Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 476




Chương 476

Trong phòng giữ ấm, anh trai rất yếu ớt, so với đứa em trai giống y hệt bên cạnh thì khác nhau một trời một vực.

“Thiếu chủ, sợ răng đến cuối cùng, cô Lương vẫn sẽ biết được chuyện này” Broo chính là tên vệ sĩ người nước ngoài tóc bạch kim mắt xanh đó, nói đến đây, Savvy cũng ngẫm nghĩ… Anh trai vừa ra đời đã mắc bệnh tim bẩm sinh, còn thêm những bệnh khác đi kèm. ..“Trước đây tôi không ngờ, thuốc chưa hoàn chỉnh lại ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng. .. Nếu là thuốc đã hoàn chỉnh sẽ không có di chứng như thế này”

“Thiếu chủ, anh đừng tự trách mình nữa, là người đàn ông kia không tốt, nếu cô Lương không bất ngờ xem tỉ vi nhìn thấy tin tức kết hôn của anh ta, chúng ta có thể kéo dài thêm một tháng, có thể cho cô Lương sử dụng thuốc hoàn chỉnh. Suy cho cùng, nếu cô Lương muốn trách thì cũng trách người đàn ông kia. Thiếu chủ là ân nhân đã cứu mạng cô ấy”

Sắc mặt Savvy có chút khó coi, nếu tính toán kĩ càng thì NE là do anh ta tạo ra, cũng vì anh ta không bảo quản tốt mới bị người khác lấy đi, sau đó dùng lên người Tiểu Ý… Anh ta mới là người có trách nhiệm với chuyện này.

Vốn cho rằng chỉ cần tạo ra thuốc chữa NE thì anh ta sẽ không còn cảm thấy áy náy nữa, sau đó có thể nói ra tình cảm của mình. Thật không ngờ…

Cậu không hiểu” Savvy nói: “Nếu Tiểu Ý biết chuyện này, cô ấy sẽ hận cô ấy nhất, vì cô ấy đã làm liên lụy đến đứa bé”

“Nhưng mà Thiếu chủ, chuyện này không giấu được mãi”

Broo nói.

Savvy mím chặt môi, không lên tiếng.

Đợi sức khỏe của Tiểu Ý tốt hơn rồi hãng tính.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, toàn những chuyện linh tinh, anh ta thật sự không nhãn tâm nói cho cô chuyện không may vào lúc này.

Cũng vào lúc này Thành phố S nước Z Trong một công trường bỏ hoang, người đàn ông với khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng nhìn một nhóm người phía trước mặt.

“Chúng tôi, chúng tôi đã phạm lỗi gì mà ông chủ lại trói chúng tôi lại?” Một người kêu oan, tất cả những người khác cũng kêu theo.

Lục Trầm đi lên phía trước: “Các ngươi tự nhìn xem người bên cạnh có quen thuộc không?”

Mấy người quay đầu lại nhìn, sau một hồi cũng cảm thấy có chút quen quen.

“Anh, anh không phải Lão Ca sao?”

“Cậu, cậu là Hoàng Mao? Nhìn lạ thế, tôi suýt nữa thì không nhận ra cậu.”

Lục Trầm liếc nhìn Tô Lương Mặc mặt không chút biểu cảm, đi lên phía trước, đạp mấy người kia một phát: “Bây giờ là lúc các người nhớ lại tình xưa à? Không biết phạm lỗi gì sao?”

Đôi mắt hoa đào có chút hung dữ: “Đừng sợ, các người sẽ biết sớm thôi.”

Lúc này Tô Lương Mặc bỗng lên tiếng: “Đừng phí lời với bọn chúng” Vẫy tay một cái, mười mấy tên vệ sĩ to cao vạm vỡ bước đến, anh chỉ vào mấy người kia: “Đánh bọn chúng!”

Những tên vệ sĩ này quả nhiên đã được huấn luyện, ngoan ngoan nghe lệnh!

“Aiyooo!”

“Cầu, cầu xin ông chủ, tha cho chúng tôi”

“Cứu mạng với! Phạm pháp “Giết người rồi!”

Những tiếng hét không ngừng vang lên, đáng tiếc bọn chúng không thể nào chạy thoát.

“Được rồi” Sau khi những tên kia bị đánh sấp mặt, người đàn ông bỗng trầm giọng ra lệnh, “Phế đi cái thứ mà bọn chúng làm điều xấu”

“Vâng thưa Boss.”