Ngược Về Thời Minh

Chương 309-3: Đường Thục khó đi (3)




Những người đang ngồi đều là những nhân vật thuộc tầng lớp cao nhất của Ba Thục, hiểu biết nhiều, sớm đã biết sẽ có chuyện truyền ngôi này. Ba vị Quận Vương theo lệ khuyên khéo một lượt, Thục Vương mỉm cười từ chối rồi đứng dậy nói:

- Phủ bổn vương, viên lâm tinh tế đẹp đẽ, giờ là mùa thu tươi mát kim cúc nở rộ ‘Cúc tỉnh thu hương’ được coi là một trong tám cảnh đẹp của Thành Đô, các vị đại nhân không ngại du ngoạn một chuyến, đợi lúc mở tiệc cô vương sẽ tận hứng với các vị sau.

Mọi người đứng dậy tiễn Thục Vương bước vào sau điện, rồi mới lui ra, Dương Lăng bước lên trước nói vài câu với Cát Phan Ngõa Tây và Thác Bạt Yên Nhiên. Đang lúc nói chuyện thì Chu Nhượng Cận vui vẻ bước đến hỏi thăm hai vị Cát Phan Ngõa Tây và Thác Bạt Yên Nhiên trước rồi nói với Dương Lăng:

- Dương đại nhân, Dương Thận cũng đến, huynh ấy đã nhận được thư của đại học sĩ, giờ đang muốn gặp đại nhân.

Dương Lăng nghe vậy vội mừng hỏi:

- Thế nào? Dương đại học sĩ đồng ý rồi sao?

Chu Nhượng Cận cười ha hả nói:

- Đại nhân nhìn nét mặt của ta còn cần phải hỏi sao?

Chu Nhượng Cận đưa Dương Lăng đến vườn hoa, Dương Thận đang đứng đợi ở đó, Chu Nhượng Cận cười nói:

- Dương Thận tài học hơn người, theo như ta thấy thì đúng là tú tài bậc nhất của Ba Thục, được Dương đại nhân ưu ái sớm ngày lập công, lập nghiệp, báo đáp triều đình, là bạn tốt ta cũng vui thay y.

Dương Thận nghe đến từ bạn tốt cũng không có vẻ gì là khiêm tốn sợ hãi, chỉ cười nhạt một cái. Chu Nhượng Cận lại nói:

- Hai người cứ từ từ nói chuyện, lát nữa trong bữa tiệc chúng ta sẽ cùng uống rượu tận hứng. Hôm nay thật sự là bận, một vài người bạn còn chưa kịp hỏi thăm, ta đi gặp Cát Phan và Thác Bạt trước, lúc nữa sẽ tìm hai người nói chuyện sau.

Dương Lăng và Dương Thận chắp tay tiễn Chu Nhượng Cận, sau đó kề vai đi đến chỗ những khóm hoa cúc đang nở rộ. Dương Lăng không kìm được lòng hỏi:

- Lệnh tôn đại nhân thật sự đồng ý để ta giới thiệu ngươi vào làm quan cho triều đình sao?

Thần sắc Dương Thận cũng rất vui liền cúi người cười nói:

- Vâng, tại hạ vốn cũng lo lắng, dù gì thì gia phụ cũng làm quan trong triều đình, làm như vậy khó tránh một vài hiềm nghi, cũng không ngờ gia phụ lại hồi thư đồng ý. Còn bảo ta khi đã vào triều đình phải giữ mình, làm hết bổn phận không thể cậy vào quan hệ của phụ thân và đại nhân mà phù hoa lỗ mãng.

Dương Lăng nghe xong liền mừng rỡ, mặc dù quan hệ giữa hắn và Dương Đình Hòa không xấu đi, nhưng từ khi Dương Đình Hòa vào chủ Nội các vì chính kiến khác nhau, hơn nữa Dương Lăng phụng mệnh vẫn luôn đánh chân tay của ông ta, thế nên quan hệ của hai người dần nhạt như nước. Nhất là sau khi Dương Nhất Thanh và Dương Thụ Nhân vào phe với Dương Lăng thì quan hệ giữa hai người càng thêm xa cách.

Sau đó Dương Lăng mới biết được quan hệ giữa Dương Đình Hòa với Dương Nhất Thanh trước giờ vẫn luôn không tốt, mặc dù không đến mức nước lửa, nhưng thường ngày tuyệt đối không tới lui. Dương Nhất Thanh đã vào nhóm với Dương Lăng thì hắn cũng thành đối thủ ngầm với Dương Đình Hòa. Trên quan trường rắc rối phức tạp làm bạn với một người, quan tâm đến một nhân tài cũng có thể tạo ra thù địch cho mình, đúng là làm cho Dương Lăng thấy bất ngờ.

Nhưng hắn rất hài lòng với biểu hiện của Dương Nhất Thanh về mặt quân sự, Đại Đồng là môn hộ quan trọng mà quân Thát Đát xâm phạm Trung Nguyên, phân hóa Thát Đát cũng cần quân coi giữ Đại Đồng động thủ đúng lúc đúng thời cơ, tạo cho bọn họ cơ hội tốt nhất để phân liệt. Những chuyện này ngoài Dương Nhất Thanh thì Dương Lăng không tìm được người thứ hai, huống hồ với thực lực hiện giờ của hắn phải trọng dụng một người cũng không cần quan tâm là người này thuộc phe nào, có những địch thủ nào.

