Ngược Về Thời Minh

Chương 376-5: Sét đánh mây tan (5)




Vài binh sĩ thúc ngựa chạy tới, né con chiến mã chạy bán sống bán chết của Du kích Tân, mã đao dựng đứng như núi, chém thẳng xuống đỉnh đầu Dương Hổ. Dương Hổ hét lớn một tiếng, trường thương xoay một vòng trong không trung, mấy cây mã đao bị đầu thương hất đi chỗ khác, sau đó đầu thương như lưỡi con rắn độc đâm thẳng vào ngực của ba kị sĩ, máu phun tung tóe.

Một năm luyện đao, mười năm luyện kiếm, trăm năm luyện thành một cây thương. Dùng thương một cách thành thạo nhuần nhuyễn là khó nhất. Nhưng thương pháp của Dương Hổ quả thật xuất thần nhập hóa, đã tới cực đỉnh. Tiếng thương rất lớn, khiến người ta sợ từ đáy lòng. Cây trường thương trong tay Dương Hổ rất mãnh liệt, có địch không ta, rất ư là uy phong.

- Đừng luyến chiến, chạy đi!

Du kích Tân miễn cưỡng nén ngụm máu sắp phun ra xuống, hét lên một câu. Dương Hổ có dũng mạnh thế nào, thì cũng chỉ có một người, nhưng nếu dây dưa với hắn lâu quá, khi Bạch Y quân ở tứ phía tập họp lại rồi thì muốn chạy cũng không kịp.

Những kỵ sĩ vây đánh Dương Hổ dều bị Dương Hổ đông đỡ tây kích, chẳng mấy chốc đã bị giết chết, chỉ có một người để lại một nhát chém trên tay của y. Nhân cơ hội này, Du kích Tân và những người khác đã chạy xa được hơn hai mươi trượng. Dương Hổ rất hận đám quan binh đã phá hủy đại quân của y, lập tức đuổi theo không tha.

Phía sau có một kỵ binh phi nhanh tới, vừa chạy vừa gọi:

- Hổ ca, quan trọng nhất là tập họp đại quân, nhanh chóng thoát hiểm, đừng đuổi theo nữa!

Dương Hổ cắn chặt răng, không thèm nghe lời, đôi mắt đỏ lên vì giận dữ chằm chằm nhìn đám quan binh đang bỏ chạy phía trước không thôi. Mộc Vân thấy y không nghe, vừa tức giận vừa không ngừng quật roi đuổi theo. Hai người khó khăn lắm mới gần đuổi kịp, thì Du kích Tân và mấy quan binh phía trước đột nhiên liên tiếp ném cái gì đó ra.

- Hổ ca cẩn thận, có ám…

Mộc Vân nói được nửa chừng thì đột đột nhiên ngưng bặt:

- Ném xuống đất rồi là sao đả thương người?

“Ràm, rầm, bùm… bùm…

Tiếng nổ không hề mãnh liệt, nhưng đáng sợ là tiếng xé gió chói tai phát ra từ bốn phương tám hướng. Cho dù có người dùng chiêu “Mạn thiên hoa vũ” phát ám khí, cũng không thể có phãm vi sát thương rộng đến thế được, sức mạnh cũng không lớn như thế.

Cả hai người thất kinh, một người dùng đao, một người múa thương, đợ hết những gì bắn tới từ phía trước. Con ngựa của Dương Hổ thì bị vô số châm sắt mảnh sắt bắn trúng, đau tới la hét điên cuồng. Trong lúc chiến mã nhảy lên nhảy xuống, Dương Hổ chỉ cảm thấy phía mắt trái nhạt nhòa không thấy gì, lấy tay lau thì thấy toàn là máu, lúc này y mới cảm nhận được cơn đau thấu tim này.

Dương Hổ vừa kinh vừa giận, hai tay cầm thương ngửa mặt lên trời hét một tiếng điên cuồng:

- A….!

Rồi hai cánh tay dùng sức, “rắc” một tiếng, không ngờ y chỉ dùng hai tay mà làm cán thương đó gãy đôi ra. Cơ bắp hai cánh tay của Dương Hổ gồng lên, đâm mạnh xuống, hai cán thương gãy đâm sâu vào lưng ngựa. Chiến mã chịu đau, phi về trước ba bước, rồi ngã rầm xuống đất.

