Người Cầm Quyền

Chương 1126: Sai lầm khó chối




Rất nhanh Phó chủ tịch tỉnh Lý Trạch Phong đã đến văn phòng của Hàn Đông, nhìn thấy Tôn Chí Hà cũng có mặt, anh ta hơi khựng lại một lúc, tiếp theo liền thản nhiên chào hỏi Hàn Đông, sau đó vẻ mặt không biểu hiện ngồi xuống.

Sau khi Tôn Chí Hà chào hỏi Lý Trạch Phong xong, liền hơi khẽ cúi đầu xuống, dường như dưới chân có vàng vậy.

Ánh mắt của Lý Trạch Phong quét qua người Tôn Chí Hà một lúc, sau đó liền quay người đối diện với Hàn Đông, nhưng sâu trong nội tâm của anh ta, lại không kiên cường như biểu hiện bên ngoài, Tôn Chí Hà ngồi ở phòng làm việc của Hàn Đông, vậy thì khẳng định sự việc có liên quan đến Tào Tường, nói không chừng việc mình đe dọa cô ta, cô ta đều đã tố cáo cho Hàn Đông rồi, nếu không như vậy thì Hàn Đông làm sao gọi mình đến đây được.

Ông cụ Tào chính là lãnh đạo của Lý Trạch Phong, Lý Trạch Phong có thể đi đến bước này, nhờ vào ông cụ Tào rất nhiều, bây giờ đứa cháu duy nhất của ông cụ Tào xảy ra vấn đề, thì đương nhiên phải tận dụng mọi khả năng bảo vệ.

- Đồng chí Trạch Phong, vừa rồi trưởng ban Thư ký Tôn báo cáo một chút tình hình công việc của Phòng Đốc tra, thời gian trước có một vụ tai nạn giao thông, Tào Tường sau khi gây chuyện lại muốn chối bỏ trách nhiệm, sự việc sau này thậm chí còn uy hiếp người bị hại và nhân chứng, tình hình vô cùng tồi tệ. Ngoài ra, lần này sự cố của bách hóa Thiên Địa, công ty trách nhiệm hữu hạn công trình Thục Đô chủ yếu là bên phụ trách, người khống chế trên thực tế cũng là Tào Tường. Đồng chí Trạch Phong tiếp quản công tác an toàn, sự việc lần này phụ trách bắt lại đi.

Lý Trạch Phong sững lại một lúc, anh ta không tưởng tượng nổi, Hàn Đông sẽ đưa việc này giao cho mình.

Anh ta mới nhìn thấy Tôn Chí Hà cũng ở đây, vốn lẽ cho rằng Hàn Đông gọi anh ta đến là muốn mượn chuyện lần này làm khó dễ mình đây.

“Hàn Đông đây là ý gì?”

Lý Trạch Phong trong lòng thầm nghĩ nói

“Tôn Chí Hà chắc chắn nói với hắn ta vài điều gì đó, nhưng vì sao Hàn Đông cứ khăng khăng đưa việc này cho mình xử lý nhỉ?”

Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Trạch Phong cảm thấy tính khả năng cao nhất chính là Hàn Đông biết giữa mình và ông cụ Tào có quan hệ mật thiết, hắn ta sở dĩ giao việc này cho mình xử lý, kỳ thực cũng là một sách lược, bởi vậy trong tình huống bình thường, chính mình thoát khỏi hiềm nghi, chỉ sợ cũng chỉ có thể làm việc thực đi xử lý.

Nhưng Lý Trạch Phong lại thấy, mình nhận ân huệ sâu của ông cụ Tào, sau khi đứa cháu nội của ông cụ xảy ra việc, nếu như không làm việc gì để giúp, thi thật hổ thẹn với lòng.

- Chủ tịch, việc này tôi sợ…

Hàn Đông xua tay, khiến lời nói của Lý Trạch Phong bị gián đoạn, nói:

- Tôi tin tưởng đồng chí Lý Trạch Phong nhất định có thể xử lý tốt việc này.

