Ngược Về Thời Minh

Chương 361-1: Chiến thắng Tử Cấm đỉnh (1)




Bố trí trên kim điện nghìn năm không đổi. Bách quan trên triều cũng không thay đổi, ánh mặt trời ngoài điện, mùa xuân về trăm hoa khoe sắc, bầu không khí trong lành, tất cả đều vẫn đẹp như vậy. Nhưng Lưu Cẩn lại thực sự cảm thấy có một luồng sát khí, một luồng hận ý của vô số người ngưng tụ lại thành sát ý.

Hoàng đế ngồi trên ghế cao, văn võ bách quan cũng theo lễ nghĩa, cùng hô vạn tuế đã xong. Lưu Cẩn còn có chút hoảng hốt. Trương Thái thấy y có chút tâm hồn bất định. Ti điện thái giám liên tiếp hỏi hai lần câu “có chuyện khởi tấu, không chuyện bãi triều” y cũng không có phản ứng gì, trong lòng quýnh lên, bước lên trước một bước nói:

- Hoàng thượng, thần có bản tấu. Cục thế Bá Châu phản loạn ngày càng căng thẳng, dân chúng đều phiêu bạt khắp nơi. Có những nạn dân đã chạy vào trong kinh. Hưởng mã đạo hoàng hành dữ dội, tất cả đều vì Uy Quốc công Dương Lăng đối với hành động chiêu hàng phản nghịch cuồng vong không chịu hối cải này mà dẫn tới nuôi hổ thành họa. Thần cho rằng, bên trong phải nghiêm khắc giết Dương Lăng, bên ngoài bình định phản loạn để an ủi lòng dân. Tội của Uy Quốc công rất rõ ràng, hoàng thượng không thể từ bi thêm nữa, nên lấy giang sơn xã tắc làm trọng.

Đám người Lưu Vũ đồng loạt quỳ gối, khẳng khái trần từ, phần lớn đều là Dương Lăng không chết, kỷ cương bại hoại, mất đi lòng dân, mà thế phản loạn khó bình.

Từ tận đáy lòng Chính Đức không cho tội danh này là đúng. Tứ Đại Khấu Đông Hải cũng là Dương Lăng chiêu hàng. Bây giờ vùng duyên hải yên ổn, có không ít công lao của những người này. Nếu tất cả đều chỉ vào triều đình từ đầu tới cuối luyện binh, làm thuyền mới, vậy thì tốn bao nhiêu ngân lượng? Hưởng mã đạo Bá Châu mấy trăm ngươi, trời biết họ có thể gây loạn tới mức như vậy?

Nhưng y là Hoàng đế, Bá Châu phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, tất có người phải đứng ra gánh vác trách nhiệm. Đây không chỉ là cho người dân một câu trả lời thỏa đáng, cũng là kỷ cương triều đình. Nếu không sẽ kích động thanh thế đại loạn lớn hơn nữa, người liên quan không bị chế tài. Bách quan lại học theo đó, không sợ quốc pháp, không sợ kỷ cương. Uy tín của triều đình sẽ không còn lại gì nữa rồi.

Chính Đức thầm thở dài: “Dương khanh vốn là phụng chỉ kê biên tài sản, quản lý thêm nhiều việc nữa tất cả đều là vì lòng trung thành. Đáng tiếc, những tên hưởng mã bất tuân đó lại gây nhiễu loạn như hiện giờ, phải làm thế nào đây? Quần thần muốn trấn an, lòng dân muốn trấn an, kỷ cương không thể không tuân theo …. Hay là …. Phạt nửa năm bổng lộc? Liệu có nhẹ quá không?”

Chính Đức không nghĩ ra dược ý kiến nào, không khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Phương, thấy lão nhìn không chớp mắt, đứng im lặng, trong lòng có chút tức giận, hung hăng lườm lão một cái.

Hai ngày nay nhất phái Lưu Cẩn vẫn luôn chú ý, chỉ cần đề cập tới chuyện trừng trị Dương Lăng, đám người Tiêu Phương sẽ như đám lửa bốc lên, xông vào thảo luận. Cách này sử dụng một ngày, Chính Đức sẽ kéo dài hơn nữa. Hôm nay Tiêu Phương không lên tiếng, không phải vì cổ họng bị câm rồi sao? Lão già này gì cũng không hiểu, trở về nhà ngươi cũng không phải là uống quả lười ươi rồi chứ? Vô dụng!

Lý Đông Dương nhìn sắc mặt y, cười thản nhiên, bỗng bước ra khỏi hàng tấu:

- Hoàng thượng, thần có bản tấu. Việc đã tới nước này rồi, do phản tặc Bá Châu gây loạn, muốn dâng tấu lên Hoàng thượng.

Cuối cùng cũng có người ra mặt. Chính Đức thở phào nhẹ nhõm, thẳng người lên mỉm cười:

- Lý tiên sinh cứ nói đừng ngại.

