Ngược Về Thời Minh

Chương 196: Quyết phải chém đầu




Thanh thế của giặc Thát khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ ngay lập tức. Bọn chúng từ trên núi ùa xuống, vừa gào thét vừa tràn vào thôn xóm, những người dân kinh hoảng bỏ chạy tán loạn trên đường đều bị trường đao nương theo thế ngựa phi của bọn chúng vớt qua không phí chút sức lực nào, đầu lăn lông lốc.

Dù chỉ là một tốp lính men theo đường mòn trong núi kéo đến đánh lén, cướp bóc lương thực, giặc Thát vẫn giữ nguyên thói quen công kích đối thủ như lúc ở trên thảo nguyên. Chúng không vội xâm nhập vào nhà dân cướp bóc tài vật mà xông thẳng liền một mạch, cậy vào thanh thế hung hãn và bạo ngược để phá vỡ đội hình đối phương, hòng đập tan mọi dũng khí phản kháng của kẻ địch.

Trước đó, nhận được tin tình báo thôn trang nhỏ bé này không hề có quan binh trú đóng nên bọn chúng định tràn xuyên qua thôn rồi bọc lại để phòng ngừa thôn dân chạy trốn, như vậy chiến mã xông đến cuối thôn sẽ liền lập tức quay lại, bắt đầu cướp giết từng nhà.

Song đám giặc Thát đi đầu xông đến cổng thôn phía đối diện lại ngạc nhiên trông thấy mấy trăm quan binh đang bày trận đón sẵn ở đó, giương cung lắp tên, tên kín như rừng.

Tuy bọn chúng không kịp phân tích tại sao trong thôn lại đột nhiên xuất hiện một đội quan binh, song bộ hạ của Hỏa Sư đều là những tên lính hung hãn nhất trong các bộ lạc Mông Cổ Thát Đát, đội quân nghìn người được phái đến cướp bóc lương thực này lại càng kiêu dũng thiện chiến nên chỉ sau thoáng kinh ngạc, chúng liền ngang nhiên hò hét múa tít vũ khí xông tới.

Giặc Thát phía sau trông thấy tình huống này cũng đều vọt ngựa tiến đến, vừa phi vừa lấy cung lắp tên. Người Mông Cổ rất giỏi kỹ thuật vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung, hết sức thành thạo việc kéo cung lắp tên trên lưng ngựa, trong nháy mắt bọn chúng đã tiến vào trạng thái sẵn sàng công kích.

Trông thấy tình hình như vậy Dương Lăng cũng không dám trì hoãn thêm. Trong thôn giấu không tới bốn trăm thớt ngựa khỏe để tránh tai mắt kẻ địch, đội quân này là lính đánh bộ, một trận mưa tên sẽ chỉ có thể ngăn chặn giặc trong chốc lát. Nếu để giặc Thát xông vào trong trận, e rằng mấy trăm người đều sẽ bỏ mạng tại chỗ.

Nơi đây gần Đại Đồng như vậy, phía trước lại có Trường Thành cách trở, giặc Thát chưa từng xuất hiện ở nơi này, thêm vào đó quân chủ lực của Bá Nhan đã chuyển hướng tấn công sang Hồ Khẩu, Bình Thuận nên Dương Lăng không hề nghĩ rằng trên núi sẽ lại đột nhiên xuất hiện một tốp giặc Thát. Thật đúng là "bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng".

Nếu giặc Thát muốn vòng qua Trường Thành để đột kích hậu phương quân Minh thì bọn chúng chỉ có nước lén lút đi xuyên qua mấy đoạn núi cao hiểm trở giữa những rặng núi non trùng điệp chưa được xây dựng Trường Thành phòng thủ. Nhưng những lối ấy khó đi vô cùng nên đại quân không thể đi qua, một ngàn người này hẳn đã là cực hạn.

Nghĩ đến đây, Dương Lăng lập tức quyết định. Y quát lớn:

- Mặc kệ là quan hay cướp, tất cả đều là người Hán. Bắt cướp là chức trách mà giết giặc là trách nhiệm thiêng liêng, món nợ giữa chúng ta sau này sẽ tính. Hôm nay chỉ giết giặc Thát! Các huynh đệ, động thủ!

Tiếng cung ngân rền, dưới mệnh lệnh của Dương Lăng bốn trăm cung tiễn thủ lập tức chuyển hướng, hàng loạt mũi tên gắn đuôi lông chim như cơn mưa rào điên cuồng ập xuống đầu đám giặc Thát đang phóng tới như bay.

Đám giặc Thát đang thúc ngựa phi nhanh kêu la đau đớn rồi ngã rạp một mảng, mấy con ngựa lùn tráng kiện Mông Cổ trên lưng còn cắm đuôi tên hí lên đau đớn, quay đầu bỏ chạy, thi thể vẫn còn móc vào bàn đạp bị chúng kéo lê trên tuyết tạo thành một dải máu dài.

Mắt thấy hơn nghìn thiết kỵ trong thôn đang ùn ùn kéo tới, trong lòng Dương Lăng lại trở nên bình tĩnh cực kỳ. Mặc dù gần như y chưa từng đích thân cầm đao xông pha chiến trường nhưng lại đã tận mắt chứng kiến nhiều trận kịch chiến. Nay mấy trăm thị vệ đều chỉ tuân theo lệnh mình, y nhất định phải bảo toàn tính mạng của các huynh đệ. Đó là trách nhiệm của y.

Dương Lăng quét mắt một lượt, nghiêm giọng quát lớn:

- Cửa thôn chật hẹp, không có lợi cho kỵ binh giặc Thát xông tới. Thị vệ đại nội lên ngựa, chận cửa thôn lại cho bản quan! Những người khác lập tức lui về hướng núi Bạch Đăng, dựa núi mà thủ!

Sau thoáng kinh ngạc, đám thị vệ đại nội đã khôi phục dũng khí, nghe lệnh lập tức vịn yên nhún người lên ngựa, vung phác đao chuôi dài phi đến cửa thôn. Bình thường Lưu Đại Bổng Chùy vẫn nói giọng kinh sư, lúc này quá kích động, gã la lớn bằng giọng Sơn Đông quê nhà:

- Mẹ nó[*], cái con bà mẹ nó, sao lại có nhiều tên giặc Thát điên từ Lục Câu Lý tràn ra như thế này?

