Ngự Trị Vạn Giới

Chương 94-96




94: Nhẹ Nhàng Diệt Sát.


Là một lão quái vật đã trải qua cả ngàn năm sinh sống tại tu luyện giới, đã từng gặp và biết đến rất nhiều nhân vật tới từ mọi loại cấp bậc.

Cũng là kẻ đã từng đứng ở trên đỉnh mà thống ngự một phương ở tu luyện giới, nắm trong tay quyền sinh sát mà quyết định vận mệnh của mỗi một sinh linh, mỗi một cá thể.

Trần Phàm khi đó đã có thể xem là một vị hoàng đế thực thụ tại Bắc Vực, hắn đứng ở đỉnh cao mà chấp chưởng hết thảy khiến cho hàng vạn vạn sinh linh cúi đầu thần phục.

Bọn chúng xem hắn như là một tồn tại vô cùng cao quý, quyền uy mà sinh ra một loại kính ngưỡng, sùng bái và khát vọng một ngày nào đó mình cũng sẽ có thể giống như vậy.

Ấy vậy mà sau khi trọng sinh về lại thế giới này, một lần nữa hít thở và tồn tại ở trên Trái Đất.

Trần Phàm khi này dù thực lực ban đầu đã mất hết không còn lại chút nào, thân phận của hắn khi này cũng đã không còn cao quý và quyền uy như trước đó.

Hắn bây giờ chỉ là một cái điểu ti, một cái phá gia chi tử đúng nghĩa trong mắt người đời và gia đình.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôn nghiêm và tính tình đã được rèn đúc, ma luyện sau cả hơn nghìn năm tại tu luyện giới.

Trần Phàm đã phải nỗ lực từng bước, từng bước một mà trải qua không biết bao nhiêu là thời khắc sống còn để có thể đứng trên đỉnh vinh quang.

Dành được những gì mà người đời cho là cao quý nhất, trở thành một tồn tại đỉnh cao trong mắt bọn họ.

Thế nhưng ngay tại thời khắc này, Bắc Vực Chân Nhân - Trần Phàm hắn đang bị một cái phàm phu tục tử, một cái phú nhị đại sống trong xa hoa, không biết mùi đời thế nào khinh thường ra mặt.

Trong khi đó hắn đã hạ thấp thân phận xuống thấp hết mức và cũng đưa ra điều kiện là sẽ báo đáp nếu đối phương đồng ý giao ra Triệu Huy.

Nhưng rốt cuộc thì sao, Trần Phàm hắn nhận lại được tận cùng của sự khinh bỉ tới từ phía đối phương.

Nhân cách của hắn bị đem ra so sánh với một con chó ngoài đường, với cái kia cẩu vật Triệu Huy và quan trọng nhất là hắn còn không bằng chúng nó…

Trần Phàm nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đã trở lên hung dữ trông thấy mà nhìn chằm chằm lấy Ninh Vương, kẻ đã khinh thường hắn.

“Hừ, bản chân nhân không đủ tư cách để bàn chuyện với ngươi sao? Để xem thứ gì đã mang tới cho ngươi tự tin đến như vậy?”.

“Ta thề hôm nay nếu như không giết ngươi thì Bắc Vực Chân Nhân ta chịu đến ngũ lôi oanh sát”.

Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bên trong hàm chứa sự phẫn nộ vì bị đối phương khinh thường mà phát ra thề độc.

Trần Phàm không chần chừ một chút nào mà lập tức 2 tay một lần nữa thi triển một loại bí pháp nào đó không xác định.

“Huyết Chú, Khai!”.

Hai tay thi triển ấn chú thành công, trước mặt Trần Phàm lập tức xuất huyện một cái huyết đồ với vô số những đường hoa văn kỳ lạ.

Nó dưới sự điều động của Trần Phàm mà nhanh chóng lao về phía Ninh Vương mà tiếp cận sau đó xâm nhập vào cơ thể hắn.

Thấy mọi thứ xảy ra là nằm trong sự tính toán, Trần Phàm trong lòng đắc trí vô cùng vì loại ấn chú hắn vừa mới thi triển là một loại công kích giết địch 1000 tự tổn 800.

Trần Phàm đã phải một lần nữa thiêu đốt tinh huyết thêm 20 năm, bây giờ cơ thể hắn đã già đi trông thấy mà biến thành một gã trung niên rồi.

Còn về tại sao Trần Phàm hắn lại ra tay ác liệt tới mức này thì có 3 lý do, thứ nhất là vì hắn không biết rõ thực lực của đối phương ra làm sao.

Hắn cần một điều gì đó chắc chắn nhất mà hắn có thể làm ngay lúc này mà một kích tất sát.

Thứ 2 đó chính là vì hắn thực lực bây giờ không đủ, cũng không còn lựa chọn nào khác nữa rồi…

Cuối cùng thì là vì kẻ này đã động tới tôn nghiêm và danh dự của một đại năng đã sống cả ngàn năm tại tu chân giới như hắn.

Mà ở nơi đó thì danh dự và tôn nghiêm là một thứ vô cùng trọng yếu ngay cả là đối với những người tu luyện ở tầng chót, chứ đừng nói tới một tồn tại đỉnh cao như hắn.

Đã hạ thấp mình xuống đến như vậy nhưng vẫn bị đối phương nhục mạ, khinh thường thì thử hỏi làm sao mà hắn nhẫn nhịn được…

Huyết Chú Trần Phàm thi triển đã xâm nhập vào trong cơ thể Ninh Vương, nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt cả.

Nhưng ở phía ngược lại thì giờ khắc này Trần Phàm đã có thể chắc chắn tới 90 phần trăm là Ninh Vương sẽ phải chết rồi.

“Ha ha, tiểu bối vô tri, mặc dù ta không biết ngươi là đang ở cấp bậc cảnh giới nào, nhưng một khi dính phải Huyết Chú của ta. Cho dù có là Hóa Kình Tông Sư vận chuyển chân khí hộ thể để phòng ngự thì cũng hấp hối vì trọng thương nhé”.



“Còn giờ thì chết đi, BẠO!”.

Mặc dù đắc chí vô cùng mà nói ra thành lời có chút nhiều nhưng ngay sau đó Trần Phàm cũng vô cùng quả quyết mà thêm một lần nữa kết ấn.

