Ngược Về Thời Minh

Chương 317-2: Nhất mã tây lai (2)




Những quan viên đứng phía sau không hiểu đầu cua tai nheo gì lại cùng tiến vào. Có người đứng trong sân đang lắc đầu tiếc hận, đang sắp cáo từ đi về, đều giật mình tránh sang hai bên. Gia nhân phụ trách nghênh khách cũng hoảng sợ đứng đó, không dám ra nghênh đón.

"Keng cốp"

Một vị cao tăng đắc đạo, tu vi cao thâm, định lực thâm hậu, lỡ tay làm rơi nắp ấm trà, rơi trên mặt đất phát ra tiếng leng keng. Chúng cao tăng ai nấy đều vẫn giữa tư thế bất động, giống như Thập Bát La Hán, Hộ Pháp Kim Cang.

Cao quản gia giật mình, ra nghênh đón, giọng run run:

- Đại tiểu thư, người người

Cao Văn Tâm nhìn lão một cái, bỗng nở nụ cười, cười đến mức Cao quản gia không chịu được phải lùi một bước.

Cao Văn Tâm vuốt nhẹ lên linh bài trong tay, đảo mắt nhìn chung quanh, khe khẽ nói:

- Đại nhân từng nhận lời với ta, qua tháng mười, khi tuyết rơi lất phất, ngài về kinh sẽ cưới ta. Hiện giờ thời khắc đã tới, ta thấy trời này, có lẽ cũng sắp có tuyết rơi rồi. Dương đại nhân phải cưới ta rồi.

Cao quản gia toát cả mồ hôi lạnh, lắp bắp nói:

- Tiểu thư, Dương đại nhân ngài ấy ngài ấy đã qua qua qua

Vừa chạm vào ánh mắt của Cao Văn Tâm, lòng lão không khỏi phát lạnh, rốt cuộc cũng không nói tiếp nữa.

Cao Văn Tâm biết nói, biết cười, biết cử động, nhưng đôi mắt kia căn bản không thấy một chút sức sống nào, giống với đôi mắt phu nhân không khác chút nào.

Cao Văn Tâm cầm linh bài như âm hồn bay vào linh đường, những quan viên phía sau đi theo đuôi đã nghe rõ cuộc đối thoại của họ, không kìm nổi lại lắc đầu thở dài một hồi. Một mảng màu trắng đen thê lương phủ xuống, đột nhiên xuất hiện một chiếc áo đỏ, hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của Hàn Ấu Nương. Nàng nhìn chằm chằm vào Cao Văn Tâm, sau một hồi lâu, con ngươi dường như đã có chút linh khí, khàn giọng kêu lên:

- Văn Tâm tỷ tỷ, tỷ tỷ

Cao Văn Tâm đặt linh bài xuống, hai gối quỳ xuống khấu đầu với nàng, sau đó mắt ngấn nước, nói:

- Phu nhân, nhà Văn Tâm gặp đại nạn, sắp xếp vào Giáo phường ti. Nếu như không phải nhờ đại nhân tương cứu, thì lúc này Văn Tâm chẳng phải đã trở thành một kỹ nữ cúi đầu nhẫn nhục, không biết liêm sỉ rồi sao, hay là một đống xương khô vô danh cũng không chừng. Đại nhân đối với Văn Tâm ân trọng như núi, Văn Tâm tan xương nát thịt cũng khó có thể báo đáp.

- Phu nhân, Văn Tâm kìm lòng không đặng, đã thích đại nhân rồi. Bây giờ đã nhân đã đi xa Văn Tâm tự biết thân phận mình hèn mọn, không biết xấu hổ mà đến cửa, chỉ cầu một thân phận thiếp tỳ, có thể danh chính ngôn thuận hầu hạ phu nhân, có thể vì đại nhân thủ tiết đến già, dâng hương bái tế. Xin phu nhân thành toàn.

Nói đoạn, hai hàng lệ nóng hổi của nàng lại rơi lã chã, từng giọt từng giọt rơi xuống đất theo động tác hạ bái của nàng.

Hàn Ấu Nương cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại. Nghe lời nói của người tỷ muội kết bái này, nàng kinh hoảng lắc đầu, nói:

- Không không, Văn Tâm tỷ tỷ. Muội và Tuyết Nhi, Ngọc Nhi vì tướng công thủ tiết là chuyện phải làm, nhưng sao có thể liên lụy cả đời của tỷ tỷ? Nếu như muội đáp ứng, tướng công nhất định sẽ không tha thứ cho muội.

