Ngược Về Thời Minh

Chương 362-3: Lưu Cẩn đền tội (3)




- Ta hỏi ngươi, quạt tròn ngươi cất giấu trong phủ là có ý đồ mưu sát hoàng thượng đúng không?

- Hoàng thượng cứu mạng! Hoàng thượng, lão nô là Lưu Cẩn đây, hoàng thượng!

Lưu Cẩn hô to nước mắt cuồn cuộn.

- Ghi vào, Lưu Cẩn chỉ khóc rống chứ không dám phủ nhận.

Cung Thái Tử, hoàng đế Chính Đức mặc áo đen đánh đàn rất nhanh.

Mười nhón tay gảy đàn, tiếng đàn sầu sầu, dài dài thê lương. Miêu Qùy, Đới Nghĩa cung kính đứng đằng sau, nín thở không nói gì.

Bỗng có tiếng coong coong, dây đàn đứt đoạn. Bàn tay của Chính Đức hoàng đế trên đàn nửa thước một giọt máu đỏ sẫm chảy xuống, rơi bộp trên đàn.

Miêu Qùy, Đới Nghĩ run lên, sợ hãi cúi người đi lên. Chính Đức giận dữ quát lên:

- Cút ngay!

Hai người hoảng sợ, đứng một bên không dám động đậy. Chính Đức hoàng đế nhìn ngón tay, rồi lại nhìn giọt máu tụ lại tươi đẹp, khóe môi bỗng cười khổ bất đắc dĩ:

- Lòng người khó đoán, lòng tham không đáy. Ta đối xử với Lưu Cẩn không tồi, các ngươi nói xem, vì sao y lại đối xử với ta như vậy?

Hai người ậm ừ khó trả lời, ánh mắt của Chính Đức chợ lóe lên, đột nhiên hỏi:

- Dương Lăng đâu? Hắn đâu rồi?

Đới Nghĩa nhẹ giọng đáp:

- Khởi bẩm hoàng thượng, Uy quốc công từ sau khi hoàng thượng triệu kiến thì đã đóng cửa ở nhà, ngay cả quan viên đến thăm cũng không gặp.

Chính Đức thở dài nói xa xôi:

- Dương khanh đang trách ta nghe tin sàm ngôn, cấm hắn trong phủ đúng không? Hay vì chuyện của Lưu Cẩn, hắn lo lắng trẫm sẽ thiên vị sao?

Hai người lo lắng đề phòng không trả lời. Chính Đức sững sờ một lúc sau đó mới quả quyết:

- Không đâu, Dương khanh quyết sẽ không phụ ta. Chúng ta một đời quân thần, một đời bằng hữu… Một đời huynh đệ, hắn chắc chắn sẽ không phụ ta.

Chỗ này là cung Thái tử khi còn bé từng ở, Chính Đức lại khó kiềm chế, ngay cả cách xưng hô cũng sửa đổi. Không hề xưng là trẫm. Tín nhiệm Lưu Cẩn như vậy không ngờ Lưu Cẩn lại mưu hại y. Chuyện này đối với y mà nói quả thực là một đòn đả kích lớn, y nói như đinh đóng cột, thà nói tuyệt đối tín nhiệm Dương Lăng chi bằng nói tự khẳng định lòng tin của mình. Chu Hậu Chiêu vẫn luôn trọng tình nghĩa, rốt cuộc cũng không chịu được đòn đả kích phản bội từ sau lưng.

Đới Nghĩa, Miêu Qùy vội vàng nói:

- Hoàng thượng anh minh, hoàng thượng nói rất đúng.

Chính Đức cười ung dung, hỏi ngược lại:

- Ta anh minh sao? Ta anh minh mà lại coi một tên nịnh thần là thân tín. Giữ ông ta bên cạnh lâu như vậy, tuyệt đối tin tưởng ông ta nữa.

Y từ từ ngắm hai mắt lại, than thở:

- Ta đúng là không nghi ngờ Dương Khanh, nhưng hắn trốn tránh không ra ngoài tránh bị hiềm khích, đó là sinh lòng hiềm khích với trẫm rồi. Hắn lo lắng đến cả hắn mà trẫm cũng nghi ngờ, tâm ma đã nảy sinh thì tình nghĩa sẽ không còn nữa… Chơi với vua như chơi với hổ, định mệnh của quân vương là nên cô độc sao? Nên mãi mãi không có bằn ghữu, không có người để tin tưởng…

Một giọt máu trên đầu ngón tay rơi xuống, hai giọt nước mắt cũng lăn từ trên má xuống.

Y nắm giữ quyền lực cao nhất của thiên hạ, nhưng trên ở phương diện tình cảm y không có nhiều người thân. Thân nhất cũng chỉ có hai người, một người đã phản bội y, một người thì tránh hiềm khích mà xa y. Cảm giác trống rỗng chứa đầy trong suy nghĩ của y.

- Trẫm không muốn là người cô đơn!

Chu Hậu Chiêu giận dữ xua tay, cây đàn cổ bị hất ra ngoài. Lăn trên mặt đất, âm thanh tàn phá kia giống như nỗi lòng tang thương hiện giờ của y.

Bỗng nhiên, một tiểu Hoàng Môn nhón mũi chân đi tới, nơm nớp lo sợ nói:

- Hoàng… Hoàng thường, Uy quốc công cầu kiến!

Chính Đức nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt mừng như điên, vừa vui mừng vừa thoải mái.

Đới Nghĩa, Miêu Qùy thở dài, vẻ mặt tươi cười thoải mái.

