Ngược Về Thời Minh

Chương 317-5: Nhất mã tây lai (5)




Lưu Cẩn đi sang, đang đau đầu vì chuyện mật gián. Lưu Cẩn giỏi nhất là suy đoán tâm lý người khác, biết làm sao để Hoàng Thượng vui, Hoàng Thượng ghét cái gì, thì phải ghét cái đó theo. Hoàng Thượng cảm thấy quần thần không hiểu người, vậy thì ta hiểu người. Hoàng Thượng còn có thể không cảm thấy ta đây dễ thân dễ gần, là một thần tử tri kỷ hay sao?

Cho nên lão muốn nghe rõ vì chuyện gì mà Hoàng Thượng tức giận. Để tỏ vẻ thông hiểu, kéo gần quan hệ, cùng bàn luận với Hoàng Thượng. Tóm lại, cùng đúng trên một chiến hào với Hoàng Thượng, chắc chắn sẽ không đứng nhầm phe.

Lại nói, hiện tại công văn của Lục bộ Cửu khanh đều được lão xem qua trước, sau đó mới có thể lấy về xử lý. Người này mọc thêm một lá gan hổ, không ngờ lại dám không cho lão xem thư nặc danh trước. Đây chẳng phải là kê lò phía trên bệ bếp (ý nói làm việc không theo quy củ) hay sao? Ai cũng học theo thì triều đình còn quy củ hay sao?

Bây giờ vừa nghe mật gián còn liên quan đến lão, Lưu Cẩn hoảng sợ, ở trước mặt Vĩnh Thuần Công chúa lão cũng không dám hỏi nhiều, lập tức dạ dạ vâng vâng rồi đi đến trước Hoàng Đế. Lưu Cẩn khẩn trương mở bức mật gián ra xem tỉ mỉ, vừa xem liền sợ đến cả mái đầu bạc đẫm mồ hôi.

Trong mật gián liệt kê mười đại tội của lão, văn phong bay bổng, dùng từ nghiêm nghị. Trong đó có chuyện lão mượn cơ hội tu sửa Báo Viên lén bỏ túi riêng, còn có chuyện thuê thợ săn Sơn Đông Thanh Châu bắt hổ, nhưng lại không đưa tiền trợ cấp cho người chết, đám thợ săn mang xác đi kháng nghị, lão lại triệu tập quân đội cường hành trấn áp, dân oán sôi trào, nhưng lại thượng báo Hoàng Thượng đã thi ân vỗ về, bỏ qua tội khi quân của bách tính Thanh Châu.

Tất Vân là một thái giám thành thật hiền hậu, phẩm bậc còn rất cao, không kém Lưu Cẩn, chẳng qua lão là công công quản sự chuyên môn phụ trách hầu hạ trên kim điện, chức vị tuy cao, nhưng vừa không thực quyền lại không béo bở. Bởi vì không có xung đột thiệt hơn với Lưu Cẩn, lại là lão nhân trong cung, nên đối với lão Lưu Cẩn vẫn tôn trọng.

Tất Vân khuyên:

- Lưu công công, bá quan quỳ hướng về phía Kim Loan điện, công công lại đứng trên đan bệ giống như nhận lễ. Chuyện này nếu bị người khác hạch tội, thì đó là tội lạm quyền đó.

- Ồ, có lý, Tất công công nhắc phải, Lưu Cẩn đa tạ, đa tạ đa tạ.

Lưu Cẩn vội vã đi xuống đan bệ, chạy đến đứng dưới hành lang phía đông Thừa Thiên môn, đứng bên cạnh chất vấn bá quan. Nhưng bất luận lão hỏi thế nào, thậm chí giả cười nói chỉ cần có người thú nhận, cam đoan sẽ không truy cứu, sửng sốt là không có một vị quan nào gật đầu. Lưu Cẩn hận đến ngứa cả răng, gọi người mang ghế đến, ngồi ở dưới mái hiên, trong tay đang cầm bình trà nóng: Xem thử chúng ta ai chịu đựng giỏi hơn ai!

Sắp qua hai canh giờ, người quỳ phía dưới đã đau hông mỏi lưng, hai chân phát run, có người không chịu nổi, đặt mông ngồi xuống đất. Tiêu Các lão vuốt râu, cúi đầu, lông mày hình chữ bát màu trắng khẽ nhướng, mắt híp thành hình tam giác, liếc mắt nhìn quần thần, khẩn trương thu hồi ánh mắt:

- Ôi! Có lỗi, có lỗi quá! Ai biết Lưu Cẩn tức giận như vậy chứ. Chư vị đồng liêu, khụ khụ, lão phu thật sự cáo lỗi.

