Ngược Về Thời Minh

Chương 371-2: Dịch chiến như kì (2)




La Sĩ Quyền mừng rỡ, vội vàng gọi thêm vài thân binh cùng Dương Lăng lên thành lâu. Bọn Hưởng Mã đạo không có vũ khí công thành tầm xa sắc bén, đứng ở thành lâu sẽ an toàn hơn.

Tổng Tiểu Ái thấy Dương Lăng nghe lời như vậy, có chút kinh ngạc. Kì thật Dương Lăng cũng muốn đứng đây quan sát bọn Hưởng Mã đạo nhằm tìm ra phương pháp tác chiến trực quan, nhưng bởi như vậy La Sĩ Quyền lại không lòng dạ nào mà chỉ huy, đem toàn bộ chú ý đặt lên hắn. La Sĩ Quyền là tổng chỉ huy, Dương Lăng cũng không có ý định muốn thay thế, tự giác cầm đao đến chỉ huy cuộc chiến phòng thủ Đức Châu, như vậy sẽ không gây phiền phức cho La chỉ huy nữa.

Hơn nữa quân coi giữ trong thành gấp đôi ngoài thành, cứ cho là kẻ thù có ưu thế về ngựa, nhưng tác dụng của nó trong công thành không lớn, mà quân coi giữ chiếm cứ ưu thế về địa lợi và vũ khí, lại hoàn toàn thủ thế. Nếu như đã vậy còn cần mình ra mặt, vậy La Sĩ Quyền dù là kẻ ngu cũng không thể nhẫn nhịn được, căn bản không thể dùng.

Dương Lăng đang tính bước kế tiếp, La Sĩ Quyền là quân cờ trọng yếu, cần y một mình đảm đương một phía. Dương Lăng trăm phương ngàn kế chỉnh đốn quân đội phòng thủ Đức Châu, nhấn mạnh quân lệnh quân luật, trước mặt quân sĩ Đức Châu tạo nên quyền uy tuyệt đối cho La Sĩ Quyền. Chính nhờ vậy mà hiện giờ quân đội mới được vững mạnh như vậy, càng tiến thêm một bước củng cố địa vị của y. Dương Lăng không lui vào phía sau màn, không khéo lại đoạt đi sự nổi bật của y.

Thấy Dương Lăng lui về trong lầu, La Sĩ Quyên lập tức phấn chấn lại tinh thần, hét to:

- Áp chế cung nỏ, tận lực sát thương. Các cung thủ, không được bối rối.

Nói xong liền rút đao ra, nấp sau ụ tường lỗ châu mai bên cạnh, ngưng thần quan sát động tĩnh từ bọn Hưởng Mã đạo.

Quân ngũ tác chiến, cung nỏ làm đầu. Cung xạ tốc độ cao, nhưng cầm nắm khó khăn, mà bắn nỏ bằng cơ quan sáng học tối quen, lực có thể bắn xa nhưng nhét vào khó khăn, phóng ra chậm chạp, lại không dùng được trên ngựa chiến nhưng thủ thành thì lại thuận tiện hơn rất nhiều.

Thành Đức Châu bố trí tỷ lệ nỏ và cung là sáu bốn. Lúc này tên nỏ bắn ra cùng lúc. Cung hai thạch nội hai trăm bước có thể xuyên qua giáp cắm vào cơ thể. Kình nỏ tầm bắn còn xa hơn. Chỉ nghe dây cung cắt rầm rì, cung nỏ bắn ra cùng lúc, vô số nhánh Lang Nha tiễn kêu gào bắn ra ngoài.

- A!

Một tên Hưởng Mã đạo đang phi ngựa bị mũi tên lông vũ bắn trúng, ngã xuống ngựa. Tên kia nửa tiếng cũng chưa phát ra được liền bị một kình nỏ chiếu thẳng vào trán, thân thể gã liền ngã ngửa ra sau, treo trên lưng ngựa.

Mấy trăm mũi tên Lang Nha phá không mà tới, bắn tới như mưa rào, trong nháy mắt cũng đến hai trăm người thương vong. Mất đi người quản lý, chiến mã chạy hỗn loạn tứ phía, trận hình tấn công liền tan tác, không còn được nghiêm túc như trước. Kỵ quân Hưởng mã bị thế tấn công ngăn trở, bắt đầu vừa chạy đồng thời bắn tên nhằm áp chế lại. Mưa tên vun vút, tuy quân canh giữ đầu thành có dựng lá chắn, song vẫn không ít người trúng tên bị thương.