Sau đó Hàn Đông chuyển hướng sang Tôn Chí Hà nói:

- Trưởng ban thư ký Tôn. Sự việc lần này phòng Đốc tra phải tiếp tục bám theo, có tình hình gì, phải kịp thời liên hệ với Phó chủ tịch tỉnh Trạch Phong, đương nhiên, cũng có thể báo cáo với tôi, hy vọng phòng Đốc tra phòng Đốc tra đừng để cho tôi và Phó chủ tịch tỉnh Trạch Phong thất vọng

- Chủ tịch tỉnh xin cứ yên tâm, phòng Đốc tra nhất định dốc toàn lực nắm chắc việc này.

Tôn Chí Hà nói chắc như đinh đóng cột, bây giờ cô ấy đã phản ánh tới rồi, Hàn Đông gọi Lý Trạch Phong đến, trên thực tế là trên cơ của gã ta, cũng chính là nói trong sự việc lần này, Hàn Đông là rất ủng hộ Phòng Đốc tra tiếp tục đi theo.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừm, công việc của phòng Đốc tra, nhất định không thể lo sợ, phải có quyết đoán, phải đấu lại được áp lực mới được.

Lý Trạch Phong ngồi bên cạnh nghe, trong lòng rất không thoải mái, thế nào mà Hàn Đông lại nhằm chính mình, lẽ ra thời gian gần đây mình cũng rất biết điều, các hạng mục công tác cũng triển khai làm như thông thường, cũng không có lôi kéo chân sau của Hàn Đông, thực tế, Lý Trạch Phong cũng nghĩ qua, mình ở Ủy ban nhân dân chỉ cần làm tốt công việc đúng chức trách của mình là được, cũng không muốn tham gia tranh giành quá nhiều.

Chỉ là bây giờ xem ra, thân ở quan trường, thật là không theo ý mình được.

Cứ coi như là anh muốn khiêm tốn đi, nhưng người khác cũng không cho phép anh giấu đầu giả đà điểu.

- Đồng chí Trạch Phong, việc này thôi thì giao cho anh vậy.

Hàn Đông hơi mỉm cười nhìn Lý Trạch Phong nói.

Lý Trạch Phong bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Chủ tịch, tôi sẽ dốc hết sức làm.

- Vậy thì tốt, cứ như vậy đi.

Hàn Đông đứng lên nói.

Lý Trạch Phong và Tôn Chí Hà cùng cáo từ, sau khi ra khỏi cửa, Lý trạch Phong nói với Tôn Chí Hà:

- Trưởng ban thư ký Tôn, cô đến văn phòng tôi một chút.

- Vâng, thưa Phó chủ tịch.

Tôn Chí Hà cung kính nói, mặc dù Lý Trạch Phong khuôn mặt sầm sì, nhưng Tôn Chí Hà một chút cũng không lo lắng, bây giờ cô có hy vọng ôm đùi của Hàn Đông, tự nhiên thấy ngay cả ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh cũng không phải sợ hãi.

Đến văn phòng, Lý Trạch Phong pha cho Trưởng ban thư lý ly trà, sau đó nói:

- Trưởng ban thư ký Tôn, Chủ tịch Hàn đối với công tác của phòng Đốc tra vô cùng coi trọng, lần này xảy ra việc, phòng Đốc tra cần cẩn thận tham gia điều tra, không thể bỏ xót một người xấu nào, cũng không thể hàm oan người tốt nào…

Tôn Chí Hà nói:

- Phó chủ tịch Lý, chức trách của phòng Đốc tra chủ yếu là giám sát, phối hợp và phản hồi lại tin tức, mong anh an tâm, chúng tôi nhất định làm tốt công việc đúng chức trách, đôn đốc những ban làm việc có liên quan, làm hết trách nhiệm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó.

Lời của cô toàn là trong cứng ngoài mềm, một là nói cho Lý Trạch Phong công tác của phòng Đốc tra, không phải là trực tiếp can thiệp vào các ban nghành khác, chỉ là quá trình đôn đốc phối hợp, đồng thời cũng nói cho Lý Trạch Phong, nhất định sẽ làm theo lời Hàn Đông giao phó.

