Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 323: Tân sinh




Miên Hoa Đường vừa gặp Tạ Đồng, hai mắt xoay trờn không ngừng nhìn nàng và Nghệ Nhàn, tựa như thấy hai người giống nhau có chút mới mẻ.

Tiểu cô nương mấy năm qua trưởng thành càng thêm đáng yêu, không còn là cục mây nằm trong lôi linh cốc nữa, mọi cử chỉ ngôn hành không khác gì người.

Tạ Đồng lại thích Miên Hoa Đường thẳng thắn, vừa đưa tay trên người đối phương đã chạy ra vài cái du long lôi linh, Miên Hoa Đường tiện tay đem chúng ấn trở về, "hắc, chơi thật vui."

Nghệ Nhàn, "..."

Tạ Đồng nhịn không được cười ra tiếng, "Nhàn Nhi có các ngươi bên cạnh, đúng là phúc khí của nàng."

Rầm, rầm rầm.

Tháp nhỏ cố gắng tìm sự tồn tại trước mặt Tạ Đồng, khiến Tạ Đồng cũng nhìn nó chằm chằm hồi lâu, cuối cùng chỉ có Lam Đồng đuổi mấy người đanh xem kịch vui đi, làm người mẹ chăm hai đứa con để lại không gian riêng cho hai người.

Lam Đồng ôm hai đứa nhỏ thư giãn, bị Tạ Đồng nhìn chằm chằm một đêm, đến giờ da đầu còn tê, tứ chi cứng ngắc, lại tiếp tục đứng đó nàng sợ chắc không đi nổi được.

"Đi đi đi."

Nhị Lam ở dưới chân Lam Đồng thúc giục, thỉnh thoảng lại cười khanh khách, tựa như chê cười Lam Đồng cả đêm vụng về không làm được gì, tay cầm đồ chơi không ngừng đập chân Lam Đồng.

Lam Đồng coi như tiểu gia hảo làm mềm gân cốt cho nàng, liếc nhìn tiểu cô nương nhà mình, cái chân to dài nhẹ đẩy một cái, thân hình Nhị Lam bất ổn, không biết mẫu thân đang vội chọc ghẹo mình, đứng lắc lư vẻ mặt mờ mịt.

Lam Đồng dùng nhón chân chọt chọt cái bụng nhỏ của nàng, "bắt đầu."

Mặt Nhị Lam trầm xuống, "a a a."

Tiểu Lam tiến đến đỡ hông nàng, Nhị Lam dựa tỷ tỷ đứng dậy, lại bị Lam Đồng dùng chân ấn xuống đất, bị áp vài lần, Nghệ Nhàn nghe ngoài phòng có tiếng khóc, trong lòng liền lo lắng.

Tạ Đồng nghe tiếng khóc chợt sửng sốt, Nghệ Nhàn khi còn nhỏ rất là ngoan, cũng do thể chất không được tốt, cho dù khóc thì âm thanh cũng rất nhỏ. Cùng vì trước kia nàng ở huyễn thú cốc, một đám huyễn thú luôn xuất hiện chọc Nghệ Nhàn lúc nàng không có mặt, khi còn nhỏ Nghệ Nhàn cũng có nhiều bạn chơi hơn, cũng không giống đứa nhỏ bên ngoài khóc rống lên, "có cần trông không?"

Nghệ Nhàn bình tĩnh, "không có gì, khóc giúp thở tốt hơn."

Tạ Đồng, "..."

Nhị Lam ở ngoài gào một hồi, nghe động tĩnh bên trong, biết mình có khóc cả đêm thì cũng không được gì, ủy khuất nhìn Lam Đồng, bóng nước mũi nở to.

Lam Đồng có chút đắc ý, "kêu a, kêu to thêm chút nữa a."

Nhị Lam tức giận ném đồ chơi trên tay, nhào đến đùi Lam Đồng, túm lấy bắp đùi thịt mềm há miệng cắn một nhát.

Lam Đồng, "..."

Tạ Đồng nghe động tĩnh bên ngoài dở khóc dở cười, "ta thấy tiểu bảo bảo rất giống ngươi, ngươi khi nhỏ cũng thông minh như vậy." không biết nhớ được cái gì, vẻ mặt Tạ Đồng nhu hòa hơn, "có một lần ta không cẩn thận làm đau ngươi, ngươi ôm chân cha gào khóc, muốn đưa vết bầm cho cha ngươi xem, đòi hống một hồi mới chịu bỏ qua."

Mấy vở kịch hài nho nhỏ này mỗi ngày đều sẽ thấy thông qua Lam Đồng và Nhị Lam nhiều lần, một cái thích đùa, một cái bị chọc đến giận không ngừng. Nghệ Nhàn tập mãi thành quen, sớm thấy nhưng không thể trách, thỉnh thoảng phải dạy lại Đại Lam ba tuổi, miễn cho đả kích Nhị lam quá đà.

Ban ngày chọc nhau tức giận, tối ngủ Nhị Lam xoay 360 độ, cuối cùng chui vào lòng Lam Đồng, cho nên mỗi ngày Lam Đồng đều dùng thú hình đi ngủ, một lớn một nhỏ dùng thú hình ngủ kẹp tiểu bằng hữu ở giữa, để sáng dậy khỏi tìm người.

Tỉnh lại Nhị Lam nhìn thấy cái mặt mao nhung của Lam Đồng thì ghét bỏ, dưới cơn giận không nhổ lông thì là cắn, vừa mở mắt thì hai người đã tranh chấp với nhau.

"Hài tử biết đùa giỡn, lòng dạ hẹp hòi, nhưng cũng là thuần chân nhất."

Hận cũng vậy mà yêu cũng vậy, mục đích rất rõ ràng, toàn bộ đều viết trên mặt, không như người lớn tâm địa vòng vo gian xảo.

"Đúng vậy."

Hai người đều là mẫu thân nên có chung chuyện để nói, cả đêm chỉ quay quanh chuyện hài tử. Nghệ Nhàn nghe được trong lời kể của Tạ Đồng biết nàng còn nhớ Thời Hoài, còn nhớ mình... trong lòng cũng lo lắng, sợ Tạ Đồng lại hỏi nàng Thời Hoài hiện tại ở đâu.

Cho đến khi cửa bị gõ, ba cái đầu theo thứ tự thò vào chồng lên nhau, Đoan Mộc Nhã dẫn Tiểu Lam và Nhị lam nhìn nàng chằm chằm.

"Các ngươi cả đêm không ngủ sao?"

Nghệ Nhàn và Tạ Đồng lúc này mới phát hiện trời bên ngoài đã sáng, hai người uống trà đêm điểm tâm cũng ăn lửng dạ, trải qua nhiều chuyện cùng sinh ly tử biệt, trong một đêm ngắn ngửi dường như đã phai mờ, tình cảm trống rỗng mấy chục năm cũng được bù đắp vào.

Duy chỉ có tiếng nương, Nghệ Nhàn vẫn chưa thể gọi ra được.

Đối với nàng mà nói, Tạ Đồng vừa là người quen thuộc vừa là người xa lạ, nói chuyện bình thường cũng xóa đi sự ngượng ngùng đôi bên, ít ra so với xa lạ cũng đã thân cận vài phần, Nghệ Nhàn cũng không phải người nhiệt tình sẽ không thể nhanh chóng tiếp nhận liền. Không giống Bất Tử Điệp và nương của nó, hai con bướm bay bên ngoài cả đêm, giao lưu bằng những vũ điệu, lúc quan trọng thì vỗ một cái bay đi....

Nàng nhìn Tiểu Lam và Nhị Lam vẫy tay, hai tiểu gia hỏa vui vẻ nhào đến, "phải rồi, nói chuyện cũng quên mất."

Đoan Mộc Nhã liền đẩy cửa đi vào, còn dắt theo một người vào, "hắc hắc, thật ra ta tới muốn nói với ngươi một tiếng, ta muốn mang nàng đi gặp sư phụ một chút."

Lão bà xấu xa muốn đi gặp cha mẹ vợ a.

