Người Cầm Quyền

Chương 1161: Bị cô lập




- Chị San San đến à, em đi đón chị ấy.

Lữ Nhạc đứng lên nói.

Hàn Đông nói:

- Không sao, nhiệt tình như vậy nhất định phải ra đón chứ.

Biểu hiện của Lữ Nhạc càng nhiệt tình, trong lòng Hàn Đông càng nghi ngờ, dần dần có chút lo lắng.

- Em phải đi đón mới được.

Lữ Nhạc nghiễm nhiên cười, lập tức đứng lên, thay giày, ra ngoài đi đón Kiều San San.

Hàn Vũ leo lên chân của Hàn Đông, ngẩng đầu lên hỏi:

- Ba, em Tiểu Nguyệt đến phải không ạ?

Hàn Đông gật đầu, lập tức xoa đầu của Hàn Vũ nói:

- Tiểu Vũ, con phải chăm sóc yêu thương em Nguyệt Nhi, biết không? Con làm anh, phải biết yêu thương em gái, không được bắt nạt em ấy, cũng không thể cho người khác bắt nạt em.

- Dạ, ba cứ yên tâm, con sẽ bảo vệ tốt cho em Tiểu Nguyệt Nhi.

Hàn Vũ đặt tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói, hiển nhiên dáng vẻ người lớn.

Hàn Đông liền đưa ngón tay cái ra biểu dương nói:

- Tốt, đây mới là nam tử hán.

Hàn Vũ liền ngạo mạn ưỡn ngực lên.

Lúc này, phía ngoài của sân Tỉnh ủy, Kiều San San nắm tay của Hàn Nguyệt, lặng lẽ đứng đợi.

Trong lòng cô ấy, không khỏi có chút xao xuyến, tuy từng nói chuyện điện thoại nhiều lần với Lữ Nhạc, nhưng hiện tại nhanh chóng sẽ đối mặt nhau, trong lòng Kiều San San có chút hồi hộp, dù sao thân phận của cô ấy đang ngay tại đây, đối diện với với người vợ chính là Lữ Nhạc, trước tiên từ mặt tâm lý cô ấy đã cảm thấy cúi đầu xuống. Ngoài ra, Kiều San San đối với mục đích Lữ Nhạc muốn gặp mình cũng không rõ ràng, theo lý với quan hệ của hai người, cách tốt nhất chính là mọi người không gặp mặt, tuy biết tồn tại của đối phương, nhưng cố gắng không chạm mặt, như vậy cũng tránh được xung đột không cần thiết. Dường như thời gian trải qua vô cùng chậm.

Lúc này phía trước có một bóng hình trang phục màu xanh quân đội bước tới, tuy khoảng cách hơi xa, nhưng Kiều San San có thể nhận ra được, người đang đến là Lữ Nhạc.

Cô ấy cũng không ngờ Lữ Nhạc lại chủ động đến trước cổng để chào đón mình, điều này khiến tâm trạng của Kiều San San tốt hơn rất nhiều.

Cho dù thế nào, điều này khiến tâm trạng của Kiều San San tốt hơn rất nhiều.

Thái độ của Kiều San San, ít ra nói rõ cô ấy không phải gọi mình đến đàm phán. Kết hợp thêm nội dung trò chuyện trước đây trong điện thoại. Kiều San San cảm thấy việc này không phức tạp như tưởng tượng của mình.

Xa xa, trên mặt Kiều San San lộ ra nụ cười, đưa tay vẫy chào.

Kiều San San cũng cười đáp trả lời, nắm tay Hàn Nguyệt tiến lên phía trước.

Hai người bước đến gần, Lữ Nhạc đưa hai tay ra, đưa ra động tác ôm ấp. Kiều San San hơi sửng sốt, lập tức bước về phía trước. Hai người liền ôm lấy nhau, khoảng cách giữa hai người lập tức nhờ vào hành động này, liền tan biến mất.

- Chị San San, đã lâu không gặp, chị xinh hơn nhiều so với trước đây.

Lữ Nhạc cười mỉm nói.

Kiều San San nói:

- Đâu có, em mới là ngày càng xinh đấy.

- Cháu chào dì, cháu xinh không ạ?

Hàn Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi.

- Tiểu Nguyệt đương nhiên là rất xinh đẹp rồi.

