Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 20




Họ dừng lại trước một trướng mạc lớn, trước cửa trướng có hai binh lính phòng thủ, Tiêu Dục Kỳ biết đây nhất định là trướng mạc của phụ thân.

Sau khi binh lính đi vào thông báo, trở ra đối Tiêu Dục Kỳ nói:

“Tướng quân thỉnh ngài tiến vào”.

“Đa tạ”. Tiêu Dục Kỳ đáp lời, lập tức vội vã đi vào.

Trong trướng ngồi ba người, ở giữa là Tiêu Chấn Hải.

“Dục Kỳ, ngươi tới rồi?”

“Ách…” Tiêu Dục Kỳ ngạc nhiên nhìn phụ thân ngồi xếp bằng ở kháng thượng (1), ông mặt mày hồng hào mang theo nét tươi vui, xem ra tinh thần rất tốt. (mún cắn lão này wé! cạp cạp)

“Cha… Người không phải bị thương sao?” Điều đầu tiên Tiêu Dục Kỳ thắc mắc chính là cái này.

“Phải a, bả vai trúng tiễn, bị chút thương tích ngoài da, hiện tại đã không có việc gì”. Tiêu Chấn Hải cười ha ha trả lời.

“Nhưng…Nhưng không phải nói người trúng tiễn ngã ngựa sao?” Tiêu Dục Kỳ lắp bắp hỏi.

“Ai nói?” Tiêu Chấn Hải nhíu mày nói: “Ta bất quá là bả vai thủng chút da, hơn nữa lão phu cưỡi ngựa giỏi như vậy, làm sao lại dễ dàng ngã ngựa?”

Một hôi y (áo xám) thanh niên bên cạnh phe phẩy quạt lông cười nói tiếp:

