Ngược Về Thời Minh

Chương 310-2: Vương Tử phạm pháp (2)




Lục Chính kêu người dâng trà, lúc này mới trầm giọng nói:

- Tình hình hiện tại thì đại nhân ngài cũng đã biết rồi, hạ quan cũng là sau khi thu nhận được hai bổ đầu có kinh nghiệm dạn dày mới đi đến hậu cung xem xét tình hình diễn biến cụ thể. Những gì mà hạ quan biết được hoặc là do thăm dò những người có liên quan, hoặc là do tin tức tình báo từ các bổ đầu trong phủ mà có được.

Dương Lăng gật đầu nói:

- Điều này bổn quan đã rõ, mời ngài cứ tiếp tục nói.

Lục Chính nói:

- Lúc đó đại sảnh phía trước bày rượu tiệc, các Vương Phi và Trắc Phi ở hậu cung cũng bày tiệc, khoản đãi các vị hoàng thân quốc thích, Thừa Bình Quận Vương Phi, Huệ Bình Quận Vương phi và thứ nữ của Tĩnh Thanh Quận Vương đều là khách mời của bữa tiệc. Còn có cả một số phu nhân của các vị văn võ đại thần và phu nhân của các thủ lĩnh thổ ty. Phu nhân của hạ quan lúc đó cũng có mặt tại bữa tiệc.

Lúc Chính ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Vì lúc đó có quá nhiều khách, Quận chúa bận trang điểm nên ra hơi muộn, các vị trưởng bối đều đã an tọa. Cô nương Chu Mộng Ly thấy thật nhàm chán bèn một mình đi dạo trong hoa viên.

Gã tiếp tục bổ sung thêm:

- Lưu Phu nhân, trắc thất của Thục Vương, cũng chính là mẹ ruột của Nhị Vương Tử là chị em với Tĩnh Thanh Quận Vương Phi, quan hệ của hai người đó vô cùng thân thiết nên sau khi Tĩnh Thanh Quận Vương Phi qua đời thì Chu cô nương lại thường xuyên ghé lui Thục Vương Phủ, coi đó như là nhà mình. Nên việc nàng ấy tự do một mình đi lại trong hoa viên đã chẳng có gì là lạ.

Hạ quan tra hỏi đám nô tì phục dịch ở hậu viện lúc đó thì được biết, bọn chúng ra vào tấp nập từ thiện phòng đến sảnh hoa, có biết bao nhiêu là người đi qua đi lại, gần như ai cũng nhìn thấy Chu cô nương đứng bên hồ soi bóng, chẳng nói câu nào, dường như có vẻ không được vui. Sau đó thì không nhìn thấy bóng dáng của nàng ấy đâu nữa, mọi người đều không để ý đến nhiều.

Đến khi tiệc rượu chính thức bắt đầu, các vị Vương Phi mới phát hiện ra là Chu cô nương vẫn chưa về. Lúc này thì Quận chúa cũng mới đến, bèn ngay lập tức đi tìm Chu cô nương, kết quả là một thị nữ đã tìm thấy thi thể của Chu cô nương ở bên trong bụi hoa cúc đằng sau hồ.

Nói đến đó, Lục Chính lộ vẻ kinh ngạc, nói tiếp:

- Đám bụi hoa cúc đó cao chừng nửa thân người, mọc um tùm ngay đằng sau bụi cây xanh rậm bên hồ. Chu cô nương bị hung thủ cắt mất họng, vứt trong bụi hoa cúc, nằm ngẩng đầu khuất trong đám bụi hoa, đè lên khóm hoa ở giữa, nhưng nếu không lại gần thì không thể nhìn thấy được.

Lục Chính hít một hơi rồi nói tiếp:

- Nếu như hung thủ dụ nàng ấy đến chỗ khác giết chết, thì chắc chắn sẽ không dám mạo hiểm để cho người khác biết được mà lại mang thi thể của Chu cô nương về giấu trong bụi hoa cúc đó, bởi vì khu vực đó không thích hợp để che giấu người. Chính vì vậy nên theo lý thuyết thì đó chính là hiện trường vụ án giết người.

Thi thể của nàng ấy được giấu sâu bên trong bụi hoa cúc, cách đường đi một trượng, những bụi hoa cúc xung quanh lại không có hiện tượng bị đè nát, nên chắc hẳn là không phải có người di chuyển thi thể từ chỗ khác đến chỗ đó được, mà sau khi hung thủ hành án xong thì vứt luôn xác nạn nhân vào chỗ đó. Từ vị trí của thi thể thì có thể thấy, hung thủ chắc hẳn đã đứng bên trong rừng rậm, ở khu vực đó cỏ cây um tùm, nếu như không đứng ở vị trí đối diện hồ nước, hơn nữa nếu không cố ý nhìn thẳng vào trong bụi rậm bằng không thì sẽ không phát hiện được có người đang đứng ở đó.

Tuy Chu cô nương thân hình thanh mảnh, nhưng dáng người cao lớn như vậy, chí ít cân nặng cũng phải tầm năm mươi ki-lo-gam. Hung thủ có thể nhanh chóng giết người rồi vứt xác vào bụi rậm xa đến như vậy là một việc mà người thông thường không thể làm được. Theo suy đoán đó thì đám nô tì và nữ cận trong hậu cung của Vương phủ dường như chẳng có mấy người là nghi phạm. Hạ quan đã tra hỏi kỹ lưỡng đám môn cấm thì được biết những người ra vào hậu cung trong khoảng thời gian đó...