[*: câu chửi đổng cửa miệng của người Lai Dương vùng Sơn Đông, theo http://2011.cctcct.com/travel-guide/...10/46942.html]

Nói đoạn gã liền cầm côn sắt định nhảy lên ngựa. Ngũ Hán Siêu kéo gã lại, quát:

- Ngươi làm cái gì vậy? Cho dù ngươi giết một nghìn tên giặc Thát mà đại nhân có mệnh hệ gì thì ngươi cũng sẽ không có chỗ mà khóc đâu! Bảo vệ đại nhân rút về núi Bạch Đăng ngay!

Từ dạo bị người ta xỏ mũi suýt nữa hại chết Dương Lăng, đương nhiên Ngũ Hán Siêu luôn bảo hộ sát bên Dương Lăng không dám rời xa nửa bước. Ở cửa thôn người chết ngựa ngã, đánh đến không thể tách rời, người ngựa địch ta hòa quyện lẫn nhau. Giặc Thát cậy vào khoái mã xông lên, sức mạnh thế nhanh, còn hai mươi viên thị vệ phòng thủ cửa thôn cậy vào võ nghệ cao cường, cạnh bên lại có phiên tử không ngừng bắn tên chi viện, tạm thời vẫn có thể ngăn chận giặc Thát. Nhưng đám người Dương Hổ vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt do dự. Ngũ Hán Siêu sợ bọn họ sẽ đột ngột ra tay đả thương người mình nên đành phải chằm chằm để ý đến bọn họ, không dám lơ là.

Trông thấy Dương Lăng vẫn điềm tĩnh như không, Hồng Nương Tử vứt tấm ván gỗ trong tay rồi đi đến trước ngựa của mình, phóng người lên ngựa, đao thép nắm chặt trong tay, cất giọng trong trẻo:

- Họ Dương kia! Chỉ mong ngươi nhớ câu nói này: “Mặc kệ là quan hay là cướp, tất cả đều là người Hán.” Hôm nay bọn ta sẽ giết giặc Thát trước.

Nói rồi nàng đưa mắt ra hiệu với Dương Hổ. Dương Hổ nhìn giặc Thát đang đằng đằng sát khí ùn ùn kéo đến, lại nhìn Dương Lăng ở gần ngay trước mặt, do dự chưa quyết. Thôi Oanh Nhi tức giận quát to:

- Đương gia! Ân oán cá nhân sau này hẵng tính! Giặc Thát là kẻ thù của tất cả người Hán chúng ta, ngài còn do dự cái gì?

Nói rồi nàng nổi giận đùng đùng trừng mắt với Dương Hổ, thúc mạnh bụng ngựa, vụt xông về phía cửa thôn. Hoắc Ngũ Thúc sợ cháu gái gặp chuyện không hay, thấy vậy cũng búng người nhảy lên lưng ngựa như một con đại bàng, giật dây cương, chúm môi huýt gió một tiếng chói tai, xông về phía giặc Thát.

Dương Hổ thấy vậy thì chỉ đành giậm chân, ra lệnh:

- Lên ngựa! Giết giặc Thát!

Sáu bảy tay cướp hung hãn nghe thấy lão đại mở lời, lập tức ào ào lên ngựa, cũng xông thẳng về phía cửa thôn. Hồng Nương Tử tinh thông thuật cưỡi ngựa, chỉ cần dùng hai chân để điều khiển chúng theo ý muốn một cách dễ dàng, tiến lui thoải mái; đúng là còn thành thạo hơn đám người Mông Cổ cưỡi ngựa suốt tháng quanh năm. Thanh đao thép trong tay nàng bay lên lượn xuống, trong khoảnh khắc liền đã có ba bốn tên giặc Thát bị nàng chém rơi khỏi ngựa. Thôi Oanh Nhi thúc ngựa xông vào trận địa của giặc, chận bốn thớt chiến mã không người đó lại, rồi quay ra đằng sau kêu to:

- Quan binh nào giỏi cưỡi ngựa hãy qua đây mấy người, đoạt ngựa giết giặc Thát!

Bọn quan binh thấy một người con gái mà cũng kiêu dũng như vậy, lập tức nổi lòng háo thắng, liền có bốn tên quan binh khoác cung giắt đao, tranh nhau lên ngựa. Giặc Thát ruổi ngựa xông ào ạt đến, tiếng hò hét biến thành tiếng gầm rống. Chỉ nghe tiếng cung bật liên tiếp, tên rít chói tai, giặc Thát cũng thả tay bắn tên đáp trả, ba mũi lang nha tiễn xé gió bay tới, dễ dàng xuyên qua giáp nhẹ, cắm vào thân người.

Không biết là cung thủ nào có cánh tay khỏe mạnh siêu quần, hẳn là mới vừa sử dụng cung ba thạch, một phát tên ghim chéo dưới xương sườn một viên thị vệ đại nội mới vừa chém chết hai tên giặc Thát, đẩy hắn văng ra khỏi ngựa, kéo bay hơn một trượng mới nặng nề rơi xuống đất.

Dương Lăng thấy vậy giận muốn rách mí mắt, gầm lên:

- Bắn tên! Bắn tên! Áp chế bọn chúng!

Lại một trận mưa tên được trút xuống. Nhân mã của song phương không ngừng ngã khỏi lưng ngựa, những dũng sĩ vừa rồi còn dồi dào sinh khí trong chốc lát đã biến thành một đống bùn nhão dưới vó ngựa. Không biết tự lúc nào, hơn hai mươi phiên tử mang theo hỏa súng lợi dụng sự che chắn của nhà cửa hai bên đường đã bắt đầu nổ súng bắn về phía giặc Thát.

Đoàng đoàng đoàng, một loạt tiếng súng vang lên, khói súng tức thời bao trùm khắp cửa thôn. Kinh hoảng bởi những tiếng nổ inh tai, những con chiến mã mất chủ bỏ chạy tán loạn. Sự dũng mãnh của giặc Thát quá nửa dựa vào sức ngựa, chiến mã vừa bị hoảng loạn lập tức dẫn tới đội hình rối loạn, nhuệ khí cũng vì vậy mà bị sút giảm.