Cao Văn Tâm buồn bã rơi lệ, nói:

- Văn Tâm xấu hổ vì đã mở lời, nhưng cũng không dám lừa gạt phu nhân. Văn Tâm đối cùng đại nhân sớm đã thầm định chuyện chung thân. Đại nhân ngài ngài đồng ý với Văn Tâm, sau khi hồi kinh thì sẽ rước Văn Tâm vào cửa. Bây giờ tuy đại nhân đã đi rồi, nhưng Văn Tâm thì tình vẫn chung, lòng vẫn thuộc về đại nhân, ngoài đại nhân ra không nghĩ gì khác. Xin phu nhân nhất định hãy thành toàn.

Cao Văn Tâm nói xong, lại bái thật sâu. Hàn Ấu Nương vội vã muốn đến đỡ nàng, nhưng hai đầu gối tê rần, đã không cử động được nữa, chỉ có thể gấp gáp nói:

- Văn Tâm tỷ tỷ hãy đứng lên. Muội muội không chịu nổi đại lễ như vậy. Tướng công chàng chàng chưa từng nói với ta việc này. Sự yêu quý của tướng công đối với tỷ tỷ trước giờ có hơn không kém. Ấu Nương sợ sẽ làm sai tâm ý của tướng công, hại đến chuyện chung thân của tỷ tỷ, xuống dưới cửu tuyền cũng không còn mặt mũi nào đối diện với tướng công.

Tuyết Lý Mai thấy vẻ mặt kiên quyết của Cao Văn Tâm, nhớ đến bức "Xuân cung đồ" lúc trước từng nhìn thấy. Văn Tâm và tướng công sớm đã có quan hệ giống như phu thê, lấy sự trinh liệt của Văn Tâm tỷ tỷ, sao có thể chấp nhận người khác? Hôm nay nàng mặc cát phục, đi thẳng vào linh đường. Nếu như Ấu Nương không đáp ứng, chỉ sợ lập tức sẽ có một mạng người, nên nàng vội vàng cúi xuống nói nhỏ mấy câu vào tai Hàn Ấu Nương.

Hàn Ấu Nương nhìn về phía Ngọc Đường Xuân. Ngọc tỷ cũng gật đầu đồng ý, Hàn Ấu Nương mới chịu. Nàng thở một hơi thật dài, nói:

- Văn Tâm tỷ tỷ, là tướng công nhà muội có lỗi với tỷ. Tỷ tỷ vốn là tiểu thư khuê các, hiện tại lại đường đường là nữ quan của triều đình, sao có thể để tỷ tự hạ thấp mình đến cửa như thế?

- Tướng công đã đi rồi, Dương phủ do muội làm chủ. Ấu Nương phải hành lễ văn sính, tam mai lục chứng, dùng kiệu lớn tám người khiêng để đón tỷ về. Thời gian thì cứ định là ngày mai. Tỷ tỷ, muội và tỷ kết nghĩa kim lan, tỷ tỷ lại chữa khỏi bệnh nan y cho tướng công, đối với Dương gia muội có ân lớn tựa trời đất. Ấu Nương không dám để tỷ tỷ chịu thiệt, sau này muội vẫn là muội muội Ấu Nương của tỷ, hai chữ phu nhân xin chớ nhắc đến nữa.

Mọi người nghe vậy liền mừng rỡ. Được Cao Văn Tâm thúc đẩy, tinh khí thần của phu nhân dường như đã quay trở lại. Nhìn thấy Cao Văn Tâm, cũng nhớ đến đứa con, biết vì tướng công nuôi dưỡng đời sau cho tốt mới là trách nhiệm chính của người vợ. Giọng điệu nàng không còn tiêu cực, dường như đã mất đi ý niệm tự sát tuẫn tiết trong đầu.

- Đa tạ phu nhân thành toàn. Văn Tâm Văn Tâm cảm kích cả đời.

Cao Văn Tâm nói xong, ôm cổ Ấu Nương, hai người ôm nhau khóc to, tiếng khóc bi ai khiến người xót xa.

Cao lão quản gia lau lâu nước mắt, nhanh chóng đi ra ngoài thu xếp. Tiểu thiếp vào nhà, nào có đáng quan trọng như vậy, vào cửa thì chính là người trong nhà rồi. Bây giờ phu nhân nói phải đưa lục lễ, hạ văn sính, đã đưa tiểu thư lên thành bình thê rồi.

Tiểu thư quan lại thế gia, tuổi trẻ, tướng mạo xinh đẹp, lại là thần y nổi tiếng kinh thành, nhưng vận mệnh đa truân, gia môn sa sút trở thành thị tì, lại bị vị hôn phu đưa thư từ vợ, đầu đường cuối phố không biết có bao nhiêu lời qua tiếng lại.

Bây giờ tiểu thư quyết tâm muốn gả cho lão gia, đại phu nhân lại mở miệng cho phép tiểu thư làm bình thê, thì tiểu thư chính là phu nhân chính thất của Quốc công gia được cưới hỏi đàng hoàng. Tuy nói vừa vào cửa đã phải thủ tiết, nhưng phu nhân của Quốc công gia là nhất phẩm, đó là phúc phận tu mấy kiếp đây.

