Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

Chương 57-2




Không có Lâm Tu Duệ quản, Lâm Tương bên Phù Hương viện kia đem ma phí tán dùng đến thoải mái, tuy rằng thịt thối đã hết, nhưng vết thương trên người bị xẻo như vậy lại thâm lại, cũng không phải nhất thời nửa khắc liền tốt lên.

Quanh thân đau đớn vẫn tra tấn Lâm Tương, may mà miệng vết thương trải qua nhiều ngày đã phục hồi, không tiếp tục thối rữa như cũ, thời điểm không thay thuốc, những tiểu nha hoàn đó đã không còn phải trói buộc nàng lại như trước.

Đối với chuyện Lâm Tu Duệ bị thương, Lâm Tương thật ra không có tâm tư đi quản, thậm chí cũng chưa từng phái người đi thăm, bởi vì tâm tư nàng ta đã hoàn toàn đặt trên ma phí tán, nào còn nhiều nhàn tâm để quản chuyện khác.

Hơn nữa, Lâm Tu Duệ bị thương còn tốt, như vậy liền không có ai đến quản thúc nàng ta.

Nghênh Xuân nhìn Lâm Tương nằm ngửa trên giường liều mạng mà ngửi ma phí tán, vẫn có chút sợ hãi mà co rúm lại, quay lưng ra cửa, từ lúc bắt đầu đau đến không chịu nổi mới dùng, cho tới bây giờ gói thuốc đã không rời tay, bất quá thời gian mới chỉ ngắn ngủn mấy ngày, mà ấn đường Lâm Tương đã có chút phiếm đen, hốc mắt hãm sâu, mặt như màu đất, hoàn toàn là bộ dáng bệnh tật lâu ngày mà thành.

Hơn nữa tính tình cũng càng ngày càng trở nên bất định hơn, căn bản không chịu được bất kỳ hạ nhân nào xinh đẹp hơn mình. Bản thân nàng ta bị hủy dung thì người khác cũng đừng hòng tử tế.

Phàm là tỳ nữ tóc đen nhánh lượng lệ đều bị nàng ta dùng kéo cắt hết đi, còn nha đầu diện mạo hơi chút thuận mắt, tuy nàng ta không dám huỷ hoại dung mạo người khác nhưng cũng phải tát họ, tát cho đến khi hai bên mặt sưng đỏ trầy da, nàng ta mới âm trắc cười cười mà buông tha.

Thậm chí nàng ta còn cố ý bắt nha hoàn bưng ấm sắc thuốc nóng bỏng không cho buông ra, một khi thuốc rớt ra ngoài chút ít, liền dùng trâm thon dài hung hăng đâm các nàng, cứ như vậy tra tấn một hồi, ngón tay bọn nha hoàn đã bị bỏng đến nổi đầy bọt nước.

Mà diện mạo Ngân Xuân rất là xấu xí, tóc khô khốc tựa rơm rạ lâu ngày.

"Nghênh Xuân." Lâm Tương kéo giọng nói âm trầm thô dát gọi một tiếng.

Nghênh Xuân sợ tới mức cả người run lên, sau mỗi lần dùng thuốc, Lâm Tương đều sẽ thay đổi đa dạng cách tra tấn những người hầu hạ ở bên nàng ta, đến bây giờ trên người Nghênh Xuân còn có vết thương bị móng tay Lâm Tương véo đến chảy máu cùng với vết thương do những mảnh sứ vỡ cắt qua chưa lành.

Thấy nàng không lên tiếng, Lâm Tương một tay đem gói thuốc ném qua, cả giận nói: "Ngươi điếc sao, ta nói ngươi cút lại đây!"

Nghênh Xuân nuốt nuốt nước miếng, căng da đầu tiến lên, "Tiểu thư."

Lâm Tương há mồm ngáp một cái, quay đôi môi bị xé rách ra, máu tươi chảy vào trong miệng, trong mắt nàng hiện lên một mạt điên cuồng: "Lại đi lấy chút ma phí tán nữa tới!"

Nghênh Xuân chỉ cảm thấy lưng có chút lạnh, căn bản không dám giương mắt nhìn nàng, ấp a ấp úng nói: "Tôn lão tiên sinh chỉ cho chừng đó, tiểu thư, ngài đã đem nó...... dùng hết rồi."

Lâm Tương hít hít hai cái, cánh mũi phập phồng, đồng tử co chặt, hiển nhiên là cơn nghiện lại nổi lên.