Dương Lăng hồi hộp nhìn chằm chằm về phía cửa thôn. Y phát hiện những thị vệ đại nội nọ võ nghệ tuy cao, nhưng khi chém giết lại không nhanh nhẹn và gọn ghẽ bằng đám cướp chuyên nghiệp. Chỉ cần mấy động tác bổ, chém, đỡ, đập hết sức đơn giản đi kèm với những tiếng gầm thị uy, thanh đao trong tay bọn cướp xoay vần như dải lụa, nội trong ba đao, sau tiếng binh khí va chạm leng keng song phương ắt có một người ngã ngựa.

Mà võ công những thị vệ đại nội này tập luyện đều là tránh, xoay, nhảy, chuyển, kỹ xảo công kích có thực có hư. Nếu như đơn đả độc đấu, trong số mã tặc này ngoại trừ Dương Hổ, Hồng Nương Tử và Hoắc Ngũ Gia ra, hiếm có kẻ nào có thể đấu hơn mười hiệp với bọn thị vệ đại nội, nhưng trên chiến trường giết giặc, cách đánh của bọn sơn tặc lại hung mãnh và hữu hiệu hơn.

Trông thấy vậy Dương Lăng không khỏi máy động trong lòng. "Nếu quân đội chúng ta cũng có thể luyện tập phương pháp bổ, chém đơn giản mà hiệu quả như vậy, vứt bớt những động tác màu mè không thực tế, thì không những việc huấn luyện dễ dàng hơn rất nhiều mà sức chiến đấu hiệu quả cũng sẽ được nâng cao một cách mau chóng.”

Hai trăm viên phiên tử ở hậu đội đã bắt đầu lật đật rút về phía núi Bạch Đăng. Ngũ Hán Siêu vội khuyên:

- Đại nhân, hãy mau rút về núi Bạch Đăng! Ngài mà không đi, đám huynh đệ sẽ không dám rút lui đâu. Đã có người chạy vào thành báo tin rồi, chỉ cần chúng ta lên núi cố thủ chừng nửa ngày là viện quân sẽ tới rồi!

Nếu theo ý riêng của Ngũ Hán Siêu thì chàng hận không thể bắt Dương Lăng cưỡi khoái mã tự chạy về thành một mình. Song đại soái lâm trận lại quay ngựa bỏ chạy trước, bỏ mặc sĩ tốt thì sau này đừng hòng chỉ huy quân đội được nữa, Dương Lăng quyết sẽ không đồng ý. Hơn nữa quân Minh có ít kỵ binh, nếu như giặc Thát nhanh trí sẽ biết ngay y là một nhân vật quan trọng mà giục ngựa đuổi theo thì chí nguy; chi bằng lên núi đợi viện binh còn an toàn hơn một chút.

Dương Lăng gật nhẹ đầu, lên ngựa xong xuôi bèn ra lệnh cho một viên bách hộ:

- Cho bộ tốt lần lượt thoái lui, mau chóng tránh lên núi Bạch Đăng. Kỵ binh chận hậu, cốt phải giữ vững cửa thôn!

Y mới vừa nói đến đây, một cây giáo dài chừng năm thước đã rít gió bay tới, Ngũ Hán Siêu hét lên:

- Đại nhân cẩn thận!

Rồi chàng cố vung thanh kiếm trong tay chận lại. "Keng" một tiếng, kiếm và giáo cạ vào nhau tạo nên một tia lửa dài. Cây giáo bị đổi hướng cắm “phập” vào trong tuyết ngay trước ngựa Dương Lăng, sâu phải hơn một thước, đuôi giáo rung lên "vù vù". Sức lực ấy thực khiếp người.

Tuy Ngũ Hán Siêu dùng xảo kình để giảm lực, nhưng vẫn bị lực va chạm chấn cho hổ khẩu tê rần. Dương Lăng và Ngũ Hán Siêu thấy uy lực ngọn giáo mạnh mẽ như vậy đều sợ đến toát mồ hôi lạnh. Lúc này cây giáo thứ hai lại rít gió lao tới. Lưu Đại Bổng Chùy cười lớn vung cây côn sắt cứng chắc trong tay lên, "cạch" một tiếng, cây giáo nọ đã bị đập gãy làm hai.

Đằng xa, có mấy tên giặc Thát đang bảo vệ một gã cao to vạm vỡ khoác áo da thú lệch vai. Do khoảng cách xa đến mấy chục mét cộng thêm trong không trung vẫn còn khói súng chưa tan nên trông không rõ tướng mạo gã đó, nhưng Dương Lăng cảm giác hắn không phóng giáo bừa. Hắn đã phát hiện ra mình là thủ lĩnh của đội quân Minh này.

Ngũ Hán Siêu sốt ruột giục:

- Đại nhân, đi thôi! Tránh lên núi Bạch Đăng!

Chàng ta và Lưu Đại Bổng Chùy bảo vệ Dương Lăng quay đầu ngựa phóng như bay về phía núi Bạch Đăng. Đằng xa gã thủ lĩnh giặc Thát căn dặn với thủ hạ mấy câu, bọn tùy tùng bên cạnh liền quát hô to mệnh lệnh bằng tiếng Mông Cổ.

Hai đội thiết kỵ bắt đầu mau chóng chỉnh đốn đội ngũ, rồi phi vòng sang hai bên thôn trang; một số tên khác bắt đầu xông vào nhà thôn dân tháo dỡ cửa nhà và bàn trà làm khiên chắn đơn sơ nhắm tấn công quyết liệt vào cửa thôn.

Bốn trăm quan binh bộ binh đeo phác đao chuôi ngắn, chiến đấu trên bộ thì ai nấy đều là cao thủ nhất lưu, nhưng gặp phải nhóm dũng sĩ thúc ngựa xông tới như bão táp thì ắt đại bại không phải nghi ngờ, có thể chạy lên núi Bạch Đăng sớm được khắc nào thì sẽ có thêm cơ hội sống khắc nấy. Thế nên hai dặm đường tuyết mấp mô gập ghềnh đó bọn họ chạy như bị ma đuổi, khi đến dưới chân núi Bạch Sơn thì đã như nỏ mạnh hết đà, người nào người nấy đều thở phì phò như trâu.

Viên bách hộ trưởng đứng trên một tảng đá lớn, mặc dù tim cũng đập như trống làng nhưng hắn vẫn cố quát lớn:

- Lập tức lên núi, phòng thủ mọi nẻo đường! Viện quân sẽ chóng đến thôi. Nhanh lên, mau lên núi!

