Ngược Về Thời Minh

Chương 274-3: Quần anh hội (p3)




Pedro phái một tàu chiến hạm, khoe ra vũ lực và tiền vàng thu mua, chiêu hàng Tào thiên sủng. Sắp tới Tào thiên sủng đang bán của cải lấy tiền mặt, xử trí sản vật, phân phát cho người già rồi chuẩn bị rời khỏi đảo Độc Long, mang theo tinh binh và ba thuyền của hắn gia nhập hải tặc Tây Dương.

Thành Khởi Vận do dự một chút, chuyện có liên quan tới Dương Tuyền vẫn là không nên nói ra.

Dương Tuyền lấy thân phận nhị đương gia Phổ Đà sơn tuần tra đảo Độc Long, chơi với nữ nhân đến quên cả trời đất. Nữ nhân Đông Doanh, Triều Tiên, Lưu Cầu chỉ cần tư sắc xuất chúng sẽ được một số tiểu đầu mục thu làm thê thiếp. Hắn cũng cậy vào quyền thế áp bách khi nhục.

Nhưng Tào thiên sủng một khi quyết định phản bội Vương mỹ nhân, liền lập tức giết hắn tế cờ, tự tuyệt đường lui, đã định quyết tâm.

- Ừ... Nàng có đối sách gì? Dương Lăng trầm ngâm một lúc lâu hỏi.

Thành Khởi Vận nói: - Có A Đức Ny ở đây, nhóm pháo đầu tiên trong một tháng là có thể trang bị cho quân đội, chúng ta cần một ít thời gian, Lã Tống hải tặc Tây Dương và Malacca có hợp tác hay không, chúng ta cũng không biết.

Nếu bọn họ có liên lạc, hiện tại có Tào thiên sủng nội ứng, như vậy hai bên hợp tác, rất có thể sẽ chủ động khiêu khích Đại Minh. Ý của ta là: Thừa dịp Tào thiên sủng chưa rời khỏi đảo Độc Long, hãy đánh sạch sẽ gọn gàng.

Thứ nhất có thể cho Vương mỹ nhân, Bạch Tiểu Thảo một lời cảnh cáo, ngăn họ chần chừ; thứ hai có thể mê hoặc Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu. Buộc bọn họ nhận điều kiện của chúng ta, thứ ba để hải tặc Tây Dương không nắm rõ thực lực của chúng ta, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho chúng ta thêm thời gian tranh thủ.

- Như vậy... Do ai chấp hành? Chiết Giang Thủy sư? Dương Lăng cơ bản đồng ý ý kiến của nàng, tự hỏi.

- Đúng, đảo Độc Long không tính là hiểm yếu. Hơn nữa Tào thiên sủng hiện tại đối với Hải Cẩu Tử và Vương mỹ nhân đều là phản đồ, bọn họ không chủ động phát binh thảo phạt cũng đã không tệ rồi, không có người viện trợ, thủy sư có thể đối phó bọn họ.

Dương Lăng ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Lã Tống hải tặc muốn người Hán phát ngôn, sẽ không ngồi xem bọn họ chịu tập kích mà không để ý, giữa hai bên nếu như không có ước định thực tế, loại người ngả theo gió như Tào thiên sủng căn bản sẽ không đáp ứng sảng khoái như vậy. Nếu chẳng may Tây Dương xuất hiện giúp đỡ bọn họ thì phải làm sao bây giờ?

Người của nàng trên đảo, mặc dù đối với hành động của Tào thiên sủng rõ như lòng bàn tay, nhưng biển rộng mênh mông, hải tặc Tây Dương đã trở về Lã Tống hay đang ở gần đó, hắn cũng không biết. Vì an toàn, để Phúc Kiến Thủy sư phái người tham gia, vừa luyện binh vừa có thể kéo thêm vài ngày, trang bị hai tàu chiến hạm trước.

Thành Khởi Vận ngẫm nghĩ một chút, cười nói: - Vẫn là đại nhân suy nghĩ chu đáo. Như vậy theo lời đại nhân xử lý. Ta phái người báo cho Chiết Giang Thủy sư luyện binh. Chúng ta ngụy trang tàu vây đảo Độc Long. Chi tiết ty chức phải xem kỹ lại đã.

Gặp Dương Lăng vuốt cằm đồng ý, Thành Khởi Vận đứng dậy cáo từ, lấy thân che đi ngón út lướt qua lòng bàn tay Dương Lăng: - Đại nhân thật vô tình, đắc thủ liền lạnh nhạt Vận nhi, làm cho người ta trằn trọc, suy nghĩ đau thương hàng lông mày....

A Đức Ny mơ hồ nghe được vài chữ, nghi hoặc hỏi: - Thành đại nhân nói cái gì? Cái gì lông mày?

Thành Khởi Vận điềm tĩnh đứng thẳng người, nói với nàng: - Ta nói duy tương chung dạ trường khai hận, báo đáp bình sinh vị triển mi.

- Có ý gì?

A Đức Ny tuy hiểu Hán ngữ, nhưng thi từ thì chưa nghe hiểu được ý.