Hắn đã thề độc rằng nếu như hôm nay Ninh Vương không chết thì hắn sẽ là người phải chết.

Bạo một tiếng cuối cùng, theo sự điều động của Trần Phàm hắn, Huyết Chú bên trong cơ thể Ninh Vương…

Gì chứ?

Trần Phàm ngơ ngác, có chút không thể tin vào mắt mình vì những thứ đang diễn ra.

Tại sao Huyết Chú trong thân thể Ninh Vương nó không bạo phát ngay sau khi hắn kích hoạt?...

Hắn tiếp tục điều động lực lượng thử kích hoạt Huyết Chú thêm một lần nữa thì lập tức sững sờ…Hắn vậy mà mất đi sự liên kết đối với chính Huyết Chú mà mình tạo ra.

Tại sao lại có thể như vậy?

Trần Phàm thời khắc này cho dù có là Bắc Vực Chân Nhân đi chăng nữa thì không vì lý do gì tự dưng tổn hao 30 năm tuổi thọ cũng có chút điên cuồng.

Hắn khí thế cùng với uy nghiêm của một đại năng đã trải qua hơn một ngàn năm tại tu luyện giới khi này đã hoàn toàn biến mất.

Ánh măt Trần Phàm giờ đây là sự không thể tin được xen lẫn sự sợ hãi, ngờ vực đối với thiếu niên trẻ tuổi ở trước mắt.

Hắn nhìn Ninh Vương giống như nhìn thấy quái vật, mà trong tâm khảm vẫn chưa hiểu là vì lý do gì mình lại mất đi sự kết nối với Huyết Chú do chính bản thân tạo ra.

“Ng…Ngươi…ngươi ĐÃ LÀM GÌ VỚI HUYẾT CHÚ CỦA TA!”.

Trần Phàm như điên như dại mà gầm thét bởi vì Huyết Chú mà hắn sử dụng vẫn còn có một công năng nữa đó là cướp trở về một chút sinh mệnh lực. Hay nói cách khác là cướp trở về một phần tuổi thọ của người dính chiêu sau khi bị hạ sát bởi nó.

Cũng có nghĩa là không phải vô duyên vô cớ mà lựa chọn loại phương thức cực đoan giết địch 1000 tự tổn 800 này đối với Ninh Vương.

Nếu như có thể hạ sát đối phương bằng Huyết Chú mà cướp trở về một phần tuổi thọ, thì Trần Phàm không bị xem như là quá thiệt thòi khi buộc phải tìm cách giết Ninh Vương.

Nhưng giờ đây thì sao, mọi thứ hiện tại đều đã biến chuyển vượt quá ngoài tầm hiểu biết cũng như sự tính toán của Trần Phàm hắn a.

Còn đối với kẻ đang bị chất vấn là Ninh Vương thì cảm thấy đối phương vô cùng hài hước, hắn lúc này chỉ biết nhếch miệng cười khinh miệt đối với cái này Trần Phàm.

Ninh Vương liếc nhìn mà quan sát đối phương chuyển biến từ hòa nhã chuyển sang kiêu ngạo, tự tin rồi đến khoái trá, đắc ý. Để rồi cuối cùng chính là rơi vào tột cùng phẫn nộ cùng với điên dại đan xen lẫn sự sợ hãi, hắn đã hoàn toàn đánh mất những phong thái vốn có của mình.

Mặc dù Ninh Vương vốn cũng không muốn giải thích nhiều với người đã chết làm gì, nhưng cái này gọi Trần Phàm đã gây nên cho hắn một sự vui vẻ nhất định.

Hắn quyết định sẽ làm rõ cho Trần Phàm biết được toàn bộ trước khi biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.

“Hah, Huyết Chú? Ngươi đang cố gắng khiến bổn quân cảm thấy buồn cười sao? Tốt thôi ta sẽ cho ngươi chết một cách minh bạch mà không còn lưu luyến bất cứ điều gì”.

“Ngươi cần phải biết rằng, một gã nông dân bình thường muốn cưới được công chúa là điều vô cùng khó khăn. Muốn cùng nàng sinh ra người nối dõi mà dòng máu trong người bị pha trộn giữa một cái thường nhân bình thường với một cao quý hoàng thất lại là càng không thể”.

“Bởi vì những người trong hoàng thất sẽ không cho phép điều đó xảy ra, huống chi là Huyết Chú mà một con chó, con mèo như ngươi tạo ra lại muốn gây thương tổn cho bổn quân thì chẳng phải là điều phi lý hay sao?”.

Ninh Vương không chút nào kiêng nể hay rụt rè mà sẵn sàng gọi đối phương là con chó, con mèo lần thứ hai. Hoàn toàn không lưu cho Trần Phàm chút mặt mũi hay tôn nghiêm nào mà so sánh hắn với súc vật ngoài đường, đánh thẳng vào nội tâm đang hỗn loạn của hắn.

Ong~

Bị những lời nói cùng ví dụ vô cùng trực tiếp mà đánh thẳng vào tôn nghiêm cũng như sự tự tin và kiêu ngạo của bản thân.

Trần Phàm giờ khắc này cái đầu có chút choáng váng, nặng nề khi nghe được những gì đối phương giải thích.

Mọi thứ như vậy là đã quá rõ ràng rồi, hắn sau khi trọng sinh trở về Trái Đất này thực lực đều đã mất sạch toàn bộ. Chỉ còn sót lại ký ức cùng sự tự tin và niềm kiêu hãnh được tôi luyện qua tháng năm dài đằng đẵng tại tu chân giới.

Trần Phàm vốn là muốn sau khi trọng sinh thì sửa chữa và bù đắp lại những gì bản thân đã làm sai trong quá khứ. Cộng thêm việc xây dựng cho bản thân một căn cơ thật vững chắc để không một lần nữa thất bại dưới lôi kiếp giống như những gì đã xảy ra.

Hắn sai sao?

Không, Trần Phàm không sai, chỉ là mọi thứ diễn ra quá đột ngột và đây không phải dòng thời gian mà hắn vốn nên thuộc về.



Và những thứ vốn không thuộc về thế giới này thì nó chắc chắn sẽ bị đào thải, mà Trần Phàm muốn có thể tiếp tục tồn tại thì phải vượt qua rào cản mang tên nhân quả.