Đám phiên tử xốc lại tinh thần, trèo xuôi theo sườn dốc phủ tuyết lên núi. Sườn núi phía trước không dốc mấy, kiện mã phi vội cũng leo lên được, Dương Lăng phóng ngựa đến lưng chừng núi thì quay đầu nhìn lại xa xa về phía sau. Trên đồng tuyết trắng ngần, ba trăm kỵ binh đang phóng băng băng đuổi theo; hai cánh là hai đội giặc Thát đã vòng qua thôn trang để truy đuổi, quãng đường của bọn chúng trở nên xa hơn một chút, vốn hai dặm đường đã biến thành ba dặm. Phía trước bọn chúng, ở chính giữa con đường là đám thị vệ đại nội và bọn Dương Hổ đã từ bỏ phòng thủ rút lui, sau lưng là chủ lực giặc Thát đang đuổi sát không tha.

Dọc đường rút chạy Dương Hổ cảm thấy tức giận và khổ sở không thôi: “Thật là xui xẻo cái con bà mẹ nó quá đi. Sớm biết vậy thì đừng tới đây còn hơn, không chừng đã có thể mượn tay đám giặc Thát nhổ cái gai trong mắt này đi rồi.

Giờ thì hay rồi! Các huynh đệ thủ hạ tuy rằng có lúc cũng xuống núi cướp bóc dân chúng, là tử địch với quan binh, nhưng bọn họ lại căm ghét và hận thù giặc Thát hơn, càng có cảm giác bài xích dân tộc theo bản năng hơn. Gặp phải giặc Thát liền bỏ chạy mất dạng, đó là hành vi của Hổ Tử ca ngồi ghế trại chủ lục lâm phương bắc đấy ư? Huống hồ vợ mình đã xông lên, người của sơn trại Thôi gia cũ chắc chắn cũng sẽ không bỏ chạy, một mình mình có muốn trốn chạy cũng không chạy được.”

Nhằm cướp bóc được nhiều, giặc Thát đều tranh thủ vận chuyển lương thảo về trước khi quan binh hay tin kéo đến, vì vậy ngựa của đám giặc tập kích Lý Gia tập này cưỡi đều là giống ngựa tốt. Do đó bọn chúng đuổi càng lúc càng sát đám người Dương Hổ, chỉ còn trong chốc lát nữa là bắt kịp.

Hai mươi viên thị vệ chỉ còn lại mười hai mười ba người, mã tặc Bá Châu cũng chết mất hai, giặc Thát dần đuổi tới, giáp công hai mặt. Đám người Dương Hổ và Hồng Nương Tử vung những cây đao dính máu chém trái bổ phải, vừa chạy vừa đánh.

Hồng Nương Tử đã đánh giết đến sôi máu, thanh mã đao trong tay hoá thành từng vòng sáng lạnh lẽo, chân thúc ngựa, đao phong rít xoay bốn bề, đánh mở một con đường máu. Qua khoé mắt nàng liếc thấy ở hai bên đường giặc Thát đang hò hét đánh thốc tới, lúc này mà rời khỏi quân Minh bỏ chạy vào đồng hoang sẽ chỉ rơi vào vòng vây trùng trùng của giặc rồi kiệt sức mà chết. Không còn sự chọn lựa nào khác, bọn họ đành phải cùng chạy lên núi Bạch Đăng.

Giặc Thát đuổi tới càng lúc càng đông. Một tên vượt lên trước mặt bọn họ, ghìm mạnh cương ngựa rồi xoay người, "vù" một tiếng, một đường sáng lạnh lẽo lướt qua không trung, trường đao bổ nhanh từ trên cao xuống như chớp giật, chém thật mạnh xuống đầu Hồng Nương Tử.

Thôi Oanh Nhi cả kinh. Ngựa đang phi rất nhanh, không kịp ghìm cương dừng lại, hơn nữa sau lưng vó ngựa như sấm, truy binh đuổi theo rất đông. Nàng liền giật cương, thúc ngựa trượt sang bên hai bước, cùng trong nháy mắt, thanh đơn đao trong tay được lật lên, quét ngang một nhát. Lưỡi đao bén ngót nương theo thân người, cắt bung chiếc áo da trước bụng gã Thát Đát vừa chém hụt một đao nọ, mũi đao nhọn hoắt đâm thủng bụng gã.

Hai ngựa lướt qua cạnh nhau trong nháy mắt, Thôi Oanh Nhi nhân mã hợp nhất, quất mạnh mặt đao vào đùi ngựa. Gã đó lảo đảo ngã từ trên ngựa xuống, đầu vừa tiếp đất, lập tức bị vó một thớt chiến mã đang phi tới không tránh kịp đạp lún vào trong tuyết, đã hoàn toàn không còn phản ứng gì.

Hồng Nương Tử giật ngựa tránh đao sang bên nên hơi thoáng khựng lại, sau lưng liền có hai thớt ngựa đuổi tới, hai ánh đao sắc lẹm và lạnh lẽo cũng bổ tới như hình với bóng. Hơn hai mươi thớt kiện mã này đang chạy một mạch về phía núi Bạch Đăng, khoảng cách giữa hai người vào tầm hai thân ngựa, cho dù là Dương Hổ và Hoắc Ngũ Thúc ở gần nhất cũng không kịp cứu viện.

Hoắc lão ngũ la lên:

- Oanh Nhi cẩn thận, phía sau!

Thôi Oanh Nhi chợt sử một chiêu “Đăng Lý Tàng Thân” linh hoạt trượt xuống bụng ngựa, hai đao nọ chém vào không khí, ba ngựa đã dàng ngang một hàng. Như một con cá, nàng dán sát thân hình vào thân ngựa, luồn xuống bụng ngựa đang phi nước đại rồi nhô lên từ phía bên kia, ngồi trở lại lên lưng ngựa đồng thời nhổm hơn nửa người ra khỏi lưng ngựa, đâm một đao vào sườn tên giặc Thát nọ.

Đến núi Bạch Đăng rồi!

Dương Lăng canh đúng thời cơ, quát hạ lệnh:

- Bắn tên!

Một loạt tên bắn cấp tập bay qua khỏi đầu đám thị vệ và Dương Hổ ở đằng trước, nhằm vào đám giặc đang Thát đuổi theo phía sau. Đám người Dương Hổ nhân cơ hội liền tăng tốc lên núi, mấy tên giặc Thát theo sau không dám đơn độc rượt theo bèn lập tức giảm tốc độ lại, trơ mắt nhìn bọn họ chạy thoát lên núi.

