Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 32




Băng Tuyết vẫn thức dậy sớm như mọi ngày. Hôm nay cô cũng vào bếp để làm bữa sáng cho mọi người. Nhưng hôm nay, cô không cần phải đi gọi từng người trong bang dậy mà mọi người đã tự thức dậy và đi làm vệ sinh cá nhân. Băng Tuyết làm bữa sáng xong liền bê ra đặt lên các bàn, cô cũng cầm lấy bàn của mình ra 1 bàn trong góc và chờ mọi người lên. Sau khi điểm danh hết mọi người, mọi người trong bang cùng nhau ngồi ăn sáng. Băng Tuyết ăn xong liền đứng lên rửa đĩa của mình rồi cất đi. Băng Tuyết cho mọi người hoạt động bình thường. 8 giờ, cánh cửa quán bar được mở ra, mọi người vội vàng cầm lấy vũ khí chắc trong tay và sẵn sàng chiến đấu. 1 người cứ thản nhiên bước vào trước sự phòng bị của nhiều mọi người trong bang.

- Cậu đến đúng giờ nhỉ? Hữu Trí? - Băng Tuyết đứng lên lại gần Hữu Trí.

- Tôi không muốn đến muôn. Giờ bắt đầu thôi! - Hữu Trí dừng lại trước mặt Băng Tuyết.

- Đây là Hữu Trí. Cậu ta sẽ giúp chúng ta luyện tập nên mong mọi người hợp tác với cậu ta. - Băng Tuyết giới thiệu.

Mọi người trong bang thấy cậu ta là người mà Băng Tuyết có quen biết liền cất vũ khí đi. Băng Tuyết gọi mọi người trong bang xuống phòng tập luyện. Mọi ngườt đều đi xuống, mọi người đều được hướng dẫn và tập luyện để nâng cao trình độ chiến đấu. Nhưng chưa bao lâu, 1 người con trai đã xin đi lên trên, người con trai đó tên là Nam Phương. Băng Tuyết không yên tâm khi để cậu ấy đi 1 mình nên quyết định lén đi theo ngay phía sau, cậu ta không hề biết Băng Tuyết đi ngay phía sau. Băng Tuyết cứ đi theo sau, cậu ta đi lên, vào trong bếp và lấy 1 ly nước ra uống. Bỗng, cũng như hôm qua, 1 người xuất hiện trước mặt cậu ta, chính là tên Nam Phong đó, cũng có 1 cuộc đối thoại ngắn diễn ra, cậu ta cũng lao vào hắn và hắn tránh hết được các đòn. Nhanh chóng, Nam Phương bị hạ và cậu văng ra xa, hắn lần nãy cũng dùng con dao, nhắm thẳng vào tim mà lao tới. Không 1 tiếng động vang lên, không có máu chảy ra, không có tiếng ngã xuống và Băng Tuyết còn chưa kịp chạy tới chỗ của cậu ta. Cô nhìn chằm chằm vào người đang đỡ cho Nam Phương đang run sợ ngồi dưới đất.

- Không sao chứ? Hữu Trí! - Băng Tuyết đứng lên lại gần Hữu Trí.

- Tôi ổn. Cô nên đưa cậu ta đi. - Hữu Trí nói, luôn nhìn hắn để đề phòng người trước mặt.

- Liệu có... - Băng Tuyết ngập ngừng.

- Ổn mà! Đi nhanh lên! - Hữu Trí ngắt lời Băng Tuyết.

Băng Tuyết đưa người đang run rẩy ngồi dưới sàn kia nhanh chóng rời khỏi đó. Trong căn phòng chỉ còn Hữu Trí và Nam Phong.

- Ngươi còn sống sao? Mạng lớn quá nhỉ, Hữu Trí? - Nam Phong nhếch mép nhìn Hữu Trí.

- Ta phải sống để báo thù nữa chứ. - Hữu Trí nhìn Nam Phong bằng ánh mắt đầy lửa hận.

- Nhưng trước đó ta sẽ kết liễu ngươi. - Nam Phong lao vào Hữu Trí.