Nghênh Xuân giọng nói vừa dứt, nàng ta liền từ giường bắn lên trong nháy mắt, đi chân trần nhảy xuống giường, lôi tóc Nghênh Xuân liên tiếp tát vài cái thật mạnh: "Ngươi cái nha đầu chết tiệt này! Ngươi có phải muốn hại chết ta hay không! Thuốc ngươi đưa ta là phải đi trộm sao."

Da đầu bị nắm chặt đến sinh đau, Nghênh Xuân cũng không dám trốn, chỉ có thể cố chịu bàn tay đang ra sức đánh vào mặt mình, khóc lóc kể lể nói: "Tiểu thư tha mạng, nô tỳ không có, nô tỳ nói chính là nói thật!"

Động tĩnh trong phòng truyền ra ngoài, hạ nhân trong viện đều run cả lên, buông việc trong tay tránh xa cửa phòng một chút.

Tôn Minh Đức tới sân, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nhục mạ của Lâm Tương cùng tiếng thét chói tai thê tham của tiểu nha hoàn, ông che che đồ vật trong lòng ngực cách lớp quần áo, bước nhanh đi vào phòng.

Lâm Tương đang lôi kéo đầu tóc Nghênh Xuân, đem đầu nàng đập vào tường, quay đầu lại vừa thấy Tôn Minh Đức, điên cuồng vứt Nghênh Xuân qua một bên, chạy đến trước mặt ông, cầu xin nói: "Tôn thần y, ta cầu xin ngươi, cho ta thêm chút ma phí tán đi, cầu xin ngươi!"

Tôn Minh Đức lại đứng không nhúc nhích, vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết, trầm giọng nói: "Ma phí tán nếu dùng có nhiều sẽ gây tổn hại thân thể khoẻ mạnh, tiểu thư vẫn nên dùng ít đi cho thỏa đáng."

Lâm Tương trừu trừu cái mũi, run run nói: "Ta không sợ, ta hiện tại toàn thân đều rất đau, xương cốt đều rất đau, ta chịu không nổi, Tôn thần y, ngài phát chút từ bi, cứu ta."

Tôn Minh Đức không dấu vết cười cười, trong mắt tinh quang nhấp nháy, đè thấp thanh âm nói: "Ma phí tán này hiệu quả có chừng mực, nếu sử dụng dài ngày thì công hiệu sẽ càng lúc càng kém, lão phu không kiến nghị tiểu thư lạm dụng. Ở đây ta còn có một loại thuốc khác, hiệu quả so với ma phí tán cũng tốt không kém!" Dứt lời, liền nhìn thoáng qua Nghênh Xuân.

Ánh mắt Lâm Tương đột nhiên sáng ngời, liếc mắt Nghênh Xuân một cái, tức khắc lên cơn giận dữ: "Cút đi!"

Nghênh Xuán như được đại xá, ngay đến tóc cũng không kịp sửa sang lại, xách theo làn váy bay nhanh ra khỏi cửa, chỉ sợ Lâm Tương đổi ý mở miệng gọi nàng ta lại.

Đợi người đi rồi, Lâm Tương mới nuốt nuốt nước miếng, gãi gãi cái mũi nói: "Thần y, là thứ gì tốt! Mau, lấy ra cho ta xem xem." Trong lúc nói chuyện, đôi mắt vẩn đục của nàng ta dường như loé sáng.

Tôn Minh Đức quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa, thấy bốn bề vắng lặng mới duỗi tay lấy cái bình sứ từ trong lòng ngực ra: "Vật này tên là xích ẩn tán, có thể khiến người quên hết thế gian quên hết phiền não, hiệu quả giảm đau so với ma phí tán càng là tốt hơn, đã thế còn không hại thân như dùng ma phí tán!"

Lâm Tương một tay vuốt bình sứ, một tay mở nút bình ra, dí cái bình lại gần mũi, nhẹ nhàng ngửi một ngụm, hiển nhiên là hưng phấn không thôi, vội hỏi: "Thứ này dùng như thế nào?"

Tôn Minh Đức lại lấy ra một cái bình sứ khác, khẽ động cái bình để rớt chút bột phấn xuống lòng bàn tay, giơ lên lỗ mũi mãnh liệt hít vào, không đến một lát, liền ngồi xuống đất, phiêu nhiên thoải mái không biết hôm nay là hôm nào. Lâm Tương cực kỳ hâm mộ mà nhìn Tôn Minh Đức một cái, lui vào trên giường, lặp lại hành động của lão y, Tôn Minh Đức quả nhiên không lừa nàng!