“Nhân” chính là việc hắn được trọng sinh mà có cơ hội làm lại tất cả, còn “quả” hắn phải nhận lấy chính là đối mặt với Ninh Vương tại thế giới này.

Và nếu như Trần Phàm có thể vượt qua được rào cản mang tên Ninh Vương thì hắn mới có tư cách tiếp tục được tồn tại.

Nhưng có vẻ như kết cục tốt đẹp này sẽ không xảy ra, trọng sinh trở về khiến cho một kẻ đã sống cả ngàn năm và đang đứng tại đỉnh cao của tu luyện không kịp thời thích ứng.

Hắn quên mất hiện tại mình mất đi thực lực, quên mất hiện tại mình là ai mà đã quá vội vàng trong việc báo thù. Cộng với việc tỏ ra vô cùng kiêu ngạo và nói ra những lời đe dọa khi đối diện với Ninh Vương đã khiến hắn đi sai đường.

Tự hỏi nếu như mà Trần Phàm khiêm tốn một chút, chấp nhận cúi đầu mà tạm thời buông bỏ thù hận.

Thì liệu trong tương lai, Trần Phàm một đại năng đỉnh cao đã trải qua hơn ngàn năm sinh sống tại tu luyện giới có thể trở thành đối thủ của Ninh Vương hay không a.

Gương mặt Trần Phàm giờ đây chỉ còn lại vẻ sợ hãi, sự kiêu ngạo và tự tin vốn có toát ra từ trong ánh mắt đã hoàn toàn tan biến.

Nguyên lai đối phương là một cái trên thân sở hữu huyết mạch cường đại a.

Trần Phàm hắn rốt cuộc minh bạch rồi, chỉ là tiếp theo sẽ phải làm sao bây giờ, hắn hiện tại trong đầu đã mất đi ý chí phản kháng.

Hắn hiện tại muốn mau chóng thoát khỏi nơi này mặc dù đối đầu với những kẻ nắm giữ huyết mạch cường đại như Ninh Vương.

Trần Phàm hắn có rất nhiều cách để diệt sát đối phương, nhưng hiện tại hắn chỉ là một cái điểu ti dựa vào bí pháp để trở thành Võ Sư thì lấy đâu ra thực lực a.

Chạy!

Trong đầu Trần Phàm giờ đây chỉ xuất hiện một ý nghĩ đó là chạy trốn khỏi nơi này, còn sống thì mới có thể tiếp tục báo thù.

Tôn nghiêm với danh dự là cái thá gì tầm này nữa, hắn chỉ là vừa mới trọng sinh a.

Trần Phàm còn chưa muốn chết ngay lúc này, hắn vẫn còn rất nhiều điều chưa làm và muốn làm, hắn phải lập tức rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Nhưng ý nghĩ chỉ trốn chạy chỉ vừa mới phát ra trong đầu thì Trần Phàm cảm thấy một thứ gì đó chứa đựng vô tận sát khí lao về phía mình.

Ninh Vương điều động lực lượng mà phẩy nhẹ bàn tay một cái, từ trong không gian xuất hiện một cái huyết sắc đao quang hình bán nguyện lấy tốc độ nhanh chóng bay đi.

Phanh~

Ầm!~

Cái kia huyết sắc đao quang hình bán nguyệt cứ như thế lao về phía cái cổ Trần Phàm mà xuyên qua, nó để lại trong không gian một tiếng cắt ngọt lịm.

Rồi tiếp tục bay đi giống như chưa từng va phải thứ gì cho đến khi tiếp cận bức tường cứng cáp ở phía cuối hành lang mà nổ ầm một tiếng.

Cho thấy sức công phá của một đòn vừa rồi từ trong tay Ninh Vương dù chỉ là tùy ý phát ra nhưng lực lượng ẩn chứa là cường đại đến cỡ nào.

Còn Trần Phàm khi này hai măt mắt không thể tin được nhìn về phía Ninh Vương, sau khi đối phương chỉ trong không đến một cái chớp mắt liền công kích về phía hắn.

Trần Phàm như bị chôn chân trước một đòn công kích vừa rồi, hắn chẳng kịp phản ứng bất kỳ điều gì ngay cả khi cái kia huyết sắc đao qua bay qua cổ hắn.

Và cứ như vậy, không mất quá lâu để Trần Phàm cảm giác được có điều gì đó sai sai, hắn cảm thấy cổ mình có chút mát lạnh mà khi nhìn xuống thì một vết cắt ngang nhỏ từ từ hiện ra.

Những tia máu cũng theo đó mà chầm chậm chảy xuống phía dưới, Trần Phàm vẫn có thể đưa hai tay lên sờ sờ chỗ vết cắt đó.

Hai mắt hắn khi này đã triệt triệt để để nguội lạnh, trên miệng hắn phát ra một nụ cười tự giễu nhưng không nói gì cả mà chỉ lẳng lặng đứng đó.

Cho tới khi hai tay bắt đầu dần mất đi cảm giác mà buông lỏng xuống, Trần Phàm hai chân như thoát lực mà quỳ rạp xuống mặt đất một cái.

Hắn hơi ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Vương một lần cuối cùng, rồi cái đầu như mất đi sự gắn kết đối với thân thể mà trượt ra rồi hoàn toàn rơi xuống nền đất.

Từ vị trí nhát cắt vô cùng ngọt lịm ấy, tinh huyết từ trong thân thể Trần Phàm như núi lửa phun trào mà mất kiểm soát b ắn ra bên ngoài.

Cảnh tượng mặc dù vô cùng khiếp hãi và ghê rợn nhưng nhìn từ một góc độ nào đó nó cũng mang theo một chút gì đó sự đẹp đẽ mà cái chết mang đến…

Bắc Vực Chân Nhân - Trần Phàm chết đến không thể chết hơn.


95: Nội Tâm Đố Kỵ.


Quan sát thân thể Trần Phàm đổ hoàn toàn xuống nền đất sau một lúc lâu tinh huyết mất kiểm soát mà trào ra tứ tung từ vị trí cái đầu bị cắt đứt.

Ngoại trừ Ninh Vương và thuộc hạ của hắn biểu cảm trên gương mặt chẳng hề có lấy một chút gợn sóng ra thì giờ đây. Toàn bộ những người còn lại có mặt ở dãy hành lang này đã ngồi bệt xuống đất hoàn toàn.