Mộc Vân thấy Dương Hổ thần uy đến thế. Dù Sở Bá vương có tái thế, chắc cũng chỉ dũng mạnh như thế. Y không khỏi thầm kinh hãi, vội vã nhảy xuống ngựa, chạy tới đỡ Dương Hổ dậy:

- Hổ ca…

Dương Hổ nhìn y với khuôn mặt nhăn nhúm vì giận dữ và một con mắt máu chảy thịt nát, run giọng nói:

- Ta… mắt của ta…

- Núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt. Hổ ca, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Bây giờ quan trọng nhất là quay về chỉnh đốn quân đội, thoát ly hiểm địa. Món nợ này, chúng ta sớm muộn cũng sẽ đòi lại! Nhanh lên, nếu còn không đi, đến khi quan binh vây đánh, với sĩ khí của chúng ta hiện giờ, không thể chiến đấu được đâu.

Dương Hổ đờ đẫn mặc cho gã giúp y sơ cứu, đờ đẫn mặc gã đỡ quay về, đờ đẫn mặc gã đỡ lên chiến mã. Mộc Vân lên ngựa, cao giọng nói:

- Nhanh, lập tức tập họp quân đội, tăng tốc tới Mã gia phụ, nơi đây không thể ở lại lâu hơn nữa.

Tàn binh Dương Hổ không kịp kiểm kê, liền vội vã leo lên ngựa bỏ chạy. Mộc Vân cưỡi trên ngựa, nhìn đại quân thất bại thảm hại này khẽ thở dài một cái. Khi thắng trận thì khí thế ngút trời, khi bại trận thì như thế này, khó trách phụ thân không hề đồng ý với kế hoạch chiếm cứ Sơn Đông, bắc áp Kinh Sư của y. Đội quân của Dương Hổ chỉ có thể kiêu ngạo nhất thời, nói gì đi nữa đây cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.

Y cảm thấy bụng mình hơi mát mát, khẽ cúi đầu nhìn, đột nhiên ngẩn người. Bụng y đã nhuốm hết màu đỏ. Máu chảy nhiều thế này từ khi nào thế này? Là máu của người khác sao? Nhưng ta đâu có đích thân giao chiến với địch.

Mộc Vân đưa tay ấn nhẹ bụng mình, hơi hơi thấy đau. Trên áo bào không thấy có vết rách nào. Y đột nhiên thấy hoang mang, vội cởi áo bào ra, lau hết vết máu trên bụng, nhưng tìm nửa ngày rồi vẫn không thấy vết thương đâu, đưa tay sờ nhẹ, mới tìm thấy một chỗ khá đau. Mộc Vân thở phào một cái, xem ra là y bị thứ tạp vật nào đó trong hỏa khí kì lạ đó của đám quan binh bắn trúng, xem ra cũng không nghiêm trọng.

Y thở dài một cái, thầm nghĩ:

- Xem ra, chỉ đành theo kế hoạch của phụ thân thôi. Dẫn Dương Hổ quân tụ hội với Lưu Lục và Lưu Thất cùng nhau xuống Giang Nam, tạo thanh thế lớn cho Di Lặc Giáo ta khởi nghĩa. Lúc đại sự thành rồi, Lý Thế Hào ta chính là đệ nhất công thần trước mặt phụ thân. Còn Dương Hổ…

Lý Đại Lễ giả danh Mộc Vân lạnh lùng nhìn bóng lưng của Dương Hổ:

- Đợi tới lúc những chuyện cần ngươi giúp làm hết, người của ngươi chắc cũng gần chết hết rồi. Lúc đó xem ngươi thế nào?

Bạch Y quân công thành chiếm đất ở Sơn Đông, không gì cản nổi, và đang ngày càng kiêu căng cuối cùng cũng hứng chịu đả kích nghiêm trọng: Một trận chiến binh bại. Quan binh xung quanh thành Thái An tứ diện giáp công, đặt nhiều cạm bẫy. Đại quân phi ngựa giết qua giết lại, mãi cho đến lúc xác người khắp nơi, máu chảy thành song. Bạch Y Quân tháo chạy tán loạn.

Đại quân Dương Hổ tháo chạy về phía tây nam, trên đường không ngừng có quan binh mai phục. Một cây cầu, vừa mới có mười mấy con ngựa đi lên, thì lập tức rầm một cái rớt hết xuống song. Một con đường núi, thì đột nhiên có mưa tên tập kích từ trong rừng. Khó khăn lắm ra tới đường lớn, đại quân định tăng tốc, nhưng không ngờ ngựa vừa nhảy lên, thì đạp trúng thạch lôi mà quan binh mai phục, nổ cho người đổ ngựa ngã.