Cao quản gia là lão nhân của Cao gia, nghe xong tin này vừa xót xa vừa vui mừng. Đặc biệt là tiểu thư vừa đến, phu nhân đã xóa đi ý niệm tuẫn tiết. Tuy lão gia đã đi rồi, nhưng cái nhà này vẫn còn, làm người quản sự lo liệu chuyện quản lý tòa đại viện này, lão có thể không vui sao?

Hỉ sự này, thế nào cũng phải làm cho vẻ vang một chút, nhưng không thể khiến cho tiểu thư chịu oan ức nữa.

Tuy Cao lão quản gia hiểu nhiều biết rộng, cũng từng nghe nói về âm hôn giữa người sống và người chết, giữa người chết và người chết, nhưng nghi thức cụ thể lão cũng không rõ, trong lúc vội vã muốn tìm hiểu cách làm cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa hiện tại lão không thể rời khỏi nhà, nên Cao quản gia bèn gọi hai gia đinh, phái đi mấy thôn bảo giáp lân cận hỏi thăm, tìm người làm mối âm hôn, làm một âm hôn hoành tráng của tiểu thư và vong hồn của Dương đại nhân

Tin tức Dương Lăng gặp nạn là tin cấp tám trăm dặm, đến rất nhanh. Mãi đến hôm này, tấu chương Thục Vương truyền ngôi cho thế tử mới vào kinh, trong tấu chương có kể rõ lý do truyền ngôi, khẩn cầu Hoàng Thượng ân chuẩn, còn kể tỉ mỉ, sau khi bình định loạn Đô Chưởng Man, Dương Lăng đại trí đại dũng thế nào, phá giải âm mưu người con vợ kế Chu Nhượng Cận giết thế tử, bảo vệ được người hiền tài, nhất mạch của Thục Vương, tấu thỉnh Hoàng Thượng khen thưởng Dương Lăng.

Trong thư đề cập đến chuyện có khả năng Chu Nhượng Cận cấu kết với một vị phiên vương, có ý tạo phản. Chuyện đó chỉ là lời một phía, không có bất kỳ chứng cứ nào, sao biết không phải là y vu cáo lung tung.

Nếu nói đến đáng nghi, thì đó là Ninh Vương. Nhưng theo tình báo của Phiên Tử do Dương Lăng phái ra mang về, bên phía Ninh Vương ở Giang Tây ngoại trừ ở nông thôn thì đầy thổ phỉ, trong thành thì bang phái như rừng, khiến chướng khí mù mịt ra, thì Ninh Vương gia cả ngày ăn chơi đàng điếm, không có chút dị động nào, thật sự là không có cách gì bắt y.

Thứ hai, tuy nói Thục Vương phủ có một Chu Nhượng Cận chẳng ra gì, nhưng Chu Tân Hàn và Chu Nhượng Hủ thật sự là vô cùng tài đức sáng suốt. Một khi có liên quan đến tạo phản, thì hai vị này đều bị cắt đất phong, áp tải về kinh sư giam cầm. Về công, đột nhiên thay đổi thế cục chính trị hơn trăm năm của Tứ Xuyên, vào thời điểm nhạy cảm này, ắt tạo ra loạn thế. Về tư, chuyện phiên vương ức hiếp bách tính, gây họa ở địa phương trong thiên hạ rất nhiều, cứ phải lôi Hiền Vương ra, trong lòng Dương Lăng cũng cảm thấy bất công.

Điều quan trọng nhất là nếu chuyện này công khai thượng tấu, lại không chỉ ra cấu kết với phiên vương nào, người phản loạn thật sự ắt sẽ cảnh giác, càng ngụy trang cẩn thận, muốn nắm lấy nhược điểm càng khó. Hơn nữa cũng sẽ dọa cho các phiên vương khác nghi thần nghi quỷ. Có vài phiên vương sợ hoàng thất hoài nghi mình, bị tai bay vạ gió, vì tự bảo vệ mình, bị người có tâm địa kích động, không chừng sẽ tiên hạ thủ vi cường, không muốn phản cũng làm phản.

Chuyện chính trị là thế, chỉ xử lý một chuyện nào đó một cách vô ý, không những sẽ sinh ra hậu hoạn, mà còn sinh ra hậu quả khó có thể đoán trước dưới sự kích động của các thế lực khác. Có suy xét như vậy, Dương Lăng và Chu Nhượng Hủ mới mới thương lượng nghị định, tạm thời giấu diếm chuyện này, đợi sau khi Dương Lăng hồi kinh bàn bạc riêng với Hoàng Đế. Vì vậy Chính Đức vẫn chưa biết tình hình cụ thể trong đó.