Ngược Về Thời Minh

Chương 306-5: Dùng trí lấy Đô Đô Trại (hạ)




Thần ếch trong lòng người Man có một vị trí vô cùng thần thánh, những Man tử chưa rõ đầu đuôi tình hình không dám đối kháng với chục nghìn quan binh, càng không dám động thủ với thần thánh, đợi khi bọn họ nhìn rõ đám thần linh này cũng phải dùng đao giết người, cũng biết đổ máu tử vong, đợi khi họ lĩnh ngộ được thần linh này mười phần hết tám chín phần là do quan binh đóng giả thì đại thế đã mất, ba trăm Man binh tinh nhuệ còn lại thủ thành bị giết đến tơi bời tan tác, những lão binh già yếu thì tực thì giải tán hết.

Những lang binh này cũng chẳng vội đuổi theo, vừa châm lửa đốt trại, vừa cướp bóc khắp nơi. Những quan binh các phía vây thành đến thời khắc chỉ định thì cùng nhau công kích vào thành, lần này bọn họ không những toàn lực cướp công, hơn nữa trong quân toàn dùng trống đồng lớn của người Man trợ uy. Đại biểu việc trống đồng của chiến thần chi linh đã vang lên trong quân doanh kẻ địch, khiến cho không ít quân Man trở nên lo lắng sợ hãi.

Trước đó quan binh đã học vài câu tiếng Man, lúc này cùng đồng thanh hò hét:

- Gia Cát Võ Hầu tác pháp, thiên thần đã vứt bỏ các ngươi, mau mau bỏ giới xin hàng, Cửu Ti Thành đã bị công phá.

Quay nhìn về phía Cửu Ti Thành, quả nhiên một làn khói nồng nặc xông lên, vốn dĩ là trống đồng thúc giục sĩ khí quân tâm, lúc này lại khiến người ta nghe thấy hốt hoảng tâm hồn:

Người Hán mời được Gia Cát Lượng, Cửu Ti Thành cũng bị phá, trận này làm sao đánh tiếp? Các lộ quân Man không còn nghe theo chỉ huy của tướng Man, vắt giò lên cổ chạy tan tác. Mười cửa ải hiểm yếu, chí ít có tám nơi không công mà tự phá, khắp núi đồi đều là cảnh quan binh đuổi giết và Man binh tháo chạy.

Quân Man trên hai vách núi Cửu Ti chỉ chống chọi được thêm một lúc, trống đồng phía trước vang lên, ánh lửa hậu trại trỗi dậy, những đá tảng lôi mộc được ném xuống cũng dần vơi đi, quan binh rống trống dậy tinh thần, xông qua hai vách Cửu Ti, giết về bổn doanh Cửu Ti Thành.

Man nhân đại bại, quan binh tiến vào Cửu Ti Thành, một mặt phóng hỏa đốt nhà, một mặt xua quân chém giết. A Đại Vương nghe tin cấp báo kinh hoàng khó hiểu, gã mặc chiếc long bào vương miện tự chế, múa may đại đao đích thân soái lĩnh tâm phúc tử sĩ xông ra ngoài đại vương điện nghênh địch, ngặt nỗi người của gã tuy hung hãn, nhưng không thể chịu nỗi quan binh quân Minh như ong chen chúc tới.

Từ rạng sáng giết đến giữa trưa, A Đại Vương đã lui về thủ Tây Quan Khẩu, lúc này trong thành nơi nơi là ánh hỏa, quan binh đốt cả nhà kho Đại Vương, bên trong đó chất đầy lương thực thóc ngô chất cao như núi, lương thực bị cháy, cũng xem như A Đại Vương mời thần Oa nhập thân, đoạt về Cửu Ti Thành, cũng không tài nào kiên trì cố thủ ở đây nữa.

Lúc này vương miện của A Đại Vương không thấy đâu nữa, long bào trên người cũng rách nát thành từng sợi, mắt thấy kho Đại Vương bị lửa thêu hừng hực, A Đại Vương lệ tuôn đầy mặt, đành lĩnh tàn binh bỏ thành tháo chạy, ra khỏi Tây Quan Khẩu, tháo chạy vào trong rừng rậm thâm sâu.

Lúc Dương Lăng và các chủ tướng Nhị vương tử, Lý Sâm đuổi đến Cửu Ti Thành, kho Đại Vương vẫn còn bốc lửa hùng hục, những kẻ còn phản kháng trong thành không nhiều, quan binh đang thu nạp tù binh. Cửu Ti Thành là sào huyệt A Đại Vương chiếm đóng nhiều năm qua, trong Đại Vương điện có không ít vàng bạc vũ khí, đều bị đám quan binh vơ vét lên người. Vì thế tuy là người nào người nấy toàn thân đẫm máu, đại chiến vừa xong, nhưng thân thể tròn trĩnh đi nhiều.

Không ngờ trong Đại điện còn có đồ sứ thượng hạng từ trấn Cảnh Đức, có thể thấy rằng A Đại Vương tuy là Man nhân, trái lại y rất biết thưởng thức, biết xem hàng, chỉ đáng tiếc gã Man nhân biết coi hàng, đám quan binh kia thì không, những thứ đồ sứ chân quý mỏng manh như giấy, màu sắc như ngọc kia, phần lớn đều bị đám loạn binh ném để bể nát cả.

