Ngược Thiếp

Chương 26: Đêm lạnh






Chương 26: Đêm lạnh


Edit&Beta: OtakuNhini


Chap này động phòng hoa chúc...hụt ^^.Bao giờ 2 người này mới... đây *giãy dụa*


"Mộc Thanh Thương...... Tuyệt đối đừng phản bội bổn vương, nếu không, nàng sẽ phải hối hận !"


Đôi mắt của hắn sắc bén tựa như lang sói, lóe lên một màu đỏ tươi, giữ chặt lấy ta lúc đó đang mặc giá y đỏ rực.


Ta ngồi ngay ngắn bên mép giường, lạnh nhạt nhìn nam nhân say rượu trước mặt.Nếu nói trong lòng không sợ là nói dối, nhưng ta sẽ cố hết sức che giấu nội tâm, không để hắn nhìn thấy sự yếu đuối của mình


"Vương gia, ngươi uống say rồi!"


Bị người săn sóc dâu đưa khỏi đại sảnh, rồi đưa vào tân phòng,ta ngồi lặng ở đây đã vài canh giờ, mãi cho đến khi hắn đẩy cửa bước vào, nói với ta cái câu chẳng rõ đầu rõ đuôi ấy


Phản bội ư?


Ta nhếch khóe môi, hàng mi buông xuống, không hiểu nổi ý tứ của hắn.


Hắn giữ chặt lấy ta, cước bộ hơi lảo đảo,rồi bỗng nhiên bật cười ha ha, bộ dáng mê hoặc yêu tà kia thật khiến người ta hồi hộp.


Hắn nâng cằm của ta lên, mùi rượu nồng đậm phả lên gương mặt làm ta khó chịu nhíu mày, nín thở, nghiêng đầu, muốn tránh khỏi hơi thở của hắn


"Thương Nhi...... Có phải rất ghét ta không? Cho tới bây giờ, tới bây giờ nàng cũng không hề mỉm cười với ta 1 lần, ta chợt nghĩ, Thương Nhi cười hẳn là khuynh quốc khuynh thành, ngay cả những đoá hoa đẹp nhất cũng phải ảm đạm thất sắc......"


Hắn kéo chiếc khăn che mặt màu đỏ của ta ra, thấy gương mặt ta vẫn không chút thay đổi, hắn khẽ nhíu mày.


Thân thể ta cố gắng nhích về phía sau, muốn thoát khỏi sự trói buộc của hắn.


Bên ngoài sắc trời đã tối đen, im lặng đáng sợ, cũng không có chuyện náo loạn đêm động phòng trong truyền thuyết


Nhưng cùng hắn ở chung một chỗ khiến nỗi bất an của ta ngày càng gia tăng.Động phòng hoa chúc tối nay,đối với ta mà nói, không phải là thiên đường đẹp nhất, mà chính là địa ngục.


Nghĩ đến việc bị nam nhân này đụng chạm, đáy lòng ta dâng lên sự bài xích mãnh liệt, ta phải làm thế nào đây?


Tuy rằng đã là thê tử của hắn thì chung giường cũng là chuyện đương nhiên, nhưng mà, ta không muốn, thật sự không muốn!


"Vương gia,nên đi ngủ sớm thôi!"


Hắn say đến mất tự chủ, ngày thường tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ mặt ôn hoà này, ánh mắt hắn nhìn ta lộ ra vẻ si mê và dịu dàng,khiến ta muốn tránh né.


Đỡ hắn ngồi xuống giường,ta đẩy bàn tay lớn đang đặt trên người mình ra, rồi chậm rãi đứng dậy,đi tới phía chiếc bàn


Nâng bầu rượu lên,rót xuống 2 chén, ta khẽ mỉm cười với hắn


Ta biết, nụ cười này thật sự khuynh quốc khuynh thành như hắn nói


Hắn ngẩn ngơ nhìn ta,không hề thấy vẻ tàn nhẫn và bá đạo lúc trước, nhìn ta từng bước một đi về phía hắn.


"Vương gia, sau khi uống cạn chén rượu giao bôi này thì nên đi ngủ sớm !"


Ta cười, dùng ánh mắt dịu dàng tựa nước chăm chú nhìn hắn, đem chén rượu lấp lánh phản chiếu ánh sáng đưa tới trước mặt hắn


Bị đôi mắt sắc bén ấy nhìn chằm chằm,tay ta nắm chén rượu hơi run run,ý cười trên khóe môi cũng dần dần cứng ngắc.


Chỉ cần khiến hắn quá chén, tối nay chắc có thể vượt qua an toàn rồi?