Hai người đánh nhau, cả hai đều bất phân thắng bại vì cả hai đều thuộc dòng thuần. Ở 1 chỗ gần đó, Băng Tuyết đang nấp gần đó để xem tình hình. Còn dưới phòng tập, chưa ai phát hiện ra sự vắng mặt của 3 người kể cả tụi nó. Băng Tuyết ngồi nấp ở đó khá lâu, hai người cứ đánh qua đánh lại, không ai bị thương cả, trên người cả hai đều chẳng có 1 tí vết thương nào cả. Căn phòng bếp ngày càng bừa bộn, mọi thứ đều bị đổ vỡ và nó ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Hai người cứ lao vào đánh nhau, Băng Tuyết thì chẳng thế nào can ngăn được hai người đang đánh nhau thế kia. Bỗng, 1 người con gái xuất hiện, hai người con trai đang hùng hổ đánh nhau thì bị cô gái ấy ngăn cản 1 cách ngoạn mục. Băng Tuyết cũng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô gái này.

- Muốn chém muốn giết thì đợi 3 ngày nữa. Tôi không muốn người khác bị thương. - người con gái đó đứng giữa hai người.

- Có ai ở đây đâu mà cô lo quá vậy? - Nam Phong tiến lại gần.

- Băng Tuyết! Tao nghĩ mày rời khỏi được rồi đó. - người con gái đó nói - Và anh cách xa tôi ra, Nam Phong.

- Cô nóng thế! Cô có phải Thiên Băng không đấy? - Nam Phong lùi lại 1 bước.

- Anh im miệng đi! Và anh rời khỏi đây giùm. - Thiên Băng nói rồi đi thẳng.

- Được thôi! 3 ngày sau gặp lại. - Nam Phong nói rồi biến mất.

Sau khi Thiên Băng đi thì Nam Phong cũng đi mất, còn Hữu Trí thì cũng nhanh chóng đi xuống dưới phòng tập luyện. Băng Tuyết thì sau khi trấn an được Nam Phương thì cô cũng cùng cậu ta đi xuống dưới phòng tập. Thiên Băng bước xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người trong bang vì cô đã lâu rồi không xuất hiện. Thiên Băng đặt cái túi mà cô cầm từ nãy giờ xuống, mở ra.

- Trên mỗi vũ khí đều có ghi tên, tự lấy đi. - Thiên Băng lùi lại vài bước để mọi người có thể lấy- Lệ Xuân! Băng Hạ! Tụi mày nhận được vũ khí mới chưa?

- Chưa. - cả hai đồng thanh.

- Chết! Tao quên để tao đi lấy. - Băng Tuyết đứng ngay đấy vội vàng đi lên phòng ngủ.

1 lúc sau, Băng Tuyết trở lại với trên tay có hai bao. Băng Tuyết đưa cho mỗi người 1 bao. Cả hai cùng mở ra, của Lệ Xuân là những con dao bạc được xếp ngay ngắn, còn của Băng Hạ là những cái cung tên bạc được sắp xếp gọn gàng. Lệ Xuân cầm lên 1 con dao và phi thử vào tấm bia tập bắn, con dao được ghim đúng tâm tấm bia, nhưng chưa đầy 1 phút, con dao đã tan ra và không nhìn thấy nó ở đó nữa. Lệ Xuân ngạc nhiên khi nhìn thấy như vậy, Băng Hạ cũng rất ngạc nhiên và chạy lại kiểm tra. Đúng như tụi nó nhìn thấy, trên tấm bia không có gì ngoài 1 vết thủng trên tấm bia, Băng Hạ tìm mãi cũng chẳng thấy con dao bạc Lệ Xuân phóng ra đâu cả.

- Đừng tìm nữa. Nó biến mất rồi. - Thiên Băng nhìn Băng Hạ đang loay hoay tìm con dao.

- Sao biến mất được? - Băng Hạ đứng thẳng lên nhìn Thiên Băng.

- Nó là 1 loại dao 1 khi đã phóng ra thì chưa đầy 1 phút nó sẽ biến mất. - Thiên Băng nói.

- Ờ! - Băng Hạ tiến lại gần chỗ tụi nó đứng.

