Ngược Về Thời Minh

Chương 363-2: Tranh giành đúng lúc (2)




Dương Lăng ngồi trong nhà nơm nớp lo âu, sáu vị lão ca trong ba ngoài ba trong điện Võ Anh cũng chìm vào trạng thái bế tắc. Mặc dù gian thần nịnh tử đã trừ, Dương Lăng đã quyết ý buông tay làm một Quốc công an nhàn, đồng thời từng bước âm thầm chuyển hóa quyền lực trong tay để tập trung tổ chức thương nghiệp, không nhúng tay vào chính sự nữa.

Lý Đông Dương xuất phát từ dự tính dài lâu của thể chế triều đình, cũng chẳng muốn tái xuất hiện một thần tử ngoài triều có quyền lực thông thiên để trái phải triều chính, nhưng đối diện với cục diện này, cũng không thể không muộn trợ lực bên ngoài đối phó, chủ động đến nhà thăm hỏi.

Chuyện trong triều không phải Dương Lăng không tỏ tường. Có lão Tiêu Phương trực tiếp tham dự trung khu, lại có nhĩ báo thần khoa cấp sự trung Dương Thận này, quan viên trong triều đình có bất kỳ sự biết động thăng tiến nào, hắn đều nắm rõ mồn một. Thế nhưng điều hắn biết chỉ là biểu tượng bên ngoài, đám người này vì lý do không thể nói ra, đôi bên nảy sinh mâu thuẫn mấu chốt, những điều này thì hắn không thể biết được.

Dương Lăng lo lắng cục diện cuộc chiến Thanh Châu, đối với tranh giành trong triều cũng cảm thấy không thể chịu nổi nữa. Cho nên lập tức vui vẻ ra đón, mời ông ta vào phủ.

Cả hai vừa ngồi xuống trong thư phòng, Lý Đông Dương cũng không hàn huyên khách sáo, lập tức đi thẳng vào vấn đề nói:

- Uy quốc công, lão phu mạo muội đến nhà, kỳ thật là bất đắc dĩ, trong triều chia phe chia phái, việc xoa dịu lòng dân thật sự không thể chậm trễ nữa…

Dương Lăng mặt nhăn mày nhó nói:

- Thế à, Lý đại nhân? Dân biến ở Bá Châu, Thanh Châu ngày một náo loạn, theo ta thấy, đây mới là việc cấp bách hàng đầu, trong triều sao còn mãi lo thưởng phạt quan viên, an bài dai dẳng không thôi?

Lý Đông Dương phất tay nói:

- Lão phu đến cầu kiến Quốc công, chính là có liên quan đến việc này. Chuyện trong triều không thể một đao dẹp gọn cỏ dại, nhanh chóng giải quyết sớm, làm sao có thể tập trung lực lượng tiêu diệt phản loạn cơ chứ?

Ánh mắt Dương Lăng hơi nhíu lại:

- Mạo muội thỉnh giáo đại học sĩ, còn có chuyện gì nan giải hay sao?

Lý Đông Dương khẽ thở dài, nói:

- Chuyện nan giải, chẳng qua là một chữ quyền mà thôi. Hiện nay ứng cử viên cho vị trí Thái giám Ti Lễ và Lại bộ thượng thư, Nội các và ba vị nội hoạn phân kỳ quá nhiều. Hai vị trí này, vô cùng quan trọng, nếu người nhậm chức không đúng người, e rằng di hoạn vô cùng. Nhưng mà, thương nghị trong điện Võ Anh nhiều ngày, đến cuối cùng vẫn không lấy được chủ ý. Uy quốc công là trọng thần quốc gia. Được hoàng thượng tín nhiệm, bất đắc dĩ, lão phu đành phải mạo muội cầu cứu người.

Dương Lăng khẽ gật đầu, như đang suy ngẫm gì đó nói:

- Đại học sĩ có người lựa chọn phù hợp không?

Lý Đông Dương nói:

- Lão phu để mắt đến hai người, một là Vương Hoa, một là Dương Nhất Thanh.

Dương Lăng trầm ngâm một lúc nói:

- Hai người này đều giỏi giang, nếu không thể quyết định được, thế thì cứ ứng cử lên trên, để hoàng thượng định đoạt thế nào?

Lý Đông Dương gượng cười nói:

- Chính là Hoàng thượng cũng lưỡng lự không quyết, lão phu mới đến cầu xin ý kiến của quốc công.

Dương Lăng nghi ngờ nói:

- Điều gì khó khăn không quyết?

Lý Đông Dương vuốt râu nói:

- Lão phu muốn dùng Vương Hoa vào vị trí Lại Bộ thượng thư. Đồng thời vào Các bái đại học sĩ, làm đại học sĩ kiêm bộ thủ. Đại học sĩ Dương mà phản đối. Ta lập tức đề cử ngay Dương Nhất Thanh nhậm chức Lại Bộ Thượng Thư. Nhưng Đại học sĩ Dương vẫn phản đối, hai người ta mỗi người chấp một câu, Hoàng thượng qua vụ án Lưu Cẩn, trở nên cẩn trọng hơn đối với triều chính, đây là việc tốt, tuy nhiên cứ thế này Hoàng thượng cũng chẳng dám quyết đoán dứt khoát, do đó qua nhiều lần đề xuất vẫn thất bại như thường, không thể thông qua.