“Có thể là tiểu binh này thổi phồng rồi”. (Ta hận ta hận a! Nỡ lòng nào chia lìa đôi trẻ vì 1 tên tiểu binh cùi bắp >”<) Không thể nào… Tiêu Dục Kỳ cơ hồ là bị đánh bại mà ngã ngồi xuống. Vậy không phải y lo lắng vô ích một hồi, mẫu thân còn khóc đến kêu trời kêu đất, nguyên lai chính là tin tức sai lệch… Bất quá, phụ thân không có việc gì là tốt rồi, y an ủi mà nghĩ. Tiêu Chấn Hải đứng dậy, kéo Tiêu Dục Kỳ đứng lên: “Dục Kỳ, điện hạ cho phép ngươi tới đây?” “Vâng, cha”. “Mẫu thân ngươi cũng đáp ứng?” “Vâng, nương thực lo lắng thương thế của người, lệnh hài nhi đến bồi bạn người”. “Hại các ngươi lo lắng rồi”. “Sẽ không”. “Trong nhà hết thảy mạnh khỏe chứ?” “Vâng, mẫu thân thân thể rất tốt, tỷ tỷ cùng tỷ phu cũng thường xuyên trở về thăm…” Tiêu Chấn Hải vui vẻ vỗ vỗ đầu nhi tử, sau khi hai phụ tử hàn huyên một hồi, ông bỗng nhiên nghĩ tới mình quên một chuyện. Lập tức xoay người hướng hai người khác nói: “Cận huynh, Tư huynh, đây là tiểu khuyển Dục Kỳ. Dục Kỳ, vị này chính là quân sư ‘Liêu quân’ của chúng ta, Cận Tương Du”. Tiêu Chấn Hải giới thiệu người thanh niên kia với y trước. “Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu”. Hôi y thanh niên diện dung thanh tú cười chắp tay, Tiêu Dục Kỳ đáp lễ. “Còn bên đây vị này chính là Tư Thiệu, Tư tướng quân”. Tiêu Chấn Hải tiếp tục nói. Tiêu Dục Kỳ nhìn phía tên nam tử vẫn không mở miệng kia, hắn thân hình cao lớn khí lực cường tráng, đường nét khuôn mặt giống như đao khắc, tràn ngập uy nghiêm. “Tại hạ Tiêu Dục Kỳ, tham kiến hai vị đại nhân”. Trong những người này Tiêu Dục Kỳ bối phận nhỏ nhất, y rất khiêm tốn mà quì gối, hành một lễ. Cận Tương Du vẫn mỉm cười: “Tiêu huynh đệ khách khí”. Vị Tư tướng quân kia đối Tiêu Dục Kỳ gật đầu một cái, như trước không lên tiếng. Tiêu Chấn Hải bảo nhi tử đứng dậy, cùng ngồi ở kháng thượng. Cận Tương Du nói với Tiêu Chấn Hải: “Đại nhân, nếu Tiêu huynh đệ đã có ý định tòng quân, ngài định an bài cho y chức vị gì đây?” “Ân…” Tiêu Chấn Hải trầm ngâm, vẫn chưa quyết định, lúc này, Cận Tương Du chuyển hướng Tiêu Dục Kỳ hỏi: “Tiêu huynh đệ, ngươi trước kia có tập võ không?” “Hồi đại nhân, ta từ nhỏ đã theo phụ thân luyện tập võ thuật”. “Xem dáng vẻ Tiêu huynh đệ, võ nghệ nhất định tương đối tinh thông đi?” “Không dám nhận”. “Ha ha… Ngươi không cần khiêm tốn, vậy còn không dễ lo liệu?” Cận Tương Du phe phẩy quạt nói: “Không bằng để ngươi đảm nhiệm đô úy đi”. Đô úy đối với tân binh mà nói là cấp bậc khá cao, Tiêu Dục Kỳ cảm thấy không thích hợp, bất quá phụ thân y càng nhanh hơn mà mở miệng: “Không được, vạn sự đều phải làm từ đầu, Dục Kỳ công tích gì cũng không có, sao có thể đảm đương trọng trách như thế?” Tiêu Chấn Hải từ trước đến nay chí công vô tư, yêu cầu đối với nhi tử lại càng nghiêm khắc hơn người khác một bậc, Cận Tương Du biết mạo phạm cấm kỵ của ông, liên thanh nói “Tiểu nhân biết tội”. “Dục Kỳ, vi phụ hy vọng ngươi có thể bắt đầu từ thấp”. Tiêu Chấn Hải ý vị thâm trường nói. “Hài nhi ghi nhớ phụ mệnh”. Tiêu Dục Kỳ đối với an bài của phụ thân đương nhiên không có dị ý. “Tốt lắm”. Tiêu Chấn Hải gật đầu: “Bất quá ngươi ít nhiều có chút võ công căn bản, đại khái cũng không cần cùng huấn luyện với binh nhất sơ đẳng… Phân phối ngươi đến nơi nào tốt hơn đây?” Thấy ông vẫn là chủ ý bất định, Cận Tương Du hiến kế: “Đại nhân, để Tiêu huynh đệ cùng binh lính tỷ thí một chút, rồi quyết định phân phối như thế nào, ngươi cảm thấy sao?” “Biện pháp này hay”. Tiêu Chấn Hải vỗ đùi một cái: “Như vậy vừa có thể kiểm tra thực lực Dục Kỳ, lại có thể phục chúng, nhất cử lưỡng tiện