Ngược Về Thời Minh

Chương 314-9: Kế hoạch siêu hoàn mỹ (9)




Dương Lăng bị cái vẻ vô liêm sỉ đó của Chu Nhượng Cận chọc cho đến giận run cả người, phất mạnh tay áo một cái rồi nói:

- Ngươi không sợ ta đã nói chuyện này với Thục Vương sao? Hoặc đã thông báo cho những quan viên khác?

Chu Nhượng Cận thản nhiên đáp lại:

- Ngươi sẽ không cư xử không biết chừng mực như vậy đâu. Ngươi đã điều tra vụ án trong Vương phủ rõ ràng, người người cùng biết như thế rồi. Hôm qua chính Dương Lăng ngươi đã điều tra ra đại ca của ta là hung thủ, chẳng phải cũng đã trực tiếp đến gặp Phụ vương ta rồi hay sao? Ngươi đã có từng nói cho những quan viên khác được biết sao?

- Phụ vương ta biết chuyện thì mọi chuyện cũng đã thành như vậy rồi, đại ca đã chết rồi, ông ta chỉ có còn lại một người con trai là ta thôi. Sự lựa chọn duy nhất là đã sai thì phải theo cái sai đến cùng. Sự nối dõi của giống nòi gia tộc Thục Vương đang nằm trong tay Phụ vương, ông ấy chắc chắn sẽ coi trọng điều đó hơn tính mạng của con trai mình. Ông chắc chắn sẽ không để cho gia tộc Thục Vương này bị tuyệt tự thất truyền.

Chu Nhượng Cận nhìn liên láo rồi nói tiếp:

- Những người biết chuyện này, ngoại trừ ngươi ra thì không quá một đến hai người. Hơn nữa trong mắt của ngươi, một kẻ đang bị dồn vào cùng đường như ta đây có thể làm ra được những gì. Trong đám người này, mười người thì có đến tám chín người là được ngươi mang tới Vương cung này, sẽ không còn đường để lui nữa. Ta có thể giết chết tất cả người của ngươi. Hôm qua thích khách vào cung hành thích thì đương nhiên hôm nay cũng có thể quay lại hành thích, ngươi thấy có đúng không?

Ta còn có thể thông báo cho đám người của ta ngay lập tức ra tay hành động. Trước khi ngươi mang toàn bộ vật chứng về đến Kinh thành thì tất cả mọi thứ đều đã thay đổi rồi, khiến cho Hoàng đế không thể điều tra ra được bất cứ điều gì khả nghi hết, sẽ không làm gì được đến ta. Ta thậm chí còn có thể... nắm hết quyền lực trong tay mình, tức thời phát động binh biến, tạo phản đoạt quốc.

Dương Lăng không tin nổi nhìn Chu Nhượng Cận lắc đầu nói:

- Đồ điên, ngông cuồng! Cho dù là ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể kéo binh tạo phản thì ngươi tưởng rằng rời khỏi đất Thục này có thể dễ dàng đoạt lấy thiên hạ như vậy sao? Quân đội triều đình Nam Bắc đánh ép lại, chưa đến mười ngày, đại quân của ngươi sẽ phải vỡ tan. Ngươi cuối cùng cũng chỉ có thể rút lui về Tứ Xuyên, dựa địa hình hiểm trở mà phòng thủ, thậm chí có khi còn bị triều đình truy sát đến chẳng còn đường lui. Kết cục cuối cùng lại như Đô Chưởng Man, trở thành một dã nhân mơi biên hoang.

Chu Nhượng Cận cười lớn ha hả từng tiếng, hứng khởi đáp lại:

- Ngươi quả thật rất có tài, trên thế gian này cũng chỉ có ta mới hiểu được tài năng của Dương Lăng ngươi. Ngươi hãy đi theo ta, ta sẽ trọng dụng ngươi, sẽ mạnh dạn sử dụng tất cả những chính sách của ngươi đưa ra. Ví dụ như: thay đổi chính sách thuế, trọng nông hưng thương, cường quân luyện võ, khởi xướng thuyết học mới. Dưới trướng của ta, ngươi có thể thỏa chí tung hoành, trở thành một danh tướng trị quốc đại thần, ngươi thấy sao?

- Đi theo ngươi? Ngươi tin ta sao?

- Ta đương nhiên tin ngươi rồi, chỉ cần ngươi khẳng định đầu quân cho ta, ta còn gì mà không tin tưởng ngươi cơ chứ?

- Khẳng định đầu quân cho ngươi? Ngươi muốn lấy đầu của ai?

- Phụ vương của ta! Vốn dĩ định để cho ông ta hôm nay tham dự đại lễ của con trài mình, ngày mai vị bạo bệnh mà qua đời. Nhưng không sao, chết trước một hôm cũng không vấn đề gì.