Sau khi mọi người nhận được vũ khí của mình, mọi người bắt đầu tập sử dụng nó. Lệ Xuân, Băng Hạ, Nhã Lệ, Băng Tuyết, Thiên Băng và Hữu Trí đã biết sử dụng hết rồi nên giúp những người khác tập luyện để làm quen với những vũ khí mới. Tất cả cùng nhau luyện tập, mọi người đều đã dần quen với những vũ khí mới. Đến trưa, Băng Tuyết đi mua đồ ăn như mọi khi nhưng lần này có Thiên Băng đi theo.

- Mày chưa nói à? - Thiên Băng nói.

- Chưa. - Băng Tuyết lắc đầu.

Cả hai không nói gì thêm. Đến quán cơm quen thuộc, Băng Tuyết bước vào trả tiền như mọi lần rồi lấy đồ ăn về như mọi lần. Đến bar, những người trong bang nhanh chóng đi ra và cầm theo thức ăn vào bên trong. Băng Tuyết lấy phần ăn của mình rồi đi vào bên trong 1 căn phòng cách âm. Thiên Băng và Hữu Trí nhanh chóng lấy phần ăn và đi theo Băng Tuyết, 3 người kia cũng tò mò đi theo phía sau. Thiên Băng và Hữu Trí bước vào trong căn phòng Hữu Trí vừa bước vào và đóng chặt cửa lại để bên ngoài không nghe thấy rồi lại gần 2 ghế trống để ngồi và đặt phần ăn của mình lên bàn.

- Cô không tính nói sao? - Hữu Trí lên tiếng trước.

- Tôi sợ mọi người không kịp thích ứng. - Băng Tuyết nói.

- Tao không nghĩ vậy đâu. - Thiên Băng chống cằm nhìn Băng Tuyết.

- Ờ! Vậy tí tao sẽ nói. - Băng Tuyết gất đầu.

- Nói sớm để mọi người có thể chuẩn bị. - Hữu Trí nói.

Cả 3 không nói gì thêm, cùng ăn bữa trưa trong yên lặng. Ăn xong, 3 người lần lượt đi ra ngoài và mang đi rửa chén. Vừa bước vào trong nhà bếp, cả 3 mới sực nhớ sáng nay đánh nhau mà chưa kịp dọn và bây giờ, 1 bãi chiến trường xuất hiện trước mắt, những người trong bang đang cùng nhau dọn chúng dù họ chẳng biết có chuyện gì xảy ra. 3 người cũng vội vàng cùng những người khác dọn dẹp bãi chiến trường đó. Vì có nhiều người cùng nhau làm nên chẳng mấy chốc căn phòng trở nên sạch sẽ và nó trở nên giống như trước. Sau đó, mọi người lần lượt rửa sạch đĩa của mình. Tụi nó tập hợp mọi người vào trong căn phòng ngoài của bar và thông báo 3 ngày nữa họ sẽ phải chiến đấu. Ai trong bang cũng ngạc nhiên với thông báo đột ngột như thế này. Cũng vì thế mà mọi người được lệnh phải tăng cường luyện tập hơn nữa để chuẩn bị cho cuộc chiến đấu nói đúng ra chẳng cân sức chút nào. Mọi người đều không biết chứ còn Thiên Băng và Hữu Trí thì rất rõ điều đó, Nam Phong rất mạnh, cực kì mạnh là đằng khác, lúc sáng, hắn chưa dùng hết 1 nửa sức mạnh đã có thể làm căn phòng bếp trở nên như thế. Cũng vì thế, mà cần phải mọi người phải bảo vệ chìa khóa và chiếc hộp Pandora càng xa hắn càng tốt, tốt nhất là hắn không được giữ nó vì mọi chuyện chắc chắn sẽ trở nên rất tồi tệ nếu tên đó có được chiếc hộp. Sau khi giờ nghỉ trưa, mọi người bị bắt ép tiếp tục tập luyện còn Băng Tuyết thì xin nghỉ để điều chế thuốc. Mọi người trong bang được nghỉ ngơi thoải mái trong vòng 30 phút vì Hữu Trí cần phải bố trí thêm 1 ít máy móc trong phòng tập luyện.

- Xong rồi! Xuống đi! - Hữu Trí bước tới cửa nói lớn.