Lý Đông Dương nghe thấy thế, hai mắt bỗng ươn ướt xúc động. Ngày xưa, chỉ có Hoằng Trị Đế không xưng thần, mà gọi nội các tam lão là tiên sinh, điều đó đều rất lâu rồi. Khó mà có được những lời tôn trọng của Hoàng đế. Lý Đông Dương trấn tĩnh cơn xúc động, cúi người nói:

- Hoàng thượng. Phản loạn Bá Châu, hưởng mã đạo tung hoành ở các phủ đạo, trong vòng mười mấy ngày đã có hàng trăm người gia nhập vào làm số người phản loạn lên tới hàng ngàn người. Hơn nữa còn đi khắp nơi chiêu binh mãi mã, dán cáo thị rộng rãi mua chuộc lòng dân. Ở đây thần có một bản cáo thị an dân chiêu binh của một tên tặc xưng Triệu Hoài Trung viết. Nội dung nói lý do hưởng mã đạo tạo phản, trình lên Hoàng thượng.

- Cáo thị an dân chiêu binh?

Trong lòng đám người Lưu Cẩn bỗng thấy kinh sợ, nhìn lão hồ ly đó từ từ lấy một tờ giấy trắng chỉnh tề từ trong tay áo ra, trong lòng ai nấy đều căng như dây đàn.

Hoàng đế Chính Đức cười lạnh nói:

- Tặc tử không an phận, phản lại Trẫm còn tạo ra lý do gì? Mang lên đây, Trẫm muốn xem xem chúng nói những gì!

Đỗ Phủ liền bước xuống bậc thềm, lấy tờ cáo thị đó từ tay Lý Đông Dương, quay trở lại cung kính đưa cho Chính Đức. Văn võ toàn triều thấy rõ mà không nhìn rõ, vẫn nghển cổ nhìn về phía đó.

Chính Đức liền lấy tờ giấy trắng ra, vẻ mặt cười lạnh, nhưng khi mở tờ cáo thị đó ra, nụ cười trên mặt bỗng dần biến mất. Y nhíu chặt hai mày lại, cuối cùng “rầm” một cái vỗ long thư án, tức giận quát:

- Khốn kiếp! Bọn đám hưởng mã đạo dám vơ vét bắt cóc tống tiền. Lương Hồng thân là trấn thủ, nhưng lại còn ác độc hơn cả bọn hưởng mã đạo, “giặc trong giặc”! Lời này của Triệu Hoài Trung quả không sai. Hóa ra là hắn ta bị ép làm phản, lại còn giá họa cho Dương Thị Độc, người này quả thực là đáng chết!

Ban đầu Lý Đông Dương còn ngây người ra, sau đó thở dài, chắp tay nói:

- Hoàng thượng, đây chính là lý do bọn hưởng mã đạo hàng rồi lại phản. Sau đó còn có 30 đại tội, 60 tội nhỏ mà Triệu Hoài Trung đã liệt kê ra. Từng tội từng tội đều trực tiếp kiện ti lễ thái giám Lưu Cẩn, cho nên tờ cáo thị này ra đời, bách tính đều hưởng ứng, phản loạn ngày càng mở rộng.

Lưu Cẩn trên triều hôm nay là chỉnh Dương Lăng, không ngờ lại bị Lý Đông Dương xoay chuyển tình thế, đổ hết lên đầu y. Lưu Cẩn giận tím mặt, bước lên phía trước một bước nói:

- Làm gì có lý này! Lời của phản tặc cũng đáng tin sao? Nếu như vậy, từ nay về sau có kẻ tạo phản chỉ cần chỉ ra là quan bức bách, lại chụp tội lên đầu thần tử trong triều, triều đình đó liệu có phải là đang giúp phản tặc không? Truy sát đại thần tạ tội không?

Lý Đông Dương cười thản nhiên, nói:

- Lưu công công, bổn quan chỉ là mang tờ cáo thị của phản tặc dâng lên Hoàng thượng, công đạo tự ở lòng dân, hà tất ông lại kích động thế? Sự việc rốt cuộc là thế nào, cuối cùng cũng phải tra ra manh mối, ai nói là chỉ dựa vào tờ cáo thị của phản tặc để định tội chứ?

Lưu Cẩn bị ứ họng lại, Lưu Vũ liền bước ra, điềm nhiên nói:

- Lý Đại học sỹ, tờ cáo thị này của phản loạn, từ đâu mà ngài có?

Lý Đông Dương mỉm cười nói:

- Lưu Thượng thư muốn nói gì?

Lưu Vũ liền hừ một tiếng nói:

- Hạ quan thẹn vì Binh bộ Thượng thư nắm quyền chiến sự, về chuyện này lại không rõ chút nào. Đại học sỹ nội các thủ phụ, không biết tờ cáo thị này là từ đâu tới? Nếu có quan viên địa phương dâng tấu, phải qua Thông chính ti, Ti lễ giám trình lên Hoàng thượng. Hành động hôm nay của Đại học sỹ, cho thấy lai lịch bất chính, hành động lén lút, giống như sớm có âm mưu rồi, hay là chủ yếu là nhằm vào Lưu công công?

Lý Đông Dương bật cười ha hả, vuốt râu nói:

- Lưu Thượng thư sai rồi. Cáo thị này của bổn quan chính là tới từ Binh bộ. Còn về phần đi không theo quỹ đạo bình thường, tự cất trong áo, trước mặt Hoàng thượng cũng là bất đắc dĩ mà thôi.