Ngược Thiếp

Chương 70: Giết hắn




Ta kiên quyết ấn hắn ngồi xuống đất, không cho hắn tiến lên, mặc kệ cửa đá có thể sắp nứt ra. Thà cứ đánh cược một phen còn hơn là chịu chết. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cầm hai cái lọ trong tay, ta vẫn không biết phải làm thế nào.


Rốt cuộc là cái nào?! Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, nghe thấy tiếng thở dốc rên rỉ đau đớn của hắn, trong lòng ta càng sốt ruột hơn.


"Thương, Thương Nhi...... Dùng kiếm, dùng kiếm vẽ ra ngọn lửa trên tường......"


Một mũi tên găm trên lưng bị hắn rút mạnh ra, kèm theo đó là tiếng rên rỉ đau đớn, cả người hắn run rẩy. Nghe thấy lời nhắc nhở yếu ớt của hắn, ta đang trong cơn hoảng loạn bỗng bừng tỉnh, cười hưng phấn nhưng nước mắt lại rơi lã chã.


Tại sao ta không nghĩ tới! Ta nhận lấy thanh kiếm từ trong tay hắn, hít một hơi thật sâu, sau đó chém vào bức tường làm bằng cẩm thạch, một ngọn lửa chói mắt lóe lên. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để ta thấy rõ sắc mặt của hai người cùng màu của hai cái lọ trên mặt đất.


Ta vội vàng chộp lấy cái lọ màu đỏ, đổ ra hai viên thuốc rồi bắt hắn uống nó, không biết đây có phải thuốc giải thật không, nhưng chẳng còn cách nào khác cả.


Trong lòng sợ hãi bởi vì cánh cửa sắp không chống đỡ được nữa? Hay bởi vì không muốn trơ mắt nhìn hắn chết đi?


Ta ôm chặt lấy hắn, dùng hai tay chà xát lên cơ thể lạnh giá của hắn, muốn truyền cho hắn một ít hơi ấm, nỗi đau trong lòng càng thêm mãnh liệt.


Từ khi nào mà ta lại quan tâm đến hắn nhiều như vậy? Không phải ta hận hắn sao, vì sao lại để ý nhiều đến vậy? Hay thật ra yêu và hận chỉ là một ý niệm, khi lòng căm thù sâu sắc chuyển thành tình yêu thì lại càng khiến nó trở nên mãnh liệt hơn?


Cũng giống như hắn, từ hận biến thành yêu! Ta thật sự có thể ở chung với hắn sao? Nhưng ta sợ, sợ một khi buông tay, trái tim ta sẽ lại bị tổn thương.


"Liên Thành Chích, ngươi thấy thế nào rồi? Thuốc này có phải là thuốc giải độc không?"


Ta lo lắng hỏi, cố hết sức lôi hắn vào sâu trong đường hầm tối, sắp không còn kịp nữa rồi, cửa đá đã không thể chống đỡ được nữa, thời gian đang đến gần, mười trận pháp sẽ lập tức mở ra.


"Không sao, thấy tốt hơn nhiều rồi."


Nghe thấy câu trả lời của hắn, tâm trạng thấp thỏm lo âu của ta rốt cuộc cũng lắng xuống, vào lúc đó trong lòng ta thấy vô cùng cảm kích, cảm kích hắn còn sống, mặc dù có đôi khi ta rất hận hắn, muốn giết chết hắn, nhưng vào lúc này ta lại thấy cảm kích vì hắn còn sống.


Cảm kích cái người đã lệnh cho Nghiêm Tiêm Vũ đưa cho ta độc dược và thuốc giải, mặc kệ người nọ có mục đích gì, thì ít nhất nó đã cho ta hy vọng rằng vẫn còn một con đường để đi.


Cơ thể của hắn dần dần mềm đi, không còn cứng ngắc lạnh lẽo nữa, ta biết tác dụng của thuốc đã bắt đầu phát huy, chỉ cần sống sót thoát khỏi con đường tối tăm này thì chúng ta sẽ an toàn.


"Thương Nhi, đợi đã......"


Đi được một nửa đoạn đường, bất ngờ hắn bóp vai ta khiến ta dừng lại. Tim đập loạn nhịp, ta tức giận nhìn hắn, hắn muốn chết sao? Làm gì có thời gian để đợi?