Thứ này ngửi có vẻ gay mũi, thế nhưng sau khi tiến vào xoang mũi lại không có cảm giác khó chịu gì, hơn nữa cảm giác phiêu nhiên dục tiên so với ma phí tán lại càng mãnh liệt hơn, không đến hai ba lần hít, trong đầu Lâm Tương đã hoàn toàn chỉ có sung sướng, mọi đau đớn trên người đều biến mất trong khoảnh khắc.

Hảo sau một lúc lâu, Lâm Tương mới mang theo vô tận dư vị mở mắt, mà Tôn Minh Đức đã sử dụng lâu ngày lại không có hiệu quả mãnh liệt bằng, sớm đã tỉnh táo trước nàng ta.

"Tôn thần y, đây quả nhiên là thứ tốt!" Lâm Tương giống như tìm được bảo bối, đôi tay phủng cái chai kia nói.

Tôn Minh Đức lại thở dài: "Vật này tốt thì tốt, chỉ là......"

"Chỉ là cái gì?" Lâm Tương hỏi.

Nàng không nghĩ mới vừa cầm được món bảo bối này đã phải trả lại Tôn Minh Đức, vội vàng giấu bình sứ vào trong lòng ngực, nói: "Ngươi đã cho ta, vậy thứ này là của ta!"

Tôn Minh Đức cười cười: "Đó là đương nhiên, đồ vật đã cho đi nhất định không có đạo lý sẽ lấy lại. Chỉ là vật này tuy tốt, nhưng giá quá cao, lão phu xưa nay ở ẩn với núi rừng, trong tay......" Dừng một chút, hắn chà xát đầu ngón tay, nói: "...... cư nhiên là như trứng chọi đá."

Từ sau khi nếm được ngoạn ý kia, Tôn Minh Đức đã dốc hết bạc tích luỹ trong mấy năm nay mua nó, mắt nhìn thấy không dứt ra nổi, đang tiêu sầu khổ buồn hết sức, thì Lâm Tu Duệ phái người tìm tới cửa.

Nguyên bản Tôn Minh Đức cũng không muốn chấp thuận việc này, nhưng người Lâm Tu Duệ hứa cho lão bạc cùng chỗ tốt, Tôn Minh Đức chống không lại dụ hoặc, đơn giản cũng liền đáp ứng. Kể từ đó, tuy có bạc nhưng lão cũng chỉ đủ xài một đoạn thời gian, có bao nhiêu bạc liền xài hết trong một ngày, lúc này lão mới nghĩ đến biện pháp kiếm bạc lâu dài.

Ngày ấy sau khi phát hiện Lâm Tương nghiện ma phí tán, Tôn Minh Đức liền quyết định chủ ý, giống như vô tình mà tìm hiểu qua từ trong miệng đám hạ nhân, hiện giờ cái vương phủ này là do Lâm Tu Duệ định đoạt, mà tiểu thư bị huỷ dung trước mắt này lại là người hắn đặt ở đầu quả tim để yêu thương. Nếu có thể mượn tay Lâm Tương, kéo nốt Lâm Tu Duệ vào, chẳng phải những ngày tháng sau này sẽ không bao giờ biết đến buồn khổ!

Quả nhiên, hắn nói vừa xong, Lâm Tương liền cười nhạo một tiếng: "Chỉ cần ngươi có thể thay ta mua vật này, bạc không thành vấn đề."

Thấy mục tiêu đã đạt được một nửa, Tôn Minh Đức vừa lòng cười cười, cũng không uổng công bản thân nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích tặng nàng một lọ.

Bên trong Đường Lê viện, Cố Hoài Du nghe Lục Chi trở về tinh tế bẩm báo, trầm tư một lúc lâu.

Đối với việc Lâm Tương không chống lại được dụ hoặc trầm mê từ xích ẩn tán, nàng không chút nào bất ngờ, bởi vì dung mạo có tì vết, Lâm Tương vốn đã phi thường tự ti, thường lấy tiền tài quyền thế tê mỏi bản thân, nhưng trong xương cốt luôn có chấp niệm không thể che dấu với dung mạo, ngay khi dung mạo bị hủy, mà khả năng phục hồi như trước là bất khả thi, nàng ta liền đem tâm tư ký thác lên mấy thứ thuốc kia, hòng tê liệt chính mình, chuyện này đối với Cố Hoài Du mà nói cũng coi như là bình thường.