Huống chi, người thân của Đoan Mộc Nhã không còn lại nhiều.

"Đừng đi."

Hai người trăm miệng một lời.

Đoan Mộc Nhã bị phản ửng của các nàng dọa sợ, "các ngươi thật ăn ý, ha ha, ban ngày lên Thanh Sơn Tông sẽ không sao đâu, nói đến ta hiện tại không còn như trước nữa."

Trước kia nàng không có sức đánh nhau, hiện tại có huyết mạch phượng hoàng, ai đến nàng phun lửa chết hắn.

Nghệ Nhàn, "ta chưa kịp nói với các ngươi, Thanh Sơn Tông thay đổi lạ thường, hôm qua trên Vân Miểu Sơn phát ra động tĩnh lớn như vậy theo lý các sơn khác phải đến tiếp ứng, nhưng ta ở dưới chân núi chờ một hồi lâu cũng không thấy ai đến."

Tạ Đồng, "các ngươi vừa đến, nên không rõ tình thế ở Thanh Sơn Tông, Thanh Sơn Tông đã bị Chúc Minh Ý nắm trong tay hoàn toàn, những ai phản lại hắn để bị nhốt tù hoặc bị gϊếŧ, phong chủ 13 phong hiện tại chỉ còn lại mấy vị."

Nghệ Nhàn, "thật sao?"

Đoan Mộc Nhã, "!!!"

Nghệ Nhàn vừa đến Thanh Sơn Tông cũng cảm thấy Chúc Minh Ý làm đại tông chủ mọi việc đều gọn gàng, hơn nữa hắn ở Minh Vọng Phong cùng một núi với Sí Diễm Phong và Vân Miểu Phong, nếu không có đại sư tỷ dùng vũ lực áp Tạ Anh, Vân Miểu Sơn sợ là bị đuổi ra ngoài đường rồi.

Dù vậy, đại sư tỷ và sư phụ cũng đã không còn, Vân Miểu Sơn như rắn mắt đầu, những phong chủ khác bị Chúc Minh Ý dụ dỗ, hèn chi hôm qua các sư tỷ sư huynh đều chán nản, "tay chân hắn cũng nhanh thật a."

Đoan Mộc Nhã mắt hồng lên, "sư phụ, sư phụ nàng..."

Tạ Đồng nhìn Đoan Mộc Nhã và Tề Vận hai tay đan nhau, "có lẽ còn sống."

Đoan Mộc Nhã bàng hoàng không tự chủ nắm chặt tay Tề Vận, "chúng ta nên làm gì cứu sư phụ ra, thực sự không thể cho ta xông vào sao."

Nghệ Nhàn, "trước tiên tìm người để hiểu tình huống bên trong trước, người này phải có chút giao tình với ta, còn có thể tra được tin tức của Chúc Minh Ý."

Một cái tên được gọi.

Đoan Mộc Nhã, "ý hay, bất quá chúng ta nên tìm ai?"

Nàng nhịn mọi người ở đây, sau đó lại ủ rũ, "hiện tại trên người Nghệ Nhàn có hồng lệnh, ta và Tề Vận thì không quen ai. Có thể đến gần Chúc Minh Ý....."

Nghệ Nhàn, "Tạ Anh."

Hai mắt Đoan Mộc Nhã sáng lên, "hình như có thể."

Tạ Đồng liền bác bỏ suy nghĩ của các nàng, "trước đó Tạ Uyên cũng đã bắn tên trúng đích, hôm đó ta nhìn thấy Tạ Anh bị Chúc Minh Ý nhốt trong ngục, nếu nghĩ kỹ tạm thời Chúc Minh Ý cũng sẽ không chuyển nàng đi, do ta vội tìm Tạ Uyên phiền nhiễu, nên chưa mang nàng ra ngoài."

Ma thể bị ma hóa sẽ không lưu tình với dòng dõi Tạ gia, hài tử Tạ Anh xui xẻo vừa thu dọn xong tâm tình từ Tạ Gia quay về Thanh Sơn Tông, ngờ lại gặp phải tên bất nhân Tạ Uyên và Chúc Minh Ý bàn mưu tính chuyện.

Nghệ Nhàn nhịn không được đỡ trán, "đúng là hài tử xui xẻo a."

Trên mặt Tề Vận cùng có vài phần nghiêm trọng, "nói như vậy, đám người Hoàng Phủ Nghi cũng quy thuận Chúc Minh Ý để sống tiếp, hèn gì đám đệ tử Sí Diễm Phong không mang tốt xấu vừa thấy ngươi liền xông lên đánh, như vậy cũng không thiếu được khuyến khích sau lưng."

Nhất thời, bầu không khí trong phòng có chút căng thẳng, cũng may Tiểu Lam và Nhị Lam không phát hiện ra, hai đứa một trái một phải ôm chân Nghệ Nhàn, tự động leo lên.

Nghệ Nhàn ôm lấy hai đứa nhỏ, đột nhiên hỏi một câu, "các con có thích huyễn thú cốc không?"

Tiểu Lam có chút ký ức với huyễn thú cốc, khẽ gật đầu. Nhị Lam lại nghiêng đầu, nhếch miệng cười để lại trên mặt Nghệ Nhàn một vũng nước bọt.

Tề Vận nhìn hai tiểu bất điểm, "ngươi định gửi các nàng cho ai, không thấy ngươi các nàng có cáu giận không?"

Tiểu Lam chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, dường như hiểu được ý Tề Vận nói, vô ý ôm cổ Nghệ Nhàn, lực đạo lớn khiến nàng suýt thở không nổi.

Nhất thời Nghệ Nhàn cũng không nghĩ ra được nên để cho ai hộ tống, huyễn thú nàng khế ước đều không thể cách xa nàng được, huyễn thú cốc lại quá xa Thanh Sơn Tông. Nàng chuyển mắt nhìn Đoan Mộc Nhã và Tề Vận, thậm chí là Tạ Đồng.

"Ngươi đùng nhìn ta a, ta phải đi cứu sư phụ."

"Ta cũng không thể mang hài tử, hơn nữa ta và Tiểu Nhã trước khi thành thân đã nói, không có gì có thể tách chúng ta ra được."

"Chúng ta mang a!"

Tạ Tần Tuyên dẫn Bạch Tinh đi đến, bạch hổ vừa bước vào phòng liền khiến không gian trong phòng thu hẹp lại, các nàng theo bản năng nhìn Tạ Đồng, người kia mặt không biểu tình tiếp tục nói, "dọc đường đi có tiểu kỳ lân và Bạch Tinh che chở, ta nghĩ sẽ không ai chú ý đến hai đứa nhỏ này."

Tạ Tần Tuyên nói rõ ràng, nàng ở lại không thể giúp được gì, không bằng làm chút chuyện có khả năng.

Tề Vận, "dọc đường đi ta sẽ nhờ thương hội Tề gia hộ tống các nàng đến Giáng Thanh Trấn."

Đại khái do thiên tính Tiểu Lam và Nhị Lam rất thích dính vào cơ thể lông xù, lúc Nhị Lam giận Lam Đồng thì sẽ leo lên người tiểu kỳ lân hoặc Bạch Tinh, làm cho nương giận một hồi, lần nào cũng thành công khiến Lam Đồng giận không thôi.

Nghệ Nhàn đem Tiểu Lam và Nhị Lam để lên lưng Bạch Tinh, "hai đứa nhỏ này có thể sẽ nháo, các ngươi cẩn thận một chút."

Sau đó căn dặn Tiểu Lam rưng rưng nước mắt, "con và muội muội đến tìm Các lão gia gia trước, chừng nửa tháng, nương đến đón các con."

Nhị Lam còn chưa ý thức được, đang trốn sau lưng Bạch Tinh lăn lộn, Tạ Tần Tuyên ở một bên trông coi, sợ tiểu gia hỏa lăn ngã xuống sàn, nàng thở dài, "hai đứa nhỏ này hình như chưa xa ngươi lâu đến như vậy."