Tận cùng của sự ghê rợn và khiếp hãi đã mau chóng bao trùm mà đồng thời đè nén nên thân thể mỗi một cá nhân có mặt.

Ngay cả đám người Triệu Huy giờ đây cũng đã bị làm cho khiếp vía trước một màn vừa rồi tới từ Ninh Vương. Mặc dù đám người bọn chúng cũng không phải thuộc vào dạng tốt lành gì, người chết dưới tay những kẻ như bọn chúng là không hề ít.

Bất quá cho dù có là giết người đi chăng nữa thì bọn chúng cũng khó lòng mà ra tay một cách dứt khoát và lạnh lùng như vậy a.

Ấy vậy mà thiếu niên kia chỉ phẩy nhẹ bàn tay một cái, hoàn toàn không có một chút do dự nào cái đầu của Trần Phàm tên kia liền rơi khỏi cổ…

Phải biết Trần Phàm khi đó hắn thực lực cũng đã đạt tới Võ Sư trung kỳ rồi a.

Thế nhưng là cứ như vậy liền bị cỗ lực lượng tưởng chừng như nhỏ yếu tới từ một cái phẩy tay của Ninh Vương miểu sát.

Ngay cả một Võ Sư cũng chẳng sinh ra nổi một tia phản kháng, một sự tránh né nào, Trần Phàm hắn cứ như vậy liền bị đối phương diệt sát.

Đám người Triệu Huy khi này hai chân đã hoàn toàn run rẩy, cả thân thể bọn chúng như bị sự sợ hãi tới từ sâu tận trong tâm khảm làm cho đông cứng lại.

Cả cơ thể đám người bất lực vô cùng mà ngồi bệt dưới nền đất lạnh giá, ngay cả một tia ý nghĩ bỏ trốn cũng không thể sinh ra chứ đừng nói tới hoàn thủ.

Nhìn cái xác không đầu của Trần Phàm nằm đó một chút nhưng cũng không sinh ra quá nhiều phản ứng trên gương mặt, có chăng cũng chỉ là sự khinh thường đối với một thằng ngu không biết mình là ai mà thôi.

Ninh Vương khi này sự chú ý lại một lần nữa đổ dồn toàn bộ lên trên thân thể Triệu Huy vẫn đang nằm đó run rẩy.

Trên gương mặt vẫn không thể che giấu nội sự sợ hãi đối với một màn giết chóc vừa mới phát sinh.

Chứng kiến kẻ vừa mới tạo ra một màn giết chóc ghê rợn ấy lại một lần nữa đang tiến về phía mình.

Triệu Huy thân thể vô thức lùi về phía sau một chút dưới sự che chắn xung quanh của đám hộ vệ, trên miệng không ngừng lắp bắp, run rẩy quát lớn về phía Ninh Vương.

“Aaa…Mày…thứ…á..ác…ma…cút đi…đừng tới đây…mau cút…các ngươi…còn…còn không mau giết hắn đi…đừng để hắn tới đây”.

Thấy thế Ninh Vương khóe miệng không thể không khỏi phát ra một nụ cười nhạt, gương mặt viết đầy sự khinh thường đối với thứ cẩu vật đang nằm dưới đất kia.

Mặc dù kẻ này dựa vào gia thế, tiền tài cùng quyền lực mà thường xuyên làm ra những hành vi áp bức, nhục nhã với kẻ khác.

Bất quá đây là những thứ hắn sinh ra đã sở hữu, là những thứ mà thế giới này ban phát cho hắn ngay từ khi bắt đầu được sinh ra.

Hắn hoàn toàn có thể đi làm những gì mà bản thân mong muốn nhưng đổi lại là hậu quả một khi xảy đến thì hắn buộc phải chấp nhận.

Dù vậy so với cái kia cẩu vật Trần Phàm thì Triệu Huy cái này vẫn không đến mức đáng chết, cũng không nhất thiết là phải Ninh Vương hắn ra tay động thủ.

Chưa kể tới việc cái này Triệu Huy lại còn liên quan tới Triệu gia và từ những gì mà Ninh Vương nghe được bên trong chính miệng Triệu Huy phát ra.

Ninh Vương biết được rằng, cái này Triệu Huy thế nhưng không chỉ là con em Triệu gia bình thường, hắn vậy mà lại chính là nhi tử độc nhất của vị kia gia chủ đương nhiệm của Triệu Gia hiện tại.

Mà theo những thông tin đã được điều tra trước đó được thuộc hạ gửi về, Ninh Vương cũng biết được rằng gia chủ hiện tại của Triệu gia vậy mà lại là Triệu Hi Vũ.

Cái kia nữ nhân có khả năng vô cùng cao là mẹ ruột hắn, cũng chính là cái người đã bỏ rơi hắn tại trước cửa nhà Trần gia phu thê.



Điều này không khỏi khiến cho Ninh Vương hắn sinh ra sự hứng thú và tò mò đan xen lẫn một chút cảm xúc gì đó trống rỗng, khó tả tại thời điểm này.

Mặc dù hiện tại trong nội tâm Ninh Vương cũng đã không còn quá đặt nặng vấn đề này giống như thời điểm gặp mặt Huyền Chính Phong trước đó.

Bất quá hắn vẫn là thực sự muốn biết là tại vì sao?

Vì lý do gì Triệu Hi Vũ lại quyết định bỏ rơi hắn ngay từ khi có được những dòng ký ức đầu tiên trong đời. Vì lý do gì mà suốt 18 năm qua nàng không có lấy một lần từng thăm hỏi, hay để mắt tới cái này con rơi.

Huyền Chính Phong hắn cũng chẳng khác là bao, lời nói khi đó cũng chẳng khác nào con dao cứa vào tim một thiếu niên trẻ tuổi như hắn cả.

Bất quá hắn khi đó là không hề biết tới sự tồn tại của Ninh Vương và những lời nói đó cũng chỉ là để giữ gìn mặt mũi cho Huyền gia khi bị người lạ mặt quấy rối tại sự kiện quan trọng.

Và sau khi xác thực được rằng Ninh Vương thực sự chính là nhi tử thân sinh của mình, Huyền Chính Phong một chút cũng không hề do dự hay sợ hãi trước thực lực của Ninh Vương.

