Ngược Về Thời Minh

Chương 360-3: Trong kế hoạch giam lỏng (3)




Lư Sĩ Kiệt vốn có bốn người phu kiệu cố định, nhưng người phụ trách nhấc rèm kiệu lên đó đã bị phạm khuyết điểm. Kiệu tới công địa, khi Lư công tử ra kiệu không để ý, đã bị té ngã. Lư công tử là người đọc sách nho nhã, bị mất mặt như vậy trước mặt người hầu, không khỏi cảm thấy thẹn quá mà thành giận, liền cho tên phu kiệu đó nghỉ việc.

Lư công tử luôn luôn mắt để trên trán, không nhìn xuống dưới chân, trên công địa nhiều hố như vậy, chuyện này còn trách ai được chứ? Tên phu kiệu đó đã gặp xui xẻo rồi, nhưng động tác dịch chuyển hòn đá bên cạnh của dịch phu tới cho Lư công tử vịn vào, khiến gã rất vui vẻ, liền chỉ người đó làm phu kiệu cho mình. Người này chính là Tiểu Ngũ, bây giờ tên là Tiểu Quan.

Kiệu đầu thấy Ngũ Hán Siêu liền kinh ngạc kêu lên:

- Tiểu Quan à, gia đình giàu có nhiều quy củ, đừng hết nhìn đông nhìn tây. Đi đi, cơm của Lưu lão gia ngon, chính là những vất vả này của chúng ta cũng là có rượu uống đấy, lát nữa chúng ta sẽ uống vài chung.

Tiểu Quan liền cười nói:

- Được được, nghe lão đại nói đấy, tiểu nhân cũng là lần đầu tiên thấy căn nhà lớn như vậy, đẹp quá.

Nhị quản gia vừa nghe thấy, liền mỉm cười, khinh thường nhìn y một cái, cười nói:

- Tiểu tử, ngươi đã mở mang kiến thức rồi đấy, đẹp chứ? Ở đây là nhà của nô bộc. Nếu ngươi thấy được chỗ ở của Lưu công chúng ta, ha ha, đường hoàng tráng lệ. Đó mới là thiên đường của nhân gian.

Lưu Cẩn thấy Lư Sĩ Kiệt tới, vẻ mặt tươi cười nói:

- Lư công tử, cung Huyền Minh tiến độ thế nào rồi?

Lư Sĩ Kiệt nói:

- Lưu công yên tâm, chậm nhất là tháng 5 đại điện có thể xây xong.

Lưu Cẩn vui mừng nói:

- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Tới khi đó Hoàng thượng và Thái hậu tới chúc mừng cung Huyền Minh hoàn thành, chính là công lớn của chúng ta rồi.

Lư Sĩ Kiệt quan tâm nói:

- Lưu công, những chuyện này đều là chuyện nhỏ. Tiểu nhân lo lắng là đại thế trong triều, với thư tín uy hiếp dù khiến cho bách quan không hoàn toàn đứng về phía Dương Lăng, nhưng tiểu nhân càng nghĩ càng thấy có chút lo lắng. Bách quan đối với công công kiêng nể như vậy, sớm muộn tất cũng ủ mầm tai họa. Công công nên sớm xử lý cho xong đi.

Lưu Cẩn cười nói:

- Người hận chúng ta cũng quá nhiều rồi, có thêm vài người nữa cũng có gì đáng lo chứ? Hận ta cũng đừng lo, hắn có bản lĩnh lật đổ ta, mở mắt ra mà nhìn. Người như vậy bây giờ chẳng qua chính là một mình Dương Lăng mà thôi. Mà Dương Lăng … hừ hừ, Bá Châu chiến hỏa liên miên, hắn sắp tiêu đời rồi. Không có Dương Lăng, người bên cạnh chẳng còn ai đang để chúng ta chú ý tới nữa.

Lư Sĩ Kiệt nghe trong lời của Lưu Cẩn còn có ý khác, trong lòng bất giác rung lên: Lưu Cẩn dám không kiêng nể thiên hạ rộng lớn này, lợi dụng quyền thế cố ý mở rộng chiến sự Bá Châu để tăng thêm tội danh cho Quốc công sao?

Lư Sĩ Kiệt thầm run lên trong lòng, nhưng lời này lại không thể hỏi được. Gã và Lưu Cẩn, Trương Văn Miện ngồi vào chỗ. Lúc này mới thành khẩn nói:

- Lưu công, tiểu nhân hôm nay tới chính là vì chuyện này. Theo tiểu nhân được biết, uy hiếp bách quan, còn đưa ra ân uy, như vậy mới là kế lâu dài chứ.

Tiểu nhân có thể nói một chuyện, Văn Miện nghĩ tất sẽ biết. Năm xưa thời điểm Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú thảo phạt Vương Lãng cũng đã từng lấy được thư giản, tranh trữ, thơ từ và quà cáp của thần tử mình mang qua lại kết giao với Vương Lãng. Bách quan trong triều ai nấy đều hoảng sợ, đôi khi còn muốn bỏ trốn, có người triệu tập gia tướng chuẩn bị liều chết một phen, cũng có người đi khắp nơi liên kết với nhau, muốn công khai tạo phản.