a”. Ông hưng phấn nói: “Không bằng hiện tại bắt đầu”. “A?” Tiêu Dục Kỳ ngẩn ra, không thể tưởng được vừa mới vào doanh trại đã luận võ. Cận Tương Du tương đối sát ngôn quan sắc (2), hắn thực vì Tiêu Dục Kỳ suy nghĩ nói: (2) đoán ý qua lời nói và sắc mặt “Đại nhân, Tiêu huynh đệ đi đường vất vả, ngài để y nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại tỷ thí đi”. “Nói cũng phải…” Tiêu Chấn Hải cười cười, cũng hiểu được mình quá mức cấp bách: “Dục Kỳ, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, sáng mai lại đến gặp ta”. “Vâng. Ta cáo lui”. Cận Tương Du cùng Tiêu Dục Kỳ ra khỏi trướng, đi an bài nơi ở cho y. Nói là sẽ không chiếu cố đặc biệt, bất quá đãi ngộ của Tiêu Dục Kỳ khó tránh khỏi phải tốt hơn binh lính bình thường một chút, y không cần cùng những người khác chen chúc ngủ chung một chỗ, mà có thể có được một gian trướng mạc nhỏ độc lập. Ban đêm, bên trong quân doanh một mảnh trang nghiêm cùng an tĩnh. Tiêu Dục Kỳ nằm trên chiếc giường cứng ngắc, ngắm nghía ngọc bội Lôi Thế Hiên tặng y. Cho dù là trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy ánh sáng long lanh trong suốt của ngọc thạch, Đầu ngón tay Tiêu Dục Kỳ vuốt ve hoa văn trên mặt, cảm giác được chữ ‘Hiên’ ở dưới ngón tay. Không biết điện hạ hiện tại đang làm cái gì… Y lấy ngọc bội tưởng tượng thành người kia, đưa tới bên môi hôn một cái. Y đem ngọc thạch cất lại trong ngực lần nữa, trở mình, nhắm mắt ngủ yên. Lúc tờ mờ sáng, người trong quân doanh đã bắt đầu hoạt động. Tiêu Dục Kỳ cả một đêm đều ngủ cực không an ổn, thanh âm bên ngoài rất nhanh đã đánh thức y. Y mắt còn ngái ngủ lờ đờ đứng dậy, đến bên ngoài cùng binh lính khác múc nước rửa mặt chải đầu, Tiêu Thắng bồi bạn Tiêu Dục Kỳ bây giờ được phân phối đến bộ phận hậu cần, bởi vậy Tiêu Dục Kỳ hết thảy ăn, mặc, ở, đi lại đều phải dựa vào chính mình. Rửa mặt chải đầu xong, Tiêu Dục Kỳ vào trong thảo bằng (lán cỏ) dùng thiện, binh lính ngồi cùng bàn với y đều không biết được y chính là nhi tử của Đại tướng quân bọn họ, chỉ xem y là tiểu binh mới tới. Sau khi tảo thiện kết thúc, nghiễm tràng bên kia truyền đến từng hồi trống, các binh lính bỏ lại công việc trên tay, chỉnh tề có thứ tự chạy qua tập hợp, Tiêu Dục Kỳ không rõ nội tình, đành phải đi theo hàng ngũ bọn họ. Không đầy nửa khắc, ngoại trừ lính thường trực ra, binh tướng toàn doanh đều đã tụ tập tới nghiễm tràng. Tiêu Dục Kỳ đứng ở đội ngũ sau, y nheo mắt nhìn về trên đài tư lệnh phía trước, mấy tướng quân mặc khôi giáp uy vũ bức nhân đứng thẳng trên đó, vị ở giữa kia chính là Tiêu Chấn Hải. Hiện trường im ắng, mọi người bình tức ngưng thần cùng đợi. Một thân thanh y Cận Tương Du cười dài đi lên đài, hắn thanh cổ họng một chút, cao giọng nói: “Chư vị, bởi vì gần đây bản doanh mới vào vài vị thành viên, trong đó không thiếu thanh niên tài tuấn, để công bằng an bài chức vụ, các vị tướng quân quyết định cử hành một đại hội luận võ, tất cả binh lính dưới tam cấp đều có thể tham gia — ” Binh lính bên dưới nghe xong không ai không vui mừng nhảy nhót, nghĩ thầm cơ hội biểu hiện rốt cuộc tới rồi. Tiêu Dục Kỳ lại có chút hoảng hốt, y vốn tưởng rằng phụ thân nói phải luận võ chính là riêng tư tìm người cùng y đọ sức, không thể tưởng được lại là loại trận đấu lớn như vậy. Binh lính có ý định tham gia thi đấu đến chỗ đăng ký báo danh, rút số thứ tự, sau đó tập trung ở bên sân. Trên đài, các tướng quân ngồi ghế dựa mà đám thị tòng đưa đến, hưng trí hiên ngang chờ đợi luận võ bắt đầu. Giữa sân đấu được phân chia thành bảy khu vực thi đấu nhỏ, trận đấu chọn dùng đơn tuần