Nghệ Nhàn hôn lần lượt trên mặt các nàng, nhất thời cũng có chút không nỡ, "là chưa rời xa ta và Lam Đồng lâu như vậy, bất quá ta tin các nàng có thể thích ứng được."

Lam Đồng biết Nghệ Nhàn quyết định như vậy cũng không phản đối, đột nhiên nói, "lần đầu ngươi rời xa Tiểu Lam, nàng cũng khóc hồi lâu, vẫn luôn ôm bánh trôi tím ngươi đưa cho nàng."

Nghệ Nhàn nhớ rõ khi đó bỏ lại hai người này, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, nếu cho nàng cơ hội chọn lựa lần nữa, nàng sợ là không đành lòng được, "lần này có kỳ lân đi cùng, hơn nữa nàng biết chiếu cố muội muội, cũng sẽ không đau lòng nhiều. Chỉ nửa tháng, sau đó sẽ có một khoảng thời gian dài yên tĩnh, sẽ tốt thôi."

Cám dỗ này khá lớn, nhất thời Lam Đồng cũng không biết nói là tốt hay không, "đồ chơi của Tiểu Lam để ở tinh linh tộc rồi, sớm biết thì mang theo a."

Nghệ Nhàn,"..."

Tiểu tinh linh biến dị kia tự nhập bọn xem mình là tinh linh tộc, tâm chạy thì có ép ở lại cũng không được gì.

Tạ Đồng đứng cách đó không xa nhìn các nàng thảo luận chuyện con cái, cảm giác đau lòng nhớ lại ký ức về Nghệ Nhàn hồi đó, "Hoài ca, Nhàn Nhi của chúng ta đang sống rất hạnh phúc, ngươi có nhìn thấy không?"

Khẽ vuốt uy phong, tựa như người vẫn còn bên tai thì thầm.

Trong lúc các nàng thảo luận việc Chúc Minh Ý sẽ nhốt mọi người ở chỗ nào, Miên Hoa Đường lại nhàn nhã kéo một thứ đồ về, không đúng, phải là một người nửa sống nửa chết mới đúng, "Nghệ Nhàn, ngươi nhìn ta bắt được đồ chơi tốt về nè."

Nghệ Nhàn, "???"

Chính xác mà nói, người nằm trên đất cũng không tính là người nửa rồi. Thân thể hắn không trọn ven, bộ phận thiếu sót được dây leo thay thế, nhất thời không thể nói là người hay thú hay là bán thú nhân.... điều duy nhất có thể xác định là do Chúc Minh Ý tạo nghiệt.

Miên Hoa Đường túm một sợi dây leo trong đó, tha đến trước mặt các nàng.

Nghệ Nhàn lật người lại, thăm dò hơi thở đối phương, mạch đập mặc dù yếu nhưng chí ít vẫn còn sống. Bất quá nàng nhìn hoa văn trên mặt, có cảm giác quen thuộc.

Đoan Mộc Nhã cũng đến xem, "người này, hình như ta đã thấy qua ở đâu rồi, là vị sư huynh ở Minh Vọng Phong a."

Tề Vận, "là Trình Bang."

Lam Đồng ở trong cửu linh tháp từng gặp qua Trình Bang, huyễn thú bản mạng của Trình Bang khá đặc thù, là một gốc xà lân hoa, một khi đồng nhất thì mặt sẽ hiện hoa văn nửa người nửa thú. Trình Bang hiện tại cả khuôn mặt bị dây leo bao phủ, tựa như vỏ cây khô, không nhìn cẩn thận thì sẽ không nhận ra hắn.

Nghệ Nhàn cầm dây leo bị Miên Hoa Đường dùng lôi linh nổ, "đây là xà lân hoa trước kia?"

Ba người nhìn nhau một hồi cuối cùng Tạ Đồng nhắc nhở các nàng, "gọi người tỉnh lại, nếu còn lý trí thì sẽ xác nhận được thân phận của hắn."

Nghệ Nhàn cùng Quang Diễn thả quang linh tinh lọc, ban đầu người hôn mê còn vùng dậy, cho dù là người hay dây leo đều nổi loạn.

Xà lân hoa mặc dù bá đạo, nhưng sẽ không thể không biết tốt xấu mà đánh người, hơn nữa quang linh đối với thực vật có tác dụng chữa lành lơn.

"Cẩn thận."

"Không sao đâu."

Nghệ Nhàn nhanh chóng thả phòng ngự trên người đối phương, có phòng ngự đối phương công kích nàng càng yếu, cuối cùng bị bọc lại trong không gian một mình, dây leo hung ác không thể bung mình, lại bị Nghệ Nhàn dùng vũ lực trấn áp, cộng thêm quang linh của nàng và Quang Diễn tinh lọc, ánh mắt đỏ rực của đối phương cũng dần thanh tỉnh.

"Trình bang sư huynh?"

"Cảm tạ sư muội ngươi lại cứu ta lần nữa."

Nghệ Nhàn bất đắc dĩ nhìn Tề Vận, thân phận đối phương được xác định.

Đoan Mộc Nhã nhìn thảm trạng của hắn, nhịn không được mắng một câu, "Chúc Minh Ý hắn không còn là người nữa rồi, đến cả đồ nhi của mình cũng xuống tay."

Tề Vận bất đắc dĩ, "Tiểu Nhã."

Trình Bang cười khổ, lớp sừng cây khô trên mặt bị bong tróc từng miếng, đau đến nhe răng trợn mắt, vẻ mặt tựa quỷ, có chút dọa người, "sư phụ đã thành một kẻ ta không thể nhận ra được nữa rồi."

Lúc đầu Vân Miểu Sơn xảy ra chuyện, Chúc Minh Ý ban bố hồng lệnh với Nghệ Nhàn, bọn họ từng có giao tình với Nghệ Nhàn cũng cảm thấy chuyện này quá qua loa, có lẽ là có hiểu lầm gì đó.

Nào ngờ Chúc Minh Ý còn mời các phong chủ đến thương nghị chuyện này, đánh cướp các tông xé mặt khiến người không thể phòng bị, bọn họ từng người nhìn thấy máu tẩy đồng môn, mới biết làm môn đồ mấy năm qua, nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu rõ người này.

"Nghe lời ngươi nói, hình như hắn rất gấp a."

"Phải, sư phụ dạo này có vẻ nóng nảy, các sư muội sư đệ hầu hạ hắn đều nói sự phụ đáng sợ."

Trình Bang nghĩ đến hành động dạo này của Chúc Minh Ý, toàn thân run rẩy không ngừng, nửa ngày mới dừng lại. Hai tháng qua, Thanh Sơn Tông bị thành trừng sạch sẽ từng chút một, tất cả chỉ có thể một lòng với Chúc Minh Ý, còn không thì bị nhốt lại.

13 phong, đã có 6 phong hắn nắm trong tay, còn lại hơn phân nửa, giống như Vân Miểu Sơn chỉ là rắn mất đầu.

"Sư phụ ta, Trình Bang sư huynh ngươi có thấy sư phụ ta không?"

"Nàng bị giam trong hàn động."

"Cái gì!"

Nghệ Nhàn từng nghe qua đại sư tỷ nói, Thanh Sơn Tông có nơi nghiêm phạt ác nhân, Chúc Minh Ý hiểu rõ biết gϊếŧ gà dọa khỉ, "tối nay các ngươi đi cứu người, ta sẽ đi gặp hắn."

Trình Bang vội hét lên, "đừng manh động, sư phụ, bên cạnh hắn có một đám người kỳ quái, tu vi không như ta và ngươi --" ánh mắt hắn ngây ra nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn hồi lâu, "sư muội, ngươi dường như không còn như trước."

Với tu vi của hắn hiện tại, không thể nhìn ra được tu vi của Nghệ Nhàn đã đến cảnh giới nào rồi, nhìn lại hơi thở đối phương trầm ổn như biển, gió êm sóng lạng.

Tạ Đồng, "Nhàn Nhi, ta đi cùng ngươi."

Nghệ Nhàn, "được."

