Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 79: Lại hôn lần nữa




Cánh môi nhẹ nhàng chạm đến mu bàn tay mềm mại của đối phương.

Thang Mộ có thể cảm thấy trong khoảnh khắc đó tay của đối phương khẽ run, nàng kinh ngạc nhìn lên, từ động tác ngửa đầu có thể rõ ràng nhìn thấy sắc mặt đệ đệ mình đã nổi lên hai mảng đỏ ửng --

A, thì ra là xấu hổ nha.

Nàng thầm nghĩ.

Rồi sau đó đột nhiên nổi lên ý xấu, duỗi ngón tay len lén khều khều lòng bàn tay hắn, rồi sau đó trừng mắt nhìn đối phương: nhột không, nhột không?

". . . . . ." mặt của Jarrett càng thêm đỏ, hắn dùng cái trợn mắt nói là cảnh cáo không bằng nói là ngượng ngùng nhìn tỷ tỷ da mặt dày của mình một cái -- đừng quậy phá!

Trong nháy mắt này, ánh nắng rốt cuộc vọt ra khỏi đường chân trời.

Thang Mộ rất may mắn không có quên rằng mình đang tiến hành nghi thức, vì vậy theo quy trình, để tay của đối phương xuống, lại kéo về đặt ở ngực mình.

Cùng lúc đó, tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, sau lưng Jarrett toả ra vầng hào quang rực rỡ nhưng không chói mắt, trong nháy mắt này, khuôn mặt của hắn giống như che lên một tầng voan mỏng mông lung nhìn không rõ.

"Thần tích!"

Người dân bốn phía hô lên như thế.

Thang Mộ nhìn chăm chú vào đệ đệ đang tắm mình trong ánh nắng ban mai, mặc dù biết rõ đây là chương trình được lập sẵn, lại vẫn khẽ thở dài một cái -- a a, thật sự giống như là thần tích.

Chưa có một khắc nào so với lúc này nàng xác thực cảm nhận được -- Jarrett, thật sự trưởng thành, là một chàng trai thành thục rồi.

"Kỵ sĩ, đi theo ta."

Jarrett mở miệng lần nữa, cùng lúc đó, tay của hắn rốt cuộc rời khỏi lòng Thang Mộ, hắn hơi đỏ mặt xoay người, đi tới bên đài phun nước.

Bản thân hắn chỉ cần trước mặt mọi người phóng ra một Ma Pháp Hệ Quang là coi như xong chuyện.

Dù sao thì biến toàn bộ nước trong hồ thành Thánh Thủy gì đó, quá hao phí ma lực rồi.

Thế nhưng giờ khắc này Jarrett đã không rảnh suy tư vấn đề "Ăn bớt ăn xén" này, hắn theo bản năng khoát tay, chính là một "Đại Quang Minh thuật" .

Từ đầu ngón tay hắn toát ra ánh sáng trắng noãn, nước từ đài phun và cả dưới hồ giống như hoa tươi nở rộ sôi trào lên, từng tầng bọt nước trong suốt luân phiên trào lên, dưới ánh nắng toả ra hào quang bảy màu, từ xa nhìn lại, giống như cầu vòng rơi xuống nhân gian.

Động tác này kéo dài đến mấy phút.

Rồi sau đó, dòng nước trong đài phun lần nữa khôi phục tĩnh lặng.

Thế nhưng Thang Mộ đứng ở bên cạnh có thể tinh tường cảm nhận được, tất cả vừa rồi đều không phải ảo giác, bởi vì, hơi thở ánh sáng vỗ vào mặt.

Đám đông tĩnh lặng.

Rồi sau đó bộc phát ra âm thanh ''WoW'' khổng lồ!

"Thật sự là thần tích!"

"Các ngươi nhìn thấy không? Đây thật là Thánh Thủy!"

"Thần Thuật Sư, hắn thật sự là Thần Thuật Sư sao?"

Bởi vì tuổi tác quá lớn mà đứng quan sát nghi thức này ở lầu hai không xa, Thần Thuật Sư bà bà "A ha ha" cười hai tiếng, thở dài nói: "Người trẻ tuổi bây giờ thật đúng là khó lường!"

"Này, có phải quá khoe khoang hay không?" Thang Mộ bị ánh mắt nóng rực phía dưới nhìn chăm chú có chút rợn tóc gáy, hơn nữa ánh mắt kia còn không phải là hướng về phía nàng.

Jarrett nhếch miệng khẽ cười: "Không có việc gì, hơn nữa theo nghi thức tỷ tỷ phải xối dòng nước này không phải sao? Không tinh lọc một cái không được."

". . . . . ." Thang Mộ yên lặng nhìn trời, hắn không phải đã tưởng tượng nàng quá yếu đuối rồi chứ?