"Liên Thành Chích, ngươi --"


"Hãy nghe ta nói xong...... Không cần đi đến cuối đường hầm, ở giữa đường hầm ước chừng khoảng hai trượng* nữa, phía bên phải bờ tường có một cơ quan, mau tìm lấy nó!"


*1 trượng (市丈, zhang) = 2 bước = 3,33 m


Cơn giận sắp bùng nổ bị một lời nói của hắn dập tắt, đột nhiên ta không còn thấy sợ hay hoảng loạn nữa. Khi thiết kế con đường này, nhất định hắn đã lo lắng chu toàn, tuy tên nam nhân này vừa độc đoán vừa xấu tính nhưng hắn không phải là người vô dụng.


Ta không ngờ cảm xúc của mình lại có thể dao động vào lúc này. Mỗi khi đối mặt với hắn, ta sẽ mất đi lý trí, thấy lo lắng, hoảng sợ, cũng thấy bất lực, tức giận, rất nhiều cảm xúc đan xen như muốn xé nát ta ra.


Nghe theo lời chỉ thị của hắn, ta ước lượng khoảng cách, vươn tay ra sờ vào bức tường bên phải. Chiếc cửa đá phía sau dường như không thể chịu được nữa, phát ra tiếng nứt nặng nề giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào trong lòng khiến cả người đau đớn.


Hắn cầm kiếm chống đỡ, dựa vào một bên thở dốc, tuy ta đang đưa lưng về phía hắn nhưng trong lúc bận rộn ta vẫn cảm giác được có một ánh mắt nóng rực đang nhắm vào người mình, hắn biết rồi sao? Biết ta đã rung động với hắn?


Không, không thể để cho hắn biết, nam nhân này quá độc đoán, chẳng coi ai ra gì. Hắn đã có được nhiều thứ, nên không biết trân trọng nó. Nếu để hắn biết được tâm tư của ta, sẽ chỉ làm hắn càng thêm đắc ý, vậy thì ta sẽ không còn chỗ để trút hết những nỗi oán hận cùng uất ức trong lòng.


Ta phải để hắn nếm trải mùi vị của đau khổ, phải khiến hắn học được cách đặt mình trong hoàn cảnh người khác, hiểu được như thế nào là tin tưởng, tha thứ quá dễ dàng sẽ chỉ khiến quá khứ của Mộc Thanh Thương ta càng thêm sầu bi.


"Liên Thành Chích, tìm được rồi!"


Ta hưng phấn hoan hô, tay phải cầm lấy chiếc vòng khảm ở trên vách tường, nhưng mà kèm theo tiếng hoan hô của ta, phía cuối cũng truyền đến tiếng đá vỡ vụn rồi sập xuống, ánh sáng chói lòa theo khe hở chiếu đến, chói đến mức không thể mở mắt ra được.


Hắn nắm chặt lấy tay ta rồi kéo xuống phía dưới, chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm giống như từ trên trời rơi xuống, một tảng đá lớn rơi xuống giữa đường hầm, đột ngột cô lập đám Hắc y nhân vừa xông vào từ bên kia.


Tảng đá lớn rơi xuống làm cả đường hầm chấn động, khiến cho người ta có cảm giác dường như con đường này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, phát ra âm thanh ầm ầm.


"Tốt lắm, có thể kéo dài được chút thời gian, đợi đến khi mười trận pháp khởi động là sẽ ổn thôi."


Hắn vẫn lười biếng biếng nằm đè lên người của ta, vô lực thở dài.


Đồ đáng ghét! Trong lòng ta oán hận chửi thầm, vừa rồi khi nắm lấy tay ta khởi động cơ quan, hắn dùng lực rất mạnh, đã yếu đến vậy mà còn dám làm chuyện này với ta, rõ ràng là cố ý!


Ta ra sức giãy giụa, cố hất hắn ra nhưng hắn càng siết chặt hơn, rồi vòng tay qua cổ ta khiến ta gần như là không thở được.


"Liên Thành Chích, ngươi đừng có quá đáng. Ta nói cho ngươi biết cứu ngươi không có nghĩa là ta tha thứ cho ngươi đâu, ta......A...."