Hồng Ngọc đứng một bên quay sang hạ giọng nói: "Không cần đem việc này báo cho đại thiếu gia sao?"

Cố Hoài Du lại nâng nâng tay, khóe môi nhiễm một tia cười lạnh: "Cứ đợi hai ngày." Có lẽ không cần bản thân động thủ, Lâm Tương sẽ tự tìm chết!

Từ xưa đến nay, phàm là thứ thuốc khiến người khác nghiện, có cái nào là có kết cục tốt!

Thời gian như bóng câu qua khe cửa, bỗng nhiên đã qua mấy ngày.

Vết thương trên người Lâm Tu Duệ vốn chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày liền kết vảy, hắn vốn tưởng rằng sau khi thương thế lành, có thể tiếp tục đảm nhiệm công việc đã giao cho Cao Thiên Hành lucs trước, nhưng khổ nỗi Nhị hoàng tử căn bản không cho hắn cơ hội biểu hiện.

Lâm Tu Duệ tới cửa nhiều lần, đều bị Vệ Tranh lấy cớ muốn hắn dưỡng thương rồi đuổi trở về.

Hắn cả đời này quá mức xuôi gió xuôi nước, chưa bao giờ chịu qua bất luận cái suy sụp gì, ngay cả lúc trước khi chân ướt chân ráo đi tuyển hầu đọc cho hoàng tử, cũng là Nhị hoàng tử từ sớm tìm tới hắn thương lượng tốt.

Hiện giờ bị một đống chuyện ngoài ý muốn nhiễu đến sứt đầu mẻ trán, khổ không nói nổi. Một đường bước nhanh về sân viện mình, Lâm Tu Duệ suy sụp mà dựa vào trên giường nệm, nghĩ đến thái độ Vệ Tranh đối với hắn, trong lòng một trận sợ hãi.

"Biểu ca!" Thanh âm nũng nịu từ ngoài cửa truyền đến.

Lâm Tu Duệ tuyệt vọng nhắm mắt, càng thêm cảm thấy mọi việc không thuận, cũng không biết là phạm vào sao Thái Tuế hay gì.

Hắn không tiếp lời, Trương Nghi Lâm vẫn là tự mình đẩy cửa mà vào, đem hộp gỗ tử đàn đựng đồ ăn trong tay gác qua trên bàn, ôn nhu nói: "Biểu ca, ta thấy ngươi đã nhiều ngày suy nghĩ không yên tinh thần không phấn chấn, vì thế ta đặc biệt hầm canh bồ câu cho ngươi, rất tốt để bồi bổ đầu óc."

Vừa nói, Trương Nghi Lâm vừa lấy canh từ bên trong hộp đồ ăn ra, không ngờ, Lâm Tu Duệ hồn vía đang trên mây cũng duỗi tay toan lấy chén trà trên bàn, khi Trương Nghi Lâm muốn thu hồi tay thì đã không kịp, tay hắn đụng mạnh phải chung canh, nước canh nóng bỏng trong nháy mắt liền đổ hết lên người Lâm Tu Duệ.

Canh mới lấy từ trên bếp lò xuống, nhiệt độ kinh người!

Lâm Tu Duệ kêu thảm thiết một tiếng, nhảy phắt từ trên giường dậy, giận dữ hét: "Cút đi!"

Trương Nghi Lâm như là không nghe được, còn cố tình móc ra một trương khăn, xoa xoa chỗ vạt áo quần cho hắn.

"Ta nói ngươi cút đi ra ngoài!" Phiền lòng tức khí, lại còn phải đối diện với một người không da không mặt mũi phiền toái, kiên nhẫn của Lâm Tu Duệ sớm đã khô kiệt.

Trương Nghi Lâm nắm chặt khăn trong tay, vẫn cười như cũ nói: "Ta không đi."

Lâm Tu Duệ cắn chặt răng, gắt gao nhìn Trương Nghi Lâm một lúc lâu, hận không thể ngay lập tức một kiếm đâm chết nàng, giơ tay lên, chung quy vẫn là tức muốn hộc máu mà buông xuống.

"Được, ngươi thích đứng thì cứ đứng!" Dứt lời, liền phất tay áo bỏ đi.

Ánh mắt Trương Nghi Lâm dõi theo bóng dáng hắn đi xa, ý cười trên mặt dần dần trầm xuống. Lâm Tương kia bộ dạng nửa người nửa quỷ, vậy mà hắn vẫn không thể quên được nàng!