Song phương đầu tiên cùng công thủ, đều là áp chế tầm xa, ra sức bắn chết đối phương. Xem dáng vẻ bọn Hưởng mã đạo này, hiển nhiên còn có hậu chiêu. Bọn chúng đương nhiên sẽ không lấy thân xác máu thịt để công thành. Bọn Hưởng mã đạo giơ lên tấm chắn, có mộc thuẫn, thiết thuẫn, còn có loại lá chắn tự chế bằng cây mây, đủ loại, tuy rằng không kháng cự được kình nỏ, nhưng vẫn có thể chống đỡ được cung tiễn.

Trong thành lâu, Ngũ Hán Siêu và Tống Tiểu Ái một trái một phải đứng sau lưng Dương Lăng. Dương Lăng một thân quần áo xanh ngồi ở trên cao dựa lưng vào thành ghế, bắt chéo chân ngồi gần cửa sổ trông ra, thần sắc thản nhiên. Hắn vỗ nhẹ trên đầu gối, hắng giọng nói:

- Ta đang ở thành lâu ngắm cảnh núi, chợt nghe được ngoài cửa thành hỗn loạn, tinh kì phấp phới nhìn không rõ, thì ra Lưu Lục gửi binh tới.

Tống Tiểu Ái bật cười, hé miệg nói:

- Đại nhân hát khúc gì vậy? Thật là nhàn nhã quá đi.

Dương Lăng cười ha hả nói:

- Thiếu một chiếc Nga mao đại phiến (quạt lông ngỗng lớn), nếu không càng thú vị hơn.

- Hả? Thú vị hơn?

Tống Tiểu Ái ngạc nhiên

Quan binh căng thẳng đứng quan sát khắp nơi, thấy vị Quốc công gia này nói nói cười cười, không thèm để ý hơn vạn kỵ binh đứng dưới thành, trong lòng không khỏi âm thầm khâm phục, tâm trạng vốn lo lắng cũng có phần bình phục lại.

Đại quân của Lưu Lực hiển nhiên là đến gần thành Đức Châu mới bất chợt tăng tốc. Bởi vì phía sau xuất hiện người đẩy xe ngựa kéo, có phòng xe giá gỗ, hẳn là mang theo không ít vũ khí công thành. Dương Lăng thoải mái cười nói:

- Thì ra là thế. Ta đã nói rồi, Lưu Lục ngu ngốc hơn nữa, chung quy vẫn không biết dùng người. Ba vạn binh mã có thể công thành Đức Châu không.

Nữ nhân dựa vào cảm tính, Tống Tiểu Ái đối với Dương Lăng vẫn là một kiểu sùng bái mù quáng. Dưới thành ước chừng hơn một vạn người, nàng biết Quốc Công đại nhân nhất định có biện pháp khắc chế. Nhưng nếu như dưới thành là trăm vạn quân, thấy Dương Lăng nhàn nhã như vậy, nàng vẫn sẽ cho rằng Dương Lăng nhất định có biện pháp.

Ngũ Hán Siêu lại có chút căng thẳng. Y nhìn bọn Hưởng Mã đạo phía dưới thành đang từ từ phân tán. Bọn hưởng mã đạo dẫn dụ hoả lực đầu thành, đồng thời bắn tên yểm hộ khí giới công thành phía sau. Ngũ Hán Siêu nói:

- Quốc Công, Lưu Lục ngừng tấn công mấy ngày, ắt là không lần ra được thực hư của chúng ta, đồng thời nhất định cũng đang chuẩn bị công thành. Hắn đã dám đến, e là đã nắm chắc, có cần phải kiến nghị với La Tướng quân điều một bộ phận nhân mã từ ba thành còn lại không?

Trong thành lâu, một số tướng sĩ quân coi giữ bản địa như ngừng thở, lắng tai nghe Dương Lăng nói chuyện. Dương Lăng lắc đầu cười nói:

- Nắm chắc? Hắn có cái gì mà nắm chắc? Hắn chỉ là không thể không đến. Nếu không phải kế hoạch từ bỏ sống yên ở Sơn Đông, bắc ách Kinh đô, săn Giang Nam, cách xa Kinh sư, cứ đâm đầu vào chốn phồn hoa, nhưng muốn sống yên ở đó càng khó.

