Ngược Về Thời Minh

Chương 437-2: Thoát khỏi miệng hùm (2)




Chỉ thấy Trương Phù Bảo lui một bước, lắp bắp chỉ Dương Lăng nói: -Vì sao Quốc Công lại giương mắt hổ nhìn tiểu đạo chứ?

Chính Đức Hoàng đế nghiêng đầu, cũng không khỏi hoảng sợ, khó trách Trương Phù Bảo bị hù đến nói hươu nói vượn, chỉ thấy sắc mặt Dương Lăng tái mét ửng đỏ, khuôn mặt vặn vẹo khó coi, chân mày chau lại, mắt hổ trợn lên giống như đang nhắm cắn người vậy. Một tiểu cô nương như Trương Phù Bảo bị hắn trừng như vậy, người ta có thể không sợ sao?

-Dương khanh, khanh làm sao vậy? Chính Đức Hoàng đế vội vàng hỏi.

Dương Lăng ngậm miệng không rên một tiếng, đột nhiên nhảy bật ra khỏi ghế, co cẳng chạy ra bên ngoài.

Chính Đức Hoàng đế kinh hãi nói: -Ái khanh chạy đi đâu?

Chỉ thấy Dương Lăng chạy như rồng bay hổ chạy, đã chạy đến không biết phương hướng nữa, xa xa truyền đến một tiếng trong không trung: -Thần, đi ngoài!

Chính Đức không hiểu ra sao cả nhìn Trương Phù Bảo. Trương Phù Bảo cười gượng hai tiếng, nói: -Hoàng thượng ngài xem, Uy Quốc Công chính là một viên hổ tướng trước mặt chân long mà, mãnh hổ đi ngoài cũng khác với người thường nữa.

Dương Lăng đáng thương chạy thẳng đến nhà xí, thật không dễ dàng gì mới giải quyết xong vấn đề, rửa sạch tay trở về "Hồ Tiên Đường", còn chưa đối đáp được mấy câu lại xoay người xông ra ngoài. Ba lượt như vậy, Chính Đức Hoàng đế cũng nhìn ra có gì không ổn, y vội bảo Dương Lăng về phòng nghỉ ngơi, lại gọi thái y đến kiểm tra cho hắn, kê đơn sắc thuốc.

Dương Lăng đi đến sắp mất nước rồi, tiểu Phù Bảo gây họa nhìn thấy cũng day dứt hổ thẹn, hai lần luyện đan đã làm ngã hai người, nghĩ đến mà làm người ta lạnh người nhụt chí, có điều lúc tỉnh tỉnh mê mê, nàng lại nghĩ ra một đạo lý: phàm nhân muốn đắc đạo thành tiên, dĩ nhiên trước tiên phải tẩy sạch nơi ngũ cốc luân hồi, nói không chừng dược vật điều chế lần này có chút đầu mối rồi, bằng không lý nào mà thuốc bổ điều chế xong lại sinh ra hiệu quả của thuốc xổ chứ?

Trương Phù Bảo cúi đầu, lặng lẽ đứng bên giường Dương Lăng đang sắc mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, âm thầm nắm chặt tay tuyên thệ: -Uy Quốc Công đáng thương, cái giá mà ngài phải trả sẽ không uổng phí đâu, ta nhất định sẽ bất khuất kiên trì tiếp tục thử nghiệm, không qua mưa gió thì sao gặp được cầu vồng? Ta nhất định sẽ tu thành đại đạo!

Dương Lăng điều dưỡng hai ba ngày thì thân thể cũng dần dần khôi phục, công chúa Vĩnh Phúc chỉ đến thăm một lần, đang ở trong phủ Thiên Sư, ra vào khắp nơi đều thấy thị vệ và tôi tớ. Tuy trong lòng nàng lo lắng, nhưng ngược lại cũng không tiện đến thăm Dương Lăng. Nhưng Tương Nhi vì tuổi tác còn nhỏ, thường nhân cơ hội cùng Vĩnh Thuần ra vào thưởng thức phong cảnh mà có thể đường đường chính chính đến thăm hắn, Vĩnh Phúc liền thông qua muội muội mà tìm hiểu bệnh tình của Dương Lăng, biết được hắn đã ổn định rồi, lúc này mới yên lòng lại.

Sức khỏe Dương Lăng dần phục hồi, chỉ là tứ chi vẫn còn chút bủn rủn vô lực, vừa hay mượn cớ tịnh dưỡng trong phủ. Lúc này, hắn đang kê cao gối nằm trên tháp, đọc một quyển sách để giải sầu.

Cuốn hắn đọc là "Sơn Hải kinh". Trên giá sách tuy có các điển tịch đạo gia như "Đạo đức kinh", "Bão Phác Tử", nhưng hắn lại ngại có chút buồn tẻ. Quyển sách "Sơn Hải kinh" này bao quát rất rộng, đề cập đến đủ phương diện như địa lý, sản vật, vu thuật, tôn giáo, y dược, phong tục. Hắn chỉ chọn mấy câu chuyện thần thánh xem để giải buồn.

Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, Trương Phù Bảo bưng một cái mâm cẩn thận đi vào. Nàng thân là chủ nhân, nàng lại áy náy vì đã hại Dương Lăng thành dáng vẻ này, trong lòng không yên tâm, cho nên hai ngày nay thường bảo người nấu những món tẩm bổ, đích thân bưng tới cho Dương Lăng dùng.

Lần đầu tiên nàng bưng dược thiện đến, Dương Lăng mặc cho ngươi nói đến lưỡi nở hoa sen, đánh chết cũng không mở miệng, làm cho tiểu Phù Bảo vừa thức vừa thẹn, sau đó nàng cũng học được rồi, khi đưa cháo đến cũng dẫn theo cả đại sư phụ của phòng bếp đến làm nhân chứng, lúc này Dương Lăng mới kiên trì ăn hết, phải mấy lần không có việc gì thì hắn mới tin dược thiện này đích thực không phải xuất phát từ tay Trương đại tiểu thư.

Lúc này, thấy Trương Phù Bảo tiến vào, Dương Lăng vội bỏ sách xuống, mỉm cười khom người, lót lại gối đầu cao lên, đoạn nói: -Những việc này để chúng hạ nhân làm là được rồi, sao dám thường xuyên làm phiền muội?

Trương Phù Bảo mỉm cười nói: -Quốc Công khách khí, đều do Phù Bảo học nghệ không tinhà! Học làm bếp không tinh mới liên lụy Quốc Công ra như vậy, theo lý nên hầu hạ.

Dương Lăng khẽ mỉm cười, cánh tay gối sau đầu, thoải mái nói: -Nhìn dáng vẻ hiện tại của muội ngược lại cũng giống một đại cô nương. Trong mắt ta, muội luôn mang ấn tượng tiểu nha đầu ngây thơ đáng yêu hai năm trước. Hai ngày trước thấy muội và Hoàng thượng nói chuyện, đối nhân xử thế, tấu đáp ứng đối đều rất khéo léo, lúc ấy thật sự khiến ta rất kinh ngạc.

Trương Phù Bảo cau mũi, đắc ý cười nói: -Đương nhiên rồi, ca ca bận nhiều việc, địa phương thân dĩ, quan lại và các đạo trưởng của đạo phủ khác hằng năm lên núi bái vọng đa phần đều do ta nghênh đón khoản đãi, việc này không phải là thuận buồm xuôi gió sao?

Nàng đặt mâm lên bàn, nói:

-Thiện phòng vừa nấu xong, còn hơi nóng, để một lát vậy.

Trương Phù Bảo nói xong liền ngồi xuống bên tháp của Dương Lăng, thuận tay cầm sách lên liếc qua, hài hước nói: -Đang xem "Sơn Hải kinh"? Tử không nói chuyện quái lực loạn thần, ngài là môn sinh Khổng Tử, đại quan triều đình, vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc đã không ai sánh bằng rồi, cũng bắt đầu muốn góp sức vào đạo môn, truy cầu đắc đạo thành tiên sao?

Dương Lăng mỉm cười nói: -Xem chút chuyện thần quái để giải sầu thôi, đừng nói là phàm nhân dùng hết cả đời để truy cầu thành tiên thành phật, tiêu hao hết mọi thứ, hi vọng xa vời, cho dù thật sự thành tiên thì làm sao chứ?

Trương Phù Bảo bĩu môi nói: -Ngài không có cơ hội mới tự trấn an mình như vậy thôi. Người đọc sách các ngài truy cầu công danh lợi lộc, người học đạo chúng ta lại truy cầu mọc cánh thành tiên, trường sinh bất lão, bỏ danh bỏ lợi, bỏ dục bỏ cầu, tịnh tâm tu đạo, một khi tu thành đại đạo thì không cảm thấy khát khao, không cảm thấy đau xót, trường sinh mà bất lão, không bệnh mà không chết, đó mới là vĩnh hằng.

Dương Lăng cười nói: -Vĩnh hằng như vậy có gì tốt? Vô dục vô cầu, trường sinh bất lão, vậy có gì khác với tảng đá? Nghe nói, Lão Tử, Bão Phác Tử, Trần Đoàn Lão Tổ, còn có Trương Thiên Sư của Long Hổ Tông đều là người thành tiên, trăm ngàn năm qua cũng không thấy bọn họ quay về một lần. Tin rằng dù có tiên giới cũng là nhân thần cách biệt, vậy thì mọc cánh thành tiên chính là chạy đến một nơi xa lạ tiếp tục trường sinh bất lão vô dục vô cầu? Vậy có gì khác biệt với việc vĩnh viễn bị giam trong nhà lao tiêu phí thời gian một cách vô vọng chứ?

