Ngược Ái

Chương 155: Thản nhiên ưu thương




‘Ta đi bẩm báo phu nhân, nói Vương phi tới thăm.’ Tiểu nha hoàn xoay người muốn vào trong.

‘Chờ một chút, không cần, nếu Vương gia ở đây rồi, ta cũng không quấy rầy. Hôm khác ta sẽ đến, ngươi cất những thứ này đi, nói nàng bảo trọng thân thể.’ Hàn Ngữ Phong nói xong, bảo Xuân Vũ đem đồ giao cho tiểu nha hoàn.

Hàn Ngữ Phong mang theo Xuân Vũ xoay người rời đi, chợt nghe tiếng bước chân và tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền ra.

‘Vương gia, đứa nhỏ đã được bốn tháng rồi, tình trạng cũng rất tốt, không cần phải lo lắng.’ Ngự y vừa đi vừa hồi bẩm nói.

Tư Mã Tuấn Lỗi không nói gì, trên mặt không có một tia biểu tình, xem ra lời Thúy Hà nói đều là sự thật, đứa nhỏ này đúng là của hắn.

‘Ngữ Phong, ngươi tới đây làm gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi vừa ngẩng đầu đã thấy trước phòng nàng đang định rời đi, liền hỏi.

‘Ta đến thăm Thúy Hà. Hàn Ngữ Phong không thể không quay đầu, đối mặt nhìn hắn, cố nở nụ cười.

‘Cựu thần(1) tham kiến Vương phi.’ Ngự y ở bên vội vàng hành lễ.

‘Ngự y, mau đứng dậy, không cần đa lễ.’ Hàn Ngữ Phong vội vàng nói, nàng nhất thời vẫn không thích ứng được việc người khác thi lễ với nàng.

‘Cám ơn Vương phi, Vương gia, nếu không có chuyện gì khác, cựu thần xin cáo lui.’

‘Đi thôi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi vung tay lên, ánh mắt đột nhiên dừng ở tiểu nha hoàn, vật trong tay kia không phải là hắn đưa cho nàng sao? Nàng mang tới nơi này làm gì?

‘Những thứ này là ngươi đưa tới?’ Tư Mã Tuấn Lỗi lấy tay chỉ vào, mâu quang sắc bén bức người. Chết tiệt, nàng cư nhiên dám đem đồ hắn tặng đưa cho người khác.

‘Là ta nghĩ Thúy Hà cần nó hơn ta, cho nên ta định đưa nó cho nàng.’ Hàn Ngữ Phong khẽ gật đầu, không muốn giấu diếm, vì dù sao nàng cũng không có ý định ăn nó.

‘Ai cho ngươi làm như vậy? Ai bảo ngươi làm như vậy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên bắt lấy cánh tay của nàng, lên tiếng chất vấn, mâu trung chớp động, cực kỳ tức giận. Nàng lại không thèm để ý đến tâm ý của hắn.

‘Ai nói ta không thể làm như vậy?; Hàn Ngữ Phong ngơ ngác nhìn hắn hỏi ngược lại, hắn tức giân gì chứ, chẳng lẽ lại để ý đến những thứ này sao?

‘Xuân Vũ, cầm những thứ này lại đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi buông nàng ra, quay đầu hạ lệnh.

‘Dạ Vương gia.’ Xuân Vũ thật vui sướng, thân thủ tiếp nhận lại, nàng vốn cũng không muốn Vương phi tặng những thứ này cho Thúy Hà.

‘Ngươi làm cái gì vậy?’ Hàn Ngữ Phong giận dữ nhìn hắn, đã cho rồi làm sao có thể thu hồi lại.

‘Làm gì, ngươi nói đi?’ Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu nhìn chằm chằm nàng, hỏi lại, nàng lại còn hỏi hắn định làm gì.

‘Ta sao biết?’ Hàn Ngữ Phong ánh mắt có chút trốn tránh, thấp giọng nói.

‘Xuân Vũ, những thứ này hằng ngày để Vương phi tẩm bổ, nếu không thấy thì ta sẽ hỏi tội ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lên tiếng uy hiếp Xuân Vũ.

‘Ngươi..’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn hắn. Hắn thật thông minh, biết lấy Xuân Vũ để bắt ép nàng, giọng điệu không dịu đi chút nào tiếp tục nói: ‘Ta đã tặng cho nàng rồi, sao có thể thu hồi?’