Hắn dừng một chút, lại nói:

- Thành Đức Châu này, Lưu Lục nhất định đánh hạ. Kẻ thủ thành thất bại không ngoài địch mạnh ta yếu. Thành lớn mà ít người, lương ít dân nhiều, quân nhu thất thoát ra ngoài, tướng sĩ không phụng mệnh. Ngoài ra sông ngoài cao mà trong thành thấp, mạch đất sơ mà ao hoàng nông, vật chất không đủ, tiền lương không cấp, dù thành có cao thì cũng không thể thủ được.

Thành Đức Châu binh hùng tướng mạnh, hào sâu tường dày, bảy vạn đại quân đủ để giữ thành. Hơn nữa lương thảo sung túc, đường thuỷ thuận lợi, thưởng phạt nghiêm minh, pháp luật chặt chẽ. Dù kẻ địch có đông gấp nhiều lần, căn bản cũng không thể công được.

Dường như chứng minh cho lời nói của Dương Lăng, tên đổ xuống như mưa, đại pháo nổ vang, khí thế kia làm cho đại quân Lưu Lục vừa mới nhào tới không thể khống chế được nỗi sợ hãi. Quân tiền phương có gan khiêu chiến đã không còn nhiều lắm, tuy nhiên xe tiếp viện phía sau vẫn dần dần được đẩy tới.

Quan binh đứng trên thành quan sát nhất cử nhất động của bọn Hưởng Mã đạo rõ như lòng bàn tay, có thể nhanh chóng tìm ra cách ứng phó. Nhưng vì gần đó không có núi cao, vì đại pháo của quan binh, Bọn Hưởng Mã đạo lại không dám thiết lập tháp quan sát ngay trên tổ xe. Giữa địch và ta bên nào nặng nhẹ rất rõ ràng. Bên trong thành quân coi giữ bố trí phòng thủ thế nào, điều chỉnh hoả lực ra sao, bên ngoài thành chỉ có thể chờ đến lúc giao chiến mới có thể phán đoán được vài phần, mà bọn họ ở ngoài thành có động tĩnh gì, bên trong liền biết hết.

Giờ phút này, hành động của bọn Hưởng Mã đạo liền bị quan binh phát hiện ra:

- Nỏ sàn! Là nỏ sàn? Tiên sư chúng nó, không ngờ bọn chúng lại dùng đến nỏ sàn rồi. Mau, đánh cho nát nó

Thanh âm của La Sĩ Quyền từ nơi xa truyền đến.

Nỏ sàn lại một loại nỏ cỡ lớn trang bị đặt trên giá gỗ, trong 500 mét có thể xuyên thủng thân thể, có thể nói là bá vương trong các loại nỏ. Thời Nam Tống quân Tống từng dùng nỏ sàn bắn chết Đại Hãn Mông Cổ, do đó dẫn đến cuộc tranh giành Hãn vị giữa Hốt Tất Liệt và A Lý Bất Ca, nhờ vậy Nam Tống mới có thể kéo dài hơn mười năm.

Tiễn mà nỏ sàn phóng ra lấy gỗ làm càn, dùng đầu thiết thương làm mũi nhọn, dùng miếng sắt làm đuôi cánh, được xưng là “Nhất thương tam kiếm tiễn” kỳ thực là đoản mâu mang lông đuôi chim, dùng để thủ thành, các loại chiến xa, thang mây, mộc che, cự thuẫn...tấn công gặp phải cũng bị phá nát. Dùng để công thành, thành luỹ đổ, nếu như là thổ thành mộc trại, càng bị bẻ gãy nghiền nát.

Vào thời điểm đó, đây được xem là vũ khí công thành hạng nặng, khó trách La chỉ huy lo lắng như thế. Quân canh giữ đầu thành nhanh chóng di chuyển đại pháo, tính toán vị trí mục tiêu. Nỏ sàn tuy nói là binh khí hạng nặng nhưng đối với lính sử dụng cung nỏ mà nói, đặt lên xe ba gác thô sơ tuy là dễ dàng di động nhưng để nhắm trúng vào mục tiêu thì e nói dễ hơn làm.

Không phải là nỏ sàn thôi sao?

Ai không có chứ, ngươi có ta cũng có nha!