Ngược Về Thời Minh

Chương 431-2: Thiên cổ nhất đế (2)




Vương Mãn Đường đã đứng lên, Giang Bân kéo cánh tay nàng để nàng ngồi trong lòng mình, nhẹ nhàng xoa nắn bờ mông đẫy đà mềm mại của nàng, đắc ý nói: -Mãn Đường, không giấu gì nàng, thừa dịp binh của Ninh Vương đến, mà ta lại phụ trách giúp cho hành động thủ thành được tiện lợi, ta đã tìm mấy huynh đệ tâm phúc chuẩn bị thừa cơ làm gã, nhưng hôm nay nhìn thấy sắc mặt gã như vậy, ta không dự tính ra tay nữa.

Ánh mắt của y âm trầm, lạnh lùng cười nói: -Người này tất có muôn vàn liên hệ với Ninh Vương, như vậy xem ra, ta không cần phải mạo hiểm làm hắn nữa. Ninh Vương đến rồi, cơ hội kiến công lập nghiệp của ta đã tới, đợi khi Ninh Vương ngã ngựa, thì Tiền Đại Trấn Phủ ngạo mạn không chịu nổi gã cũng sẽ ngã theo.

-Ninh Vương đến chỗ nào rồi?

-Hồi bẩm Hoàng thượng, Ninh Vương tự mình dẫn theo sáu vạn binh mã, sắp tới Nam Lăng rồi.

-Được! Lập tức điểm đủ quan binh, theo trẫm xuất chinh! Chính Đức vừa nghe thì vui mừng sung sướng hạ lệnh.

Hứa Thái nghe xong thì kinh hãi: -Hoàng thượng, thành Nam Kinh đã bày thiên la địa võng đợi Ninh Vương tự mình tìm chết rồi. Hoàng thượng thân phận tôn quý, sao có thể đích thân xuất chiến, lặn lội nơi hiểm nguy chứ.

Đầu chân mày của Chính Đức nhướng lên nói:

-Nói đùa, chẳng lẽ trẫm phải ngồi trong thành Nam Kinh này chờ ông ta đến đánh sao? Trẫm là đang bình phản hay là trốn phản hả? Trấn thủ ở đây là sao chứ? Tiên phát giả chế nhân, hậu phát giả chế vu nhân, giang sơn là của trẫm, lại phải để ông ta muốn đánh liền đánh, muốn lui liền lui sao?

-Chúng ta chủ động xuất kích bình phản! Thiên tử thân chinh phải có uy phong của thiên tử thân chinh! Ta muốn để Ninh Vương thúc biết, Chu Hậu Chiếu ngoài trừ tuổi tác nhỏ hơn ông ta thì không có điểm nào ông ta bì kịp ta cả, dám đánh vào đầu của trẫm, trẫm sẽ đánh ông ta tan tác tơi bời, để những kẻ có dã tâm từ nay an phận một chút.

Chính Đức nhìn chung quanh một vòng, nói: -Tại sao không lên tiếng? Một đám ô hợp Ninh Vương dám đến Nam Kinh, các tướng lĩnh thân trải trăm trận các khanh lại không dám chủ động xuất chiến sao?

Hứa Thái, Giang Bân, Mã Ngang cùng với các tướng lĩnh Kinh Doanh đồng loạt chắp tay nói: -Chúng thần nguyện làm lính hầu của ngô hoàng, anh dũng giết địch, quyết không rút lui!

-Tốt! Chính Đức mừng rỡ, y theo thói quen nhìn sang đám văn thần, quả nhiên, chúng quan viên Lục Bộ Nam Kinh đã thừa kế truyền thống tốt đẹp của Lục Bộ Bắc Kinh, thường xuyên thực hiện tín ngưỡng nhân sinh "chỉ cần là Hoàng đế đồng ý thì chúng ta phản đối, lời nói trung thành chắc chắn khó nghe, không khó nghe không phải là lời nói trung thành, không như vậy thì không thể biểu hiện được chúng ta là trung thần", hùng tráng uy vũ mà biểu diễn.

Thừa dịp Thượng thư Lục Bộ tuổi cao động tác chậm, vẫn chưa kịp biểu hiện quỳ xuống, ôm lấy đùi y mà khóc rên, Chính Đức đã giành quát trước: -Vậy thì lập tức xuất chinh, quét sạch phản tặc, ngay vào lúc này, kẻ nào dám nói một câu rút lui, sợ đánh sợ chết, tư thông với phản tặc Ninh Vương thì chém đầu cả nhà theo luật!

-Thình thịch! Đám lão đầu của Lục Bộ Cửu Khanh vừa mới vén bào quỳ xuống, nghe được Chính Đức nói thì trợn tròn mắt.

Chính Đức nheo mắt lại, hỏi: -Chư vị ái khanh, có gì muốn nói với trẫm sao?

-Ààchúng thần cung chúc ngô hoàn vạn tuế vừa đánh là thắng, mã đáo thành công!

Hoàng đế thân chinh, dĩ nhiên đều dẫn theo toàn là tinh nhuệ, những binh lính này là đội ngũ tinh nhuệ nhất của hai Kinh, cũng là đội quân sử dụng hỏa khí được trang bị đầy đủ nhất trong các đội quân của Đại Minh. Hai lộ đại quân hợp lại tổng cộng có một vạn người, chia thành mười doanh, mỗi doanh có năm ngàn quan binh.

