Ngược Về Thời Minh

Chương 374-1: Lấy lợi trong hại (1)




Đám binh lính đội mũ mặc giáp đi thẳng một mạch. Một vạn bộ tốt, trong đó có ba nghìn là thiết kỵ Ngoại tứ gia quân do Dương Lăng tự mình dẫn từ kinh tới, hai ngàn còn lại là thủ quân ở Đức Châu.

Dương Lăng trấn thủ Đức Châu, vốn không phải ở lại đây đôn đốc tác chiến, mà thật sự đấu với Dương Hổ. Hắn dừng ở Đức Châu, là vì tầm quan trọng của Đức Châu không thua gì Tế Nam, không bố trí ổn thỏa nơi đây, hắn không thể yên tâm mà gấp rút tiếp viện cho Thái An, đồng thời nhân lúc hỗn loạn khiến Dương Hổ lơ là, âm thầm điều chuyển thủ quân các nơi.

Tinh kỵ Lưu Lục ba vạn, tố chất quân đội cao hơn Dương Hổ, nhưng nhân số ít, hơn nữa không có sở trường về công thành, theo lẽ thường thì, không có gấp mấy lần chiến sĩ tinh nhuệ, phải đánh hạ một pháo đài quân sự đã được gây dựng nhiều năm, khó như lên trời vậy. Nhưng khí thế quan quân giảm xuống sẽ làm cho lực chiến đấu giảm xuống nghiêm trọng, hơn nữa thủ quân Đức Châu vàng thau lẫn lộn, xuất phát từ những nơi khác nhau, cho nên rất khó tuân lệnh cho đồng nhất, kết quả là viện quân nhiều hơn, nhưng không phát huy được hiểu quả như 1+1=2, trái lại còn thành ra yếu hơn.

Đây là nguyên lí thùng gỗ, nếu thùng gỗ được tạo thành từ những tấm ván gỗ dài ngắn khác nhau, vậy thì dung lượng lớn nhất của thùng gỗ không do tấm ván gỗ lớn nhất quyết định, mà sẽ được quyết định bởi tấm ván gỗ ngắn nhất. Thủ vệ thành trì, cần quân đội phối hợp chỉnh tề, hiệp đồng tác chiến. Sức chiến đấu mạnh yếu của một đội quân, thắng bại của toàn bộ chiến dịch, trên diện rộng không quyết định bởi vài người nào đó hay một chi đội vượt trội xông lên, càng không quyết định bởi tình hình tổng thể ở đó, mà quyết định bởi một số mắt xích yếu kém còn tồn tại có xông ra hay không.

Đức Châu quân có quan quân, có tuần bổ, có hương binh đinh dũng, có dân tráng, hơn nữa quan binh đến từ tứ phương, phe phái sơn đầu rất đông, hợp lại chừng ấy người, nghĩ thôi cũng biết là rất khó rồi. Dương Lăng lâm chiến ở Đức Châu hết sức quyết đoán hình sát lập uy, chỉnh đốn chi phối các lộ quân không đồng nhất, tạo nên quyền chỉ huy tuyệt đối cùng với uy vọng của La Sĩ Quyền, chính là vì trách nhiệm phải thủ vững Đức Châu.

Hắn sắp xếp Bảo Định và Thiên Tân, hai chi viện quân có số lượng lớn nhất đến Tang Viên Khẩu và mười hai liên thành. Triệu hồi toàn bộ thủ quân bản địa của Đức Châu quay về thành Đức Châu, đồng thời giữ lại đội quân dễ chỉ huy và nghe lệnh ở lại Đức Châu, tăng mạnh năng lực điều hành thống nhất, bảo đảm sự an toàn cho pháo đài quân sự Đức Châu này.

Đợi khi sĩ khí quân tâm vững vàng trở lại, lệnh của La Sĩ Quyền vừa ra, đủ để điều khiển thủ quân Đức Châu thống nhất, lúc này Dương Lăng mới đột nhiên tuyên thệ trước khi xuất quân, tự mình dẫn binh mã đi, nhân lúc nửa đêm lẳng lặng rời khỏi thành Đức Châu, lao tới Thái An trong đêm. Cờ soái chữ Dương trên đầu thành Đức Châu chưa bị gỡ xuống, Lưu Lục, Lưu Thất vốn không biết Dương Lăng đã im lặng rời đi, còn dẫn theo một vạn hai ngàn người.

Lúc này phía trong thành Đức Châu vẫn còn hai vạn sáu ngàn quan binh, trong tình huống bình thường cũng có thể giằng co với đại quân Lưu Lục, huống chi còn có hai lộ đại quân của Tang Viên Khẩu, và mười hai liên thành viện trợ lẫn nhau. Đại quân Lưu Lục không biết chi tiết, hơn nữa thương vong cũng thê thảm nghiêm trọng vô cùng. Vì giằng co một hồi, bề ngoài vẫn hùng hổ, bày ra thái độ muốn quyết chiến, kỳ thực đã thay đổi chủ ý muốn kìm chân Dương Lăng và quân đội Đức Châu, phối hợp với Dương Hổ cướp lấy Thái An, Tế Nam rồi.