Sau khi đám đông dần dần yên tĩnh lại.

Jarrett chậm rãi giơ pháp trượng màu trắng trong tay lên, cùng lúc đó, Thang Mộ lần nữa nửa quỳ, hơi cúi đầu, đôi tay cung kính bắt chéo đặt trước ngực.

Đỉnh Pháp trượng chậm rãi chạm vào dòng nước phun trào, rồi Jarrett nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu cô gái, khẽ đặt mấy giây.

Như thế ba lượt.

Hắn thu hồi pháp trượng, cao giọng tuyên bố: "Khánh điển, bắt đầu."

Phía dưới lập tức truyền đến tiếng hoan hô kịch liệt mà cao vút.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Thang Mộ lanh tay lẹ mắt lập tức kéo đệ đệ mình chạy xuống dưới đài, nhưng vẫn như cũ quá xem thường trình độ nhiệt tình của chúng dân trong trấn.

Bị bao vây ngăn chặn hơn nửa canh giờ, Thang Mộ rốt cuộc thở hồng hộc lôi kéo đệ đệ mình rúc vào bên trong một góc nhỏ, sau khi cẩn thận đánh giá bốn phía, nàng thở phào một cái, buông tay Jarrett ra, rồi sau đó. . . . . .bật cười "Phốc" một tiếng chỉ vào Jarrett: "Jerry, đệ ướt hết rồi!"

Rồi sau đó nhìn mình một chút, xoay người khoe khoang: "Nhìn đi, tỷ khô ráo, không ướt chút nào!"

"Tỷ tỷ, dùng y phục khi dễ người là không đúng."

"Hừ hừ, tỷ cứ muốn khi dễ đệ đó !" Thang Mộ trả lời tương đối vô sỉ.

Dĩ nhiên, lời Jarrett nói cũng không sai.

Dù sao hắn chỉ mặc một thân áo choàng trắng, còn không phải Ma Pháp Bào chân chính nữa chứ, không có công hiệu không thấm nước nào.

Mà Thang Mộ đây?

Trên đầu có mũ trùm đầu!

Trên người là Ngân Giáp!

Thân dưới là quần da!

Dưới chân là giày ủng!

Từ bộ trang phục này xem ra, nàng cảm nhận được tình yêu thầm kín của các em gái . . . . . . Không đúng chỗ nào rồi nha?

Thang Mộ tới tới lui lui vòng quanh đệ đệ mình một vòng, vô cùng không hiền hậu huýt sáo một cái: "Vóc người thật không tệ! Xem ra bình thường không ít rèn luyện, không tệ không tệ, tiếp tục giữ vững!"

". . . . . ." mặt của Jarrett lần nữa đỏ lên.

Lấy cái gì cứu vớt ngươi đây, tỷ tỷ luôn đánh rơi tiết tháo!

Lại nói Ma Pháp Sư chính là rất tiện lợi, nhìn đi, trong nháy mắt sấy khô, không, là hong khô chứ!

Nhìn động tác lưu loát của Jarrett, Thang Mộ nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tóc của hắn: "Cái này để tỷ làm cho!"

"Ừ." Jarrett biết nghe lời phải.

"Ngoan ~" Thang Mộ hài lòng gật đầu, "Nghe nói sử dụng pháp thuật hong khô sẽ ảnh hưởng chất tóc đó, tóc đệ tốt như vậy, nếu là bị chẻ ngọn thì tiếc lắm nha."

". . . . . . Tỷ tỷ, đệ là con trai, không quan tâm cái này."

"Lừa gạt ai đó!" Thang Mộ vừa tìm một chỗ kéo đệ đệ mình ngồi xuống, vừa dùng vẻ mặt khinh bỉ nói: "Không quan tâm thì đệ để tóc dài làm gì chứ, hừ hừ, không cần xấu hổ với tỷ, tỷ sẽ không cười đệ rối loạn. . . . . Phốc!"

". . . . . ." Vừa mới nói là không cười đấy? Hơn nữa, "Tỷ tỷ mặt tỷ không biểu tình mà làm mặt cười sẽ bị dọa những người khác nha."

". . . . . . Jarrett đệ tuyệt đối là bị Kirsten làm hư!"

Jarrett khẽ nhếch miệng, thật xin lỗi, Kirsten gia gia, người sẽ thấy hơi uất ức một chút đi.

Đè đầu vai đệ đệ để cho hắn ngồi xong, Thang Mộ từ trong túi ảo lấy ra một cái khăn lông trắng khô ráo, phủ lên trên đầu chàng trai, nhẹ nhàng vuốt xoa.

"Jerry."

"Cái gì?"

