Ngược Về Thời Minh

Chương 339-5: Mượn danh thần thánh (5)




Tiền tài mà đám giả thần giả thánh bòn rút phải thanh toán, bất động sản, khế nhà phải trả lại, thân mang huyết án phải thẩm tra. Lúc này đương nhiên không thể tiếp nhận tài sản Ảm gia bị kê biên, qua tiền lý hạ để tránh hiềm nghi, nếu chẳng may các dân chúng hoài nghi bổn Công gia lấy việc công làm việc tư, trộn lẫn cả tiền nhang đèn mà dân chúng quyên cho Phật gia, Đạo gia thì sao đây?

Lý do của Dương Lăng đường hoàng, Phàn Mạch Ly chỉ xin chỉ thị một lần, cũng không rảnh mà trở lại. Các tín đồ ngày xưa trước mặt đám giả thần giả thánh dập đầu như bằm tỏi đã dời trận địa, đổi địa điểm dập đầu thành nha môn Tri châu.

Trước đây là dập đầu cầu phúc cầu kiếp sau phú quý, sau đó dâng lên bó bạc lớn, bây giờ là dập đầu cầu xin trả tài sản, đòi lại nợ máu, sau đó đưa đơn kiện loang lổ nước mắt. Trống lớn trước cửa nha môn chỉ vỏn vẹn hai ngày đã bị đánh vỡ bốn cái, bận đến mức Phàn đại nhân, Giang Thôi quan xoay vòng vòng.

Vụ án bình thường của dân chúng bọn họ còn có thể kéo dài. Chứ như Mục Tú tài mới đây gia tộc rất có danh vọng và thế lực ở địa phương, bị lừa mắc mưu cũng không biết bao nhiêu mà đếm. Người làm quan dựa dẫm rất nhiều vào thân hào địa phương, đối với bọn họ không thể kéo dài. Về phần những vị quan như Trương Trung Trương công công, Vệ sở Chu Thiên Hộ không đưa cáo trạng mà lại đưa thiếp tử, nghiến răng nghiến lợi bảo hắn xử lý nghiêm khắc giả thần giả thánh, mau chóng đòi lại tài sản mà bọn họ đã quyên góp, vậy càng không thể kéo dài.

Cho nên hiện tại Phàn đại nhân ước gì Uy Quốc Công đừng thêm phiền phức cho ông ta, chỉ sợ bây giờ Dương Lăng tới, ông ta cũng thật sự không có thời gian rảnh mà đi tiếp đãi. Kiểm kê kê biên tài sản vật phẩm rồi, Dương Lăng vừa lúc thảnh thơi, đi dạo khắp nơi, kéo dài thời gian không trở về kinh.

Phó khâm sai Lương Hồng tết này cũng bề bộn nhiều việc, ông ta sửa lại tấm biển 'Nơi triển lãm thần tích tứ thánh phi thăng một phen, viết lên 'Nơi mất mạng của bốn tên thần côn đáng chém ngàn đao', một người vào mười văn tiền, nếu đồng ý đưa mười ba văn, còn được tặng thêm một bao phân cẩu, để bọn họ ném vào đó trút giận, cứ thế kiếm đến mức tiền vô như nước.

Mười lăm tháng giêng, chơi hoa đăng.

Ở Bá Châu chơi hoa đăng, dĩ nhiên phải đi trấn Thắng Phương. Hoa đăng Thắng Phương vô cùng nổi danh, kỹ xảo chế tác hoặc phức tạp hoặc đơn giản, có lớn có nhỏ, lớn thì hơn một trượng, nhỏ thì không đầy một tấc, có thể chơi trong lòng bàn tay. Nhiều loại đèn cung đình, đèn hình người, đèn thực vật, đèn chim thú, đèn phong cảnh, đèn xây dựng, vân vân nhiều đến mấy trăm loại.

Trên dưới Bá Châu đều đang bận rộn, Dương Lăng lại ung dung nhẹ nhàng, lặng lẽ đến trấn Thắng Phương, muốn thưởng hoa đăng vào đêm.

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng không buông lỏng nhất cử nhất động trong kinh. Quan viên Kinh sư lục tục hồi triều. Trên thực tế do năm nay Lưu Cẩn tổ chức đại khảo hạch đột xuất, ngoại trừ một số người đã rời kinh khá xa như Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa tránh được cơn bão đột nhiên xảy ra này, đại đa số quan viên cũng không đi, đều bận rộn lôi kéo quan hệ, đi cửa sau, chạy quan làm quan.

Bởi vì Lưu Cẩn lại hạ lệnh phải cắt giảm nhân viên, tinh giản cơ cấu. Các nha môn lớn ở Kinh sư phải đề xuất ba trăm người có danh ngạch, nhưng chỉ cần là người xuất thân từ môn hạ của họ, bất luận tham ô, tuổi già, có bệnh, khăng khăng giữ lại. Quan viên từ Đô chỉ huy trở xuống, bây giờ chỉ cần Lưu Cẩn viết tờ nhắn "Ủy nhiệm ai đó tới nơi nào đó làm quan gì đó", Lại Bộ liền lập tức làm theo, không dám xem lại.