Mà lập tức chuyển nhượng lại 8 phần tài sản của mình lại cho nhi tử coi như là sự bù đắp của hắn đối với đứa con trai này. Hai phần sản nghiệp còn lại hắn để cho đứa con gái còn lại của mình cùng người vợ hiện tại là Huyền Thu Phương.

Mặc dù mối quan hệ giữa các cá nhân trong này có chút phức tạp, nhưng tổng số tài sản ấy cũng đã là 1 nửa gia nghiệp của Huyền gia.

Đã xem như là đối với cả hai người Ninh Vương và Thu Phương không hề thiệt thòi một chút nào. Chỉ là tài sản hay tiền tài cho dù có là bao nhiêu đi chăng nữa thì đối với Ninh Vương tại thời điểm này cũng là vật ngoài thân.

Cái thứ tình thương, thứ cảm xúc mà đáng lẽ ra một thiếu niên trong độ tuổi này giống như hắn nên có thì mãi mãi cũng chẳng thể bù đắp được…

Đó là đối với Huyền Chính Phong, còn về phần Triệu Hi Vũ thì Ninh Vương hắn tới bây giờ vẫn không biết là tại vì sao?

Tại sao nàng lại vứt bỏ hắn mà chẳng một lần thăm hỏi hay quan tâm đến cuộc sống của hắn, tương lai của hắn trong suốt 18 năm qua.

Thay vào đó hắn biết được Triệu Hi Vũ nữ nhân này nổi tiếng là một cái cực kỳ yêu thương và chiều chuộng nhi tử hiện tại của mình.

Và tên chết tiệt nhận được toàn bộ sự sủng ái đó tới từ nàng lại là cái này phế vật, cái này tạp chủng Triệu Huy cơ chứ?

Rốt cuộc là tại vì sao???

Ninh Vương trong lòng mặc dù có cố gắng muốn loại bỏ cái sự đố kỵ, ganh ghét và thèm khát những thứ mà hiện tại Triệu Huy đang nhận được như thế nào đi chăng nữa.

Hắn có một vẻ ngoài trưởng thành và khí chất tản mát ra từ trên thân là cao ngạo, điềm tĩnh đến thế nào đi chăng nữa.

Thì sâu bên trong nội tâm của hắn lúc này vẫn không thể kìm nén lại sự xúc động đó, Ninh Vương hắn chỉ mới 18 tuổi.

Hắn thực sự vẫn còn là một đứa trẻ dù có bao biện thế nào đi chăng nữa thì Ninh Vương hắn vẫn thèm khát. Vẫn muốn được nhận những gì mà vốn thuộc về chính mình ngay từ khi được sinh ra.

Việc có được hệ thống thần kỳ cùng với sự lãnh huyết, cao ngạo sinh ra từ thứ Virus và Vương Huyết đang tồn tại bên trong cơ thể.

Cho dù bề ngoài có rõ nét và khác biệt đối với những người bình thường ngoài kia đến mức nào đi chăng nữa thì nó vẫn không thể thay đổi được rằng.

Ngay từ bản chất, Ninh Vương đã là một đứa trẻ thiếu đi tình yêu thương và quan tâm của những người làm cha làm mẹ.

Việc hắn bên ngoài dù có lạnh lùng, kiêu ngạo hay lãnh huyết tới mức nào đi chăng nữa nhưng bên trong lại âm thầm ghen ghét và đố kỵ đối với Triệu Huy chẳng có gì sai cả.

Và có lẽ cũng là vì lý do này mà sự yêu thích và quan tâm của hắn dành cho các thục nữ, mỹ phụ lớn tuổi hơn mình a.

Mà để có thể thỏa mãn sự tò mò của bản thân, muốn mau chóng xác thực những gì mình đang muốn biết thì hắn chỉ việc bắt đầu khai thác từ tên Triệu Huy này…



Nói ra thì dài dòng chứ, mọi thứ mới chỉ vừa trôi qua giây lát sau quát lớn trong sự run rẩy của Triệu Huy.

Đám hộ vệ trước mặt hắn quan sát thấy đối phương chỉ đang nhìn về phía chính mình với ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ, nhưng không làm ra hành động gì.

Đồng thời bị lời nói của Triệu Huy làm cho từ bên trong sợ hãi mà tỉnh lại trước một màn vừa rồi của Ninh Vương.

Cả đám liếc mắt nhìn nhau sau đó thống nhất mà đưa ra quyết định tiên hạ thủ vi cường, quyết định trước tiên ra tay công kích đối phương lấy lợi thế.

Chỉ là đám này cắc ké cho dù có là tên thuộc hạ phía sau Ninh Vương cũng có thể tiện tay đập chết huống chi là hắn cái loại này chênh lệch.

Mặc dù đang có chút trầm tư trong lòng, nhưng chỉ cần đám hộ vệ của Triệu Huy sinh ra một tia dị động cho dù là cực kỳ nhỏ thì cũng không thể qua mắt hắn.

Chỉ trong một cái tích tắc vô cùng ngắn ngủi, đám người còn chưa kịp làm ra bất một hành động gì khác biệt.

Từ bên trong 2 con mắt của Ninh Vương lóe lên một tia huyết sắc quang mang mà nhắm thẳng 5 gã hộ vệ đang thủ hộ xung quanh Triệu Huy.

Lạnh lẽo thấu cả tim gan, ánh mắt của Ninh Vương giống quét tới đâu thì giống như là lưỡi hái tử thần vừa mới đi qua chỗ đó.

Cả 5 tên hộ vệ ngay sau khi đối diện với ánh nhìn của sự chết chóc và tử vong ấy thì lập tức trở ngây dại, đờ đẫn và chắc chắn là không kịp làm ra phản ứng gì.

Bọn chúng chỉ biết là sau khi đối diện với con mắt của tử thần đó thì cả người lập tức cảm thấy trở lên căng phồng.

Hai con mắt trước đó vốn vẫn còn là cực kỳ nhanh nhạy và tinh tường đối với bất kể thứ gì xung quanh mau chóng đau nhức vô cùng.

Không gian xung quanh, mọi thứ ở trước mắt rất nhanh chóng liền bị phủ lên vô số những đường tơ đỏ dày đặc. Cho tới khi không gian xung quanh bị che lấp hoàn toàn bởi một màu huyết sắc vốn không nên tồn tại.

Từng cỗ thân thể của mỗi một gã hộ vệ xung quanh Triệu Huy mau chóng phồng lên như những quả bóng bay hình người cho đến khi….