Mọi người chia nhau ra hành động, Đoan Mộc Nhã, Tề Vận và Tạ Đồng đi trước cứu người, Nghệ Nhàn và Lam Đồng, Miên Hoa Đường đi gặp Chúc Minh Ý.

Sắp chia tay, Tề Vận chợt gọi Nghệ Nhàn lại, "ngươi cảm thấy lời Trình Bang tin được không?"

Nghệ Nhàn mỉm cười, "có thể hay không cũng không quan trọng, nhưng có vài điều hắn nói đúng. Chúc Minh Ý thấy Chúc thiếu chủ chế trong tay ta, nên rất tức giận, không biết vì sao lại vội vàng như vậy."

Tề Vận, "Chó cùng rứt giậu."

Nghệ Nhàn, "có lẽ vậy, dù Trình Bang là người phái đến đi nữa, thì hắn cùng ta sẽ có một trận chiến, lần này ta sẽ không cho hắn thực hiện được."

Tề Vận, "chúng ta cứu người ra, sẽ nhanh chóng tập hợp cùng ngươi."

Mọi người ở dưới chân núi, chia nhau ra đi.

Nghệ Nhàn búng nhẹ cái tháp nhỏ đang bay trước mặt mình, "ta cảm thấy các nàng bên kia sẽ có bẫy, phiền tháp nhỏ ngươi đi giúp nương ta?"

Tháp nhỏ nhăn nhó lúc ẩn lúc hiện, Bất Tử Điệp chợt nhảy ra, cánh khẽ vỗ, trực tiếp đánh bay đối phương ra 10 thước, "nói nhảm với nó làm gì, có thể theo nương là phúc khí của nó rồi."

Tháp nhỏ bị đánh bay, xoay nhiều vòng mới dừng lại được.

Hiển nhiên là bị Bất Tử Điệp đánh cho choáng váng rồi.

Khi nhóm người Nghệ Nhàn vào trong, Minh Vọng Phong không còn người tuần tra, dùng tư thế vô cùng tự tin tiếp đón nàng. Khúc Từ Linh cẩn thận nhắc nàng, "với sự hiểu biết của ta với hắn, hắn ít khi làm chuyện không thể nắm chắc lắm, dám dùng gậy ông đập lưng ông, nói rõ hắn đã có sắp xếp."

Nghệ Nhàn gật đầu, đồng thời cặn dặn Miên Hoa Đường vô tư bên cạnh, "hôm nay chúng ta đến giải quyết một tên đại phiền toái, đừng chạy loạn khắp nơi a."

Miên Hoa Đường cũng cảm nhận được đại phiền toái trong miệng Nghệ Nhàn nói muốn giải quyết, như vậy các nàng sẽ có thể tìm được đại sư tỷ, cho nên dọc đường đi Miên Hoa Đường cũng ngoan ngoãn hơn.

Chờ các đến nơi, liền thấy Chúc Minh Ý đã thay đổi cách ăn mặc nho nhã, hôm nay hắn mặc hắc bào, ngồi từ trên cao nhìn xuống Nghệ Nhàn, ánh mắt không dấu vết gì, tựa như kẻ giận chó đánh mèo Vân Miểu Sơn không phải là hắn.

"Con của ta, sao lại thua trong tay loại người như ngươi?"

Vẻ mặt hắn nghi hoặc, nhìn Nghệ Nhàn tựa con kiến nhỏ bé. Nghệ Nhàn cũng là lần đầu nhìn rõ vị phong chủ này, người tu luyện có thể giữ được mặt trẻ trung, năm tháng trôi qua để lại trên mặt hắn vết tích không nhiều, nhưng cũng rõ ràng, bên dưới kẻ tao nhã này là một đống xương trắng, thanh danh hiển hách che đi hành vi cầm thú của hắn.

Các nàng trải qua chuyện ở vực sâu, đâu đâu cũng có xác rải khắp nơi, máu chảy thành sông.

Nghệ Nhàn lại nhớ đến Thời Hoài vì mọi thứ mà trả giá lớn, Yến Sương còn có đại sư tỷ, "Chúc Minh Ý, ngươi không muốn làm người hay sao mà đi làm thứ bò sát dưới vực sâu vậy? không lẽ bò sát so với người tốt hơn?"

Huyết thống ma tộc cao quý, trong miệng Nghệ Nhàn nháy mắt biến thành đống côn trùng dơ bẩn.

Trán Chúc Minh Ý nổi gân xanh, vẻ an nhàn trước đó sụp đổ, có thể do bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn hắn trưng bản mặt hung tợn, vành mắt toét ra, "ngươi thì biết cái gì? ngươi bất quá chỉ tạp chủng hỗn huyết, có tư cách gì mà nói chuyện với ta?"

Nghệ Nhàn đối với chuyện này đã không còn để ý nhiều, "sư huynh ngươi vẻ ngoài nhìn đạo mạo, nhưng bên trong chẳng có gì phong độ cả?"

Khúc Từ Linh, "phi, ngươi còn rảnh rỗi nói mấy thứ này, hắn đang kéo dài thời gian đó."

Nghệ Nhàn cũng biết Chúc Minh Ý trước mắt kỳ quái, xa lạ, kẻ gϊếŧ con mình trước mắt lại còn rảnh rỗi tán gẫu, "hừ, Miên Hoa Đường, tấn công."

Miên Hoa Đường hưng phấn xoa tay, "ha ha, ta đến đây."

Lam Đồng thấy vậy liền bay ra ngoài.

Vài cái lôi Miên Hoa Đường chạy như bay bổ lên kẻ đang ngồi trên cao kia, Nghệ Nhàn cũng không nhàn rỗi, không nói nhiều, ở trên đỉnh Minh Vọng Phong đánh một cái lỗ siêu lớn, xung quanh trăm dặm đất rung núi chuyển, nguy hiểm chập

trùng.

Phủ điện của Chúc Minh Ý lún xuống, vì tránh lôi linh của Miên Hoa Đường, hắn bị đánh rơi trúng vài lần, từ trong điện đường xông đến, vẻ mặt xanh tím, hắc y dơ bẩn, trông thật chật vật.

Khúc Từ Linh, "không đúng, thực lực của hắn không yếu như vậy."

Lôi linh trong tay Nghệ Nhàn hơi dừng lại, Bất Tử Điệp bên tai tức giận, trảo nhỏ không ngừng cào nàng, khiến tai nàng có chút ngứa.

Bất Tử Điệp lải nhải chửi bậy một trận, tất cả đều trách Nghệ Nhàn lo tào lao với Chúc Minh Ý.

Nghệ Nhàn tức giận, "dĩ nhiên là yếu rối, đây chỉ là phân thân, Chúc Minh Ý thực sự đang ở trong động chờ Tiểu Nhã các nàng."

Cũng may nàng đề phòng, để tháp nhỏ đi cùng Tạ Đồng.

"Được."

Lam Đồng lên không trung, nhìn các nàng san phẳng một ngọn núi dễ dàng, ngân quang hạ xuống từng đạo, tiếng sấm nổ ầm ầm. Nàng đột nhiên nghĩ đến lúc các nàng xây nhà, tuyệt đối không thể dùng mấy thứ không bền này được, sau này các nàng xây nhà, nên chọn thứ có thể chịu được lôi linh.

Chúc Minh Ý bị Nghệ Nhàn dùng đả thần tiên trói lại, lôi tủy xuyên thấu, phân thân khi sắp tan đi liền nhìn nàng cười một cái đầy nguy hiểm.

Khúc Từ Linh, "ta cảm thấy càng ngày càng không hiểu được hắn."

Nghệ Nhàn cũng không muốn đả kích nàng, "bình thường người có hành vi biếи ŧɦái khó mà hiểu được, bất quá nếu hắn muốn mọi người tụ lại cũng được, dù sao cũng có một số việc nên hỏi rõ."

Khúc Từ Linh theo bản năng hỏi, "cái gì?"

Nghệ Nhàn cười không nói, nhanh chóng đến hàn động, nghe nói đây là nơi nghiêm phạt khiến người ta khiếp sợ, nhìn thông đạo phía trước đen thui, cũng không phải băng động mà nàng hiểu, hai bên lối đi là những gian phòng nhỏ chứa người, "đây không phải nhà giam bình thường sao?"