Xông được lên núi, đám người Dương Hổ ghì cương ngựa thở hổn hển, ngước đầu trông thấy Dương Lăng, vẻ mặt hai bên đều có phần quái dị. Mới vừa nãy còn là đối thủ sống chết với nhau, nay lại phải cùng chung kẻ địch, cùng chống giặc ngoài. Thế nhưng sánh vai tác chiến cùng mình lại là kẻ thù mà không phải là bằng hữu, tâm tình ấy thực khó mà diễn tả nên lời.

Dương Hổ và Dương Lăng bốn mắt nhìn nhau, tâm tình phức tạp vô cùng. Dương Hổ không nói gì, chỉ dẫn người phe mình lặng lẽ đi đến đứng sau lưng những cung tiễn thủ đang căng thẳng trụ vững vàng ở sơn khẩu rồi vẫn ngồi trên ngựa nhắm mắt lại điều hòa hô hấp, một hồi lâu sau mới thở ra một hơi thật dài.

Hồng Nương Tử nhìn Dương Hổ rồi lại ngó sang Dương Lăng, bất giác lộ một nụ cười khó xử nơi khoé môi.

Dương Lăng căng thẳng chăm chú quan sát dưới núi. Nhân mã quân Thát đã tập hợp lại, đứng ngay chính giữa, được vây quanh như muôn vàn tinh tú chầu trăng là gã trung niên tráng kiện khoác áo da thú lệch vai nọ. Tuy rằng bọn chúng trèo đèo lội suối đóng vai kẻ cướp, song đằng sau lại có một lá cờ giương cao.

Thông qua những tin tức tình báo mà Hàn Lâm đưa đến, Dương Lăng sớm đã thấu hiểu nhiều điều về thực lực của các nhóm bộ lạc Thát Đát và mối quan hệ giữa bọn họ. Trên lá cờ này tuy không có chữ, chỉ vẽ một biểu trưng, song y vẫn có thể nhìn ra một ít mấu chốt. Bá Nhan Khả Hãn là hậu duệ trực hệ gia tộc cao quí của Thành Cát Tư Hãn, cờ hắn lấy sói làm biểu trưng, mà lá cờ này lại vẽ một con phi ưng đỏ rực như lửa. Với sự hiểu biết của y, đây hẳn là tướng sĩ thuộc nhóm bộ lạc Hỏa Sư.

Dương Lăng không khỏi hơi biến sắc. "Đây là bộ đội tinh nhuệ nhất của Thát Đát, không phải là bộ lạc nhỏ lén đột nhập vào biên quan cướp bóc. Nếu như bọn chúng cướp xong tài vật lập tức trở về thì thôi, còn nếu tướng lĩnh đội quân này không ngốc mà lập tức hạ lệnh tấn công lên núi, binh sĩ phe mình mỗi người chỉ mang theo một ống tên thì sẽ có thể chống đỡ được bao lâu?"

Y ngoái đầu đưa mắt nhìn về phương xa, tuyết trăng mênh mông, viện binh vẫn chưa thấy bóng dáng gì. Trái tim Dương Lăng trĩu nặng, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Tướng lĩnh Thát Đát dưới núi là bộ hạ của Hỏa Sư, tên Tác Lạp Địa. Một sĩ tốt vừa trình lên cho hắn một mớ cung nỏ và hỏa súng ngắn không mấy hữu dụng trên chiến trường do bọn chúng vừa thu được trong tay những quân Minh tử trận. Tác Lạp Địa nhìn những cung nỏ được chế tạo tinh xảo hơn cung nỏ biên quân hay dùng rất nhiều này, rồi lại cầm hỏa súng ngắn hiếm thấy lên ngắm nghía một lúc, khoé miệng lộ ra một nụ cười đắc ý.

Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Ông trời phù hộ Thổ Mặc Đặc(1) Mông rồi! Đội quân Minh này tuyệt không phải là biên quân thông thường, thủ lĩnh bọn chúng nhất định là một nhân vật quan trọng của địch. Bá Nhan Đại Hãn hiện tại đang rất bất mãn với Quách Lặc Tân kỳ(*), các bộ lạc đều hoài nghi dũng khí của kỳ chủ chúng ta, nếu như chúng ta có thể giết chết đại nhân vật này của quân Minh, uy danh của Hỏa Sư sẽ lần nữa chấn động thảo nguyên đại mạc.

(*: như huyện, tỉnh)

Tác Lạp Địa giơ bội đao lên cao, hô lớn:

- Hỡi các dũng sĩ! Trên núi có một thủ lĩnh quan trọng của quân Minh, giết được hắn sẽ vinh quang hơn cướp hằng nghìn hằng vạn dê bò. Viện quân của chúng sẽ mau chóng kéo đến. Vì sự vẻ vang và sinh tồn của bộ lạc, chúng ta hãy xông lên giết chết bọn chúng!

Tiếng hét hò như sấm, giặc Thát reo hò ầm ỹ, đại đội nhân mã dưới mệnh lệnh của Tác Lạp Địa bắt đầu liều mạng xông lên núi. Tên trút như mưa, giặc Thát cũng không ngừng bắn tên đáp trả, nhất thời trời rợp mưa tên, không ngừng có người kêu la thảm thiết rồi ngã xuống. Hai viên bách hộ quân Minh căng thẳng thúc giục sĩ tốt áp chế đợt tấn công của giặc Thát.

Nhưng chỉ có mưa tên dày đặc mới có thể ngăn cản sức tiến công của bọn chúng, mà tên trong ống dùng một mũi thì ít đi một mũi. Khi từng thi thể ngã xuống trên sườn núi, thì túi tên của quân Minh cũng đã đồng thời trống rỗng. Hai viên bách hộ quyết đoán thật nhanh, lập tức thưa với Dương Lăng:

- Đại nhân! Ty chức xin dẫn binh ngăn trở bọn chúng, ngài hãy mau xuống núi từ phía khác, tin rằng viện binh cũng sắp đến thôi.

Dứt lời hai viên bách hộ liền bạt đao khỏi vỏ, quát lớn:

- Các huynh đệ, hãy xông xuống núi! Sườn núi không lợi cho chiến đấu trên ngựa, đừng để bọn chúng tấn công lên đỉnh núi!

Vừa nói vừa chạy dẫn đầu xuống phía sườn núi.

Trên trời, một con chim ưng đầu trọc đang lượn quanh kêu lên một tiếng thê lương, trận chiến giáp lá cà đã bắt đầu...