Tuy rằng, tránh được hôm nay, cũng không tránh được mãi mãi


Ta thở dài thật sâu, thôi thì được ngày nào hay ngày nấy, ngày mai sẽ có cách của ngày mai


Thấy hắn không có ý tiếp nhận, ta không khỏi sốt ruột, chủ động đem cái chén đưa tới bên môi hắn


"Vương gia, không uống ly này, coi như vẫn chưa phải vợ chồng...... A......"


Lời còn chưa nói hết, hắn đã mạnh mẽ kéo ta lại, khiến ta mất thăng bằng té ngã trên người hắn, rượu bị văng ra, tẩm thấp y phục của hắn


Ta có chút bối rối nhìn hắn, sợ hắn mượn rượu giở trò,bèn trấn tĩnh rồi cố sức đứng dậy.


"Thương Nhi...... Nàng là của ta, là của ta......"


"Vương, Vương gia, đợi đã...... Rượu......"


Ta dùng sức đẩy thân thể đang nằm đè lên người mình ra, sự đụng chạm nhẹ nhàng mà mê hoặc kia khiến ta không biết làm sao,chỉ muốn chạy trốn


Hắn bị ta đẩy ngã trên giường, được tự do một chút ta vội vàng đứng dậy, hơi hơi thở dốc,thối lui về phía sau,nở nụ cười miễn cưỡng


"Vương gia, chỉ cần uống hết ly rượu này, thì muốn thế nào cũng được!"


Dáng vẻ hắn đầy ái muội tựa vào thành giường,hắn cười mà tựa như không,nhìn ta, rồi hơi hơi nâng người dậy tiếp nhận chén rượu,bất đắc dĩ thở dài:


"Thương Nhi đã có ý như vậy, bổn vương đành uống cạn ly này,nhưng Thương Nhi đã nói thì phải giữ lời!"


Nhìn hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu, ta thở phào một hơi, lập tức rót đầy 1 chén khác, quyết tâm chuốc cho hắn say mèm đến bất tỉnh nhân sự.


Hắn cũng không nói nhiều, đem ly rượu đầy uống cạn lần nữa, hết lần này đến lần khác, thấy tầm mắt của hắn mê mang dũ xuống, tảng đá đè nặng trong lòng ta rốt cục cũng được bỏ sang một bên


Tối nay xem ra đã vượt qua an toàn !


Ta còn đang tự nhủ mình may mắn, thì bỗng dưng sắc mặt hắn đại biến, thống khổ ôm ngực, ồ ồ thở dốc, bàn tay hung hăng nắm lấy cổ tay ta, khó tin trừng mắt nhìn ta.


"Mộc Thanh Thương....! Nàng,nàng dám......."


"Xoảng" một tiếng, bầu rượu cùng chiếc ly rơi xuống mặt đất,vỡ tan nát.


Hắn thống khổ ôm ngực, sắc mặt dần dần trắng bệch, giọt máu đỏ sẫm tràn ra khoé môi, rơi xuống.


Ta mở to mắt, lắc đầu liên tục, đây, đây là chuyện gì vậy?! Tại sao lại thế này?!


"Không, không phải đâu......"


Ta tới gần định đỡ hắn, lại bị hắn dùng lực đẩy ra, đụng vào cạnh bàn, cảm giác đau đớn như xé toạc phía sau lưng, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.


Bất chấp đau đớn, ta run rẩy đứng dậy, không biết phải làm gì


Trong rượu có độc......


Sao có thể như vậy?! Là ai muốn hãm hại ta?!


"Mộc Thanh Thương...... Nàng muốn bổn vương chết đến thế sao?!"


Hắn giận dữ gào lên,đôi mắt đỏ ngầu oán hận nhìn ta, như muốn đem ta bầm thây vạn đoạn, có hận ,có cả sự thảng thốt khó tin.


"Mặc kệ ngươi tin hay không,thì cũng không phải ta! Ngươi chờ đó, ta đi mời đại phu!"


Không muốn đôi co với hắn nữa, ta xoay người định rời khỏi phòng, mặc dù chán ghét hắn, nhưng ta chưa bao giờ muốn hắn chết


"Đứng lại cho bổn vương! Nàng,nàng đừng đi! Đừng hòng rời đi...! Người đâu mau tới đây!"