Ta hoảng sợ thét chói tai, cùng với đó là một tiếng ầm vang chấn động vang vọng khắp lối đi nhỏ hẹp, chỉ cảm thấy dưới chân bỗng trống không, trời đất quay cuồng, cơ thể không có lấy một chỗ dựa ngã thẳng xuống phía dưới.


Khi tỉnh lại, ta bỗng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn êm ái. Tấm lụa hoa lệ thêu bằng chỉ vàng tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Ở phía xa trên chiếc bàn dài có đặt một cái lư hương, làn khói xanh từ từ bốc lên, bị gió thổi vào tạo thành những đường cong uốn lượn rồi dần dần biến mất.


Trong căn phòng sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất. Nhìn những tia sáng chói mắt, ta hơi nhíu mày.


Sao lại thế này? Ta chỉ nhớ mặt đất của đường hầm đột nhiên bị nứt ra, ta và Liên Thành Chích đều ngã xuống, chẳng lẽ đây là cơ quan mà Liên Thành Chích đã sắp xếp trước? Bây giờ hắn đang ở đâu?


Nơi này trang trí lộng lẫy còn hơn cả Duệ Khâm Vương phủ. Tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều là đồ vật thượng đẳng, có giá cả vô cùng đắt đỏ. Nhưng nơi đây lại rất yên tĩnh, thậm chí ở bên ngoài cũng không có một tiếng động nào cả.


Rốt cuộc đây là đâu? Liên Thành Chích đưa ta đến đây sao?


"Liên Thành Chích?!"


Ta cử động thân thể đau nhức, lớn tiếng gọi tên hắn, nhưng lại mềm nhũn ngã xuống giường, vì sao cả người ta không còn một chút sức lực nào vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?


Trong lòng ta bỗng thấy hơi hoảng loạng, tình huống này rất không bình thường, nếu Liên Thành Chích sắp xếp chỗ ngủ cho ta, thì tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa xuất hiện? Hay hắn đang bận việc gì đó?


Ta tự an ủi chính mình, muốn xoa dịu tâm trạng đang thấp thỏm , hiện giờ đang là thời điểm quyết đấu với Liên Thành Phú, hắn hẳn là rất bận, làm gì có thời gian để ý đến ta!


Ta cam chịu nằm ở trên giường, cảm thấy cơ thể ngày càng suy yếu, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.


Chờ một lúc lâu vẫn không có ai đến, khung cảnh xa lạ này khiến ta thấy rất bất an, luôn có một cảm giác vô cùng kỳ quái.


Rốt cuộc ta vẫn không thể nằm yên ở đó, bèn cố gắng hết sức bám vào thành giường để đứng dậy, nhưng vừa mới cử động ta đã ngã từ trên giường xuống dưới mặt đất.


Cả người đau nhức, ta vừa khóc vừa cố gượng dậy, rốt cuộc ta bị làm sao vậy? Vì sao lại biến thành như vậy?!


"Có ai ở đây không? Liên Thành Chích, ngươi ở đâu?!"


Bỗng dưng ta cảm thấy mình thật bất lực, nỗi trống trải tràn ngập trong lòng. Ta muốn nắm lấy thứ gì đó để áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng lại thấy mình chẳng thể làm gì được.


Hắn để ta ở đây một mình, mặc kệ ta sao? Ta cười thê lương, cười mình thật ngu ngốc, sao hắn lại có thể đối xử với ta như vậy....


Vì quá mệt mỏi nên ta nằm lăn ra đất. Không biết mình đã ngủ được bao lâu, khi tỉnh dậy lại bị mùi thức ăn hấp dẫn, bụng phát ra tiếng kêu ọc ọc. Ta nhìn bầu trời bên ngoài, không biết từ khi nào bầu trời đã tối hẳn như một tấm màn đen chụp xuống dưới, khiến người ta thấy rất nặng nề.


Trong phòng có thắp nến, gió thổi vào qua ô cửa sổ đang hé mở, khuấy động ánh nến lay động.


Một bàn đầy thức ăn tinh tế được đặt ở đó, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, nhưng trong căn phòng vẫn chỉ có mình ta.


Cơ thể đã lấy lại được một chút sức lực, nhưng vẫn còn yếu ớt. Ta vẫn cảnh giác trước khung cảnh kỳ lạ, mở to đôi mắt cay cay đánh giá xung quanh. Rõ ràng đã có ai đó đến căn phòng này, nhưng ta chẳng biết gì cả. Có lẽ do ta ngủ quá sâu hoặc có thể đã bị đánh thuốc mê.


