợp tác với các ngươi muốn phát huy tác dụng lớn nhất của các ngươi, cũng chính là thiên phú tuyệt hảo đó. Mấy năm gần đây, các ngươi có nghĩ đến một chuyện, đám người hợp tác với các ngươi cũng là đám người trước kia từng gϊếŧ cả tộc nhân của các ngươi?"

Sắc mặt Bạch Lộ trắng bệch, "không thể nào!"

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nghệ Nhàn: Hoan nghênh ly gián.