Khúc Từ Linh, "... ngươi thử đi vào một chút."

Nghệ Nhàn vừa bước chân vào xung quanh vang lên tiếng quỷ gào khóc, khiến màng tai nàng ù ù, càng đi sâu vào trong người cũ liền hiện trước mắt nàng.

Lam Đồng dường như không nghe thấy, chậm rãi đi trước dẫn đường, cái đuôi mao nhung vẫy vẫy, thỉnh thoảng còn dừng lại chờ nàng.

"Nghệ Nhàn."

"Nghệ Nhàn, bảo vệ ý thức hải."

Bên tai Nghệ Nhàn nghe thấy âm thanh khàn đang rống, Lam Đồng trước mắt cũng biến mất, thay vào đó là hỉnh ảnh phượng hoàng bị thiêu cháy trong lửa, cảm giác nóng rực phun trên mặt, mang theo cảm xúc đau rát, vô cùng chân thật. Bên kia là hắc long to lớn, chân đạp bốn viên minh châu đang rơi xuống vực sâu, cái lạnh thấu xương cắt vào da thịt nàng. Trong lúc Nghệ Nhàn thể nghiệm hai kiểu băng hỏa, Chúc Minh Ý đem bộ mặt đạo mạo đứng cách đó không xa im lặng nhìn nàng, "hai chọn một, ngươi tính cứu ai?"

Yến Sương khóc kêu chi chi, "Nghệ Nhàn cứu ta."

Từ Hàn tức giận, "Nghệ Nhàn, cứu ta."

Nghệ Nhàn như đứng giữa ngã ba, trái cũng muốn mà phải cũng muốn, nàng nhìn tiểu phượng hoàng ồn ào rồi lại nhìn đại sư tỷ đang nổi giận, mở miệng muốn giải thích, nhưng khép mở nhiều lần một câu cũng không nói được, bên tai là âm thanh các nàng ồn ào, đầu nàng sắp bị hai loại âm thanh làm nổ.

Nếu vậy thì không cần cứu, Nghệ Nhàn thoải mái rút Đả Thần Tiên ra.

Chát.

Hình ảnh trước mắt nát vụn bao gồm vẻ mặt dối trá kia, khi ảo ảnh biến mất âm thanh khàn khàn bên tai rõ ràng hơn, "ta tưởng ngươi chỉ muốn sa vào ảo cảnh không muốn đi ra chứ."

Ảo cảnh chỉ là một kiểu tốt đẹp giả dối, sa vào trong đó chỉ có tiêu đời.

Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Nghệ Nhàn lộ ra sát ý lạnh như băng, "sao có thể, ta còn phải tự ta đâm Chúc Minh Ý, nếu không ta đến đây có ý nghĩa gì?"

Khúc Từ Linh không nói, chỉ nhắc nhở Nghệ Nhàn khi nàng bước vào tầng địa lao kế tiếp, "kỳ thật động thứ nhất chỉ bình thường, giam giữ đệ tử bị phạt trong tông. Ở thời của ta không có ảo cảnh này xuất hiện, có thể thấy Chúc Minh Ý cố ý dùng để đối phó ngươi. Hắn có thể đang dùng chiêu che mắt sư phụ ta năm đó, này cũng coi như bí pháp độc môn của sư phụ được đặt ở tầng đầu tiên."

Nghệ Nhàn có được không ít thông tin, "nén bi thương."

Hai người im lặng không nói, cùng hiểu rõ một việc. Bí pháp của vị tông chủ kia xuất hiện trong tay một kẻ khác, chủ có thể chứng minh tỷ lệ sống sót đã không còn.

Chí ít Nghệ Nhàn cũng chưa từng thấy tông chủ thực sự của Thanh Sơn Tông, mọi việc lớn nhỏ trong Thanh Sơn Tông đều bị Chúc Minh Ý dùng vị thế của tông chủ này mà truyền đạt, mấy năm qua cũng không có ai hoài nghi.

Có thể thấy Chúc Minh Ý rất giỏi ngụy trang.

Khúc Từ Linh thở dài một hơi, "Nghệ Nhàn, hy vọng ngươi đồng ý với ta một việc."

Nghệ Nhàn đã đến động thứ hai, so với động đầu tiên thì u ám hơn, trong động truyền đến tiếng nước tí tách, nàng vung tay tạo một chùm sáng, hơn trăm người đầu cắm xuống đất, máu dịch hỗn tạp từ trên đầu bọn họ nhỏ xuống từng giọt, trong đó có vài vị nhìn quen mắt, "chờ ta dày vò hắn xong, để lại một hơi thở thì giao cho ngươi."

Khúc Từ Linh, "cảm tạ."

Vừa dứt lời, người bị treo đột nhiên mở mắt.

Nghệ Nhàn tức giận cười, kiêu thao túng con rối này thật độc ác, nếu gặp người thân của mình, người yêu của mình thì cũng không thể hạ thủ được, đáng tiếc là gặp phải nàng, Nghệ Nhàn tùy ý lấy trăm cái lá, ném lên trông trung, các rối nhỏ nhanh chóng hình thành chân tay, từng nhóm nhỏ xông đến, "không lẽ đây cùng là một trong những bí pháp độc môn của sư phụ ngươi?"

Khúc Từ Linh, "không đúng, bí pháp của sự phụ giống Tri bà bà ở tinh linh tộc vài phần. Biết trước được tương lai thế giới, nhưng sẽ hao tổn tu vi của sư phụ, ta chỉ biết như vậy nhưng sư phụ bế quan rồi thì cũng không dùng nó nữa, khi ta ra ngoài vài năm, hắn nói cảm thấy không ổn, vì lo lắng cho ta, mới xem tướng trước cho ta."

Nghệ Nhàn đột nhiên nhớ đến thủ pháp xuất thần nhập quỷ của Chúc thiếu chủ, luôn đoán được hành động tiếp theo của đối thủ, "thì ra là vậy, sợ là Chúc Minh Ý đem cái này giao cho con trai hắn a?"

Khúc Từ Linh, "cái này có thể dời đi sao?"

Nghệ Nhàn để con rối cùng lôi linh đánh đám xác sống này, nhắm mắt làm ngơ, "ngươi suy nghĩ đến nửa người nửa thú, bán thú nhân, đều là một đám quỷ bị thí nghiệm người không ra người quỷ không ra quỷ, tất cả đều do Chúc Minh Ý mấy năm nay làm ra. Ta nghĩ, hắn định gắn ghép hoặc là cưỡng ép để lấy đi."

Những sản phẩm hoàn mỹ nàng gặp qua không quá nhiều, nhưng sản phảm hư thì rất nhiều, Lạc Nguyệt Dao thì có ngũ linh căn, Tề Vận và Tiểu Nhã mất linh căn lại sinh ra linh căn lần nữa.... cho nên có thể thấy, vạn sự đều có thể.

Khúc Từ Linh,"súc sinh."

Nghệ Nhàn không có ý kiến, nàng nhìn Lam Đồng không kiên nhẫn muốn xé xác đám kia, "Bất Tử Điệp, tìm được Tiểu Nhã các nàng rồi chứ?"

Tộc nhân Bất Tử Điệp có kỹ năng liên lạc đặc thù, dù cách xa nhau, nhưng vẫn có thể biết được tình hình của đối phương, Nghệ Nhàn không muốn lãng phí thời gian, đối phương càng kéo dài càng chứng minh hắn có mưu đồ khác.

Bất Tử Điệp, "nương, ta đến rồi."

Phấn tím như cuồng phong kéo đến, che đi tầm nhìn của Nghệ Nhàn, giây tiếp theo nàng nghe thấy tiếng tháp nhỏ kích động.

Rầm, rầm rầm.

Người chua đến, tiếng đến trước.

Nghệ Nhàn mang Lam Đồng và Miên Hoa Đường đột nhiên xông ra, ngoại trừ Tạ Đồng không hề kinh ngạc ra, những người khác vì khiếp sợ mà thu lại biểu tình trên mặt.