Ta bị bắt cóc? Có lẽ chuyện ta và Liên Thành Chích bị ngã xuống dưới căn bản không phải do hắn sắp đặt. Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu đã khiến cả người ta ớn lạnh.


Nếu thật sự là như thế thì chắc chắn bây giờ Liên Thành Chích đã bị bắt rồi, nhưng điều khiến ta kinh hãi hơn là đối phương lại nắm rõ về con đường bí mật mà Liên Thành Chích dựng lên, không những thế họ còn tạo ra một cơ quan thu giữ khác ở trong đó.


Sẽ là ai đây? Liên Thành Phú? Người có khả năng làm việc này nhất chỉ có thể là Liên Thành Phú, nhưng ta cảm thấy nó không hợp lý, nếu cơ quan kia thật sự là do Liên Thành Phú sai người tạo ra, thì hà cớ gì hắn phải cử người lẻn vào con đường bí mật để đuổi theo chúng ta, nhưng ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai đây?!


Không biết đây là chỗ nào, huống chi với tình hình căng thẳng bên ngoài, không có người cầm đầu, thế lực của Liên Thành Chích có thể giữ được bao lâu?


Mười trận pháp kia tuy lợi hại, nhưng nếu trong một thời gian dài người cầm đầu không xuất hiện, thì lòng quân sẽ không yên. Chuyện này dù như thế nào cũng sẽ gây bất lợi cho Liên Thành Chích.


Tuy trong lòng thấy vô cùng sợ hãi nhưng ta chỉ có thể bình tĩnh, phải tìm ra kẻ đã bắt mình tới đây. Không còn nghi ngờ gì nữa, họ hạ Nhuyễn cân tán* với ta chính là vì muốn nhốt ta lại.


*Nhuyễn cân tán (软筋散): Nhuyễn là mềm, cân là cơ bắp, tán là lỏng lẻo, bột thuốc => Thuốc khiến cơ bắp mềm đi.


Ta cười khổ, tại sao ta luôn bị giam cầm?


Hai năm bị giam ở trong vương phủ chẳng khác gì cơn ác mộng đối với ta. Cả đời này ta không muốn trải qua việc đó nữa. Ta sẽ không bao giờ quên đi nỗi sợ hãi cùng sự tuyệt vọng vào lúc ấy. Ta cũng không thể tha thứ cho Liên Thành Chích. Hắn đã làm tổn thương ta, khiến ta đau đớn, sợ hãi, bất lực.


Chẳng lẽ đến tận bây giờ ta vẫn không thể thoát khỏi số mệnh? Ông trời muốn ta bị giam cầm tại cái nơi quỷ dị này ư? Là ai, lần này là ai, vì sao lại muốn nhốt ta lại?!


Ta bám hai tay vào mép giường rồi chống người lên, loạng choạng đi tới chiếc bàn đựng đầy thức ăn.


Ta cố hết sức nhấc chiếc khăn trải bàn lên, rồi quét hết mọi thứ xuống đất, tiếng bát đĩa vỡ tan vang lên vô cùng chói tai trong màn đêm tĩnh mịch. Ta cười lạnh, rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái hơn khi nhìn thấy đống bát đĩa vỡ vụn.


Tuy ta thấy rất khó chịu vì chiếc bụng đói nhưng chỉ cần có thể bức cái người đã giam giữ ta tới đây thì cũng đáng.


Ta không biết Liên Thành Chích có bị giam giữ giống ta hay không. Nếu Liên Thành Chích thật sự nằm trong tay Liên Thành Phú, chắn chắn hắn sẽ sống không dễ chịu gì. Vì muốn bức Liên Thành Chích giao binh quyền ra cộng thêm nỗi hận với Liên Thành Chích, Liên Thành Phú tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.


Trong lòng ta hoảng loạn. Thở dài một hơi, ta đang thấy lo lắng, sợ hãi cho hắn, liệu nam nhân kia có biết không?!


Ta mệt mỏi quay về giường, tiếp tục nhịn đói, nằm ngửa trên giường mơ màng thiếp đi.