BÙM BÙM BÙM BÙM!!~

Ngay tại vị trí trung tâm Triệu Huy vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu vấn đề gì đang xảy ra đối với đám hộ vệ thì bị một màn này làm cho tê cả da đầu.

Một đám hộ vệ, 5 cỗ thân thể vốn còn rất là khỏe mạnh, thế nhưng là đang yên đang lành cứ như vậy mà phồng lên như quả bóng sau đó đồng loạt phát nổ.

Một trận mưa máu đan xen cùng với tim, gan, phèo phổi và toàn bộ nội tạng bên trong bắn tung tóe ra xung quanh.

Ở vị trí trung tâm của trận mưa máu ấy Triệu Huy giờ khắc này không chỉ đơn giản là khiếp hãi đến mức run rẩy nữa.

Triệu Huy hắn đứng trước một màn pháo hoa kinh dị, ghê rợn được Ninh Vương bày ra đã hoàn toàn mất khống chế đối với nửa th@n dưới.

Dãy hành lang khi này không chỉ là nồng đậm mùi máu tanh mà còn đan xen lẫn cả mùi khai nồng, hôi thối vì sự bài tiết mất kiểm soát của Triệu Huy nữa.

Không gian lúc này mặc dù trở lên vô cùng ghê rợn, bốc mùi và hỗn độn thành một mảng lớn.

Tuy nhiên kẻ khởi xướng và tạo ra nó là Ninh Vương lại giống như tồn tại một màng ngăn cách đối với những thứ xảy ra ở trước mặt.

Hắn không hề bị ảnh hưởng một chút nào đối với những gì vừa mới xảy ra và đám người phía sau hắn vô hình chung cũng tránh thoát được những thứ ô uế đó.

Nhưng tại thời khắc này làm gì có ai để tâm tới việc bị ảnh hưởng bởi những thứ ô uế này mà thay vào đó là khiếp sợ tột cùng.

Nhắm mắt cầu nguyện cho những thứ xảy ra trước mắt mau chóng qua đi.


96: Rối Rắm Cùng Nghi Hoặc


Một, hai, ba, bốn….Triệu Huy hai con mắt đóng chặt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện cho những thứ đang ở trước mắt này mau chóng qua đi.
Hắn cứ liên tục đếm, đếm mãi rồi lại mở mắt ra sau đó lại đóng chặt lại 2 con ngươi của mình tiếp tục đếm.
Chỉ là mọi thứ đang xảy ra tại nơi đây, hoàn toàn là sự thực chứ không chỉ là một cơn ác mộng mà hắn muốn liền có thể dễ dàng thoát khỏi.
Triệu Huy tuyệt vọng đan xen cùng với những suy nghĩ đã không còn đầy đủ minh mẫn nữa rồi, ngay lúc này hắn chỉ muốn được rời khỏi nơi này mà trở về với vòng tay của người mẹ thân yêu thôi.
Sự ám ảnh đối với những gì đã xảy ra ngày hôm nay chắc chắn sẽ khiến cho Triệu Huy hắn ngay cả khi có thể sống sót trở về một cách lành lặn.

Thì việc hắn tâm lý vẫn còn đủ tỉnh táo và vững vàng để bước tiếp trong tương lai đã là một chuyện khó tin chứ đừng nói là sinh ra ý nghĩ báo thù.
Triệu Huy thời khắc này thực sự là hắn chỉ muốn còn sống mà an toàn trở về thôi chứ những gì diễn ra ngày hôm nay….Nó quá đáng sợ và khó tin, nó khiến cho Triệu Huy cảm thấy hoài nghi nhân sinh, đánh đổ toàn bộ hết thảy cái thứ gọi là tam quan cùng sự hiểu biết đối với thế giới trong đầu hắn.
Hắn muốn nức nở gào khóc đối với những gì hiện tại đang xảy ra, muốn vứt bỏ hết toàn bộ tôn nghiêm của vị thiếu gia tới từ đại tộc.
Muốn chủ động làm một kẻ thấp bé mà cúi đầu cầu xin kẻ so với mình tuổi tác cũng không chênh lệch là bao, hy vọng đối phương sẽ tha cho hắn cái phế vật này một mạng.
Chỉ là thân thể của Triệu Huy hắn ngay lúc này đây đã không còn hoàn toàn là do bản thân có thể làm chủ và quyết định tất cả nữa.
Sự run rẩy, sợ hãi tới từ bản năng sinh tồn của mỗi một con người từ khi bắt đầu được sinh ra kết hợp với tâm lý ám ảnh và tuyệt vọng đối với những gì đang diễn ra trước mắt đã khiến thân thể hắn vô thức né tránh sự đối diện trực tiếp với Ninh Vương.
Và tất nhiên là cũng vì lẽ đó người trước tiên mở miệng phá tan bầu không khí yên tĩnh và nồng đậm mùi tanh hôi, bẩn thỉu lúc này là Ninh Vương.
“Hah, Triệu đại công tử, tao nghĩ chắc đây cũng không phải lần đầu tiên mày nhìn thấy người chết mà đúng không? Có nhất thiết là phải sợ hãi tới mức mất kiểm soát mà phóng uế bậy bạ tại nơi kinh doanh của người khác như vậy sao?”.
Có thể thấy được lời nói từ trong miệng Ninh Vương không chứa đựng quá nhiều cảm xúc mà còn có chút lạnh nhạt.

Bất quá ẩn giấu sâu bên trong đó là tràn ngập sự mỉa mai, khinh thường đối với Triệu Huy đang ngồi trên mặt đất.
Ninh Vương cũng chẳng dám tự nhận là bản thân quá ưu tú so với phần còn lại của thế giới, hay nói gần hơn là đối với tầng lớp trẻ tuổi tới từ các đại gia tộc nếu như bản thân không nắm giữ hệ thống trong tay.
Nhưng hắn dám tự tin mà khẳng định một điều rằng bản thân hắn sẽ là một kẻ đứng trên đỉnh cao trong tương lai.