So với cái động trước đó đi qua, chỗ các nàng đang đứng sáng hơn rất nhiều. Nghệ Nhàn quét mắt nhìn xung quanh đều là bằng, cách đó không xa còn có bốn cái tượng thú bằng tuyết, Đoan Mộc Nhã nằm trong lòng Tề Vận, toàn thân đều là máu, bụng có lỗ thủng lớn, máu dính đầy người, xem ra là bị đánh lén, hơn nữa còn là người quen khiến Đoan Mộc Nhã không hề đề phòng.

Nhìn lại Chúc Minh Ý đứng cạnh Vân Đan phong chủ, bụng đột nhiên mát lạnh, nàng không ngờ đối phương lại phản bội, còn hoàn toàn như vậy.

Nghệ Nhàn vung tay dùng quanh linh chữa trị, cũng không uổng công tộc phượng hoàng có năng lực tự lành, ít ra cũng khép được hơn phân nửa, "lần sau nên ghi nhớ a, sư phụ như vậy không cần cũng được."

Đoan Mộc Nhã buồn rầu, hiển nhiên so với nhớ lâu thì bị sư phụ mình trở tay đâm một đao càng đả kích hơn, "Nghệ Nhàn, đại khái ta cũng hiểu được cảm nhận của ngươi khi đó, thực xin lỗi, trước kia ta không biết mình bị gì, dường như không thể khống chế được mình."

Tề Vận thấy nàng đau đớn tức giận, "bớt nói đi."

Nghệ Nhàn, "..."

Cảm ơn, kiểu thể nghiệm này không nên có lần thứ hai.

Tề Vận nhìn thấy rõ, âm thầm nhắc nhở, "ta cảm thấy bọn họ cố ý làm Tiểu Nhã bị thương, máu của Tiểu Nhã đối với bọn họ dường như đặc biệt."

Chúc Minh Ý cười ta, không ngại khen, "không hổ là người có thể phá tám căn cứ của ta, ta vốn tưởng chỉ có một con phượng hoàng hiến tế trên Thiên Lan Sơn, không còn dòng dõi nào nữa, kết quả buồn ngủ gặp chiếu manh, ta đúng là nên cảm tạ các ngươi a."

Nghệ Nhàn tê da đầu, cảm thấy hình như mình quên cái gì đó, "Cửu."

Tề Vận, "cái gì Cửu?"

Tạ Tần Tuyên từng nhắc nhở nàng, căn cứ giống trên Thiên Lan Sơn có tám chín chỗ, mỗi chỗ đều có người trông coi, tên Cửu vô danh không chỉ là xưng hô, mà còn là đại biểu số lượng căn cứ.

Thanh Sơn Tông chính là nơi thứ chín thông xuống vực sâu.

Chúc Minh Ý cười híp mắt nhìn Cửu, lúc này Cửu liền công kích Đoan Mộc Nhã và Tề Vận, chọn hồng mềm bóp, Nghệ Nhàn cảm thấy hắn rất phiền, "cho ngươi sống tạm thêm một ngày, ngươi vẫn muốn tìm chết."

Tạ Đồng, "Nhàn Nhi đừng đấu với hắn, mục đích thực sự của Chúc Minh Ý là muốn mở phong ấn nơi này."

"Phong ấn?"

"Phong ấn cái gì?"

Trong lúc mọi người mơ màng, Chúc Minh Ý liền tạo phân giống mình, "Tạ Đồng, sớm biết như vậy ta không nên cố kỵ đạo phong ấn Thời Hoài để trên mình ngươi, trực tiếp gϊếŧ chết ngươi thì không nhiều chuyện như hôm nay."

Tạ Đồng không nhanh không chậm đối phó hai Chúc Minh Ý, Lam Đồng nhìn Nghệ Nhàn thuần thục bên này, cùng Miên Hoa Đường xông lên trái phải hỗ trợ, luân phiên giúp Tạ Đồng chia sẻ một tên Chúc Minh Ý, "những lời này không đến lượt ngươi nói, tên phản đồ nhà ngươi."

Tách tách --

Nghệ Nhàn cùng tháp nhỏ chặn Cửu lại, không quên nghĩ tới vấn đề quan trọng nhất, "phong ấn ở chỗ nào?"

Tách tách --

Tạ Đồng, "phong ấn là tứ đại huyễn thú."

Tề Vận ở cạnh Đoan Mộc Nhã, nghe thấy tiếng nước, hơn nữa âm thanh này truyền đến từ sau lưng các nàng, nàng chợt quay đầu, nhìn thấy tượng tuyết kia giống đại bàng giương cánh được máu phượng hoàng rửa sạch, lộ ra một góc băng.

Đoan Mộc Nhã chưa từng thấy tượng băng phượng hoàng, hiện tại tượng đó đang thấm máu của nàng, tựa như sống lại, "phượng hoàng, sao lại là phượng hoàng?"

Tề Vận nhanh chóng nhìn ba tượng còn lại, nhân lúc mọi người không để ý Tiểu Nhã, nàng trộm mò đến tượng gần nhất mở bình sứ, chiết lấy dịch thể trên đó, "Nghệ Nhàn, bốn tượng này có chuyện."

"Ha ha ha, chậm rồi."

"Phong ấn đã mở, vực sâu lần nữa phủ xuống, các ngươi chạy không thoát đâu, đừng mong thoát một ai."

Các nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn tượng băng hợp nhất, tróc ra, ba tượng còn lại lộ ra hình dáng của nó, cộng thêm phượng hoàng.

Nghệ Nhàn trừng mắt, bên trái là thanh long, bên phải là bạch hổ, trên là huyền vũ, dưới là chu tước, đây là bốn vị thần thú. Còn chu tước bên kia có phải là phượng hoàng hay không thì phải tranh luận nhiều, hiện tại cho dù là tượng chu tước hay phượng hoàng cũng không có nghĩa nữa rồi.

Máu theo tượng thần chuyển động, tứ đại thần thú tựa như sống lại, mơ hồ truyền đến tiếng rồng ngâm. Mặt đất rung chuyển, nơi các nàng đứng chia thành bốn khối, mỗi thần thú chiếm một khối.

Mí mắt Lam Đồng chợt nhảy, nàng vội bảo vệ Nghệ Nhàn, "vực sâu lại bị hắn mở ra?"

Lời này đúng ý Chúc Minh Ý, vẻ mặt hắn điên cuồng, "trời xanh không phụ lòng ta, ta rốt cuộc đã mở được phong ấn cổ xưa này rồi, ha ha ha ha...."

Đoan Mộc Nhã tuyệt vọng, "xong rồi, có phải ta làm sai chuyện gì rồi không?"

Tạ Đồng liếc qua tượng băng của huyễn vũ, biểu tình có chút ngưng trọng, "năm đó huyền vũ đại nhân là do ngươi gϊếŧ, ngươi còn lừa Hoài ca theo ngươi đến thú nhân tộc."

Chúc Minh Ý cảm nhận được sợ hãi dưới mặt đất mang đến, hưởng thụ vui sướng vực sâu sắp tràn đến, "thì thế nào, ta chỉ hỏi xin hắn chút máu, nhưng hắn lại hoài nghi, chết rồi bỏ một thân tu vi thần cốt cũng giao cho các ngươi, nhưng không nguyện ý cho ta chút máu của hắn."

Tạ Đồng vô cùng đau lòng, "Hoài ca chưa bao giờ nghi ngờ ngươi, vì sao ngươi gạt hắn?"

Chúc Minh Ý cười vặn vẹo, "không trách ta được, là do hắn xen vào việc người khác, thú nhân tộc có liên quan gì đến hắn, ta khuyên hắn đi, hắn không nên làm hỏng chuyện tốt của ta, chết không hết tội."

Nghệ Nhàn khiếp sợ nhìn vẻ mặt Tạ Đồng bình tĩnh, thì ra đối phương đều biết tất cả, "ngươi đương nhiên hy vọng hắn đi,vì như vậy ngươi không cần tốn nhiều sức để mở vực sâu, lại đạt được mục đích của mình."