Trong binh lực toàn doanh, bộ binh có ba ngàn sáu trăm người, ngoài trừ đao khiên còn được trang bị hỏa súng bộ binh. Kỵ binh có một ngàn người, ngoài trừ các loại vũ khí lạnh như mã đao trường mâu ra, một nửa được sử dụng hỏa súng nhiều nòng, một nửa sử dụng cung nỏ. Còn có bốn trăm người, mỗi người được dùng một thanh hỏa súng ngắn, đồng thời nắm giữ một trăm sáu mươi họng pháo Trản Khẩu Tướng Quân và hai trăm họng pháo Đại Liên Châu.

Trang bị hỏa lực đáng sợ như vậy, khi đột kích hỏa lực ở tầm trung thì chẳng khác nào là ác mộng đối với đối thủ. Nếu để cho đám quân chủ phương tây lúc này nhìn thấy trang bị hỏa lực có tỷ lệ như vậy, bọn họ sẽ thèm chảy nước miếng. Bất kỳ một quốc vương nào trong bọn họ mà có được một đội quân trang bị hỏa lực dày lực như vậy thì đều sẽ tung hoành khắp châu Âu.

Giá như mấy đời Hoàng đế sau này trong lịch sử Đại Minh không phải là thuật sĩ luyện đan hay là thợ mộc, mà là những đế vương có hùng tài đại lược, có thừa chí tiến thủ như Tần Hoàng Hán Vũ, thì thành phố New York đối diện bên bờ Thái Bình Dương hẳn là đã mang tên "Tân Trường An" rồi.

Ninh Vương chia binh thành hai đường thẳng đến Nam Kinh, thám mã do thám qua lại, trước sau không ngừng báo tin "Chính Đức Hoàng đế vừa tiến vào thành Nam Kinh. Thủy quân bị quân Minh treo linh bài của lão gia tử Chu Ngũ Tứ bị Ninh Vương quên béng đi từ lâu đánh cho tan tác tơi bời". Tin tức này giống như hai viên đạn nặng nề bắn cho ông ta choáng váng cả đầu óc.

Chính Đức Hoàng đế giành trước một bước tới Nam Kinh, đối với Ninh Vương mà nói đã lỡ mất tiên cơ. Ông ta muốn đánh Nam Kinh còn khó khăn hơn không chỉ một lần, hơn nữa lòng quân, lòng dân cả Giang Nam vốn chao đảo không yên đều sẽ vì thế mà xảy ra thay đổi.

Ninh Vương lâm vào tuyệt vọng, đại quân của ông ta vừa đến Vu Hồ liền bị bức phải hạ trại đóng quân nghiên cứu đối sách, còn có thể tiến về phía trước sao? Binh lực không bì kịp quân Minh, trang bị không bì kịp quân Minh, lại không chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, làm sao có thể tấn công Thạch Đầu thành phòng thủ kiên cố chứ?

Ninh Vương triệu tập thuộc hạ, nói lại tình hình trước mắt một lần, một đám văn thần võ tướng dưới tay đều căng thẳng lên, ngay cả Lý Tự Nhiên vì muốn báo thù mà dốc sức cổ xúy Ninh Vương toàn lực tiến quân thẳng đến Nam Kinh cũng ý thức được nguy hiểm lúc này, tiến lên trước là hi vọng xa vời, lui binh là ngồi chờ chết, lối ra của bọn họ ở đâu chứ?

Sau khi Lưu Dưỡng Chính trầm ngâm một lúc lâu, liền tâu: -Hoàng thượng, theo thần thấy, chi bằng chúng ta nhanh chóng lui binh, ra một chiêu hồi mã thương đối với An Khánh nhân lúc họ còn chưa toàn lực thủ thành. Chỉ cần đánh hạ An Khánh, một là có thể lấy nơi đây làm chỗ dừng để đối kháng với đại quân triều đình phía bắc, hai là có thể phối hợp chặt chẽ với đội quân trú đóng ở Cửu Giang, sau đó chúng ta lại mưu tính hậu kế. Hoàng thượng thấy thế nào?

Lưu Dưỡng Chính là "văn đảm" của Ninh Vương, lá gan của người này đích thực rất lớn. Có câu "kẻ không biết thì không sợ", Lưu Cử nhân rất không biết sợ, ông ta vẫn luôn tự xưng là Quản Trọng, Khổng Minh, Lưu Bá Ôn. Mấy vị này sinh vào thời loạn thế, lập những công tích phi phàm, phò tá quân chủ, có ai mà chưa từng thất bại thảm hại, rơi vào tuyệt cảnh bốn bề thọ địch chứ?

Tình hình hiện tại có tương tự thế không? Cho nên Lưu Thừa tướng rất có lòng tin, trong quân Ninh Vương có lẽ chỉ còn lại vị Cử nhân lão gia thích lý luận suông này là vẫn còn mù quáng lạc quan thôi.

Sau khi Lý Tự Nhiên tính toán thật lâu, luôn cảm thấy lúc này tiến lên tất nhiên khó, lùi lại càng khó hơn. Mấy vạn đại quân tụ hợp một lúc, dũng mãnh như vậy toàn bộ đều dựa vào khí thế, bây giờ nghe tiếng mà lui, lòng quân ắt rã, nếu tiến công có lẽ vẫn còn một cơ hội, đặc biệt là Chính Đức đến Nam Kinh rồi, nếu không tiếc bất cứ giá nào đánh hạ Nam Kinh, nắm giữ Chính Đức trong tay thì trận chiến này liền hoàn thành rồi.