Mọi người nhanh chóng di chuyển xuống dưới phòng tập luyện. Mọi người đều ngỡ ngàng khi thấy trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Hữu Trí đã có thể bố trí được rất nhiều máy móc. Theo như Hữu Trí nói thì đây đều là thiết bị sử dụng để mọi người chiến đấu thử trong vòng 15 phút, lực chiến sẽ được thiết bị của cậu ấy nâng dần lên. Sau khi giới thiệu sơ qua, Thiên Băng chia mọi người trong bang thành từng nhóm lần lượt chiến đấu để thử độ ăn ý và những người khác đứng ở ngoài quan sát những người đó chiến đấu vì Hữu Trí đã tạo ra 1 tấm lưới trong suốt để bảo vệ mọi người khỏi các đòn tấn công của những người bên trong. Theo phân chia, mọi người lần lượt vào trong chiến đấu.

Chỗ Băng Tuyết.

Băng Tuyết trở về căn nhà quen thuộc của mình, Băng Tuyết dừng xe lại trước cửa sau đó dắt xe vào trong. Cô vào trong nhà, đi xuống phòng nghiên cứu và lại gần tủ đựng những chất còn dư mà tối qua cô lấy được ra điều chế.

Quay trở lại bar.

Tụi nó vẫn đứng bên ngoài và cập nhật lực chiến và phòng thủ của từng người bước vào trong phòng chiến đấu thử. Theo những thứ tụi nó cập nhập thì có thể giúp mọi người tập có thể hiệu quả hơn. Thiên Băng và Hữu Trí ghi lại những gì máy phân tích đưa ra thông tin vủa từng thành viên sau khi nhóm đó vượt qua thử thách. 3 người kia thì quan sát cách chiến đấu của từng người, tìm ra ưu điểm và khuyết điểm để dễ dàng luyện tập. Sau khi tất cả đều đã vượt qua thử thách, 5 người cầm những tờ giấy, cùng nhau vào 1 căn phòng trống để bàn bạc kế hoạch để chuẩn bị cho cuộc chiến. Mọi thứ đều được 5 người chuẩn bị 1 cách chặt chẽ, cách giúp mọi người mọi người luyện đều đã được phân chia rõ ràng. 5 người đi ra khỏi phòng và tập hợp mọi người trong bang xuống phòng luyện tập. Mọi người được 5 người chia thành 5 nhóm khác nhau, 5 người chia nhau mỗi người huấn luyện 1 nhóm đã định trước. Mỗi nhóm được tụi nó dẫn ra những khu riêng theo phân định từ trước để luyện tập tùy theo những gì tụi nó thu nhận được từ những thông tin phân tích.

Chỗ Băng Hạ.

Nhóm của Băng Hạ là những người thuộc diện chiến xa và phòng thủ tốt. Hiện Băng Hạ đang cho từng người ra đấu thử với cô để cô xem cách phòng thủ của mọi người để phát huy chúng. Vì là chiến xa nên cô cần giúp mọi người phát triển được tài thiện xạ của từng người. Tuy là phòng thủ tốt nhưng hầu hết đều bị cô hạ nhanh chóng vì lực chiến thấp, chưa phát huy hết tài thiện xạ của 1 xạ thủ.

Chỗ Nhã Lệ.

Nhóm của Nhã Lệ là những người cận chiến, lực chiến cao. Những người này tuy lực chiến cao nhưng phòng thủ không tốt nên cô phải dần dần giúp những người đó có thể phòng thủ tốt. Cô muốn cân bằng cả lực chiến và phòng thủ vì cận chiến không chỉ cần trình độ chiến đấu cao mà còn cần đến phòng thủ để tránh những vết thương không đáng có.

Chỗ của Lệ Xuân.

Nhóm của Lệ Xuân là những xạ thủ, lực chiến cao. Những người này là xạ thụ tầm xa nhưng thủ quá yếu, tuy nhiên lợi thế của họ có là tầm xa nên phải phát huy hết mọi kĩ năng của 1 xạ thủ để có thể tránh những đòn tấn công dù xa hay gần. Lệ Xuân còn dạy thêm cho họ cách dùng dao vì đa số đều dùng súng, dùng dao thì có thể đánh cả xa, cả gần nên cũng cần biết chút ít để có thể phòng thủ tốt.

Chỗ của Hữu Trí.

