Ngược Về Thời Minh

Chương 307-5: Nhân tận kỳ tài




Chu Nhượng Cân để ý thấy hai người đang giao chiến ngầm, liền quay người sang phía Chu Tương Nhi trừng mắt một cái, rồi cười nói: - Tiểu muội nghe nói dưới trướng đại nhân có một nữ tổng binh nhiều lần lập công, có thể nói là nữ trung hào kiệt, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, nên mới theo đến. Vị đại nhân này vừa phụ trách hành tung an toàn của đại nhân, có thể đi du ngoan cùng chúng ta, tiểu muội muốn kết bạn với vị này.

Dương Lăng liền nghĩ lại, Ngũ Văn Định hiện làm quan ở Thành Đô, Tống Tiểu Ái sớm muộn cũng phải gả đến đấy, kết bạn được với Thục vương, với cô mà nói thì trăm lợi vô hại, Dương Lăng liền cười đồng ý: - Được, xin hai vị ngồi đợi một chút, tại hạ đi rồi về ngay.

Dương Lăng vội vàng quay về hậu trạch gọi Ngũ Hán Siêu với đám người Đại bổng Chùy triệu một đội thân binh thay thường phục, âm thầm theo sát, cùng du ngoạn phủ Thành Đô. Dương Lăng vẫn không quên còn có một thích khách xuất quỷ nhập thần không rõ hành tung, mặc dù đã rời Thành Đô một tháng, theo lý mà nói sẽ chẳng có thích khách âm thầm chờ đơi ở nơi này lâu như vậy, nhưng không biết mục đích của đối phương là gì thì rất khó xác định hành vi của y. Dương Lăng vẫn phải mặc áo giáp mềm, đeo tên ám tiễn rồi mới đi ra.

Để tiện xuất hành Tống Tiểu Ái thay một bộ áo dài phụ nữ Hán, cô cũng chọn màu xanh ngọc. Trang điểm lên càng thêm phần xinh đẹp, thân thể cân đối mềm mại, có vẻ đẹp của đại tiểu thư thiên kim nhà danh giá, so với Chu Tương Nhi có phần thoải mái hơn. Tống Tiểu Ái vừa đến đó đứng, tuy ngu quan không đẹp như Chu Tương Nhi, nhưng tư thế hiên ngang và đôi mắt sang răng trăng chiếu rọi, bảy phần sắc đẹp thêm ba phần anh khí lập tức làm chu Chu Tương Nhi nhìn cũng ngẩn người ra không ngớt lời khen, làm cho Tống Tiểu Ái vô cùng ái ngại.

Đoàn người hứng đâu đến đấy, không có mục tiêu cố định, vì có nữ quyến nên mấy người đều ngồi kiệu, Văn Thù viện, Võ Hầu từ, nhà cỏ Đỗ Phủ, Vọng Giang lâu tất cả đều không có mục đích, nhớ đến chỗ nào liền gọi kiệu đi đến đó chơi một vòng. Mỗi lần đến một nơi đều cho mấy thị vệ đi bộ vào trước, cẩn thận tách họ với những người đi chơi một khoảng. Bọn họ cũng không làm kinh động người dân, tự do tự tại vô cùng vui vẻ.

Khi các quan viên đến thăm hỏi Thuc Vương nhắc đến quá trình tiêu diệt thổ phỉ, nhiều lần nhắc đến Tống Tiểu Ái dùng trí lấy được Lăng Tiêu Thành, tiểu quận chúa đứng đằng sau nghe vậy vô cùng tò mò nên nghe ngóng từ chỗ thân binh thị nữ. Những người đó nói những lời nghe được ngoài đường càng thêm phần khoa trương phóng đại chiến tích của Tống Tiểu Ái cho cô nghe, làm cho vị tiểu quận chúa này vô vùng ngưỡng mộ, thế nên mới cùng nhị ca đến phủ khâm sai để gặp vị anh hùng trong lòng.

Hai người tính cách đều rất thoải mái, không có kiểu e thẹn như những tiểu thư khuê các khác. Đi du ngoạn nửa vòng Thành Đô đa thành bạn thân, cô luôn mồn hỏi Tống Tiểu Ái về vệc chống Oa ở Giang Nam, sự tích tiêu diệt phỉ ở Tự Châu. Mặc dù Tống Tiểu Ái kể không huyễn hoặc như bọn thị nữ nói, nhưng lại sinh động hơn, làm cho tiểu quận chúa theo như một cái đuôi không rời nàng nửa bước, coi Tống Tiểu Ái như một vị thần minh.

Vị thần trong lòng cô là Tống Tiểu Ái, còn vị thần trong lòng Tống Tiểu Ái lại là Dương Lăng, đi đánh trận cùng Dương Lăng không có khó khăn gì là không vượt qua đươc, những kế sách hay vô kể, những mưu kế lạ thường đến không ngờ làm Tống Tiểu Ái bái phục khôn xiết. Mỗi lần nói đến một trận chiến nàng đều khen ngợi Dương Lăng không ngớt, đến cả khi đứng trong miếu võ hầu, cũng vẫn lớn tiếng dõng dạc khen ngợi Dương Lăng.

Những lúc này Chu Tương Nhi rất không phục, hỏi kỹ về "Công tích vĩ đại" của Dương Lăng, Chu Tương Nhi bĩu môi bước đi một đoạn rồi cuối cùng không chịu nổi chạy đi kéo tay áo Dương Lăng.