Một thư sinh mặc áo bào xanh xuất hiện trong ánh mắt mông lung của Chính Đức. Vóc người hắn thon dài, mặc áo bào xanh cổ tròn, đầu đội khăn nguyệt sắc tứ phương, dáng người thon dài, mặt như quan ngọc, phong thái nho nhã phong lưu. Tâm trạng của Chính Đức hoảng hốt, đột nhiên lại nhớ về chuyện hai năm trước trong cung Thái Tử.

- Dương Thị Độc!

Một tiếng gọi bật thốt lên.

Chính Đức vui vẻ gọi lên, mặc dù trong mắt vẫn còn lệ, trên mặt cười tươi cười tràn đầy hi vọng, nụ cười thực sự từ trong nội tâm.

Vào thời khắc này, hai người lại lần nữa gắn bó cùng nhau, đó là một tình huynh đệ thân thiết. Đương nhiên trên đời cũng chỉ có Dương Lăng mới có thể cho y cảm giác này.

- Thần đã từng học tiêu kỹ của nghĩa muội Nhất Tiên, chỉ có điều trình độ không cao. Hoàng thượng nếu có nhã hứng, thần mạo muội hợp tấu cùng hoàng thượng một khúc.

- Được! Tấu khúc nào?

- Tấu khúc Sát Biên Nhạc mà hoàng thượng phổ nhạc…

Đới Nghĩa, Miêu Qùy xem tình hình vội vàng vào trong phòng lấy ra một cây ngọc cầm và một cây tiêu.

Một khúc nhạc mãnh liệt vang lên, khí thế sung mãn. Dương Lăng thân mặc nho y, tay cầm trúc tiêu, bàn tay nhẹ nhàng hợp phách. Bàn tay trái nhẹ nhàng hợp khách, sau khi nghe thấy tiếng đàn trầm bổng, uyển chuyển quanh quẩn, đột nhiên lại dừng lại, tiêu nâng lên môi tiếng tiêu cùng hòa tấu.

Tiếng tiêu và tiếng đàn người cao ta thấp, người thấp ta cao hòa tấu với nhau như một đôi cá, du ngoạn trong nước vô vùng thong dong.

Chính Đức gảy đàn, tấu với Dương Lăng, nụ cười như bay. Kỹ thuật thổi tiêu của Dương Lăng mặc dù kém nhưng hai người khá tâm đầu ý hợp. Nhưng thấy đôi lông mày của Chính Đức nhíu lại, tiếng tiêu của Dương Lăng thấp xuống, êm tai, tiếng đàn lại cao vút lên. Nếu thấy Dương Lăng trầm xuống, tiếng đàn của Chính Đức cũng nhỏ đi hòa quyện như diều gặp gió.

Khúc tấu này mặc dù không tạo thành khúc tấu ý nhị của Đường Nhất Tiên nhưng lưu loát, ý nhạc tâm thông. Làm cho người khác cảm thấy vui sướng…

Không biết lúc nào, Trương Vĩnh lặng yên đi vào trong điện nhìn thấy cảnh này thì vội vàng cầm cả đống đồ đứng bên cạnh không dám quấy rầy. Chính Đức không coi ai ra gì, một khúc nhạc tấu xong, ấn vào phím đàn cười to tói:

- Sảng khoái, sảng khoái! Buồn bực đã hơn 10 ngày rồi, chỉ có hôm nay lúc này là trong lòng vui vẻ nhất.

Dứt lời, y nhìn sang Trương Vĩnh, không cười nữa mà bình tĩnh nói:

- Thẩm xong rồi à?

Trương Vĩnh ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ bình tĩnh của hoàng đế như vậy, rồi lại nhìn Dương Lăng bên cạnh y. Đám người Đới Nghĩa không hiểu hoàng đế lúc đi vào Ngọ Môn nhìn vẻ mặt còn bi thương, căm phẫn, bàng hoàng thất thố do dự sao đột nhiên lại thay đổi như vậy.

Y không dám nhìn nữa mà vội vàng khom người nói:

- Vâng, quả như hoàng thượng dự liệu. Lưu Cẩn ngang ngược ở Ngọ Môn, quát lớn giáo huấn bách quan. Không ai dám trả lời, may nhờ vào cái uy của hoàng thượng lão nô đã dẫn người đến, Lưu Cẩn có kiềm chế hơn. Tam Pháp Ti hội thẩm tổng cộng tội lớn có 35, tội nhỏ có 68. Lưu Cẩn thú nhận trực tiếp, hiện giờ đã được ghi chép sao lục.

Trương Vĩnh cung lính dâng quyển tròn lên nói:

- Đây là tội trạng, còn cần đối chiếu với nội dung thẩm tra của Tam Pháp Ti. Điều nhân viên thẩm vấn liên quan vụ án, thu thập khẩu cung, vật chứng, nhân chứng và một vài người bị hại ở các nơi trên thiên hạ đã chịu loạn chính khốc pháp này hãm hại đến tan cửa nát nhà đều đến Kinh Sư…

Chính Đức thản nhiên nói:

- Không cần nữa, chiếu theo thẩm vấn như vậy của các ngươi, lề mề quá, phải thẩm vấn đế khi nào? Số lượng vàng, bạc trắng trong nhà y rất lớn, vi phạm lệnh cấm về binh khí, áo giáp. Văn võ, quan viên bị hãm hại đến chết, loạn chính hại dân vô tội đến tan cửa nát nhà, từng chuyện, từng chuyện một đều có đủ lý do để đáng tội chết.