Ngược Về Thời Minh

Chương 436-4: Phù Bảo luyện đan (4)




Trương Phù Bảo vừa hận vừa tức, theo Tử Phong trở về Phiếu Miễu Quán. Quán chủ thấy là tại họa do Trương đại tiểu thư gây ra, cũng không tiện nói cái gì, vội gọi mấy đồ đệ đỡ Tử Phong vào trong quán, nhìn thấy chỉ là say mèm mà thôi, liền tưới hai bình trà lạnh lên người y, rồi ngã ra giường sưởi ngáy o o, lúc này Trương Phù Bảo mới yên tâm về phủ.

Trương Phù Bảo trở về phủ, lại thấy Dương Lăng đang ngồi ở phòng chính của "Hồ Tiên Đường", từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng trốn tránh bỏ đi của nàng liền gọi: -Phù Bảo, lại đây!

Tiểu Phù Bảo cong khóe miệng, hầm hừ đi vào phòng chính, nheo mắt nhìn hắn nói: -Khuê danh của người ta cũng để ngài tùy tiện gọi sao? Quốc Công đại nhân, nam nữ thụ thụ bất thân nha.

Dương Lăng bưng chén trà ngồi rất bình ổn yên tĩnh, hắn bắt chéo chân, cười nói: -Muội cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Cho dù nói thế nào thì ta và huynh trưởng muội cũng là huynh đệ cực tốt với nhau, huynh ấy không ở nhà, nhìn thấy chuyện không vừa mắt thì ta phải quản nha.

Giọng điệu của Dương Lăng lại chậm rãi: -Phù Bảo à, bây giờ muội không còn nhỏ nha, đã trở thành một đại cô nương rồi, phải biết né tránh tị hiềm. Muội xem dáng vẻ bây giờ của mình xem, giống như mới trèo ra khỏi bếp lò vậy. Vậy cũng thôi đi, còn chuốc cho tiểu đạo sĩ say mèm cả ta, truyền ra ngoài thì không hay đến thế nào hả?

Trương Phù Bảo đỏ bừng hai gò má, lại không tiện đường hoàng nói rõ chuyện tu luyện tiên đan cho hắn nghe.

Dương Lăng cũng không muốn quá khó khăn với nàng, chỉ dạy bảo thêm một chút: -Nam Trương bắc Khổng đều là danh môn vọng tộc không suy vong hơn trăm ngàn năm qua, thân là một phần của Trương gia, phải cẩn thận tự xét lại, hoạt bát một chút không sao cả, nhưng bình thường vẫn không nên thường xuyên lăn lộn chung vói nam tử, đặc biệt là uống say lại càng không được, là con gái, một khi sảy chân thì không thể quay đầu được nữa.

Trương Phù Bảo nghe thấy hắn nói mình đến không ra gì như vậy, hình như còn lo lắng mình làm ra chuyện làm nhục gia phong gì đó, trong lòng không khỏi tức giận, may mà Dương Lăng nói vài câu rồi cũng thôi, hắn đặt chén trà xuống đứng dậy nói: -Ta quay về đây, Phù Bảo à, vi huynh nói vậy cũng muốn tốt cho muội thôi, hi vọng muội có thể suy nghĩ thật kỹ.

Trương Phù Bảo nhìn theo bóng lưng rời đi thản nhiên của hắn, tức giận làm mặt quỷ. Nàng tức giận ngồi vào ghế nghĩ một lát, hôm nay Tử Phong uống tiên đan uống đến say mèm, muốn tiếp tục lừa tên tiểu tử nhát gan như chuột kia thử tiên đan e rằng y không chịu, nhưng đại nghiệp thành tiên sao có thể vì vậy mà bị hủy chứ?

Đảo mắt một cái, Trương Phù Bảo đột nhiên nghĩ đến Dương Lăng vừa rồi lên mặt nạt người dạy dỗ nàng kia: -Con mèo yêu chín mạng không chết được này là lò dược tốt nhất để thử thuốc. Nếu thất bại thì để hắn chịu chút khổ coi như giáo huấn hắn. Nếu thành côngthì xem như mình đã trả cho hắn một cái nhân tình. Trương Phù Bảo ta ân oán phân minh, lúc trước hắn cứu ta, ân đức máu tươi ướt đẫm kia ta không phải là không biết báo đáp.

Nghĩ đến đây, Trương Phù Bảo kích động nhảy dựng lên, lại phóng vào phòng luyện đan.

Đáng tiếc, những dược liệu quý giá trộm từ chỗ ca ca đã dùng hết, Trương Phù Bảo lập tức chạy ra nhà sau. Mẫu thân của nàng chỉ thấy nữ nhi bảo bối lại đến lật tung hộp thuốc của Thiên Sư, không khỏi lo lắng nói: -Nữ nhi à, con đang luyện đan gì vậy, những dược liệu này đều cực kỳ đắt tiền cực kỳ hiếm thấy, nhìn thấy bị con dùng hết nhanh như vậy, coi chừng ca ca con trở về trách phạt con đó.

Trương Phù Bảo vừa tìm thuốc theo đơn, vừa không chút để ý nói: -Sẽ không đâu, ca ca mới không dám làm gì con. Đợi khi ca ca về, con sẽ nói lấy đi nấu thuốc bổ cho Quốc Công gia không phải là được rồi sao? Huynh ấy có thể truy hỏi Dương Lăng sao?