hoàn chế (3), sau khi các tuyển thủ vào sân, trọng tài ra hiệu một tiếng, thi đấu bắt đầu — (3) chế độ thi đấu mà mỗi người đơn thân độc mã lần lượt đấu với tất cả những người khác, ai thắng hết thì đoạt giải vô địch. Tiêu Dục Kỳ quả nhiên không làm cho phụ thân thất vọng, y một đường quá quan khảm tương (4), khí thế như hồng thuỷ thẳng vào trận chung kết, bắt đầu trận đấu võ cuối cùng. (4) qua ải chém tướng, ở đây ý là khí thế như chẻ tre, không ai ngăn cản nổi. Mọi người không biết thân phận y đều nghị luận sôi nổi, hỏi thăm nhau lai lịch của y. Đối thủ cuối cùng của Tiêu Dục Kỳ là một tiểu tử cao cao gầy gầy, trọng tài ra lệnh một tiếng, họ đồng thời triển khai tiến công. Sau vài hiệp so chiêu vẫn là bất phân thắng bại, chỉ thấy thân ảnh nhanh nhẹn của họ nhảy nhót trên sân, quyền cước tề phi lý lý cách cách, bên ngoài sân mọi người hưng phấn mà vì họ hò hét trợ uy. Tiêu Chấn Hải nhìn một vòng, thấy nhi tử mình vẫn là chiếm không được ưu thế, không khỏi cũng khẩn trương lên. Hai người thế lực ngang nhau, càng đấu càng khó phân giải, đối thủ sử xuất một trận xà chưởng không theo quy tắc gì cả, Tiêu Dục Kỳ suýt nữa bị gã đánh trúng. Y một bên né tránh một bên lãnh tĩnh so sánh ưu khuyết điểm của hai người, động tác đối thủ nhanh mà tàn nhẫn, nhưng lực độ lại có chút bạc nhược, về tốc độ mình thua kém gã, thế nhưng quyền pháp cùng mã bộ đều vững chắc hơn gã. Sau khi quyết định chủ ý, Tiêu Dục Kỳ đột nhiên đình trụ thân hình, đối thủ thấy thời cơ không thể bỏ lỡ, không suy xét nhiều liền dốc sức công kích. Gã hướng hạ phúc Tiêu Dục Kỳ đánh ra một quyền, Tiêu Dục Kỳ lại không tránh ra, kiên quyết ăn một quyền này. Khán giả xôn xao, trên đài Tiêu Chấn Hải thấy nhi tử trúng quyền, lại thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, nhưng trên sân sắc mặt Tiêu Dục Kỳ cũng không có biến hóa. Nguyên lai y đem chân khí ngưng tụ ở bụng, khiến cơ thể trở nên cứng rắn, một quyền kia đánh tới cư nhiên không chút gây thương tổn cho y, đối thủ còn chưa từ trong khoái trá chính mình đắc thủ mà phản ứng lại, Tiêu Dục Kỳ bỗng nhiên nhắm ngay đầu gã bổ ra một chưởng — “A!” Đối phương một trận mắt nổ đom đóm, dưới chân lảo đảo, Tiêu Dục Kỳ nhân cơ hội phi xuất một cước, đưa gã đá ra ngoài mấy thước. “Hay!” Tiêu Chấn Hải vì màn phản kích xuất sắc của nhi tử phấn khích lớn tiếng hoan hô, mọi người cũng liên thanh trầm trồ khen ngợi. Người thanh niên kia té trên mặt đất còn chưa kịp bò lên, nắm đấm Tiêu Dục Kỳ đã để ở trên trán gã. Thắng bại đã phân. Trọng tài lớn tiếng tuyên bố — “Người thắng, Tiêu Dục Kỳ!” Đoàn người đều hoan hô vỗ tay, Tiêu Chấn Hải cũng vì nhi tử biểu hiện tự hào không thôi. Sau trận đấu, binh lính biểu hiện xuất sắc tập trung đến trước đài nghe theo bố trí, rất nhiều sơ đẳng binh đều được thăng cấp. Cuối cùng, đến phiên tổng quán quân Tiêu Dục Kỳ. Cận Tương Du nhìn nhìn vẻ mặt hàm súc của Tiêu Dục Kỳ, hắn cười hỏi Tiêu Chấn Hải: “Tiêu huynh đệ công phu rất cao, tướng quân có thể đem trọng trách giao cho y chứ?” “Ân”. Tiêu Chấn Hải cũng mỉm cười gật đầu. “Được rồi, để Tiêu huynh đảm nhiệm tiên phong”. Cận Tương Du nhìn trên danh sách: “Ân… Phân đi đội nào tốt hơn đây?” “Cận đại nhân, cứ để y vào đội của ta”. Bỗng nhiên một đạo thanh âm trong trẻo truyền đến, mọi người quay đầu lại— Chú thích: (1) kháng: giường đất giường lò (của người phương bắc Trung Quốc, về phương bắc khí hậu rét lắm, phải xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa cho ấm mà ngủ gọi là kháng), QT.  Một cảnh trong Hồng Lâu Mộng, Vưu Tam tỷ đang ngồi ở kháng thượng.