Nhưng sáng sớm hôm sau tỉnh lại, ngoại trừ đống hỗn độn trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn ăn cũng thay đồ mới, thì người kia vẫn không hề xuất hiện.


Ta mím chặt môi, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Ta cười lạnh, ta muốn xem ai có thể kiên trì hơn ai!


Ta đã không còn là Mộc Thanh Thương yếu đuối của ngày xưa nữa rồi. Ta sẽ không dễ dàng khuất phục trước bất kì kẻ nào, cũng sẽ không để mình bị uất ức nữa.


Ta không thể giống như lúc trước nữa. Bởi vì Vương phi cầu xin thúc ép mà đã chịu uất ức gả tới Thánh Viêm Hướng, để rồi khiến mình rơi vào cảnh thê thảm. Ta sẽ không bao giờ..... làm điều dại dột như vậy nữa, cũng sẽ không để mình phải chịu ấm ức.


Nghĩ rằng nhốt ta là sẽ làm được gì sao?! Hừ, đừng mơ tưởng!


Ta đã không còn sức lực để bước ra khỏi giường, với cơ thể vốn đã mềm nhũn, hơn nữa sau một ngày không ăn, căn bản ngay cả sức lực để cử động cũng không có. Vì vậy, ta cứ nhắm mắt làm ngơ trước đống thức ăn đầy cám dỗ trên chiếc bàn kia.


Người đó nhốt ta lại, sao có thể làm như không thấy chuyện ta tuyệt thực?! Chỉ cần ta có thể chịu đựng, người đó nhất định sẽ xuất hiện,.


Haiz... nhưng ta thực sự rất đói ...


Ta khẽ thở dài, đầu óc trống rỗng. Một chiếc lá rơi ngoài cửa sổ bị gió thổi bay vào phòng, kéo theo suy nghĩ của ta về hai năm trước, khi đó, đứa bé vẫn còn, những ngày tháng nhàn nhã ở nơi núi sâu rừng già ấy là khoảng thời gian hạnh phúc nhất khi ta được tự do.


Trái tim bỗng nhói đau, ta lại nghĩ, nếu đứa bé vẫn còn sống, chắc giờ đây nó đã biết gọi mẫu thân rồi đúng không?


Ta nở nụ cười chua chát, dần chìm vào trong bóng tối.


Bóng tối mờ mịt bao chùm lấy ta. Ta cố gắng đưa tay ra để xé tan bóng tối, nhưng cả người lại như bị khống chế, không thể cử động.


Bên tai có tiếng bước chân rất nhỏ, ta đang giãy giụa cũng trấn tĩnh lại một chút, có người đến sao?


Ta cười thầm trong lòng, muốn mở mắt ra xem đó là ai, nhưng không ngờ mí mắt lại nặng trĩu như dính chặt vào nhau, không thể mở ra được.


Người này đã làm gì với ta vậy? Họ khống chế ta để làm gì? Đừng có nói là bọn họ định dùng ta để uy hiếp Liên Thành Chích đấy?


Ta cười giễu, bọn họ làm việc thừa thãi rồi. Người ngoài nào biết Liên Thành Chích rất hận ta, hắn sao có thể vì ta mà bỏ qua lợi ích, dù ta biết trong lòng hắn cũng có ta, nhưng tình yêu nào có thể so sánh với giang sơn này, hắn há có thể chịu thất bại sao?


Trên mặt truyền đến cảm giác châm chích khiến ta thấy rất căng thẳng, lông tơ dựng đứng hết cả lên. Có một bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lướt trên mặt ta, vô cùng dịu dàng nhưng lại khiến ta kinh hồn khiếp vía.


Ngón tay đó khẽ vuốt lông mày của ta. Sự thương tiếc cùng đau đớn mơ hồ ấy khiến ta mê hoặc. Hơi thở ấm áp phả vào gương mặt, khiến ta càng thêm hoảng loạn, không thể cử động cũng không thể nhìn thấy gì.


Hắn, muốn làm gì?


Bên tai truyền đến một tiếng thở dài, có hơi khàn khàn, là một âm thanh xa lạ. Tiếng sột soạt đứng dậy nghe rất khó chịu, cứ như là tiếng mài đá.


"Quân thượng, U Nguyệt Các Chủ có việc cầu kiến!"


Bên ngoài truyền đến tiếng