Nàng tìm xong thuốc, nhìn thấy trong hộp thuốc còn thừa lại mấy thứ, đã đủ để luyện thêm một lần nữa rồi, không khỏi đưa ánh mắt tham lam nhìn vào hộp thuốc cổ xưa làm bằng gỗ tử đàn ở góc tường.

Mẫu thân của nàng vô cùng lo sợ nói: -Con lại muốn làm gì? Đây là hộp thuốc mà cha con để lại, chỉ có ca ca con mới có chìa khóa, không thể đụng bậy nha.

Trương Phù Bảo cười ha ha nói: -Yên tâm đi, thuốc này đã đủ để con luyện thêm một lần rồi, bây giờ con sẽ không đụng vào nó đâu. Mẹ, con còn có việc đi trước đây!

Trương Phù Bảo vác bao vải nghênh ngang rời đi, chỉ để lại mẫu thân nàng bất đắc dĩ mà thở dài, lắc đầu cười khổ không ngừng.

-Đây là cái gì? Đen không đen, vàng không vàng? Dương Lăng lấy thìa khuấy vài cái, lại đưa mũi ngửi ngửi: -Có mùi tanh dính, đây là hồ vừng hả hay là chè trà dầu?

-Đâyđây là dược thiện mà ta nấu, đại bổ nha. Áchta làm một lát đó, lần trước nghe được Quốc Công giáo huấn, tiểu nữ tử suy nghĩ thấy đúng, vốn định học nữ công gia chánh, nhưng kẹp ngón tay rất đau, ta muốn trước tiên học học bếp trước. Đây là nồi canh đầu tiên được nấu thành công sau khi ra thất bại nhiều lần đó. Ta nếm qua rồi, tuy rằng thoạt nhìn không dễ ngửi cho lắm, nhưng vẫn ăn được, cho nên bưng đến cho Quốc Công nếm thử.

Trương Phù Bảo nhút nhát nói xong, sợ rằng hắn không chịu dùng. Hai viên thuốc lần này lại luyện thành công, để có thể khiến Dương Lăng không chút nghi ngờ nào mà ăn hết, nàng liền lấy cối giã thuốc cố định viên thuốc, lấy gạch đập thật lâu mới có thể đập nát hai viên "Kim đan" cứng hơn sắt đá, bỏ vào nước sôi nấu thành hồ, rất tâm huyết nha.

Dương Lăng nhìn bụi đen còn chưa lau sạch trên mặt nàng, trong lòng có chút cảm động, nha đầu nàybản chất không xấu nha, lần trước nàng cũng mặt mày bụi bặm, phỏng chừng nào rất yêu thích việc nấu ăn, tiểu đạo sĩ uống say kia tám chín phần mười là uống rượu khi thử món ăn mà nàng nấu.

Dương Lăng nghĩ đến đây, trưng ra dáng vẻ đại ca, mỉm cười gật đầu nói: -Tốt, rất tốt, ha ha, vậy huynh nếm thử xem tài nghệ của muội thế nào.

Hắn khuấy một chút, sau đó múc một muỗng đen sì sì kề vào miệng. Trương Phù Bảo trừng to đôi mắt trong suốt nói: -Thế nào?

-Ừm?Ừmừmcũng không tệ, vừa cho vào miệng hình như có chút vị đắng, cẩn thận nếm thử lại giống như mùi thơm thoang thoảng, phỏng chừng nếu không phải là món cháo bị nấu quá lửa thì mùi vị nhất định càng thêm thơm ngọt.

Trương Phù Bảo không thèm quan tâm mùi vị, cái nàng quan tâm là công hiệu, vừa nghe Dương Lăng nói mùi vị không tệ, nàng vội nói: -Vậy ngài ăn nhanh đi, ha ha, khổ tâm của ta cuối cùng không uổng phí rồi.

-Thật khó ăn mà! Có điềunếu ta ăn sạch nó, nha đầu này nhận được khích lệ, nói không chừng sau này sẽ trở thành một cô nương có tay nghề làm bếp giỏi, có thể có trù nghệ thượng thừa, sau khi gả đi làm vợ người ta cũng coi như có được một bản lĩnh đáng nói tới.

Nghĩ đến đây, Dương Lăng nín thở gật đầu, nhanh chóng trút món cháo đắng không đắng mặn không mặn kia vào miệng, sau đó vội vàng uống mấy ngụm trà.

Trương Phù Bảo đánh giá hắn từ trên xuống dưới, đợi một lát rồi rốt cuộc không nhịn được nữa: -Dương Quốc Công, ngài cảm thấy thế nào?

Dương Lăng cười nói: -Không tệ nha, đều ăn sạch cả rồi, lần đầu tiên mà có thể làm được như vậy đã là khá tốt rồi.

Trương Phù Bảo vỗ trán, hoang mang nói: -Ngàiuống xong rồi có cảm giác gì khác không?

Dương Lăng ngạc nhiên nói: -Cảm giác gì? Là cảm giác ăn cháo nha. Hắn chậm rãi nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn Phù Bảo, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.

Trương Phù Bảo tức giận hổn hển: -Sao có thể không có bất cứ phản ứng gì chứ? Hay là nấu bằng nước sôi nên mất dược tính của linh đan?

Nàng đang suy nghĩ lung tung thì một thân binh của Dương Lăng và một đạo sĩ đồng thời tông cửa vào, hai người đi quá gấp gáp, bả vai chạm nhau, đều lảo đảo một cái. Dương Lăng và Trương Phù Bảo nghiêng đầu nhìn qua, còn chưa kịp hỏi thì hai người vội bẩm báo nói: -Quốc công (đại tiểu thư), Hoàng thượng đến núi Long Hổ rồi!