Nếu như cuộc sống có được đầy đủ vốn liếng, sự quan tâm tới từ cha mẹ giống như Triệu Huy.
Hắn đến giờ vẫn thực sự không hiểu là vì lý do gì mà Triệu Hi Vũ lại quyết định bỏ rơi hắn mà lựa chọn cái này phế vật.
Ninh Vương trong lòng hiện tại đã sinh ra một tia hoài nghi đó là, nếu như hắn và Triệu Huy đều cùng do một người là Triệu Hi Vũ sinh thành thì tại sao lại khác biệt lớn đến như vậy.
Nghĩ là làm, không chần chừ một chút nào, ngón trỏ trên tay phải lấy tốc độ mau chóng mà biến đổi thành một lưỡi dao tuy nhỏ bé nhưng cực kỳ sắc bén.
Phanh~
Nó hướng thẳng lấy cơ thể của Triệu Huy mà cắt ngang một đường không quá sâu nhưng cũng đầy đủ đau đớn đối với một phàm nhân như hắn.
Bất quá hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần của Triệu Huy người này đã bị những gì xảy ra trước đó làm cho mất đi khả năng phản ứng đối với môi trường xung quanh.
Nỗi sợ phải đối mặt với Ninh Vương đã bao trùm lấy cơ thể hắn mà lấn át đi toàn bộ chút lý trí cùng với cảm xúc tồn đọng.
Điều này khiến cho Triệu Huy hoàn toàn bất động đối với những gì đang diễn ra cho dù đã bị chém một nhát đủ sâu để người bình thường kêu la vì đau đớn.
Nhát chém qua đi để lại phía trước hai tay và phần ngực của Triệu Huy hiện ra một vết cắt ngang, khiến cho bộ quần áo đã thấm đỏ một màu huyết sắc của hắn nay lại xuất hiện thêm một dòng tinh huyết mới.
Về phần Ninh Vương thì sau khi đạt được ý đồ, hắn mau chóng điều động ý niệm mà ra lệnh cho hệ thống kiểm tra chỗ huyết dịch đã thu thập được từ trên thân thể Triệu Huy.
Ninh Vương muốn xác thực xem liệu giữa hắn và Triệu Huy có phải là mối quan hệ huyết thống và nếu như đúng thật là vậy thì rốt cuộc là tại vì sao hắn lại bị bỏ rơi, còn cái này phế vật thì lại được lựa chọn.
“Đinh, đang trong quá trình phân tích và xác thực, kết quả sẽ được đưa ra sau…31%…48%…99%…”.
Thanh âm hệ thống vô cùng quen thuộc nhưng cũng đã khá lâu mới lại một lần nữa vang lên bên trong đầu Ninh Vương.
Nó bắt đầu dựa theo ý niệm của chủ nhân mà bắt đầu tiến hành phân tích và đếm ngược sự tương đồng bên trong DNA giữa hai cá thể khác biệt là Ninh Vương cùng với Triệu Huy.
Mỗi từng giây từng phút trôi qua khi chờ đợi quá trình xác thực diễn ra, nói Ninh Vương trong lòng không cảm thấy có chút gì đó là giả.
Chỉ là ngay cả hắn thời khắc này cũng không biết diễn tả loại cảm xúc phức tạp này là gì, thứ tâm tình ngổn ngang này là sao.
Ai ở trong tình cảnh này giống như hắn chắc hẳn là đều sẽ cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp, bối rối và cả mất phương hướng nữa.
Ninh Vương cũng không biết mình sẽ cảm thấy như thế nào một khi biết được sự thật, nhưng cho dù có là thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng buộc phải đối mặt để vượt qua và bước tiếp trên con đường mà mình đã lựa chọn.

Cho dù hắn sẽ cảm thấy phẫn nộ tột cùng, đau đớn và cũng có thể là sẽ chẳng cảm thấy gì cả….Tối tăm mịt mờ, hắn không biết thứ mình sẽ ra sao nếu như biết được sự thật trong đó.
“Đinh~, hoàn tất quá trình phân tích sự tương đồng bên trong DNA giữa 2 cá thể là khác biệt, không có quan hệ huyết thống trong đó”.
Một lần nữa, âm thanh hệ thống quen thuộc lại một lần nữa vang lên báo hiệu rằng quá trình phân tích đã hoàn tất.
Ninh Vương cảm thấy hoài nghi, kinh ngạc, sững sờ…vô vàn những luồng suy nghĩ cùng cảm xúc cứ lần lượt tới một cách dồn dập.
Hắn nghe thấy cái gì?
Ninh Vương hắn và cái này Triệu Huy vậy mà giữa 2 người không có quan hệ huyết thống, có nghĩa là một trong hai người sẽ không phải là do Triệu Hi Vũ sinh ra.
Bản thân hắn hay là cái kia Triệu Huy, ai rốt cuộc mới thực sự là do Triệu Hi Vũ sinh ra.
“Chết tiệt!”.
Ninh Vương trong lòng như muốn điên lên, dựa theo toàn bộ những ký ức mà có được từ Huyền Chính Phong.

Cũng chính là cha của hắn thì Ninh Vương đã có thể khẳng định không phải 10 thì cũng tới 8,9 thành Triệu Hi Vũ chính là mẹ hắn.
Bằng không thì rốt cuộc sự tình trong này là như thế nào?
“Hừ…Triệu Hi Vũ, rốt cuộc trong đầu bà đang nghĩ cái gì vậy?”.
Hắn tức muốn nghiến răng, nghiến lợi vì quãng thời gian cô độc, u tối trước đó và bố cục hiện tại liệu có phải là do Triệu Hi Vũ bày ra hay không.
Trong đầu Ninh Vương không ngừng dùng hết trí lực mà không ngừng vận chuyển thông tin để tìm ra kết quả cho truyện này.

Nhưng không thể tìm ra thứ đáp án chính xác nhất vì nó vẫn đang bị một tấm rào lớn ngăn chặn hắn tiếp cận với sự thật bên trong.
Đã tới nước này thì Ninh Vương chỉ còn cách duy nhất đó là cùng với Triệu Hi Vũ đối chất mà thôi.
Vì ngay cả là cha ruột là Huyền Chính Phong vẫn còn không biết đến sự tồn tại của hắn cho tới khi hai cha con gặp mặt thì huống chi là Ninh Vương hắn.