Mục tiêu của giặc Thát là Dương Lăng. Theo phán đoán của Tác Lạp Địa, vị tướng lĩnh trẻ tuổi mà đội quân mấy trăm quan binh được trang bị vũ khí tinh xảo đang ra sức bảo vệ này nhất định là một nhân vật rất quan trọng của quân Minh, nói không chừng chính là hoàng đế nhà Minh mà Kỳ chủ từng nói tới. Nếu đúng là hắn, thì cho dù mình có cùng toàn quân bỏ mạng nơi đây mà kéo được hắn chôn cùng thì nào có hề gì?

Nhiệt huyết sôi trào, Tác Lạp Địa tổ chức một đội cảm tử trăm người, bất chấp thương vong xông qua sự ngăn trở của quân Minh, đánh thẳng về phía Dương Lăng. Bọn thị vệ đại nội cũng bạt đao xông lên trước, chiến trường lan rộng, đám người Dương Hổ cũng không thể không tham gia kiên trì chống đỡ.

Thanh bảo kiếm Ngũ Hán Siêu quen dùng đã gãy, chàng ta nhặt lấy một chiếc phác đao bảo hộ Dương Lăng vừa đánh vừa lui. Đỉnh núi lồi lõm gồ ghề, đất vàng đồi núi trộn lẫn với nham thạch bị bào mòn tạo thành nhiều hố nông lẫn hang động, khiến bọn họ không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể rút lui từng bước một.

Càng lúc càng có nhiều thành viên đội cảm tử của giặc Thát để ý tới vai trò đặc thù của Dương Lăng nên lũ lượt kéo sang. Giặc Thát có trên nghìn người, lúc tấn công lên núi bị chết mất hơn hai trăm, nay còn khoảng tám trăm tinh binh. Quân Minh trên núi cộng lại không quá bốn trăm người, dù nhờ vào địa lợi, song vẫn bị mưa tên của đối phương bắn cho tử thương hơn trăm người. Mặc dù ai nấy đều ra sức liều mạng, song hoàn toàn không thể ngăn bọn chúng đến gần Dương Lăng được.

Ngũ Hán Siêu và Lưu Đại Bổng Chùy cũng bắt đầu đại chiến với giặc Thát. Ngũ Hán Siêu sốt ruột đến toát mồ hôi trán, một đao quét ngang đón đỡ binh khí của mấy tên giặc Thát, quay đầu gầm lên:

- Đại nhân, mau rút đi! Lên ngựa mà chạy! Thuộc hạ không chiếu cố tới nổi đâu.

Đoạn chàng phi thân qua, một tay chộp Dương Lăng, tay kia cầm đao, mắt đỏ ngầu, tính cắp y xông ra khỏi vòng vây.

Có điều chàng mới vừa búng người mấy bước, mấy tên dũng sĩ Thát Đát can đảm không sợ chết đã nhào tới cản đường. Cầm cây phác đao nặng trịch bằng một tay, uy lực giảm mạnh, Ngũ Hán Siêu đành buông Dương Lăng ra, gầm lên một tiếng, hai tay cầm chắc thanh đao đánh văng mấy tên giặc Thát ra xa.

Nhác thấy chiến sự không ổn, Dương Hổ vừa chiến đấu cùng giặc Thát vừa tiến đến gần Thôi Oanh Nhi nói nhỏ:

- Tình hình không ổn. Giặc Thát đang nhắm vào tên họ Dương, chúng ta đi thôi. Mau! Nếu chậm trễ thì bất kể quan binh đắc thế hay giặc Thát thủ thắng cũng đều không phải là kết quả tốt cho chúng ta đâu.

Thôi Oanh Nhi hừ nhạt một tiếng đáp:

- Chạy đi đâu chứ? Trên đỉnh núi không cưỡi ngựa được, vừa đánh vừa lui thôi. Dương Lăng đang ở đây, quân thủ vệ Đại Đồng tất sẽ liều chết chạy lại.

Một chiêu chánh thủ đao(*) đỡ lấy cây thác thiên xoa của tên giặc Thát, nàng lại thuận thế bước lên, sử một chiêu phản thủ đao(**) chặt đứt tay gã, tung cước đá văng gã đi, đoạn quay đầu lại liếc Dương Hổ nói vội:

- Dương Lăng là khâm sai, đại diện cho Hoàng đế, đại diện cho triều đình. Hôm nay đứng trước mặt mấy trăm quan binh y đã mở miệng nói bất kể là quan hay cướp chỉ giết giặc Thát thôi thì quyết sẽ không nuốt lời. Quan binh đến thì sợ gì chứ?

(* và **: kiểu cầm vũ khí xuôi và ngược. Chánh thủ đao là cầm xuôi, mũi đao/kiếm chĩa về phía trước, thiện công; phản thủ đao là cầm ngược, mũi đao/kiếm chĩa ra sau, thiện thủ)

Dương Hổ thầm tức giận trong lòng, nhưng lúc này thật sự không phải là lúc để cãi cọ với thê tử, đành phát tiết lửa giận lên người bọn giặc Thát, khiến đao pháp càng trở nên mạnh mẽ. Trong mỗi tiếng gầm quát của hắn lại thấy đầu óc bay, chân tay cụt, thế như chẻ tre.

Thấy trượng phu mình oai phong như vậy, Thôi Oanh Nhi cũng không khỏi vui mừng mỉm cười. Nàng thoáng quay đầu trông thấy bọn Dương Lăng đang bị vây bởi hơn chục tên giặc Thát, Ngũ Hán Siêu và Lưu Đại Bổng Chùy thế như cọp điên, đỡ trái hở phải, liều mình chống đỡ. Bọn thị vệ chung quanh muốn sáp lại gần nhưng bọn chúng đều đang chém giết sinh tử cùng giặc Thát, sợ rằng vừa xoay người liền sẽ bị đao bén kề cổ, chỉ nóng lòng lo lắng mà lại không thể giúp gì.

Nàng vội quát một tiếng, phi thân phóng đến, nhún người mấy cái liền đã đáp xuống cạnh Dương Lăng, vừa kéo tay y vừa gắt:

- Là một đại nam nhân mà thực là vô dụng. Theo ta đi!