Hắn khẽ quát một tiếng, ngữ khí có chút suy yếu, nhưng khí thế sắc bén không hề giảm bớt


Cửa phòng lập tức bị đá văng, hai bóng người xông vào, một người ngăn ta bước đi, một người chạy tới chỗ hắn


Ta nhận ra người trước mặt, đó là tùy tùng theo sau hắn ở ven hồ Phượng Minh ngày ấy,Thính Phong và Lạc Vân.


Thính Phong chặn trước mặt ta, mặt không chút thay đổi nhìn ta,ánh mắt lộ vẻ bất ngờ, sau đó chuyển thành bình tĩnh cùng khó hiểu.


Ta vô lực lui về phía sau,lảo đảo té ngã, tâm tình như rơi xuống vực thẳm.


Mặc cho ta nói thế nào, bọn họ cũng sẽ không tin,mà sẽ mặc định rằng ta đã hạ độc


Ta cười cay đắng,để nước mắt tuỳ ý tuôn rơi


Lạc Vân nâng Liên Thành Trích dậy, chế trụ kinh mạch của hắn, ngăn cản độc tố lan ra


"Thính Phong,trông chừng nàng, không có lệnh của bổn vương, không cho phép nàng rời đi nửa bước!"


"Vâng!"


Thính Phong kính cẩn lĩnh mệnh, mặt không chút thay đổi cúi đầu, đứng chắn trước mặt ta


Lạc Vân dìu Liên Thành Trích ra khỏi phòng, khi rời đi, hắn còn quay đầu nhìn ta, đôi môi hơi run run nhếch lên, cười thảm đạm, ánh mắt vừa hận lại vừa thương đau.


Ta chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy đầu gối ngồi bệt dưới đất, một khắc ấy, ta thật sự thấy bất lực


Chỉ có một mình, thì ra lại cô độc đến vậy.


Cả người rét run, chỉ cảm thấy đêm nay,thì ra lại lạnh lẽo đến vậy


Ta dùng sức ôm chặt lấy cơ thể mình, mong tìm thấy một chút ấm áp, nhưng vẫn vô ích,vẫn bị cái lạnh xung quanh vây hãm


Nước mắt trào ra......


Rốt cục ta cũng hiểu, Liên Thành Trích sở dĩ không cho những người quen thộc đi theo ta, là vì hắn muốn tra tấn ta, để ta nếm trải mùi vị của nỗi cô độc.


Thính Phong vẫn lặng im đứng một bên, giống như một pho tượng


Ta nhìn chằm chằm bầu rượu vỡ nát kia, bàn tay nắm chặt lại


Rốt cục là ai? Vừa tới đến Vương phủ đã có kẻ muốn giá họa cho ta.


Nghĩ đến việc vừa mới cố gắng ép Liên Thành Trích uống rượu, ta thống khổ rên rỉ, hắn nhất định đã cho rằng ta hạ độc rồi lừa hắn uống, nhất định sẽ không tin ta trong sạch .


Bây giờ ta nên làm gì? Chẳng lẽ cứ để hắn định tội như vậy ư? Phải làm thế nào để chứng minh sự trong sạch của mình?!


************


Dưới ánh trăng mờ ảo, một bóng người đơn độc lặng im đứng trong bóng tối, bóng ma che kín gương mặt của nàng ta, không nhìn rõ bộ dáng.


Cô độc đứng trên cầu đá, hai tay nắm chặt, đôi mắt nhìn về phía xa, về nơi đèn đuốc sáng trưng, ồn ào kia


Nha hoàn cầm áo choàng lặng lẽ đi tới, đem áo choàng phủ thêm cho nữ tử, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư,nên về đi thôi!"


Nữ tử hơi quay đầu,gương mặt không chút thay đổi chợt tái nhợt, thanh âm suy yếu hỏi:


"Giờ chắc hắn đã vào phòng của nữ nhân kia rồi phải không? Vì sao? Vì sao nhất định phải lấy nữ nhân kia chứ? Vì sao chưa từng để mắt tới ta? Ta yêu hắn...... Thật sự rất yêu hắn...... Sao hắn lại không xem trọng ta......"


"Tiểu thư, trở về đi, Sau này Vương gia nhất định sẽ để ý tới người mà !"


Nha hoàn đỡ lấy thân thể yếu ớt của nữ tử, chậm rãi xoay người rời khỏi.


"Ha ha, nữ nhân kia tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, tất cả những nữ nhân bên cạnh hắn cũng sẽ không có kết cục tốt ......"


Tiếng cười điên cuồng của nàng trong bóng đêm có chút âm trầm, thê lương, khiến người ta phải rợn tóc gáy, hình bóng điên cuồng ấy dần dần biến mất trong màn đêm đen......