Dương Lăng mỉm cười nói: -Dù sao thì ta rất thích cuộc sống hiện tại như vậy, đủ mọi niềm vui, có việc làm, có bằng hữu, có vợ có con, có hỉ nộ ái ố, hưởng thụ từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên, phu thê ân ái, con cháu đầy đàn, còn thần tiên thì bọn họ không có mong đợi gì, cũng không có khát vọng, ngày qua ngày năm qua năm đều giống như nhau, ta nghĩ không ra cuộc sống như vậy thì có gì tốt.

Trương Phù Bảo không phục hừ một tiếng, vừa muốn lên mặt tranh luận với hắn một phen thì ở cửa truyền đến tiếng đằng hắng, công chúa Tương Nhi xuất hiện, thấy Dương Lăng và Trương Phù Bảo dựa vào nhau rất gần, hai người trò chuyện vui vẻ, rõ ràng là vô cùng thân mật, công chúa Tương Nhi lập tức không vui.

Thấy nàng tới, Trương Phù Bảo vội đứng dậy hành lễ. Công chúa Tương Nhi xinh đẹp hoàn lễ, nói: -Ừmhoàng quý phi nấu chút cháo cho Quốc Công gia, vừa hay bản công chúa xuất môn nên thuận tiện đưa đến, lập tức phải đi rồi, các ngươi tiếp tục trò chuyện đi.

Trương Phù Bảo vô cùng khôn khéo, vội cười nói: -Không dám, công chúa điện hạ mời ngồi. Tiểu đạo còn phải về đan phòng tĩnh tọa luyện công, vốn cũng phải đi rồi, cáo từ, cáo từ.

Trương Phù Bảo phiêu nhiên đứng dậy rời đi, Chu Tương Nhi bưng hộp thức ăn vào phòng, sau đó mới ngồi trước tháp, khóe mắt liếc thấy cung nữ bên người lui ra ngoài đóng cửa lại, lúc này mới hừ một tiếng, cực kỳ ghen tuông nói: -Huynh đó, bị bệnh mà cũng không thành thật, người ta là nữ đạo chân tu mà huynh cũng có ý đồ sao?

Dương Lăng buồn cười nói: -Lại đang nói bậy bạ gì đó, Phù Bảo cô nương thân là chủ nhà, ta sinh bệnh, dĩ nhiên nàng ấy phải thường đến thăm hỏi rồi, sao lại đề cập đến tình cảm nam nữ chứ?

Cái miệng nhỏ của Chu Tương Nhi nhếch lên, hừ hừ nói: -Huynh đó, ta thật tin không nổi, Vĩnh Phúc tỷ tỷ vẫn là nữ ni mà, chẳng phải cũng bị ngươi lừa vào tay sao? Hoàng tẩu có nói rồi, huynh rất biết cách dụ dỗ nữ nhân

Dương Lăng thở dài nói: -Ôi! Rốt cuộc vẫn là muội muội của mình, chút bản lĩnh này của ta, lại thay ta tuyên truyền khắp nơi.

Chu Tương Nhi vừa tức vừa cười, ra vẻ "hung hăn" nhéo lên cánh tay hắn, lúc này mới dịu dàng nói: -Nhìn huynh xem, khí sắc vẫn chưa khỏe mà miệng lưỡi lại trơn tru rồi, đồ mà nàng đưa không được ăn nữa, muội cũng mang cháo đến, muội đút cho huynh ăn nhé.

Dương Lăng vội vàng nói: -Nếu bị người ta nhìn thấy ta để công chúa hầu hạ thì thảm rồi, vẫn là để tự ta làm đi.

Chu Tương Nhi tức giận liếc hắn một cái, trách móc nói: -Nói nhảm, sớm muộn gì thì chẳng phải muội cũng hầu hạ huynh sao?

Vừa thấy ánh mắt Dương Lăng quái dị, gương mặt đẹp của Chu Tương Nhi thoắt cái đỏ ửng, vội lắp ba lắp bắp nói: -À! Muội nóihầu hạ mà muội nóiHuynh nhìn muội như vậy làm gì? Đáng ghét! Đáng ghét! Muội đánh chết tên khốn kiếp huynh?

Chu Tương Nhi thẹn quá hóa giận lại ngắt lại nhéo, Dương Lăng vội vàng xin tha nói: -Công chúa đại nhân tha mạng, ta cũng không nói là hầu hạ khác mà.

Gương mặt Chu Tương Nhi đỏ ửng sẵng giọng: -Huynh còn nói?

Dương Lăng lập tức ngậm miệng, Chu Tương Nhi oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, lẩm bẩm mở hộp thức ăn ra, lấy ra một chén sứ nhỏ, dùng thìa ngọc múc cháo nóng đựng trong bình ra, nhẹ nhàng thổi từng muỗng một đút cho Dương Lăng ăn, vừa không cam tâm nói: -Này, cơ trí của huynh đều đi đâu cả rồi? Phải nghĩ cách để lấy được sự đồng ý của Hoàng thượng nha, như vậy thì chúng ta mới tiện quang minh chính đại mà ở bên nhau chứ.