Nàng túm chặt lấy Dương Lăng, xoay người chạy về phía sau. Mặt đất trên đỉnh núi nhấp nhô cao thấp, khắp nơi tuyết trắng chất dày, với địa thế như vậy, nàng căn bản không thể mang Dương Lăng phi thân, chỉ có thể lôi y chạy như điên mà thôi.

Thôi Oanh Nhi vừa vung đao đỡ đòn mấy tên giặc Thát vừa kéo y chạy nhanh hơn. Vừa vượt lên mấy bước, nàng chợt cảm thấy đống tuyết dưới chân hơi bị hẫng, thầm kêu không hay. Nàng vừa định vặn người mượn lực hông để khỏi ngã thì Dương Lăng đang bị tay nàng kéo không kịp dừng lại đã va vào người khiến nàng bị trượt chân, cả người ngã vào trong hố tuyết. Tay phải nàng đang nắm chặt Dương Lăng không kịp buông ra khiến y cũng bị lôi ngã theo nàng xuống dưới.

Chỗ này thực chất là một cái hố sâu; do tuyết rơi nhiều, mà lại nhớp dính, nên mặc dù phía dưới trống trơn, tuyết đọng bên trên vẫn dần lấp miệng hố lại, khiến người ta không thấy có chút dị trạng nào. Những lúc tuyết lớn rơi đầy trời, những giếng nước dưới lòng đất trên vùng bình nguyên cũng sẽ xuất hiện loại hiện tượng này, dân bản xứ gọi nó là "quỷ phong tỉnh" (giếng ma lấp - ND). Người đi đường không nắm rõ địa hình, khi đi đường tắt ngang qua đạp phải sẽ ngã vào mà chết đuối.

Hồng Nương Tử vốn có thể dừng lại, nhưng bị Dương Lăng va đụng nên ngã xuống, vù cái đã rơi xuống hơn hai trượng. Nàng cũng mặc không thể tóm lấy Dương Lăng nữa, trong lúc khẩn cấp vội vứt đao mà cố bám víu vào chung quanh. Vách đá nham thạch bị nước mưa xói mòn nên nàng không thể bám chắc, thân hình chỉ hơi dừng lại một chút rồi lại tiếp tục rơi xuống ngay.

Cứ như vậy, rơi rơi dừng dừng, rơi xuống phải đến sáu bảy trượng sâu, rốt cuộc nàng cũng bấu được vào một khối nham thạch nhô ra. Hồng Nương Tử vừa thở phào một hơi thì Dương Lăng cũng đã rơi tới. Vừa đụng vào người nàng, Dương Lăng không hề suy nghĩ gì liền theo bản năng ôm chặt lại, thân thể trượt từ từ xuống người Hồng Nương Tử, hai tay y liền ôm chặt lấy đùi nàng.

Thân thể Hồng Nương Tử thoáng trĩu xuống, suýt nữa tuột tay, may mà lực tay nàng khoẻ, liền vội cố sức bấu lấy mỏm nham thạch. Trong cái bóng tối như bưng lúc này nàng mới giật mình phát hiện Dương Lăng đang ôm chặt lấy hai đùi, đầu ép vào mông mình, liền vừa giận vừa ngượng vội quát bảo:

- Vô lại! Buông ta ra!

Dương Lăng sợ đến độ tim đập thình thịch, cảm thấy Thôi Oanh Nhi đang vùng vẫy hai chân, y liền vội kêu lên:

- Không buông được! Không buông được! Buông ra ta sẽ ngã chết đó!

Mặc dù đang ngượng gần chết nhưng Thôi Oanh Nhi vẫn cảm thấy mắc cười không thôi. Nàng tức giận:

- Ai thèm quan tâm ngươi chết hay không? Còn không buông tay ta sẽ đạp ngươi xuống đó. Như... như vậy còn thành ra thể thống gì?

Tuy mặc áo bông rất dày, nàng vẫn rất nhạy cảm nhận biết được bộ ngực áp phía sau hai đùi mình đang đập như đánh trống. “Xem ra bỗng nhiên bị ngã thực đã khiến vị đại nhân này sợ lắm đây, mà không phải là y có ý vô lễ". Nghĩ vậy nàng bèn mềm lòng, ngữ khí dịu lại:

- Ngươi bám vào vách đá ấy, đừng ôm ta!

Dương Lăng sợ chọc giận nàng ta, bèn định thần lại một chút, rồi một tay bấu chặt cặp đùi chắc nịch thẳng tắp của Hồng Nương Tử, một tay sờ soạng chung quanh. Trái phải và trước sau đều trống trơn, chút ánh sáng le lói trên miệng hố không đủ để soi nhìn, cũng không biết cái hang này rộng bao nhiêu. Chỗ Hồng Nương Tử bắt trúng là khối nham thạch nhô ra, vách tường nham thạch phía đối diện lại hơi lõm vào một chút. Y quào thử lại bốc phải một nắm bùn, bùn đất rơi xuống dưới hố rào rào, sợ quá lật đật rụt tay về.

Do bận bịu tìm chỗ bám, y cảm thấy tay còn lại sắp không còn đủ sức ôm Hồng Nương Tử nữa, liền vội rụt tay về ôm tiếp, uể oải bảo:

- Chung quanh không thấy thứ gì có thể nắm lấy. Cô đừng cử động, để tôi trèo lên trên rồi cùng bám lấy mỏm đá là được.

Hồng Nương Tử sững người. Nàng cảm thấy Dương Lăng quấn chặt lấy cơ thể đang treo lơ lửng của mình, hai tay cài vào nhau lần lên đến hông, người thoáng dịch lên trên, hai đùi tức thì kẹp chặt lấy chân mình, tiếp đến lại tới hai tay xích lên, cứ thế xen kẽ, vậy mà đã sắp ôm lên tới ngực mình. Hồng Nương Tử hốt hoảng gào lên:

- Ngươi làm cái gì vậy?

Lúc này hai tay Dương Lăng đã lủi tới giữa ngực và bụng nàng, nghe nàng quát, hai tay y lại trượt xuống, ôm chặt lấy eo cô nàng. Từ nhỏ đến giờ ngoại trừ trượng phu ra, nàng có bao giờ từng bị người khác thân cận đến thế đâu? Thế là nàng lập tức ngượng đỏ chín mặt mày, vừa giận vừa xấu hổ mắng y:

- Vô lại, mau dừng tay!

Dương Lăng vội ngừng mọi "hoạt động" lại. Một lúc sau, y mới ngượng ngập nói:

- Sự cấp tòng quyền, tôi... dù sao thì cứ ôm như vậy cũng không phải là cách hay.