Lưu Cẩn lại thảnh thơi, nghe thấy Tiêu Phương ho khan, quay đầu lại cười nói:

- Hôm này đã trở lạnh rồi, Các lão tuổi đã cao như vậy, nếu nhiễm phải phong hàn, vậy thì là lỗi của ta rồi. Người đâu, đi lấy thêm áo choàng cho ba vị đại nhân, dâng cho mỗi người một bình trà nóng.

Tiêu Phương vội vàng nói:

- Đa tạ Lưu công công, đa tạ Lưu công công. Công công à, tuy nói công công phụng Hoàng mệnh, mặc cho quan nhất phẩm, quyền cao chức trọng, dưới quân mệnh đều phải quỳ xuống. Nhưng trong quần thần chỉ có một kẻ ác thật sự. Người khác đều là vô tội mà. Ngài xem chư vị Thượng thư đại nhân kìa, đó là Lục bộ Cửu khanh, quỳ như thế không nổi Công công có phải nên khai ân hay không

Lưu Cẩn chăm chú nhìn ông, rồi quay đầu nhìn một chút. Hiện tại cơn giận của lão đã dần giảm đi, cũng cảm thấy Lục bộ Cửu khanh quỳ như vậy, có hơi quá bá đạo rồi, lại nói bên trong còn có người của mình nữa. Lưu Cẩn thở dài một hơi, vuốt cằm nói:

- Thôi thì nể mặt của Tiêu Các lão. Người đâu, mời các Thượng thư đại nhân đứng dậy.

Các Thượng thư được người đỡ sang một bên, lập tức có vị quan viên của Đô Sát viện bất mãn, đứng dậy hô to:

- Lưu công công, Ngôn quan vô tội, Đô Sát viện chúng ta làm việc theo chức vụ. Người bị chúng ta hạch tội rất nhiều, quan lại nào cũng có, nhưng chưa thấy chúng ta dùng thủ đoạn thế này. Nào có chuyện giấu đầu hở đuôi như hôm nay? Đô Sát viện chúng ta oan uổng quá.

Lưu Cẩn sờ sờ cằm: "Điều này có lý. Ngôn quan thượng tấu, hữu dụng thì hữu dụng, vô dụng thì coi như y thả một cái rắm. Thật sự chưa ai từng truy cứu trách nhiệm của Đô Sát viện, bọn họ sợ cái gì. Ừm Nhất định là không phải bọn họ làm.

- Được rồi, người của Đô Sát viện đều đứng dậy cả đi, lui qua một bên, nghỉ ngơi một chút rồi đi, làm chuyện gì phải làm đi.

Quần thần bắt đầu xôn xao, nhưng Lưu Cẩn luôn miệng bảo là phụng thánh dụ, lão không cho phép, dám dứng dậy, thì sẽ mắc tội kháng chỉ chém đầu. Các quan viên đành phải cắn răng thầm chịu đựng, lén lút đưa mắt nhìn ba vị Nội các Đại học sĩ.

Ba người thầm thởi dài, hổ thẹn tránh đi ánh mắt của quan viên, nhìn về phía hậu cung. Lưu Cẩn ngang ngược, ai có thể ngăn cản? Trừ phi Hoàng Thượng nghe tới hỏi tới, bằng không nào còn có cứu tinh?

Một con ngựa từ phía tây đi đến, men theo con đường nhỏ giữa đồng ruộng chạy như điên, cát bụi mù mịt cả đoạn đường.

Đã có những hạt tuyết lác đác rơi xuống. Lập tức người kỵ sĩ híp hai mắt, nửa thân trên áp sát vào bờm ngựa để tránh gió. Khoái mã phi nhanh, chợt có thôn phu giữa đồng vác cuốc đi ngang, lại nhìn không rõ bộ dạng của hắn.

Phía sau, lại là hơn mười kỵ tiếp nhau mà đến, chỉ vì đường ruộng nhỏ hẹp, khó có thể cho hai con ngựa cùng chạy, đi vội vàng dễ dàng va chạm bị thương, cho nên mỗi con ngựa đều cách nhau hơn mười trượng.

Cao lão trang, Dương phủ, đang làm hỉ sự, trong tang có hỉ. Nghi thức này phải làm thế nào, Cao quản gia cũng không biết. Cũng may gia bộc mời được một vị sư phụ Lạc Hoa Mạn biết kết âm hôn. Được Lạc sư phụ chỉ điểm, trong nhà không cần đổi thành sắc mặt vui mừng, tất cả cứ theo các bước thành thân bình thường mà làm. Điều quan trọng thật sự nằm ở chỗ bùa và chú ngữ của người làm mai. Lúc này Cao quản gia mới khẽ thở phào.

Kỳ thực vị Lạc Hoa Mạn này là một tên lừa gạt. Gã thật sự biết các bước và nghi thức kết âm hôn, nhưng đó là thành thân giữa người chết và người chết. Theo gã bài bố, sau cùng, lấy xương cốt của nhà gái từ trong mộ ra, đắp chung một nắm mồ với bên nhà trai, xem như là đại công cáo thành. Về phần thành thân giữa người sống và người chết, gã cũng chỉ nghe người ta nói qua, không biết về cái này.