‘Nơi này không cần ngươi quan tâm, ta sẽ phái người chuẩn bị cho nàng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu chân thật, đáng tin nói.

‘Tùy ngươi.’ Hàn Ngữ Phong thấy hắn cố chấp như thế, xoay người muốn đi, chợt nghe thanh âm từ phía sau truyền đến.

‘Thúy Hà tham kiến Vương phi.’ Thúy Hà đột nhiên từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng thi lễ.

‘Ngươi đang mang thai, về sau không cần hành lễ, mau đứng lên đi.’ Hàn Ngữ Phong vội vàng xoay người lại, tay nâng nàng đứng lên.

Thúy Hà có vẻ không muốn, thân hình nhích sang bên cạnh, tiểu nha hoàn thấy thế vội vàng chạy ra đỡ lấy nàng.

Hàn Ngữ Phong đỡ nàng đứng dậy, tay cứng đờ, nàng kiêng dè mình sao? Sợ nàng làm đứa nhỏ bị thương, khóe miệng cười tươi nhưng trong đó là vài phần chua xót và chế giễu.

‘Chúng ta đi thôi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên nói xen vào.

Hàn Ngữ Phong giương mắt nhìn về phía hắn, sắc mặt hắn có điểm cứng ngắc, vẻ mặt cứng rắn tựa hồ không quá tự tại. Hắn có để ý không? Chuyện bây giờ là do hắn gây nên, nhưng hắn cũng không có cách nào để đối mặt.

‘Đi thôi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi dắt tay nàng.

Hàn Ngữ Phong không giãy dụa, vốn định quay đầu lại, dặn Thúy Hà chú ý thân thể, nếu nàng cố ý lảng tránh thì mình cũng không cần làm điều thừa.

‘Vương gia đi thong thả, Vương phi đi thong thả.’

Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn nắm tay nàng, đi đến hậu hoa viên, Hàn Ngữ Phong mới nhẹ nhàng rút tay trở về, bình tĩnh nhìn hắn nói: ‘Ngươi vẫn nên trở về chăm sóc Thúy Hà đi.’ Không phải sáng nay hắn rất khẩn trương, đi mời ngự y đến bắt mạch cho Thúy Hà sao?

Tư Mã Tuấn Lỗi chăm chú nhìn nàng, đột nhiên khóe miệng cong lên,  thản nhiên tươi cười: nàng ghen sao? Nàng cũng để ý ư?

‘Sáng sớm nay ta mời ngự y là muốn hắn xem đứa nhỏ có phải đã bốn tháng hay không.’ Hắn thản nhiên mở miệng giải thích.

‘Ngươi hoài nghi sao? Hoài nghi đứa nhỏ trong bụng nàng không phải là của ngươi.’ Hàn Ngữ Phong đôi mi thanh tú khẽ nhíu.

‘Không nên hoài nghi sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch môi hỏi lại.

‘Có lẽ nên.’ Hàn Ngữ Phong cười nhạt, nhưng trái tim lại cảm thấy một trận băng giá, sủng ái nhất thời qua đi thì sẽ thẳng tay vứt bỏ, giờ còn nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng nàng sao.

‘Thúy Hà ra phủ sau đó tái giá.’ Tư Mã Tuấn Lỗi căn bản không muốn giải thích, nhưng nhìn thấy mắt nàng có vẻ thất vọng, liền nói.

Hàn Ngữ Phong ngạc nhiên, sửng sốt, Nhanh như vậy sao? Nàng mới rời khỏi vương phủ mấy tháng đã lập gia đình, xem ra nàng cũng không phải thật sự yêu Tư Mã Tuấn Lỗi.

‘Ngữ Phong chúng ta không cần nói về chuyện này.’ Tư Mã Tuấn Lỗi trầm thấp nói. Có lẽ hắn thận sự bạc tình, hắn không nghĩ Thúy Hà sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hắn và nàng. Hắn đối Thúy Hà hiện tại chỉ có thể là trách nhiệm, Thúy Hà mang thai, kỳ thật hắn cũng không thấy một tia vui sướng nào, ngược lại hắn chỉ cảm thấy rất phiền, nhưng cũng không thể nề hà, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận chuyện này mà thôi.

‘Được, không tranh luận.’ Hàn Ngữ Phong cười yếu ớt, mâu quang có chút ảm đạm, giờ tranh luận cũng có ý nghĩa gì?

(1) • [từ cũ] quan to của triều đại trước còn lại, trong quan hệ với triều đại sau