Còn Hán Quang Vũ Đế thì sao? Trước mặt mọi người ông liền châm một mồi lửa đốt sạch thư, cho thấy bách quan và Vương Lãng qua lại với nhau dù là lý do gì cũng không truy cứu. Văn võ bá quan trong triều vừa hổ thẹn vừa cảm kích, nhiều người đã quỳ xuống trước mặt ông khóc nức nở sám hối. Từ đó về sau hết lòng hiệu mệnh, không còn hai lòng nữa.

Trương Văn Miện liên tục gật đầu nói:

- Không sai, không sai, chuyện này trong sử sách cũng có ghi chép lại, học sinh cũng biết. Ý của Lư công tử là hủy hết thư tín để an lòng dân? Nhưng …Lưu Tú đốt thư là của Vương Lãng giữ lại. Lưu công là giữ tin giản của bách quan, bây giờ tự đốt đi, có thể lấy được lòng người sao?

Lư Sĩ Kiệt nói:

- Cũng không hẳn, ý của tiểu nhân không phải là muốn công công hủy hết tin giản của bách quan, mà là trong tay công công có bao nhiêu thư của bách quan qua lại, ắt có bấy nhiêu bách quan oán hận rồi. Cho dù không dám làm khó công công, từ này về sau đối với mệnh lệnh của công công cũng chậm trễ, đó cũng là không tốt.

Ý của ta là công công lấy hộp tin đó ra, để tiểu nhân và Văn Miện chọn lấy một chút, những viên quan cao, thư tín có chút trọng lượng, giữ lại một phần, những quan viên cấp thấp, nội dung thư không đủ uy hiếp đối phương để riêng ra một bên, chờ Dương Lăng đại bại, cũng sẽ không trở thành uy hiếp sau này, trả thư của những người này lại cho họ.

Sau đó chúng ta tung tin ra ngoài, nói lòng trung thành của những người này là vì công công mà làm việc. Cho nên, Công công ban thưởng. Cứ như vậy, những quan viên này tất sẽ bị cảm kích. Những quan lại khác cũng tất sẽ trung thành và tận tụy vì công công làm việc, hy vọng có một ngày cần câu của y cũng sẽ trả lại cho họ. Như vậy mồi câu còn tốt hơn là cưỡng bức hoàn toàn, cũng có sự phân hóa những người đó.

Trương Văn Miện trầm ngâm một hồi, liền nói:

- Lư công tử nói có lý, vừa đánh vừa kéo, vừa căng vừa buông, chính là đạo khống chế người tuyệt vời, Lưu công không ngại tiếp thu.

Lưu Cẩn vừa thấy hai người mưu trí đều nói cách này, liền vui vẻ nói:

- Được, chúng ta nghe các ngươi nói rồi, quản gia đâu? Gọi đại quản gia tới đây, lấy chiếc hộp mật ra.

Lát sau, thân thích của Lưu Cẩn, đương nhiệm Lưu phủ đại tổng quản Lưu Nhị Hán liền chạy tới, nghe Lưu Cẩn dặn dò, liền đẩy giá sách sang một bên, lộ ra một hốc tường nhỏ. Lưu Nhị Hán lấy một xâu chìa khóa từ thắt lưng ra, nhặt lấy một chiếc chìa khóa lớn, nhét vào trong miệng khóa đồng.

Lư Sĩ Kiệt nhìn đến đây, trong mắt bỗng ánh lên tia kỳ lạ ….

………………….

Đại quân của Hứa Thái cuối cùng cũng đã tới Bá Châu, quan sát nhà kho một lát, sau binh tai toàn bộ thành Bá Châu thay đổi hoàn toàn, khắp nơi đều là người dân già dắt trẻ đi tránh nạn, không vì đại quân của Hứa Thái tới mà yên tâm được.

Lương Hồng trước tiên dẫn nhân mã trở về trấn thủ phủ của mình, chỉ thấy phủ đệ vốn đồ sộ nguy nga đã hóa thành một khu đất bằng phẳng. Trên đống hoang tàn còn có chút khói đang bay, không khỏi khiến người ta tức giận.

Lương Hồng đang chửi rất hăng say, có hai người dân lén lút đến gần, đến bên binh lính kêu lên. Lương Hồng đang ra sức chửi rủa lập tức tránh ra phía sau quan binh, trừng hai mắt nhìn lại, chỉ thấy hai người mặt mũi đen xì, tựa như hai tên quỷ, xông lên bên cạnh y hét, vẫy tay:

- Lương công công, Lương trấn thủ. Chúng tôi là Hồ Ban Đầu, Đỗ Ban Đầu của nha môn tri châu. Tôi tên Đỗ Hành Viễn, ngài còn nhớ không? Tri châu đại nhân mời ngài uống rượu, là chúng tôi tới đưa thiệp.