Tuy gã không hiểu, nhưng lá gan lại lớn. Mười dặm tám làng thì gã sẽ kết một mối âm hôn. Gã không biết, còn sợ đám cô nhi quả phụ mơ mơ hồ hồ hay sao? Tiền của Dương gia xuất ra thật là quá nhiều mà.

Dưới sự sắp xếp của gã, trên dưới Dương phủ mặc một bộ áo thuần màu bạc. Khói lượn lờ trên linh đường, trống khánh chuông chập chõa đang làm siêu độ. Ngoài cửa lớn, loảng xoảng mấy tiến, một chiếc kiệu nhỏ màu đỏ, treo lụa đỏ đặt ngoài cửa, được mọi người trong nhà vây quanh.

Tuy nói thời tiết không tốt, gió rét thổi gấp, nhưng ngoài cửa lớn bách tính đến không ít. Cao Văn Tâm là người bản địa, tất cả người họ Cao, ít nhiều cũng có chút thân thích, còn có bách tính từng nhận ân huệ của nàng đã đi mấy mươi dặm đường, cũng là vì đến chúc mừng cho nàng.

Bên kiệu có một con bạch mã, ngồi trên ngựa là một tiểu thư sinh, là một người tuấn tú, khiến những đại cô nương những cô gái trẻ trong thôn nhìn mà hai mắt phóng hỏa, hận không thể nuốt cậu vào bụng. Chàng mặc một bộ áo bào Trạng nguyên, đầu đội mũ Trạng nguyên, trước ngực có thập tự đại hồng hoa, trong lòng ôm bài vị của Dương Lăng. Chính là Đường Nhất Tiên nữ cải nam trang, thay mặt nghĩa huynh.

- Ngừng ngừng ngừng.

Lạc Hoa Mạn lắp bắp ngăn đội ngũ lại, cầm một nắm kê vàng trong bát, vẩy lên trời, kéo dài giọng:

- Dương Lăng Dương Lăng, ta biết tên ngươi, trời cao đường xa, đi nhanh ngàn dặm, kiều thê vào cửa, anh linh đến gặp hay chưa.

"Rầm rập rầm rập" Chuông đồng trong tay gã vừa rung mấy cái, thì bên phải xông ra một con ngựa hoàng phiêu đầy bụi đất. Trước cửa Dương gia không đi thẳng ra đường lớn, đều là rẻ sang phải đi ra ngoài. Lúc trước phu phụ Dương Hổ cưỡi ngựa rất gấp, đến nơi đó thì làm động tác người đứng ngựa chồm tuyệt đẹp, rồi mới xoay thân ngựa.

Kỵ sị trên ngựa cũng vậy, người đứng ngựa chồm, bụi đen dưới chân cuồn cuộn, giống như con ngựa kia là đằng vân giá vũ. Sau đó tuấn mã chuyển hướng, hí dài một tiếng, chớp mắt đã đến trước cửa, cuốn theo đám bụi đất kia.

Đám Phiên Tử giận dữ, đẩy bách tính dâng lễ nổi giận đùng đùng xông tới. Người trên ngựa khom người hợp với lưng ngựa thành hình chữ nhất rời mới duỗi eo, ngồi thẳng dậy.

Hắn nhìn thấy ở cửa kèn trống linh đình, bên cạnh còn có kiệu hoa, không khỏi hoảng sợ, lập tức kinh nộ mà nói:

- Ta vừa mới chết, thi cốt còn chưa lạnh, là ai muốn tái giá?

Những lời nói này quá mức mạnh mẽ, lập tức trống không gõ, kèn không thổi nữa. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Có hương thân nhận ra Dương Lăng, bỗng phát hiện người này, cả người cả ngựa đều là bụi đất, giống như là một con quái vật chui ra từ trong lòng đất, lại có tám phần giống với Uy Quốc công đã chết, lại nhớ đến lời hắn vừa nói, lập tức thét lên một tiếng thảm thiết:

- Ma!!!

Lập tức mười thành dân chúng đi hết bảy thành, còn lại một thành bị dọa ngất, hai thành đứng như trời trồng. Đám Phiên Tử rút cương đao ra, nơm nớp lo sợ. Dương Lăng hồn nhiên không để ý, hẵn chợt phát hiện tiểu tử trên bạch mã ở đối diện có hơi quen mắt, quan sát cẩn thận, không khỏi cười nói:

- Nhất Tiên?

Đường Nhất Tiên trừng mắt nhìn hắn, hàm răng đánh lách cách, thân mình như bị sốt, lắp bắp nói:

- Huynh huynh huynh huynh sao lại về thật rồi?