Tề Vận nghe thấy có chút mơ màng, nhưng không quên an ủi ái thê trong ngực, "nhìn Chúc Minh Ý chuẩn bị nhiều năm như vậy, thì mười năm cũng không phải là không thể, cho dù không có ngươi, thì sẽ có tiểu phượng hoàng khác phải chịu, cho nên không cần tự trách."

"Đúng vậy, máu phượng hoàng."

Dường như mọi thứ đều có lời giải.

Bất quá nàng chỉ đoán đúng khúc đầu, nhưng không đoán được khúc cuối mà Chúc Minh Ý làm, các nàng đến lúc này ngược lại là giúp hắn mở vực sâu dễ hơn.

Nàng tức gận cắn đầu lưỡi cố nén xuống tức giận này, "Chúc Minh Ý, ngươi có thể nói cho ta biết, làm sao ngươi gạt được không linh tộc không?"

Chúc Minh Ý nghe Nghệ Nhàn hỏi liền chần chờ một hồi.

Nghệ Nhàn, "ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, hình như còn thêm vài thứ đồ đúng không?"

Hắn cười ôn nhu, âm thanh cũng mềm xuống, "lừa gạt, bọn họ ngu xuẩn như vậy, không cần lừa gạt. Ta chỉ cần giả bộ làm anh hùng cứu mỹ nhân, tiết mục này lẽ nào ngươi chưa thấy qua?"

Nghệ Nhàn, "cho nên ngươi thành ân nhân cứu mạng của không linh tộc, lợi dụng năng lực xé hư không của bọn họ, vì ngươi tạo nhiều sát nghiệt, chỉ vì bọn họ có kỹ năng này, đúng không?"

Chúc Minh Ý để lộ thần sắc trưởng bối nhìn vãn bối bất đắc dĩ, "nếu không có giá trị lợi dụng, ta cũng không cần tốn nhiều công sức mưu hoa lâu như vậy?"

Nghệ Nhàn cười giễu, "cũng phải, nhưng ta không hiểu, ngươi làm sao có được năng lực xé hư không? làm sao người của ngươi gϊếŧ chết được không linh tộc?"

Không linh tộc sống trong hư không thời gian dài phiêu đãng, nếu không dẫn kẻ xâm lược vào thì sao có thể gϊếŧ cả không linh tộc trong hư không? còn khiến Từ tộc trưởng cam tâm tình nguyện vì hắn sinh con dưỡng cái, giúp hắn làm ác"

Tạ Đồng nhìn nàng một cái, mặc dù không hiểu vì sao Nghệ Nhàn lại hỏi như vậy, có thể đang tạo cục diện rối loạn, "ta biết năng lực xé hư không này, trên người huyễn vũ đại nhân cũng có, bất quá huyễn vũ đại nhân bị trọng thương, còn chưa kịp nói đã đi."

Ánh mắt Chúc Minh Ý lóe lên, biểu tình trên mặt càng hung tợn, hắn nghiến ráng, "hắn đáng chết, đáng chết."

Nghệ Nhàn, "ngươi nghe rõ rồi chứ?"

Những người còn lại, "???"

Tề Vận lại hiểu được Nghệ Nhàn vừa hỏi ai, cùng là tộc nhân không linh tộc, vì tộc nhân đòi lại công đạo, là tác phong của Nghệ Nhàn.

Chúc Minh Ý thấy Từ đại nhân đột nhiên xuất hiện liền chột dạ, bất quá liền đổi thành đương nhiên, "niệm tình nhiều năm qua ngươi làm nhiều chuyện cho ta, ngươi đi đi."

Hai mắt Từ đại nhân đỏ ngầu, khóc không ra nước mắt, nghe Chúc Minh Ý nói cười điên dại không ngừng, "ta thẹn với tộc nhân không linh tộc, ta có mắt không tròng, ta có mắt không tròng - ah~"

Trong lúc mọi người không kịp phản ứng, Từ đại nhân tự tay móc hai mắt mình xuống, hai cái lỗ rỗng đầy máu trong lòng ngập oán hận lao tới chỗ Chúc Minh Ý, "ngươi gϊếŧ tộc nhân của ta, hại ta đến giờ, Chúc Minh Ý, ta dùng sinh mệnh này thiêu đốt nguyền rủa ngươi."

Chúc Minh Ý nhìn máu của nàng nhỏ xuống phong ấn, liền điên loạn, "nữ nhân đáng chết ngươi, ngươi muốn hủy tâm huyết của ta...."

Tạ Đồng nhân lúc hai người chửi nhau, nắm lấy tay Nghệ Nhàn, không nói hai lời rạch lòng bàn tay đối phương, mắt luân bàn im lặng nằm đó đã lâu, đột nhiên bay ra từ nhỏ biến thành lớn, từng chút to bằng chậu rửa mặt.

Với hiện tại cũng đủ thời gian cho nó biến lớn như khi còn ở dưới biển máu thú nhân.

Chúc Minh Ý nhìn thấy mắt luân bàn, liền điên cuồng, "huyền vũ, ngươi chết thì chết luôn đi, còn muốn âm mưu hủy tâm huyết của ta, ta không cho, tuyệt đối không cho."

Nghệ Nhàn, "!!!"

Tạ Đồng ôn nhu vuốt vết thương trên lòng bàn tay nàng, "Nhàn Nhi, vi nương không nỡ rời xa ngươi. Nhưng xin ngươi tha thứ cho nương, Hoài ca hắn chờ ta lâu lắm rồi, ta nghĩ đến lúc gặp hắn rồi, ngươi có thể hiểu ta mà đúng không?"

Nghệ Nhàn nắm cổ tay nàng lại, định khuyên nhủ gì đó nhưng lại không thể nói được. Nếu đổi lại là Lam Đồng, nàng sợ là....

Tạ Đồng khẽ vuốt tóc mai rũ xuống của nàng, "lần này ta trở về là cảm nhận được mắt luân bàn triệu hoán, nó là lễ vật tốt nhất huyễn vũ đại nhân để lại cho ngươi."

Nghệ Nhàn nghe không hiểu, nhưng không cản trở, nàng biết rõ Tạ Đồng quyết định hôm nay có bao nhiêu nguy hiểm, "mắt luân bàn là đồ của ta, tự ta đi, ngươi không nên tranh với ta. Hơn nữa, Thời Hoài nói mở ra cần --"

Cần gì?

Nghệ Nhàn lần đầu hận mình vì sao khi đó không thể nghe rõ.

Tạ Đồng mỉm cười hôn lên trán Nghệ Nhàn một cái, "chờ dư lực của huyễn vũ đại nhân trấn áp nơi này rồi, ngươi nên đem cửu linh thấp trấn Thanh Sơn Tông, Nghệ Nhàn, đừng quên sứ mạng của mình."

Nói xong, liền đẩy Nghệ Nhàn ra ngoài.

"Bất Tử Điệp!"

"Hu hu, mẫu thân."

Ngón tay Tạ Đồng điểm nhẹ lên trấn, mắt đỏ giống như từng hiện lên trong cơ thể Nghệ Nhàn xuất hiện sau lưng nàng, lượn quang mắt luân bàn nhanh chóng úp lên bốn khối đất nứt ra. Chúc Minh Ý điên cuồng muốn cản Tạ Đồng, Tạ Đồng tiêu sái tựa như ngọn gió, mặc hắn tức điên, không thể bắt được.

Từ đại nhân quấn chặt Chúc Minh Ý, cho dù mắt mỏ nhưng có thể chính xác cản trở hắn, tứ chi bám chặt, ngược với nam nữ cùng nhau chết vì tình, cùng nhau hạ xuống, miệng Từ đại nhân nhắc một đoạn, giống như Chúc thiếu chủ trước khi chết nhắc đến.

Nghệ Nhàn mở to mắt nhìn mắt luân bàn cùng mắt đỏ dung hợp, bên tai là âm thanh Bất Tử Điệp khóc hu hu, có chút tức giận, "còn khóc cái gì, mau cản nàng lại, nếu không ta và ngươi đều mất đi nương."