Lúc này mọi người đã đến chùa Chiêu Giác, chùa này nằm ở Thanh Long Tràng ngoài bắc thành, có tên gọi Xuyên Tây " Đệ nhất Tùng Lâm". Từ năm Trinh Quán xây chùa đến nay cao tăng lớp lớp, nhưng danh khí ở đây lại không bằng miếu Võ Hầu, cung Thanh Dương, cộng thêm tháng mười là thời gian nông thương bận bịu, nên khách đi hương khói chùa cũng không đông.

Trên cả chuyến du ngoại không có gì bất thường, Dương Lăng đã mất cảnh giác, chuyến đi du ngoạn không mục đích này nếu thật sự có thích khách theo đuôi thì cũng khó mà nắm rõ hành tung bọn họ, chuẩn bị tốt nếu bị hành thích nên tâm trạng cũng thoải mái hơn, Dương Lăng và Chu Nhượng Cân cũng nói chuyện vui vẻ hơn.

Hắn vừa đi đến cột trụ đi xuống của hành lang thì thấy có người kéo ống tay, quay lại thấy đó là tiểu quận chúa liền cười hỏi: - Có chuyện gì vậy?

Con ngươi Chu Tương Nhi đảo một cái hỏi: - Can quet đảo Độc Long, đánh lén đảo Song Tự thật sự là thần cơ diệu toán của ngươi sao?

Dương Lăng cười nói:

- Đấy là sách lược của một vị mưu sĩ của tại hạ, đương nhiên là tại hạ cũng có tham gia trong đó, nhưng

Chu Tương Nhi ngắt lời của hăn hỏi tiếp: - Còn về Malacca thì sao? Trước dùng Kế hỏa thuyền, rồi dùng quần lang chiến, thủy lôi chiến, đồng thời xuất kỳ binh chiêm Malacca?

Chu Nhượng Cân thấy tiểu muội luôn luôn có thành kiến sâu sắc với Dương Lăng đặt câu hỏi liên quan đến chiến sự với hắn, cư ngỡ mục tiêu sùng bái của cô đã thay đổi. Y chỉ mong quan hệ hai người được cải thiện, thế nên tiến lên trước tránh ra một chút, Tống Tiểu Ái cũng nhân cơ hội ghé tai với Ngũ Hán Siêu vài câu.

Dương Lăng cười hì hì nói: - Ồ, cái này à, kế hỏa thuyền là ý kiến của một vị tướng dưới chướng ta, lấy đó là cơ sở, ta và các tướng Thủy sư cùng nhau nghiên cứu quyết định chia thành ba bước

Chu Tương Nhi bĩu môi, dương dương tự đắc nói: - Hừ hừ, hóa ra là vậy, thì ra đều là chủ ý của những người bên cạnh nghĩ ra, bị Dương đại tướng quân giành về phần mình, ta còn cư tưởng ngươi thật sự giỏi giang cơ.

Dương Lăng chơp mắt cười nói: - Bản lĩnh của bọn họ đương nhiên cũng là bản lĩnh của ta.

Hắn chỉ chỉ mấy vị khách lác đác trong sân và người bán hàng rong ngoài cửa miếu, nói: - Dùng người không cân ai cũng đều là thiên lý mã; làm quan cũng không có nghĩa cái gì cũng phai biết, mỗi người có một điểm mạnh, có điều ngươi có biết dùng không thôi.

Cô nhìn xem người đó giỏi làm đèn lồng, người kia giỏi làm đàn hương, ta biết họ giỏi cái gì, không bảo người làm đàn hương đi làm đèn lông, không bảo người làm đèn lông đi làm đàn hương, mà để bọn họ phát huy hết khả năng của bản thân, đó chính là bản lĩnh của ta.

Hắn vén tay áo lên cười híp mắt nói: - Nếu ta xây thêm cho người làm đàn hương một ngôi miếu, một lò hương, cho người là đèn lồng thêm mấy cái móc câu dưới mái hiên vậy phải gọi là Bá Nhạc rồi. Phát huy hết tài năng một người, dùng hết tác dụng của một vật, đấy chính là vị quan xưng đáng nhất, hiêu không?

Chu Tương Nhi không hiểu, mắt cô đảo đi đảo lại, cặp mày thanh tú hơi nhau lại: - Ngươi đang nói lời sắc bén với ta sao? Vậy theo ý của ngươi, ngươi thấy ta nên phát huy hết tài năng của mình thế nào?

- Cô? Dương Lăng nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nói dõng dạc: - Quận chúa cô..thích hợp dâng trà nghiền mực, dâng hương quạt..

- Á? Ngươi..ngươi nói ta thích hợp làm nha hoàn? Chu Tương Nhi đột nhiên phản ứng lại, tức giận nói.

Dương Lăng đĩnh đạc nói: - Phát huy hết tài năng một người, dùng hết tác dụng một vật, như thế là tốt.không lãng phí.

- Ha hả, tiểu mỹ nhân như thế này phải làm sưởi bếp lò, chân giặt chăn, đó mới là nhân tận kỳ tài Trong miếu hình như co một nho sinh mặc thanh bào nghe thấy hai người nói chuyện không nhịn nổi cười, lúc hai người nghe tiếng quay sang nhìn thì tú tài đó dùng quạt che mặt cười quay đi.

Chu Tương Nhi giận tím mặt, đỏ bừng mặt mũi quát: - Khốn kiếp, ngươi nói cái gì? Vừa nói vừa bước vào cửa!