Thành Khởi Vận thản nhiên nói: - Đây là một câu thơ, ý là... được đại nhân yêu thương, đề bạt trọng dụng, làm cấp dưới nguyện đem hết toàn lực, phụ tá đại nhân lập nghiệp.

- Là như thế à.

Dương Lăng nghe mà muốn cười. Nhưng khi nhìn thấy trong mắt nàng không có khiêu khích lỗ mãng, mà bên trong chất chứa thâm tình thuần túy.

- Duy tương chung dạ trường khai nhãn, báo đáp bình sinh vị triển mi... Đây là lời thề của nàng.

Mình chỉ cho nàng chút cảm tình, một ít yêu thương, nhưng lại khiến nàng cảm hoài, thề sống chết sao? Trong lúc nhất thời, Dương Lăng lòng kích động, cũng có chút ngây ngốc.

Thành Khởi Vận đã rời đi, xung quanh vẫn còn vương lại mùi thơm.

A Đức Ny ra đến cửa còn xoay người lại, tức giận nói: - Dương, ta muốn theo ngài học tập thơ từ người Hán.

- Nàng muốn học thi từ người Hán?

- Đúng vậy, miễn cho bị người ta ở trước mặt mình tán tỉnh trượng phu mà còn ngây ngốc không rõ. A Đức Ny ghen tuông nhìn hắn.

Dương Lăng giờ mới hiểu nãy giờ nàng giả vờ ngây ngốc chứ không phải loại đèn cạn dầu.

Trong thư phòng của Xưởng đốc, chiều nay không hề truyền ra mệnh lệnh gì, chỉ nghe trong phòng một nam một nữ không ngừng đọc: - Hôm qua nghe tiếng mưa... Gặt lúa ngày giữa trưa...

Đảo Độc Long ở chỗ cao nhất có một cột cờ cao cao.

Trên cột cờ, không phải treo cờ của Tào thiên sủng mà là một xác nam khỏa thân.

Cũng không biết thi thể kia đã bị treo bao lâu. Ngày ngày phơi nắng gió, hơi nước bốc hơi lên, xác chết đã khô quắt, nhưng vẻ ngoài trần trụi vẫn rất sáng bóng.

Thi thể do mất nước mà nhẹ bỗng, bị gió biển thổi lắc lư không ngừng, thỉnh thoảng đụng vào cột cờ, phát ra âm thanh "Bang bang" rất nhỏ.

Đó là thi thể Dương Tuyền. Do thi thể đổ nhựa thông bên ngoài nên không bị mục, nhưng đã bị phơi nắng thành thây khô. Cặp mắt của hắn bị hải âu mổ thành hai lỗ thủng tối om.

Tào thiên sủng đứng dưới cột cờ, hai tay chống nạnh nhìn thuộc hạ đi tới đi lui. Thấy có người dắt nữ nhân, có người khiêng gánh nặng, trong tay vẫn luyến tiếc bỏ lại xoong chảo chum vại thì không khỏi nhíu mày: Một đám không có chí khí!

Hắn muốn phát hỏa, ngẫm nghĩ một chút lại nhịn xuống, người Tây Dương nói ba ngày sau qua địa bàn Hải Cẩu Tử và địa bàn của Tuyết Miêu tới tiếp ứng hắn đi Lã Tống, nhưng ngày hôm qua đột nhiên lại thông báo hôm nay đến, gấp gáp khiến nhiều thứ không kịp xử lý!

Hắn quay đầu lại nhìn nơi mình khổ tâm kinh doanh, thở dài thật lâu.

Hôm nay, hắn phải chính thức treo cờ đầu lâu màu đen. Làm binh làm tốt cho đám quỷ phương Tây. Tào thiên sủng nhìn ra xa: Biển rộng sóng xanh nhẹ nhàng phập phồng, thời tiết tốt để xuất hành.

Lúc này, hạm đội đến từ Hàng Châu, Phúc Châu, Lã Tống cũng đang cấp tốc tới cùng một chỗ: Đảo Độc Long.

Bọn họ cũng không ước mà cùng định, lựa chọn hôm nay...

- Mẹ ơi, khu trạch ta khổ tâm kinh doanh, mỗi môt viên gach đều là dựa theo "phong thuỷ bảo giám" tổ truyền lập nên, nhưng vẫn không thấy hữu hiệu, hóa ra là ứng với quỷ tóc đỏ Tây Dương.

Đợi lão tử từ Lã Tống về, cầm hơn vài chục khẩu pháo Tây Dương, đến lúc đó, cái gì Miêu gia, Cẩu gia, ta nhô vao, ta tay trái nắm hải cẩu, tay phải cầm Tuyết Miêu, Vương mỹ nhân và Bạch Tiểu Thảo hai con rùa phải đi giữ cổng cho Tào gia ta.

Tào thiên sủng đắc ý, nhịn không được bật cười. Người Tây Dương hỏa khí như thế nào hắn là tận mắt kiến thức qua. Hắn là đạo tặc trên biển, vừa thấy người Tây Dương lửa đạn xạ tốc, liền hiểu ba chiếc thuyền của mình tuyệt không phải đối thủ của người ta, có hỏa khí như vậy, nếu trang bị cho mấy thuyền, Đông Hải tứ đại cướp cũng không phải đối thủ của người ta.