Điều khiến Bạch Y Quân kinh sợ nhất, chính là loại Thiên Lôi có tiếng nổ không lớn, nhưng miếng sắt móc sắt mánh liệt bắn ra tứ tung. Một khi nó phát nổ, ít nhất cũng mười mấy huynh đệ bị thương. Người chết rồi thì không nói, thê thảm nhất là những người chưa chết, người thì phá tướng, người thì tàn phế, liên lụy tới tốc độ hành quân không nói, còn khiến cho sĩ khí thấp tới cực hạn.

Đã bắt đầu có binh sĩ nhân lúc trời tối lặng lẽ bỏ chạy, Bạch Y quân từng rất ngạo mạn bây giờ chỉ như con chim thấy cung gặp cành cong cũng phát sợ. Quan binh vốn không hề để chúng có cơ hội chỉnh đốn quân ngũ, nghỉ ngơi chiến đấu tiếp.

Quan phủ dọc đường thiết lập những đội quân nhỏ ngăn chặn, tạo áp lực to lớn cho bọn chúng từ trên tâm lý, khiến cho sĩ khí ngày càng thấp. Vả lại không được nghỉ ngơi, đại quân vô cùng mệt mỏi, còn bị gần ba vạn kỵ binh của toàn tỉnh Sơn Đông theo đuôi, đảm bảo chúng không thể dừng lại kiếm chuyện với quan phủ địa phương, không thể đả kích báo thù cướp tiền của. Chúng chỉ có thể chạy, không ngừng chạy.

Vị du kích tướng quân từng bị Dương Hổ hắn đánh tới thổ huyết trong vòng một hiệp, nhậm chức chỉ huy kỵ quân. Chỉ huy kỵ quân phân tiến, hợp kích, đuổi địch, truy sát, bao vây. Tài dẫn binh đánh trận cao hơn gã đâu chỉ một phân nửa phân. Dưới tình trạng phía trước có mai phục, phía sau có truy binh, mười vạn Bạch Y quân tổn binh thất tướng, chạy bán sống bán chết ra khỏi Sơn Đông, hợp quân với Lưu Lục và Lưu Thất thẳng về Giang Nam. Chiến cục đột nhiên thay đổi đột ngột.

Mi lộc có ở Trung Nguyên, người ham muốn ắt có mưu đồ. Có người xua đuổi nó đi theo con đường mình định sẵn, người lập sẵn cái bẫy chờ đợi nó tự mình nhảy vào.

Dương Lăng trông có vẻ không hề tham gia trò đuổi hươu này. Hắn ở lại Sơn Đông thanh trừ nhánh tàn quân của Đậu Hủ Lang. Đậu Hủ Lang là chủ soái hậu quân của Bạch Y Quân. Lúc đàn ngựa trong doanh trại nổi điên, y xông ra ngoài từ con đường Từ Gia Lâu. Sau đó tìm kiếm tập hợp tàn binh bại tướng ở các nơi, được khoảng tám ngàn người, định giết về Thanh Châu, quay về núi Thái Hành Sơn.

Dương Lăng vừa truy diệt nhân mã của y, vừa trấn an lưu dân trên toàn cảnh Sơn Đông, giảm thuế miễn lương, thanh toán những người thừa loạn ăn cướp làm hại bá tánh, thanh lý vấn đề sản quyền không rõ ràng, tranh chấp ruộng đất do chiến tranh, tổ chức quan phủ bố thí cháo, kho1ch lệ lưu dân hồi phục công việc. Quan phủ phân phát thức ăn, nhà cửa vân vân.

Sau chiến tranh, nếu không cứu viện kịp thời, lưu dân ắt sẽ tái khởi chiến loạn. Dương Lăng một nhát đao một cây bút, vừa chặt cỏ, vừa nhổ gốc.

Hồ Thanh Hải lúc này cũng xông vào một con hươu. Các thế lực quan hệ phức tạp chằng chịt ở khắp các nơi trên Thanh Hải: Thát Đát, Ngõa Lạt, Cáp Mật, đều đang lặng lẽ quan sát tình hình Trung Nguyên. Đồng thời, cũng tập trung chú ý đến chỗ đó. Sự lưu chuyển biến hóa của bố cục thiên hạ, đang lặng lẽ bắt đầu.

----------oOo----------