- Đồ cầm thú!

- Thắng làm vua, thua làm giặc! Người hậu thế sẽ chỉ ca ngợi đại đế anh minh thần võ, chứ không gọi Hoàng đế là cầm thú. Tiên tổ của đương kim Hoàng thượng, từ khi khởi binh Yến Kinh, nhờ chính biến ở Tĩnh Nan mà có được thiên hạ, ngài ấy cũng đã từng bị trung thần hiếu tử tên là Tự Hủ mắng là đồ cầm thú. Kết quả là Tự Hủ bị cắt mất tai, mũi để cho ngài ấy ăn, rồi lại bị ném vào chảo dầu nóng, trong nhà có một vợ và hai con gái thì bị đầy vào làm kỹ nô trong quân trại, con trai lớn sung quân, con trai thứ bị làm đày tớ cho nhà quan. Tất cả bọn họ đều bị ngược đãi đến chết, chết rồi thì xác bị vứt đi làm thức ăn cho chó. Ta nghe nói Dương đại nhân có vợ đẹp thiếp xinh, đứa con út cũng vừa mới chào đời, ngài có muốn đi lại vết xe cũ không?

Dương Lặng vừa tức giận vừa cười nói:

- Ta mới khen ngợi ngươi thông minh tinh duệ thì ngươi lai ngay lập tức biến thành một tên điên dại ngông cuồng rồi. Ngươi hãy đoạt được lấy thiên hạ rồi hãy tính chuyện hại ta.

- Đoạt thiên hạ có gì khó chứ? Bên cạnh Chính Đức có một trúc đài, còn một đài hiện đang bị phá hủy ngay trước mặt ta. Đài kia đang ở kinh thành thì khí thế ngất trời. Ngươi tưởng rằng chỉ có một mình ta có dã tâm tạo phản sao, hiện giờ trong Kinh thành, tình thế cũng đang nước sôi lửa bỏng. Nếu như ta tạo phản, lập tức sẽ có người ủng hộ, đồng thời cắt đứt đường máu Nam Bắc.

Quân đội do đồng minh của ta xuất trận thuận dòng đánh xuống, đánh đến Nam Kinh, khống chế được vùng đất màu mỡ phồn hoa Giang Nam, kho lương của Đại Minh đã nằm trong tay ta, thiên hạ tất loạn. Đồng thời đại quân của ta xuất Thục nhập Tần, Thiểm Tây năm nay được mùa bội thu, quân lương đầy đủ, đại quân của ta có thể liên tiếp đánh đến Kinh sư.

Biên quân phía Bắc chịu sự khống chế của bộ tộc Thát Đát, Ngõa Lạt không dám manh động. Tây Bắc ta có thể phát động cho người Tạng nổi loạn, khiến cho quân đội Cam Thiểm vùng Thanh Hải không dám chi viện. Cho dù là bọn chúng có dám xuất quân đi chăng nữa thì đợi đến khi tới được Kinh thành thì lúc đó cũng chỉ là một đống đố nát. Chính Đức đã bị đánh bại, đại cục thiên hạ đã được định lại. Cũng giống như năm xưa Yến Vương đánh bại Kiến Văn, rắn mất đầu thì bọn chúng cũng chỉ đánh cúi đầu xưng thần với ta, tôn ta là Vương. Dương Lăng ngươi là Vương gia hiểu chuyện binh sự, ngươi thấy kế hoạch của ta ra sao?

Dương Lăng thở hắt ra một hơi lạnh lẽo: “.... Một kế hoạch cướp ngôi hoàn hảo. Trong triều đình không có người tài, ở địa phương hoặc trong dân gian dù có nhân tài đi chăng nữa thì cũng không thể dùng được. Chỉ cần lấy được Kinh đô là có thể nắm bắt được thế cục. Không phải là có khả năng thành công mà là hoàn toàn có thể thành công. Nhưng đồng minh của y là ai? Còn nữa... lẽ nào là Ninh Vương? Ninh Vương chịu đứng dưới trướng của Chu Nhượng Cận hay sao? Đúng rồi, chỉ e là tất cả bọn chúng đều đã sắp định sẵn âm mưu của mình rồi, nhưng Ninh Vương có thể là đối thủ của Chu Nhượng Cận hay sao?”

Chu Nhượng Cận nhìn thấy sắc mặt của Dương Lăng xấu dần đi thì không kìm được, cười hỏi:

- Sao nào? Ngươi chắc cũng đã nhận thấy những gì ta nói là không phải hư cấu, cũng nhận thấy đó là một kế hoạch hoàn mỹ có thể thực thi được đúng không? Chỉ cần ta lấy được ấn tín và binh phù của Thục Vương, có được sự giúp sức và ủng hộ của bách tính đất Thục thì có thể tiến hành kế hoạch này rồi.