Kế hoạch ám độ Trần Thương của Dương Lăng không thể nói là không lớn gan. Nhưng để giảm bớt nọc độc của Dương Hổ ở Sơn Đông, giảm tổn thất của Đại Minh xuống mức thấp nhất, đây là cách duy nhất, nếu không viễn cảnh Sơn Đông sẽ càng trở nên thối rữa, như một vòng tuần hoàn ác tính, bọn phỉ càng tiêu diệt thì chỉ càng nhiều thêm mà thôi.

Quan phủ truyền ra ngoài bọn hưởng mã đạo, Bạch Y Quân làm xằng làm bậy, bức ép loạn dân ra sao, kỳ thực có một số chuyện rất khó nói rõ ra ngoài. Dân chúng theo giặc, Dương Hổ, Lưu Lục trong mấy tháng ngắn ngủi tập hợp được mấy vạn binh, quyết không chỉ dùng cách bức ép hay dụ dỗ bằng lợi ích để xử lý, triều đình thi hành biện pháp chính trị quá hà khắc cũng là một trong số những nguyên nhân gây ra chuyện này.

Dân chúng Hà Bắc, Sơn Đông đã hơn trăm năm vì đảm bảo cung ứng ngựa cho biên quân quân Minh, gánh nặng lao dịch của mã hộ cực kỳ nặng nề. Vì đảm bảo nuôi ngựa cho tốt bọn họ phải trả cái giá rất đắt, không chỉ là chậm trễ việc cày cấy mà thôi. Hơn nữa khi chăm ngựa để ngựa chết hoặc ngựa giống sinh sản không đạt được hạn ngạch, còn phải bồi thường tổn thất, nông dân nghèo rớt mùng tơi không thể không bán điền sản, bán con cái, sung vào khoản thâm hụt, thật là khổ không tả xiết.

Khi biên quân tạm thời không cần nhiều ngựa trưởng thành như thế, quan phủ cũng sẽ không đoạt lại toàn bộ ngựa, bọn họ cũng không thể đảm đương chăn nuôi quân mã khổng lồ như vậy, vì thế phải nuôi trong nhà dân. Chia ra nuôi dưỡng ngựa trưởng thành trong nhà nông hộ cũng là để tiết kiệm. Lượng lớn chiến mã của hai đội ngũ Dương Hổ, Lưu Lục chính là nguồn gốc từ sưu cao thuế nặng mà có được. Bởi vì gánh nặng của dân chúng quá nặng như vậy, đến nỗi người đương thời than thở “Họa Giang Nam lương thực làm đầu, họa Hà Bắc ngựa làm đầu”.

Cùng lúc, vùng gần kinh kỳ Hà Bắc, Sơn Đông, phú thân thương gia giàu có không bằng phía nam, nhưng địa chủ quan liêu lại mù quáng như cá diếc sang sông vậy. Như Diễn Thánh Công là một trong những địa chủ lớn ở Sơn Đông, có được triệu mẫu ruộng tốt. Đó là khái niệm thế nào? Dân chúng mấy huyện phụ cận hết thảy đều là tá điền của gã, làm địa chủ nếu khắc nghiệt một chút tham lam thu lại một ít, cũng đủ gây đau khổ cho muôn dân trong huyện rồi.

Mã chính bóc lột, thôn tính đất đai, đất đai bị thôn tính làm cho đồng cỏ giảm bớt, ngược lại làm cho mã chính bóc lột càng thêm trầm trọng. Cách của triều đình chỉ thấy cái lợi trước mắt, khiến cho rất nhiều dân chúng oán ghét quan phủ không ngừng. Một khi hủy hoại niềm hy vọng sinh tồn cuối cùng của dân chúng, đây sẽ là đội ngũ phản loạn, bọn họ vốn không trông mong gì vào triều đình mà lựa chọn theo phỉ. Thậm chí nông dân bị quan thân địa chủ chèn ép ít lâu, chủ động tiếp tế viện trợ mã tặc, lại nhìn quan phủ như nhìn kẻ thù vậy.

Bởi vậy, mặc dù Sơn Đông không phải nơi quá gần Kinh sư, chỉ dựa vào hoàn cảnh xã hội nơi đây cũng dễ dàng nảy sinh kẻ phản loạn, dễ dàng trở thành căn cứ ổn định của Bạch Y Quân. Dương Lăng cũng không thể không coi trọng, không thể không dốc toàn lực diệt trừ mối họa lớn này.

Chiến mã hí dài, chiến kỳ phần phật, khoái mã gọn nhẹ, đội ngũ kỵ binh hùng tráng nhanh nhẹn dũng mãnh phóng như bay về phía trước. Kiều Tứ Hải dẫn bộ tốt bám theo phía sau. Kiều Tứ Hải đã tham gia chiến tranh kháng Oa, kinh nghiệm lâm chiến rất phong phú, còn giỏi về mai phục, đánh đột kích, có thể trọng dụng.

A Đức Ny mặc quân trang, ngồi cạnh Dương Lăng, nàng để nón trụ sang một bên, mái tóc dài xinh đẹp xõa xuống, trong vẻ oai hùng lộ ra nét dịu dàng quyến rũ, rõ ràng càng thêm phần xinh đẹp.