"Còn nhớ rõ không? Lúc đệ còn bé, tỷ cũng giúp đệ lau tóc như vậy."

"Ừ." âm thanh Jarrett dừng một chút, rồi sau đó hồi đáp, "Nhớ." Cho nên hắn mới không cắt tóc, ở thời gian tỷ tỷ biến mất không thấy nữa, ít nhất. . . . . . Còn cất giữ dấu vết nàng từng tại bên người hắn.

Thang Mộ đã lọt vào trong ký ức, nàng vừa hồi tưởng vừa nói: "Còn nhớ rõ tỷ lần đầu tiên giúp đệ lau tóc thì đệ cứng đờ vô cùng, tỷ không thể làm gì khác hơn là để cho đệ tự mình lau, lúc ấy tỷ còn tưởng rằng đệ chán ghét tỷ!"

Bởi vì lời nói của nàng, Jarrett tự nhiên cũng nhớ tới đoạn ký ức này, hắn nhỏ giọng cười nói: "Không phải ghét tỷ tỷ, chỉ là. . . . . . Khi đó đệ lá gan rất nhỏ." Hơn nữa, thường nghe nói có nô lệ bị những người lớn đáng sợ mang đi tắm rữa sạch sẽ rồi làm đủ loại chuyện kỳ quái. . . . . . Không lo lắng mới là lạ đó?

"Nhát gan?" Thang Mộ không biết sao ''phúc đến thì lòng cũng sáng ra'', trong nháy mắt lĩnh ngộ được hàm ý chưa nói ra trong câu nói của đệ đệ mình, rất là bỉ ổi tiến tới bên tai đệ đệ mình nở nụ cười: "Hắc hắc, chẳng lẽ đệ sợ tỷ làm chuyện gì kỳ quái với đệ?"

". . . . . ."

"Nói chuyện đi chứ."

". . . . . ."

"Này!"

". . . . . ."

"Phốc!" Thang Mộ nhìn chăm chú vào vệt đỏ từ gò má đến vành tai của đệ đệ mình, rốt cuộc không nhịn được lần nữa phun cười thành tiếng, cũng không quản là có hù doạ người đi ngang qua hay không, "Ha ha ha, Jarrett đệ thật là quá đáng yêu."

"Tỷ tỷ!"

Thấy người nào đó thẹn quá hoá giận, Thang Mộ có chừng có mực che miệng lại, gật đầu liên tục: "Được rồi, được rồi, tỷ không nói nữa! Đừng nóng giận đừng nóng giận, tỷ tiếp tục lau tóc cho đệ nha!"

Trong động tác dịu dàng đến đến gần như vuốt ve đó, Jarrett khẽ rũ hai mắt xuống, trong mắt hiện lên thần thái ôn tình mà hơi khổ não.

Từ chân tóc đến đuôi tóc, Thang Mộ làm hết phận sự lau khô mỗi một tấc sợi tóc cho đệ đệ, rồi sau đó hài lòng nói: "Xong! Đệ xem. . . . . ."

Nàng vốn là muốn tiến tới trước mặt đệ đệ mình tranh công, lại không nghĩ rằng, Jarrett cũng vừa đúng lúc này nghiêng đầu, môi của nàng, cứ như vậy, áp lên gò má của hắn.

". . . . . ."

". . . . . ."

Hai người nhất thời cũng bị tình huống như vậy làm cho có chút ngơ ngẩn.

Cảm nhận được nhiệt độ dưới môi càng ngày càng nóng bỏng, Thang Mộ khẽ lui về phía sau, nháy nháy mắt, nhìn chăm chú vào đệ đệ mình tựa hồ đang vội vàng tìm hang động, lần nữa bật cười: "Thiệt là! Muốn tỷ tỷ đến kề má hôn một cái thì có thể nói thẳng mà!"

Dứt lời, đôi tay nàng bưng lấy mặt đệ đệ, không khách khí chút nào hôn lên.

"mua!"

Hôn xong, nàng vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi: "Thân ái, muốn lại thêm một cái không?"

". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."

A! Trên đầu giống như muốn bốc khói rồi!

"Phốc! Ha ha ha, Jarrett đệ thật là quá đáng yêu."

Thang Mộ vươn tay, không khách khí chút nào vò loạn mái tóc của đệ đệ mình, rồi sau đó sải bước chạy đi: "Ta tiếp tục đi chơi đi!"

Lưu lại Jarrett ngồi nguyên tại chỗ, đầu tóc rối bời, tầm mắt đuổi theo bóng dáng xinh xắn trong đám đông, sau một lúc lâu, hắn khẽ thở dài một cái.

Trong lòng nửa là ngọt ngào, nửa là khổ sở.