Thôi Oanh Nhi ngượng đến quẫn trí, mắng:

- Tòng quyền cái rắm á! Thực là đồ vô dụng, Đại Minh hết thời rồi mới đẻ ra cái thứ tướng quân bất tài như ngươi!

Dương Lăng thật sự sợ chọc cho nàng ta giận mà đạp mình xuống dưới hang sâu, đành thiểu não đáp:

- Vậy... vậy tôi không động đậy gì như vầy thì chắc được chứ?

Hai người đều mặc quần áo dầy cộm, da thịt không có mấy cảm giác, nhưng ôm chặt như vậy lại khiến trong lòng Hồng Nương Tử rất khó chịu. Hiện nay hai tay nàng đang bám lấy mỏm đá, Dương Lăng thì ôm chặt eo nàng, cho dù nàng thực có bản lĩnh thông thiên đi nữa thì chuyện đạp y xuống cũng đâu phải dễ dàng gì! Nhưng nếu cứ để y ôm lấy nàng như vậy thì thực không ra thể thống gì cả! Hồng Nương Tử không còn cách nào khác đành bảo:

- Ngươi đừng cử động, để ta kéo ngươi lên!

Nói đoạn nàng hít một hơi dài, bắt đầu lần mò dò một chỗ lõm hơn để bám chặt vào khối đá. Tiếp đó nàng vươn một cánh tay ra sau lưng tóm lấy áo Dương Lăng, dặn dò:

- Buông tay để ta kéo ngươi lên! Ngươi nhích sang bên này sẽ có thể bám được vào mỏm đá.

Buông tay ra, chỉ dựa vào một tay nàng ta túm áo mình? Tim Dương Lăng lại bắt đầu đập thình thịch. Nhưng bảo y cứ ôm người ta một cách vô sỉ như vậy, y lại không thể làm được (TJ: em làm được!). Hết cách, Dương Lăng đành phải nắm lấy vạt áo nàng, quấn chặt trong tay rồi mới thả lỏng hai chân.

Hồng Nương Tử nín thở, vận sức kéo người y lên. Vừa kéo lên được nửa thước nàng liền phát hiện hai tay y đang nắm chặt vạt áo của mình, không khỏi dở khóc dở cười quay đầu lại bảo:

- Ta sẽ không ném ngươi xuống đâu, còn không b...

Lúc này nàng đã kéo Dương Lăng lên đến ngang tầm với mình, do sợ hơi thở nặng nề của mình sẽ phà vào mặt người ta nên Dương Lăng cũng đã nín thở lại. Hang tối như bưng, không nhìn thấy gì, Thôi Oanh Nhi không hề phát hiện mặt y gần kề đầu mình. Lúc này vừa quay đầu môi nàng đã vừa khéo lướt nhẹ lên má phải Dương Lăng, chạm nhẹ vào môi y.

Dương Lăng chỉ cảm thấy một vật gì mềm mại và ấm áp thoáng chạm vào môi mình rồi tách ra, trong nháy mắt liền sững người, liền biết ngay môi nàng vừa vô ý lướt qua, đây nào phải chuyện đùa! Nín thở hồi lâu nên y cũng không thể nín được nữa, hơi thở nặng nề không kiềm được mà phà lên má, lên cổ Hồng Nương Tử.

Bên ngoài tiếng chém giết đã bớt dần, cũng có thể... chỉ là ảo giác.

Trong hang yên tĩnh đến đáng sợ, trong bóng tối Dương Lăng cũng không nhìn thấy được Hồng Nương Tử đang có vẻ mặt gì. Y chỉ sợ Thôi Oanh Nhi thẹn quá hoá giận sẽ giết mình diệt khẩu, hai tay càng bám áo nàng đến chặt. Qua một lúc sau, y mới nghe tiếng Thôi Oanh Nhi lúc này đã quay đầu đi nói:

- Buông tay! Bây giờ ngươi vịn hai tay lên là sẽ có thể sờ được một khối đá rồi.

Âm thanh của nàng vẫn rất bình tĩnh, chỉ đến mấy chữ cuối cùng mới thấy hơi run run.

Dương Lăng cũng không dám nói gì khác, hai người rất ăn ý, nín thinh không nhắc đến sự đụng chạm vô ý khi nãy. Y cố lấy can đảm buông tay, lần mò lên trên từ từ, đầu tiên sờ phải một mu bàn tay mềm mại, liền vội dịch sang bên một chút, thử một lúc rồi mới bám chặt lấy mỏm đá đó, đoạn thở dài nói:

- Tốt rồi! Nhưng mà... sức lực tôi có hạn, sợ sẽ không cầm cự được lâu. Bên ngoài... cũng không biết thắng bại thế nào rồi.

Thôi Oanh Nhi đáp khẽ:

- Khi nào ngươi hết sức thì ta sẽ đỡ ngươi lên. Thắng bại bên ngoài... chỉ đành phó thác cho trời thôi.

- Ôi! - Dương Lăng thở dài, lo lắng ngước đầu nhìn lên - Nếu viện quân còn chưa đến, người của tôi sẽ toàn quân chết sạch thôi! Giặc Thát chỉ cần ném thêm vài tảng đá xuống, hai ta liền sẽ bỏ mạng ở...

Y vừa nói đến đây, khoé mắt chợt như thấy có vật gì rơi xuống, tiếp đó mũi chợt đau nhói, nước mắt lập tức tràn ra. Một hòn đá cỡ nắm tay từ trên rơi xuống đã đập trúng mũi y.

Dương Lăng không kịp trở tay, theo phản xạ đưa một tay xuống thoa mũi, cánh tay kia bám vào chốn ẩm ướt trơn trợt, khớp đốt ngón tay lại bị tê cóng nên không trụ được, cả người y vụt cái liền rơi xuống.

- Cái đ...!

Tiếng chửi còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Dương Lăng chợt thấy miệng hang tối sầm, một giọng nói vùng Lai Dương xen lẫn tiếng khóc rưng rức đang gào thét bên trên:

- Đại soái! Bà mẹ nó sao ngài lại ngã chết thế này!

Chú thích:

(1) một trong hai kỳ (tương đương huyện) thuộc lãnh thổ đặc khu Tuy Viễn thuộc Nội Mông xưa, phiên âm từ Tumed.