Lý Trạch Phong bị những lời không cứng không mềm của Tôn Chí Hà làm cho tâm trạng càng không được tốt, tùy ý nói hai câu giao phó, liền cầm lấy chén trà đuổi khách.

Tôn Chí Hà cáo từ đi ra, về đến phòng làm việc, triệu tập tất cả cán bộ cấp phòng trở lên, trước truyền đạt chỉ thị quan trọng của Chủ tịch Hàn Đông đối với động thái của phòng Đốc tra, yêu cầu mọi người nhất định cần làm theo chỉ thị của Chủ tịch Hàn, dốc toàn lực triển khai công việc, phải đưa công việc của phòng Đốc tra làm cho có thanh thế, cần phải lập thành tích, đồng thời Tôn Chí Hà còn đặc biệt nhấn mạnh vấn đề tác phong công việc, yêu cầu mọi người tích cực hành động lên. Sau đó Tôn Chí Hà lại đặc biệt đưa những cán bộ cấp Phó phòng ở lại, nhằm vào việc tai nạn giao thông và sự kiện sụp lở bách hóa Thiên Địa tiến hành an bài tỉ mỉ.

Tôn Chí Hà đã có chủ ý rồi, lần này cô cảm thấy đối với mình mà nói, cũng là một cơ hội tốt, nói không chừng có thể khiến Hàn Đông hài lòng với công việc của mình, vậy thì tương lai là tiến thêm một bước cũng là có hy vọng, kỳ vọng của cô cũng không cao, tương lai có thể đi lên cấp Giám đốc sở, lên thẳng tỉnh tốt nhất là người đứng đầu, lúc này mới không uổng công dốc hết sức trong chốn quan trường.

Xác định rõ chủ ý rồi, Tôn Chí Hà liền chơi liều, trước tiên là đi đến cục Công an Thục Đô, đối với công việc lấy chứng cứ điều tra vụ tai nạn giao thông tiến hành đốc thúc thêm lần nữa, cũng tiến hành thông báo phê bình với phân cục Thanh Dương, nhằm vào việc che đậy trong quá trình vấn đề tồn tại ở phân cục Thanh Dương, đặc biệt viết báo cáo giao nộp trong tay Hàn Đông.

Sau khi xem báo cáo phòng Đốc tra, Hàn Đông kịp thời đưa ra chỉ thị quan trọng:

- Không theo pháp luật, chấp hành không nghiêm, Ủy ban nhân dân thành phố Thục Đô khó chối được sai lầm, để kéo dài về sau, là vô cùng nguy hiểm.

Báo cáo này chuyển đến Ủy ban nhân dân thành phố Thục Đô, lập tức trong chốn quan trường ở thành phố Thục Đô dẫn đến một phen chấn động, rất nhiều người đoán rằng Hàn Đông mượn việc này để nhúng tay vào thành phố Thục Đô.

Dù sao thành phố Thục Đô là tỉnh hội của Tỉnh Tây Xuyên, lại là thành phố cấp Phó tỉnh, ở bên trong tỉnh có vị trí rất quan trọng, Hàn Đông trước đây sức ảnh hưởng đối với thành phố Thục Đô tương đối nhỏ, nhưng đối với một Chủ tịch tỉnh mà nói, đây là điều khó có thể dễ dàng tha thứ.

Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy Trịnh Như Dân cũng lần đầu tiên biết được phê duyệt của Hàn Đông, trong lòng anh ta cũng đầy cảnh giác.

Ngồi trong phòng làm việc, xem báo cáo trong tay phê duyệt của Hàn Đông, lông mày của Trịnh Như Dân chau lại, trên ngón tay kẹp điếu thuốc đã cháy hết đến phần đầu, khói bụi màu trắng rơi trên bàn, ông ta cũng không có chú ý đến.

“Chẳng lẽ, Hàn Đông lần này là một mũi tên trúng hai đích hay sao?”

Trong lòng Trịnh Như Dân căm tức nghĩ đến,

“Một việc nhỏ thế này, mà lời phê bình nghêm khắc như vậy, hoàn toàn chính là chẳng kiêng nể chuẩn bị nhúng tay vào thành phố Thục Đô à.”