Lục Chính nói đến đó bèn dâng một tờ giấy lên cho Dương Lăng rồi nói:

- Xin mời đại nhân xem, ngoại trừ đám tì nữ trong hậu cung thì tổng cộng có mười ba người ra vào hậu cung trong thời điểm đó, bao gồm có Thế tử, Nhị Vương tử, Chưởng Ấn Thái giám, Nội vụ Tổng quản, sáu tên hoạn quan vận chuyển quà mừng, Yên Nhiên cô nương - con gái yêu của Tiểu Kim Xuyên Thác Bạt Thổ Ti, Đường Gia Sơn - thủ lĩnh thị vệ Vương phủ. Theo những gì hạ quan điều tra được thì trong số những người này chỉ có Thế tử, Nhị Vương tử và Đường Gia Sơn là biết võ công,

Dương Lăng nghe xong thì cảm thấy vô cùng bất ngờ, thất thanh nói:

- Thế tử cũng biết võ công?

Chu Nhượng Hủ thường ngày lễ độ nho nhã, hành xử điềm tĩnh, chưa từng để lộ ra là bản thân biết võ công, cũng chẳng trách khiến cho Dương Lăng cảm thấy kinh ngạc.

Lục Chính hơi ngây người, rồi sau đó cười nói:

- Thế tử bị người ta bắt cóc làm con tin, rồi lại lẩn trốn ở trong Cửu Ti thành không dám xuất hiện, chính vì thế nên đại nhân cho rằng Thế tử là một nho sinh nhu nhược yếu ớt có đúng không? Ha ha, võ công của một người nào đâu có tác dụng gì trong thiên quân vạn mã cơ chứ? Khi ở trong ổ địch thì nội công có cao đến đâu thì cũng đành tạm thời nhẫn nhịn mà thôi.

Con cháu của Thục Vương gia trước nay luôn ôn văn luyện võ, Thế tử thuần thục cưỡi ngựa bắn tên, võ nghệ cao cường. Chỉ có điều thân phận Thế tử cao quý, tập võ chỉ là để rèn luyện thân thể, không muốn thể hiện kỹ nghệ của kẻ thất phu thông thường trước mặt người khác mà thôi.

Thời đại này trọng văn khinh võ, một tú tài nếu như có tinh thông võ nghệ thì cũng đành thể hiện trước mọi người một bài thơ chẳng có gì là đặc sắc còn hơn là phải thẹn thùng biểu diễn tài năng võ thuật của mình. Hơn nữa lại còn đường đường là một Thế tử chí tôn? Dương Lăng bất giác gật đầu công nhận.

Lục Chính nói:

- Thế tử địa vị tôn quý, nhưng sự việc lần này liên quan đến vụ án giết người, hạ quan không dám lơ là, nên cũng liệt ngài ấy vào trong dánh sách nghi phạm. Trong số ba người đó, tuy Đường Thị vệ có bản lĩnh hành án, nhưng với thân phận đặc biệt đó, gã không thể dễ dàng gì có được lý do nào để khiến cho Chu cô nương hạ mình đi theo gã đến sau rừng nói chuyện. Trừ phi Đường Gia Sơn đi đến bên hồ nước nhìn thấy Chu cô nương bèn không nói lời nào kéo nàng ấy vào trong rừng, ra tay sát hại rồi vứt xác.

Giết người thì phải có động cơ, chỉ là một võ quan trong Vương phủ, đâu có thể gây thù chuốc oán với thiên kim tiểu thư thân phận cao quý như con gái của Quận vương, cháu gái của Thục Vương được cơ chứ? Hơn nữa theo như thuộc hạ điều tra được thì Đường Thị vệ là quan thanh liêm, trung thành tận tụy với công việc, không tham tài cũng chẳng háo sắc.

Vương gia và Vương phi ban thưởng, gã đều phân phát cho anh em thị vệ; chưa từng có hành động trêu đùa bỡn cợt với đám tì nữ xinh đẹp trong cung; thậm chí có cung nữ còn chủ động trêu gọi Đường Gia Sơn, gã cũng chỉ mặt đỏ tía tai không nói gì mà lẩn tránh. Người này không giỏi ăn nói, vừa thật thà lại vừa chất phác, khả năng hành án của gã là thấp nhất.

Lục Chính nói đến đó thì ngưng một lúc rồi tiếp tục:

- Với thân phận của Thế tử, cộng thêm mối quan hệ thân thiết ruột thị với Chu cô nương thì nếu như lừa dụ nàng ấy vào trong rừng rậm rồi giết chết thì cũng là việc có thể làm được. Nhưng vì sao Thế tử phải làm như vậy?

Thế tử đương nhiên phải biết hôm nay là ngày Vương gia nhường vị. Sau khi bữa tiệc ngày hôm nay kết thúc, tuy rằng thánh chỉ của Hoàng thượng chưa truyền đến nhưng trên thực tế thì ngài ấy đã là Ba Thục Chi Vương rồi, cho dù có ân thù gì đi chăng nữa thì khi Thế tử lên làm Vương gia rồi há chẳng phải giải quyết càng dễ dàng hơn hay sao?

Tới lúc đó cho dù điều tra ra được động cơ giết người của ngài ấy, không có chiếu mệnh của Hoàng thượng, cũng không có người bắt ngài ấy về quy án. Hơn nữa cứ cho là Hoàng thượng biết được thì cùng lắm cũng chỉ bãi chức giam lỏng ngài ấy, không lẽ nào lại bắt Vương gia phải đền mạng, ngài ấy có lý do gì để buộc phải giết người vứt xác, làm hỏng đại sự của bản thân mình?