Ánh mắt Dương Lăng chợt lóe, hỏi:

- Cả hai vị này tại sao lại có một vị giữ chức Đại học sĩ kiêm cả chức Thượng Thư, còn vị còn lại chỉ nhậm chức Lại Bộ Thượng Thư? Bên trong phải chăng còn có cách nói khác?

Lý Đông Dương cười ha hả nói:

- Đương nhiên là không giống nhau rồi. Lại Bộ Thượng Thư là người đứng đầu Lục Bộ, cũng là người đứng đầu bá quan, có địa vị ngang hàng với Đại học sĩ Nội Các. Trong Lục Bộ Thượng Thư, chiếu theo quan chế thì chỉ có Lại Bộ Thượng Thư là không phải nhường đạo khi gặp phải Đại học sĩ trên đường, chính là đạo lý này đấy.

- Cũng vì thế nên lúc Mã Đại Nhân Mã Văn Thăng còn, tuy không phải trong Nội Các, nhưng có thể đứng đầu quần chúng. Đương nhiên, thời Lưu Cẩn loạn chính thì Nội Các đều được sắp đặt bố trí, tất cả Lại Bộ của Trương Thái hoàn toàn trở thành tay sai cho Lưu Cẩn, đấy lại là một vấn đề khác nữa rồi.

- Học sĩ Vương Hoa là người khiêm tốn, suốt đời thừa hành đạo trung dung, làm việc không lộ tài năng. Tài văn phẩm tính của ông ta đương nhiên thuộc vào hàng cực giỏi, nhưng tính khí như vậy, mỗi lần gặp phải chuyện lớn, nếu có tranh chấp với người cùng quyền hành, thường không thể kiên trình định kiến bản thân, dễ dàng làm trái phải người khác, hoặc giả từ bỏ trung thành để cầu an, đây chính là điểm yếu của Vương thượng thư. Ta đề cử ông ta nhâp Các kiêm Bộ, hai quyền quy nhất, trở thành thủ phụ Nội Các, chức cao quyền trọng, tất có thể lấp đi khiếm khuyết này.

Dương Lăng nghe đến đây, trong lòng không khỏi chấn động:

“ Lý Đông Dương nói vậy là có ý gì? Hiện giờ hắn đang giữ chức Nội Các Thủ Phụ, trái lại muốn nâng đỡ Vương Hoa thượng vị,…. hắn muốn thoái ẩn sao? Hơn nữa, Dương Đình Hòa vào Nội Các, vốn là kết quả ban đầu mình đã thỏa hiệp với gã, nếu gã muốn thoái ẩn, tất nhiên phải nâng đỡ Dương Đình Hòa làm Thủ Phụ mới đúng, thế nhưng ông ta lao tâm khổ trí làm vậy, nâng đỡ Vương Hoa, đây rốt cục là vì sao? Để kiềm chế, chế ngự Dương Đình Hòa hay sao?

Dương Lăng thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước, thần sắc nghiêm nghị, hai mắt cũng tỏa ra hào quang sắc bén. Lý Đông Dương thấy thần thái hắn như vậy, khá là tán thưởng tính mẫn cảm trong chính trị của hắn, không khỏi khẽ gật đầu, nói tiếp:

- Vương Hoa vốn dĩ là Lễ Bộ Thượng Thư, từ Lễ Bộ chuyển sang Lại Bộ, kiêm chủ Nội Các cũng không phải quá đáng. Về phần Dương Nhất Thanh, vốn dĩ là Binh Bộ Tả Thị Lang, nếu tức khắc kiêm cả hai chức, không khỏi khiến người ta đố kỵ.

- Hơn nữa. Dương Nhất Thanh thông minh tháo vát, bản tính cương liệt, vả lại có uy vọng cực lớn trong quân ngũ, dù không vào Nội các, cũng đủ để phát huy, trái lại không cần phải kiêm thêm chức Đại Học Sĩ nữa.

Dương Lăng khẽ chau mày, bất an nói:

- Ý của Lý đại nhân là…chẳng lẽ ngươi muốn…ngươi muốn…?

Lý Đông Dương niềm nở cười, tiếp lời nói:

- Đúng thế. Nịnh thần đã đi, lão phu cũng không còn gì vướng mắc nữa. Hoàng thượng ngày một trưởng thành, hiện giờ trong triều cũng dần ổn định, lão phu cũng nên hồi hương dưỡng già. Tháng giêng năm nay có về qua quê nhà một chuyến, thật sự cảm giác rất yên lành, tới lui bôn ba tiếp, lão phu cảm thấy thân thể ngày một kém, đã không thể tiếp tục duy trì được nữa. Nên là lúc lui về ở ẩn, vẫn là giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang thì tốt hơn.

Dương Lăng bắt gặp ánh mắt cảm thán cô đơn của Lý Đông Dương, bất giác biến sắc, tâm niệm xoay chuyển, hắn liền hiểu ra ngụ ý của Lý Đông Dương. Văn đàn do Lý Đông Dương lãnh đạo, vốn có tiếng thơm, thời gian dài trong Nội Các, uy vọng to lớn, không ai sánh bằng.