Bất Tử Điệp vừa hiện lên thì phía trên có một con bướm vành nhanh hơn, hai cánh mở rộng bột phấn kim quang tựa linh quang vũ bay xuống quanh các nàng, vỗ một cái đánh bay Bất Tử Điệp, nó va vào vách đá đầu óc choáng váng.

Nghệ Nhàn, "..."

Tộc của Bất Tử Điệp luôn bạo lực như vậy sao?

"Bất Tử Điệp, thời không hồi tưởng."

"Nương."

Lam Đồng nhìn bên dưới gào thét, vội kéo Nghệ Nhàn leo lên cao, "đừng xuống dưới, một khi vực sâu mở ra, nhất định sẽ hiến tế."

Nghệ Nhàn gọi thời không hồi tưởng, mọi thứ trước mắt đều bất động, bao gồm cả Bất Tử Điệp bị đánh dính vách, nàng bối rối mới phản ứng được, cái này không phải do Bất Tử Điệp làm, mà là kim hồ điệp bên cạnh Tạ Đồng làm.

Tạ Đồng xuyên qua nhiều lớp cản trở, nhàn hạ tới trước mặt nàng, dùng đôi tay ôn nhu nhẹ nhàng nâng mặt nàng, "Nhàn Nhi, chết không có nghĩa là kết thúc, con phải tin tưởng rằng dưới vực sâu còn có một thế giới đang tồn tại, ta và cha con đều vĩnh viễn yêu thương con."

Nghệ Nhàn liều mạng chuyển động con ngươi, lần đầu cảm giác vô lực, trơ mắt nhìn đối phương nhẹ nhàng rời đi, muốn nắm lấy tay đối phương, kéo tay áo đối phương gọi một tiếng, "nương --"

Nhưng chỉ còn là âm thanh phá hư không, dưới vực sâu trống rống sinh ra hồi âm, phong cố các nàng được thả ra. Nghệ Nhàn còn chưa phản ứng, bạch hồ từ trong đầu này nhảy ra, đuổi theo Từ đại nhân đang quấn lấy Chúc Minh Ý, cùng rơi xuống vực sâu vô tận.

"Mấy năm nay, cám ơn ngươi chiếu cố."

"Nghệ Nhàn, chúng ta sau này còn gặp lại."

***

Thanh Sơn Tông 13 sơn, vì lần nàng đất núi rung chuyển, sáu sơn sụp đổ, thương vong nặng nề. Trong đó có cả Minh Vọng Phong, bất quá sau sụp đổ, Thanh Sơn Tông lại có thêm cửu linh tháp, cao to đứng vững vàng, có thể thông lên tận trời mây, dưới có vực sâu.

Bên trong linh lực đầy đủ, là nơi tuyệt hảo để tu luyện.

Ngoại trừ tầng một và tấng chín là cấm địa không thể vào, còn lại có thể tự mình đi. Thanh Sơn Tông vì thế cũng có quy tắc mới, hấp dẫn nhiều thanh niên thiên phú khắp nơi đến đây, ngược lại so với ngày xưa còn náo nhiệt hơn.

"Hôm nay chiêu sinh, chiêu sinh, phong chủ Vân Miểu Sơn sao còn chưa đến?"

"Đừng nghĩ nữa, chắc là đang ngủ rồi."

"Hôm qua còn nghe đệ tự Vân Miêu Phong khóc nói muốn nghỉ học, phải làm sao mới được đây."

"Mỗi ngày đều có lôi chấn động, còn tưởng là thiên đạo trừng phạt, khiến đệ các đệ tử sợ hãi. Tạ phong chủ, ngươi và vị phong chủ Vân Miểu Sơn giao hảo, hay là giúp

chúng ta khuyên nhủ một chút đi?"

Trên trán Tạ Anh nổi gân xanh, cầm bảng gỗ trên tay vỗ xuống bàn, "ai nói ta và nàng giao hảo, ai hả? lần trước nàng không vừa ý liền đánh nát Tạ cư phong của ta, nếu các ngươi đánh lại thì xông lên, nếu đánh không được thì đừng ở đây nói nhảm. Còn nữa, đệ tử Vân Miểu Phong mặc dù không nhiều, chỉ cần lôi một tên ra thôi cũng đủ đánh lại năm người các ngươi."

"..."

Phong chủ Vân Miểu Sơn được nói đến hiện tại đang vắt chéo chân, hai tay gối sau gáy, hai mắt nhắm lại nằm trên càng cây lắc a lắc, thỉnh thoảng lại thả hai đạo lôi chỗ các đệ tử tu luyện phía xa, các đệ tử giận nhưng không dám nói gì, đành phải nhịn đau mà tập.

"Phong, phong chủ, hôm nay chiêu sinh, khẳng định có nhiều hài tử thú vị đến, Vân Miểu Sơn chúng ta có nên đi lấy vài người đến không?"

"Chiêu sinh a?" Miên Hoa Đường gãi đầu một cái, vẻ mặt sầu khổ, Nghệ Nhàn trước khi đi cũng không nói nàng phải làm phong chủ cho đến khi nào, "đi đi, ngươi đi bắt vài tên qua đây cho ta chơi một chút."

"..."

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cũng nên nói rõ toàn bộ nguyên nhân thôi, thần cốt trên người Nghệ Nhàn chính là quà tặng của huyễn vũ đại nhân, mắt luân bàn là bản thể của huyền vũ đại nhân, có tác dụng trấn áp.

Tui cảm thấy phần cuối như vậy thì tốt rồi, làm xong mọi cái rồi hy vọng các bạn dễ thương giúp tui đánh phân a, cảm tạ.

Phiên ngoại tui cũng đã nghĩ rất lâu, bao gồm an bài cho Tiểu Lam người nào, Nhị Lam người nào. Yến Sương ở ma tộc gặp phải chuyện gì, đại sư tỷ và Miên Hoa Đường lần nữa gặp lại nhau....

Nghĩ hồi lâu, không thể viết tiếp được, hình như viết tiếp thì lại dài ra thêm, cho nên nghĩ lại tui quyết định tạm thời dừng lại, nói lời cáo biệt với mọi người.

Có thể trong tương lai, tui nghĩ đến một đoạn ngắn về cuộc sống của các nàng, thì sẽ viết thêm, đương nhiên có thể sẽ vĩnh viễn không, tui hy vọng mọi người nhớ bộ dạng đáng yêu của các nàng. Cám ơn mọi người đồng hành cùng hai năm qua, cảm ơn.

- -

Vài lời của ed: đáng nhẽ thì bà tác giả cũng viết tiếp đó, nhưng mà có một hai độc giả bên dưới bình luận gắt quá nên kịch bản bị ngắt đi khúc cuối thế là chúng ta chỉ biết đến đây thôi à. Theo mình nghĩ thì Nghệ Nhàn sẽ tìm cách xuống vực sâu, rồi chữa khỏi cho Nhị Lam nè, tiếp đó gặp lại Yến Sương và đại sư tỷ lun, bao gồm đám người Chúc thiếu chủ, Chúc Minh Ý kia, còn tên Cửu nữa. Có thể là sẽ giải quyết mọi chuyện với ma tộc dưới đó nữa á. Với lại đại sư tỷ có xuống vực sâu gặp lại Yến Sương thì cũng ăn hiếp ẻm như thường à:)))

Tiếp đó hẳn là một hồi đại chiến, vì Yến Sương chưa có cặp có thể tác giả sẽ ghép với bé Nhị Lam cũng nên, rồi còn Tạ Anh nữa.... nhưng mà chắc bị nói quá về nhân vật Lam Đồng nên tác giả nản lòng không viết nữa á, đại khái thì ed đã nói ra ý kiến của mình về đoạn sau tác giả định hoàn thành nhưng không thể rồi. Còn kết thế nào thì tùy các bạn đọc nghĩ theo ý của mình nhé, nếu có kết hay hơn, bạn đọc cứ comment bên dưới cho mọi người cùng xem nhé ^^~