Nhóm của Hữu Trí là những cận chiến, phòng thủ tốt. Hiện cậu phải giúp họ nâng cao lực chiến vì họ đã quá phòng thủ, tuy không bị thương nhưng nếu không đánh được đối thủ thì cũng chưa chắc đã thắng. Cậu luyện tập cho mọi người bằng cách cho từng người chiến đấu để giúp họ nâng lực chiến lên vì cậu cũng cũng có kĩ năng cận chiến.

Chỗ của Thiên Băng.

Nhóm của Thiên Băng là những người còn lại, họ không có ưu điểm gì hết. Nói đúng hơn bọn họ đều là những tân binh nên khả năng chiến đấu và phòng thủ đều thấp, trong đó những người chiến xa và cận chiến đều có đủ. Bây giờ, Thiên Băng phải hướng dẫn lại từ đầu cho những người đó.

Cả 5 người đều là những người hướng dẫn giỏi cùng với sự nỗ lực của mỗi người nên mọi người nhanh chóng nâng sức mạnh lên. Tuy tiến triển như thế là khá tốt nhưng để có thể chiến thắng cuộc chiến này cần sự nỗ lực hơn nữa của mỗi người.

7 giờ tối, trong phòng tập.

Mọi người trong phòng tập tất cả đều đã rất mệt, mồ hôi tuôn ra như tắm. Nhưng trái với mọi người trong bang, tụi nó vẫn còn sức để chiến đấu mấy trận nữa, trên mặt cũng ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn không thấy sự mệt mỏi. Cũng đúng thôi, mỗi người trong tụi nó đều đã phải trải qua quá trình luyện tạp còn khốc liệt hơn nhiều ở tổ chức để có được sức mạnh như ngày hôm nay. Cuộc tập luyện kết thúc khi thấy Băng Tuyết đang đứng trước cửa và Băng Tuyết lên tiếng bắt buộc tụi nó phải cho mọi người nghỉ ngơi. Tụi nó dừng tay lại và nhìn lên đồng hồ. 7 giờ 3 phút. Trong tụi nó không ai nghĩ rằng đã muộn như vậy nên nhanh chóng hối thúc mọi người mau đi tắm rửa, thay đồ để còn lên ăn cơm. Khi Băng Tuyết đi về, cô đã ghé qua quán cơm thường ngày để mua bữa tối cho mọi người rồi nên mọi người sau khi tắm có thể ăn cơm ngay. Còn Hữu Trí, sau khi cuộc luyện tập kết thúc liền nhanh chóng trở về nhà mà không nói một lời nào. Sau khi ăn cơm xong, mọi người trong bang vẫn hoạt động như bình thường nhưng có lẽ hôm nay mọi người đã tập luyện khá nhiều nên thời gian đi ngủ của mọi người sớm hơn thường ngày. Đợi mọi người đi ngủ hết, Băng Tuyết đi kiểm tra các cửa, xem chúng đã được khóa chặt chưa. Sau khi chắc chắn mọi thứ, Băng Tuyết đi xuống phòng bí mật. Vừa bước xuống liền thấy 4 người đã ngồi làm việc ở bàn giữa căn phòng.

- Chiếc hộp ổn chứ? - Thiên Băng nhìn Băng Tuyết.

- Ổn! Ít nhất là hiện giờ nó vẫn ổn. - Băng Tuyết ngồi xuống cạnh Băng Hạ.

- Tụi tao bảo vệ mà sao không ổn. - Băng Hạ nói.

- Tao lại mong ngược lại. - Thiên Băng thì thầm.

- Hả? Nói to lên cho tụi tao nghe với chứ? - Lệ Xuân ghé tai sát Thiên Băng.

- Không có gì. - Thiên Băng nói, đồng thời đẩy mặt Lệ Xuân ra.

- Tụi tao sẽ bảo vệ tốt nó mà. Yên tâm! - Nhã Lệ cười nói.

Tụi nó ngồi nói chuyện vui vẻ, tụi nó đang cố gắng tạo không khí vui vẻ thay vì không khí ảm đạm lo cho cuộc chiến. Đến tối muốn, tụi nó mới đi ngủ.

Note: Em xin lỗi vì chương này em viết ngắn hơn mấy chương trước vì chương này khá ít ý tưởng. Mong mấy chế nhận xét cho em ý kiến để em rút kinh nghiệm.