Mặc dù để biết được thân phận thực sự của mình hay là chuyện bản thân chỉ là đứa trẻ do Trần gia phu thê nhận nuôi khi hiếm muộn.
Nhưng không vì thế mà Ninh Vương muốn dùng điểm tín dụng để hệ thống “dò xét” giúp hắn biết rõ mọi sự tình bên trong bí mật lần này.
Hắn muốn mình tự lực điều tra thật rõ ràng tất cả vì đây là truyện liên quan tới bản thân hắn và ảnh hưởng tới rất nhiều thứ sau này.
Nó có thể xem như là một rào cản trước mặt cần hắn phải vượt qua để trưởng thành và tiến về phía trước mà tiếp tục đi trên con đường của mình.
Chứ không phải là tiếp tục sống với một chút gì đó tiêu cực, một chút gì đó mềm yếu mà một nam nhân chân chính hay một kẻ thống trị tuyệt đối nên có.
Cho dù hắn sau chuyện này Ninh Vương hắn có thể trở thành một kẻ tàn bạo, lãnh huyết vô tình thêm gấp trăm lần đi chăng nữa…
Biết được kết quả sau đó, Ninh Vương chỉ trong thời gian ngắn đã trải qua vô số luồng suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực.

Nhưng hắn cũng rất nhanh chóng liền bỏ qua được những trạng thái xấu đó mà trong lòng lạnh xuống rất nhiều.
Giờ mọi thứ dù có là thế nào đi chăng nữa thì Ninh Vương cũng sẽ chấp nhận, nhưng sự thật bên trong hắn buộc phải biết được nó.
Mặc kệ Triệu Huy ngồi đó bất lực run sợ, chẳng thể sinh ra nổi một chút uy hiếp hay phản kháng.
Ninh Vương nhanh chóng lấy ra được chiếc điện thoại trong túi quần của Triệu Huy khi này cũng đã dính không ít máu.
Dưới sự nghi hoặc và ngờ vực của đối phương được thể hiện rõ qua đôi mắt, Ninh Vương mau chóng mở ra danh bạ điện thoại và tìm được cái tên mình muốn tìm.
Mẹ.
Hắn không chần chừ một chút nào mà ấn vào màn hình và phát đi cuộc gọi của mình tới đầu dây bên kia.
Cho dù trên điện thoại dính không ít huyết dịch nhơn nhớt tanh hôi, bẩn thìu thì hắn cũng không ngại.
Nhưng nếu như có thể thì hắn vẫn sẽ muốn người phát đi cuộc gọi này là Triệu Huy chứ không phải là hắn.
Chỉ là với cái tình trạng hiện tại của đối phương đã có chút khó mà giao tiếp được bình thường nữa rồi.
Hắn vẫn là tự mình làm chuyện đó, dù sao sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt với nó mà thôi.
Tút tút tút~
Âm thanh đổ chuông vang lên trong khi chờ đợi đầu dây bên kia nhấc máy, Ninh Vương tâm tình dù đã trầm xuống hết mức có thể.
Tuy nhiên vẫn có một cái gì đó khiến cho cảm xúc trong hắn dâng trào, không khỏi sinh ra một tia hồi hộp, mong chờ.
Và không để cho Ninh Vương phải chờ quá lâu, chỉ sau khoảng gần 10 hồi chuông điện thoại vang lên bên tai.

Thì ở đầu dây bên kia khi này rốt cuộc cũng đã có người tiếp thông cuộc gọi của hắn.
"Alo, Tiểu Huy ngươi có chuyện gì sao? Sao lại gọi cho mẹ giờ này".
"Chẳng lẽ là hết tiền tiêu vặt hay rốt cuộc là người nào trêu chọc tới ngươi nên cần mẹ ra mặt giải quyết sao?".
Ở đầu dây bên kia không nhanh không chậm mà vang lên một giọng nữ nhân vô cùng mềm mại và dễ nghe truyền vào tai Ninh Vương, đi thẳng vào sâu bên trong nội tâm cùng với trái tim lạnh giá của hắn.
Giọng nói nhẹ nhàng, êm tai ấy khi phát ra nó mang theo sự ôn nhu, yêu thương của người mẹ dành cho con trai.

Nhưng ẩn ẩn nó vẫn chứa đựng bên trong đó một ranh giới cuối cùng, một màng ngăn cách khó lòng để có thể bị phá vỡ.
Nó chính là sự cao ngạo cùng với băng lãnh tới từ tính cách vốn có đã được hình thành ngay từ lúc vừa mới sinh ra.

Cộng thêm với đó chính là sự tôn nghiêm, quyền uy tuyệt đối đã được mài dũa và bồi dưỡng theo năm tháng bởi thân phận cũng như địa vị cao quý mà thành.
Giọng nói ấy mang lại cho Ninh Vương hắn một cảm giác vừa thân thuộc nhưng cũng thật xa lạ, nó cho hắn một loại cảm giác đã từng nghe qua ở đâu đó nhưng chẳng thể nào nhớ nổi là đã từng được nghe ở đâu.
Một loại cảm giác quen thuộc đầy thư giãn nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, nó giống như việc ngứa trong xương mà chẳng thể gãi vậy.
“Tiểu Huy, ngươi có đó không? Alo…ngươi không nghe thấy mẹ nói gì sao?”.
Giọng nói ấy khiến cho Ninh Vương quên đi những việc đang xảy ra trước mắt, hắn ngây người mất một lúc cho tới khi giọng nói ấy vang lên thêm một lần nữa.
Thế nhưng là lần này âm thanh êm tai, dễ nghe ấy không còn đả động được tới tâm tình hắn quá nhiều như trước đó nữa.
Hắn nội tâm đã trở lên quyết đoán hơn rất nhiều so với trước đó mà dứt khoát mở miệng.
“Là Triệu gia chủ đó sao? Lệnh công tử hiện tại đang trong tay của ta, sau 10 phút nếu như ngươi không có mặt tại Giang Long Hội Sở ta sẽ bóp ch3t hắn”.
Ninh Vương thanh âm băng lãnh mang theo một chút phẫn uất không giải thích được bằng lời mà truyền tới đối phương ở đầu dây bên kia.
“Ngươi…là…”.
Không cho đối phương có cơ hội nói thêm một câu nào, Ninh Vương dứt khoát bóp nát vụn chiếc điện thoại trong lòng bàn tay mình.
Tút tút tút tút~
Nhìn chiếc điện thoại nát vụn trong lòng bàn tay, hắn gương mặt có chút cười khổ, cảm xúc lại một lần nữa có chút rối bời không rõ ràng.