Mà ngay cả củ cải nhỏ Dương Thận luôn thích đối nghịch kia, dường như bởi vì toàn bộ chỗ dựa vững chắc đều rời kinh rồi, cũng trở nên an phận hơn, ngoại trừ còn đề xuất ý kiến phản đối đối với việc điều động quan viên quân đội, những lúc khác phần lớn giả câm vờ điếc, không nghe không hỏi.

Tam Đại học sĩ chỉ còn lại một mình Tiêu Phương, nhưng nghe nói lão đầu này sinh bệnh nặng, cả ngày không lộ diện, Lưu Cẩn đối với việc lão thức thời như thế rất vừa lòng, vì thế có qua có lại mới toại lòng nhau, nghe nói Tiêu Các Lão chán ghét người Giang Tây, bởi vì quy định người Giang Tây không được phép đảm nhiệm chức quan ở kinh. Hắn nhớ tới lúc trước Tạ Thiên chủ trì xử tử Bát Hổ, mà Tạ Thiên là người Dư Diêu, lại quy định người Dư Diêu không được phép đảm nhiệm chức quan ở kinh.

Quyền lực của Lưu Cẩn càng lúc càng lớn, người đắc tội cũng càng ngày càng nhiều, những hành vi này, chẳng những là quan viên trong triều địa phương, ngay cả sinh đồ sĩ tử các nơi, đều lâm vào oán giận.

Lưu Cẩn lệnh các Bộ tự tra tự kết luận, Hình Bộ Thượng thư không buộc tội ai cả, bị Lưu Cẩn gọi tới chửi bới thậm tệ một phen, sau khi trở về không có cách nào khác đành phải mời ba thuộc hạ Vương Thượng Tân đến uống rượu, sau đó vừa nói xin lỗi vừa tuyên bố phải buộc tội bọn họ, tùy tiện tìm một chút tội danh, để chứng minh bản thân cũng kiên định không đổi chấp hành ý chỉ của Lưu công công.

Điều làm người ta vỗ bàn lấy làm lạ chính là, Lưu phủ nhận lễ vật đã trở nên thịnh hành vô cùng. Tất cả quan viên ở Kinh thành sau khi đi công tác trở về đều phải đến Lưu phủ đưa hậu lễ, về quê mừng năm mới dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Thật ra tình hình kinh tế của quan ở Kinh thành không thể sánh với quan viên địa phương, thật vất vả đi ra ngoài một chuyến, lễ vật mà quan địa phương tặng còn không đủ để tặng cho lão Lưu nữa.

Trương Thái biết Lưu Cẩn làm như vậy, sớm muộn gì cũng đắc tội hết mọi người, ngươi ăn thịt mà người khác ngay cả súp cũng không có mà húp, vậy còn ai kiên định mà đi theo ngươi chứ? Nhưng ông ta cũng không dám khuyên Lưu Cẩn đừng nhận lễ vật, hơn nữa cũng biết khuyên cũng vô dụng, liền uyển chuyển nói lời can gián.

-Công công, quan địa phương đều khá giàu, hơn nữa ở địa phương xa tít, để bọn họ hiếu kính chút lễ vật là điều nên làm. Nhưng quan ở Kinh thành phần lớn không có cửa kiếm ra tiền, ra ngoài công tác một chuyến mới có thể mò được chút ít, nếu bọn họ tặng lễ, vậy sau khi ra khỏi Kinh thành tất nhiên tăng cường bóc lột, còn đổ toàn bộ mọi tội danh lên đầu ngài, nói là vì tặng lễ cho ngài, đây không phải hủy hoại thanh danh của ngài sao?

-Hơn nữa, quan ở Kinh thành ở ngay dưới mắt ngài, bình thường làm việc đều phải dùng người, chỉ cần bọn họ nghe lời công công, an tâm làm việc cho công công là được, cần gì chút lễ này của họ chứ?

Lưu Cẩn lúc ấy rất không vui, nhưng đợi Trương Thái đi rồi, suy nghĩ một chút lại cảm thấy rất có lý. Đúng lúc này mười mấy người Ngự sử Âu Dương Vân vừa mới mừng năm mới xong hồi kinh, dâng lễ vật lên cho Lưu đại quan nhân, Lưu Cẩn vì tỏ rõ bản thân thanh liêm, không thu lễ vật, tống toàn bộ mười mấy người đến Hình Bộ, phán quyết tội hối lộ.

Đến lúc này bách quan lại sợ hãi, toàn bộ đều không biết lễ nào nên đưa, lễ nào không nên tặng, trước khi muốn tặng lễ còn phải chuẩn bị lễ vật, mua chuộc người bên cạnh Lưu Cẩn để hỏi rõ ràng, để tránh phạm vào kiêng kị của ông ta. Kết quả là lớp lớp tiểu quỷ giơ tay đòi tiền, ngân lượng cần tiêu phí ngược lại càng nhiều, bách quan lại càng thêm oán giận.