Nhưng đến lúc này Dương Lăng cũng không dám ôm hi vọng quá lớn là Dương Đình Hòa sẽ đồng ý để mình tiến cử Dương Thận, không ngờ Dương Đình Hòa lại cho phép, người này đúng là nội cử không tránh thân, rất công tư phân minh.

Nhưng chuyện mà Dương Lăng không nghĩ đến là hành động này của Dương Đình Hòa hơn nửa không phải là vì con trai mình, mà là để cải thiện quan hệ với hắn. Giờ trong kinh thành đi theo một phe ngày càng gian nan, người đã bị Lưu Cẩn chèn ép sẽ không ngóc đầu lên được.

Phe phái của Dương Lăng từ khi hắn đi ra khỏi kinh thành liền thành con rùa rụt cổ, sét đánh cũng không động không tham gia vào bất cứ chuyện gì. Dương Đình Hòa vốn chỉ mong phe phái của Dương Lăng sụp đổ, giờ mới hiểu sự cân bằng và kiềm chế của phe phái này, thiếu nó Lưu Cẩn ngang bướng đến mức nào.

Phái Thanh Lưu chịu sự chèn ép, ông ta và Lý Đông Dương là thủ lĩnh của phái Thanh Lưu áp lực càng lớn, không chỉ chịu sự đả kích của ngoại bộ, còn chịu sự công kích của bọn quan viên phục kích bất mãn trong nội bộ. Đến nỗi hai vị đại lão bây giờ ngày dài như năm, nghển cổ lên mong ngóng Dương Lăng mau chóng hồi kinh.

Ngờ đâu Dương Lăng đánh trận đến quên đường về, đánh xong Đông dương lại đến Tây dương, giờ lại đánh với cả Đô Chưởng Man. Nhân được thư của con trai, Dương Đình Hòa tính đây là cơ hội tốt để xoa dịu mỗi quan hệ với Dương Lăng. Huống hồ biết con không như cha, con mình có tài cán gì tự ông ta biết, cũng không hổ thẹn với chức được tiến cử, thế nên liền hồi thư đồng ý.

Dương Lăng không biết bên trong còn có chuyện này, có được người tài học xuất chúng như Dương Thận tương trợ tất nhiên là hắn rất vui mừng. Dương Lăng vui vẻ nói:

- Hôm nay tham gia yến tiệc của Thục Vương, ta định sớm mai sẽ quay về kinh thành, ngươi có về kinh cùng ta không?

Dương Thận nói:

- Thật hổ thẹn, tại hạ nhận được thư của gia phụ bèn vộ vàng đến đây, nếu bây giờ khởi hành còn có nhiều chuyện chưa nói với người nhà. Bổn gia họ hàng cùng các trưởng bối đều ở Ba Thục, lần này đi đến kinh thành muốn quay lại một chuyến chắc sẽ khó, phải đi thăm hỏi mấy vị trưởng bối một lượt mới được.

- Ồ, vậy thì cũng không có gì trở ngại, đợi ngươi làm xong chuyện riêng rồi mới về kinh thành cũng không muộn, dù sao thì bổn quan quay về kinh thời gian này cũng sẽ khá bận bịu.

Dương Lăng cười cười không khỏi nhớ đến Trương tổng Lưu Cẩn khiêm tốn hèn mọn, nhưng lại có cái mặt cười sát khí đấy.

Quan viên cũng không được đi lại trong vườn Cúc, nhưng nhìn thấy Dương Lăng mặc áo bào đai ngọc, có quen hay không thì cũng biết vị thanh niên trẻ này là Khâm sai Dương đại nhân nên đều hành lễ. Dương Lăng thấy phiền liền vừa đi vừa nói chuyện, hai người đi dần vào con đường nhỏ.

Thực ra ở đây không còn đường nữa, ngày thường chăm tỉa cũng không cẩn thận lắm, cỏ trên mặt đất cắt tỉa không bằng phẳng lắm. Dương Thận đột nhiên dừng bước hỏi một cách kỳ quái:

- Là thế tử, sao huynh ấy lại ở đây?

Dương Lăng nghe thấy thế liền nhìn theo chỉ thấy sau bụi cỏ lộ ra bóng dáng hai người, hai người đang mặt đối mặt nói chuyện. Dưới bóng hoa cỏ thấp thoáng thấy đấy là một người con gái thân hình thon thả, mặc áo hồng, đứng nghiêng nhìn bóng hình đường cong mềm mại, nhìn bộ dàng của nàng như đang đau khổ cầu xin Chu Nhượng Hủ.

Chu Nhượng Hủ lúc lúc lại gật đầu rồi lắc đầu, thần thái rất nghiêm túc. Dương Lăng thầm nghĩ: “Nghe nói vị thế tử này không thích kỹ nữ, đối nhân rất cẩn trọng, không ngờ cũng có hồng nhan tri kỷ”. Hắn không thích nhìn trộm người khác, Dương Thận càng không thích gặp phải chuyện riêng tư của người khác, hai người không hẹn mà gặp, cùng ra hiệu tay rồi lặng lặng lẽ quay người tránh đi.

Đi được vài bước Dương Lăng theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái chỉ thấy Chu Nhượng Hủ lắc đầu, hình như nói vài câu rất giận, người con gái đó vội vàng nắm lấy tay áo y, nhưng Chu Nhượng Hủ lại hất mạnh một cái phẩy tay áo bỏ đi, cô gái giật mình nhìn y rời đi lau nước mắt rồi cũng quay người bước đi.