Dương Lăng đứng trên đại điện đã bị cướp đến trống trơn, hạ lệnh nói:

- A Đại A Nhị Phương Tam, chẳng bắt được tên nào, lập tức lệnh quan binh lục soát truy kích, các trạm kiểm soát ở những nơi trọng yếu phải rà soát thật cẩn thận, không để tên nào chạy thoát.

Chu Nhượng Cận theo sát sau lưng nói:

- Dẫn tướng Man của Cửu Ti Thành bắt được lên đây, lập tức tiến hành thẩm tra. Nhất định phải tìm ra tung tích của Vương huynh ta.

Dương Lăng thầm kêu lên một tiếng hổ thẹn: "Chuyện vụn vảnh này ta lại quên", thế là vội gọi Ngũ Hán Siêu, Tống Tiểu Ái đi dẫn người đến. Thông qua một phen tra khảo, Ngũ Hán Siêu dẫn theo một chuỗi dài tù binh vào điện. Dương Lăng vốn muốn ngồi xuống tra hỏi, nhưng quay đầu nhìn lại, vị A Đại Vương học làm Hoàng đế cũng học đầy đủ thật. Trong Đại Vương điện ngoài trừ thạch đầu làm ghế Đại Vương ra, một cái bàn nhỏ cũng tìm chẳng ra.

Nhìn kỹ cái ghế dựa bằng đá kia, bên trên còn đầy dấu nậy, chắc hẳn bên trên nó có cẩn đá quý châu báu, bị bọn loạn binh cướp mất rồi, nhưng dù sao trên ghế cũng khắc hình con rồng mà, tuy nói thủ công điêu khắc hơi tệ, tướng mạo rồng thạch hơi sầm, Dương Lăng cũng chẳng muốn để người ta có cớ nói, đành phải đứng trong điện, gọi người dùng tiếng Man tra hỏi.

Các tướng Man nghe thấy đều im thin thít, Dương Lăng sai người hỏi tới lui hai lần. Chu Nhượng Cận điên lên, hét:

- Các ngươi còn không mau khai ra tung tích của Vương huynh ta, ta sẽ lôi hết các ngươi ra chém đầu!

Có một Man nhân tuổi tác tương đối cao ấp a ấp úng nói được vài câu, sau đó nhắm mắt khinh miệt quay đầu đi, Dương Lăng hỏi:

- Hắn nói cái gì?

Sĩ binh kia hiểu tiếng Man miệng mồm ấp úng nửa ngày trời, mới nhát gừng nói:

- Ông ta….ông ta nói triều đình nhân cơ hội diệt bọn họ, mới mượn cớ công núi, Thế tử đã sớm được người Hán của Gia Cát Lượng cứu đi mất rồi. Vậy mà vẫn mạnh miệng nói là nằm trong tay bọn họ.

- Cái gì?

Dương Lăng và Chu Nhượng Cận cùng biến sắc. Đồng loạt tiến lên trước, làm cho tên tiểu binh ngã về sau hai bước:

- Bị người ta cứu đi rồi? Lúc nào?

Sĩ binh đó lại dùng tiếng Man hỏi tướng Man vài câu. Truy vấn uy bức một phen, tướng Man mới trả lời:

- Tin tức Đô Đô Trại bị công phá truyền đến, A Đại Vương liền muốn dùng thế tử để đổi lấy sự an toàn của Cửu Ti Thành, nhưng…người Hán các ngươi đã cứu hắn ra, sau đó lại phái người lên núi kiếm bọn ta đòi người, đây rõ ràng là lấy cớ để tiêu diệt bọn ta mà?

Dương Lăng và Chu Nhượng Cận nghe xong ngơ ngác nhìn nhau, nửa ngày trời, Chu Nhượng Cận mới lắp bắp nói:

- Đại…đại nhân, có thật ngài đã cứu vương huynh ta?

- Không có!

Dương Lăng cảm thấy khó hiểu, chợt lại liếc thấy Tống Tiểu Ái, cô gái nho này vẻ mặt đầy sùng bái, Dương Lăng không khỏi vừa thấy bực vừa thấy buồn cười, hắn lập tức dậm chân nói:

- Nhìn cái gì mà nhìn? Ta cũng đâu biết bay, làm sao mò được vào Cửu Ti Thành mà cứu người hả?

- Nhưng…Từ khi Đô Đô Trại bị tiêu diệt, đến thời điểm này đã gần được một tháng rồi, nếu Vương huynh được cứu, tại sao không tìm chúng ta? Tại sao phía quan phủ không có chút tin tức gì? Đại nhân, người nhất định phải giúp ta tìm ra Vương huynh đấy.

Chu Nhượng Cận vừa mừng vừa sốt ruột nói.

Dương Lăng gật gật đầu, bất chợt hắnnhớ ra vừa rồi dậm chân xuống đất có điều lạ thường, hắn cúi đầu nhìn nhìn, thoắt cái cúi người nằm xuống, mọi người hiếu kỳ nhìn động thái của Dương Lăng, chỉ thấy Dương Lăng cậy lên một đống bùi nhùi và sứ vụn, tỉ mỉ quan sát một lúc, đột nhiên kinh sợ kêu lên:

- Gạch vàng! Đây là gạch vàng.