Lữ Nhạc cười nói, liền bế Hàn Nguyệt lên nói:

- Nào. Dì thơm Tiểu Nguyệt Nhi xinh đẹp của chúng ta nào.

Nói xong cô ấy liền hôn nhẹ lên trán của Hàn Nguyệt.

Hàn Nguyệt liền cười lên. Vô cùng vui sướng.

- Đi nào, chúng ta cùng vào nhà.

Lữ Nhạc bế Hàn Nguyệt, nói với Kiều San San.

Kiều San San gật đầu, cùng với Lữ Nhạc bước về phía trước.

Tuy về tỉnh Tây Xuyên cũng được vài ngày, hơn nữa thời gian này cô ấy bên cạnh Hàn Đông cũng tương đối nhiều, nhưng chưa từng đến qua nơi này, dù sao đây là khuôn viên Tỉnh ủy, ở trong khu vực này đều là những nhân vật có chút phân lượng trong quan trường của tỉnh Tây Xuyên, còn vợ của Hàn Đông lại không có mặt. Một thiếu phụ tuyệt đẹp như Kiều San San cứ thế ra vào, chắc hẳn sẽ gây nhiều chú ý đến người khác. Tuy đến cấp bậc như Hàn Đông, vấn đề phụ nữ chưa đến nỗi là nhân tố dẫn đến chết người, nhưng vẫn nên chú ý tới ảnh hưởng mới tốt.

Hàn Nguyệt một chút cũng không xa lạ, tuy trước đây chưa từng gặp qua Lữ Nhạc, nhưng trong điện thoại từng nghe qua giọng nói của Lữ Nhạc, thậm chí còn trò chuyện qua. Cho nên đối với người dì chưa từng gặp mặt qua, trong lòng Hàn Nguyệt vô cùng hảo cảm, ngược lại một chút xa lạ cũng không có. Lúc này cô bé được Lữ Nhạc bế, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ nhiệt tình nhìn gương mặt của Lữ Nhạc, trong tâm hồn bé nhỏ của cô bé. Dì này cũng xinh đẹp như mẹ của mình, hơn nữa còn rất thân thiện.

Rất nhanh liền bước vào nhà. Cậu nhóc Hàn Vũ sớm đã đứng đợi trước cửa, ngồi xuống lấy giày cho Kiều San San.

Đối với biểu hiện của Hàn Vũ, Kiều San San cũng hết sức bất ngờ, vừa khen ngợi, trong lòng lại nghĩ một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy thật sự không nhiều.

Lữ Nhạc đặt Hàn Nguyệt xuống, còn Hàn Vũ nhanh chóng lấy ra một đôi dép màu hồng, nói:

- Em Tiểu Nguyệt Nhi, đây là dép của em, rất xinh đấy nhé.

Trên chiếc dép còn được trang trí bằng một con thỏ trắng, vô cùng đáng yêu, Hàn Nguyệt cười tươi như hoa, giọng điệu trẻ con:

- Cám ơn anh Vũ.

- Không cần cám ơn, anh là anh trai, anh nên chăm sóc em.

Hàn Vũ tự tin nói, lập tức đưa tay ra giúp Hàn Nguyệt mang dép.

Còn Hàn Nguyệt cũng phối hợp ngồi xuống, hai nhóc tì vừa mới gặp mặt, thì đã vô cùng hòa hợp, điều này khiến trong mắt của Hàn Đông, trong lòng vô cùng an ủi.

Đứng lên, cười nhìn nhân viên rót nước, trong lòng Hàn Đông đã có sẵn chủ ý, nếu đã như vậy, mình có lo lắng cũng công cốc thôi, tất cả cứ thuận theo tự nhiên, tin chắc Lữ Nhạc và Kiều San San hai người họ sẽ không khiến mình thất vọng.

Hai người này, đều là người vô cùng quan trọng trong cuộc đời của Hàn Đông, đối với Hàn Đông mà nói, lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt, hắn không nhẫn tâm nhìn thấy bất kỳ ai bị tổn thương.

Mọi người cùng nhau ngồi tại ghế sô pha trong phòng khách, Hàn Nguyệt và Hàn Vũ ngồi khít vào nhau, hai nhóc tì lấy ra món quà được chuẩn bị từ trước để trao đổi nhau, Hàn Nguyệt thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Hàn Đông, sau đó lại nhanh chóng cúi xuống, giống như đang kiềm nén điều gì.

Trước đó, Kiều San San từng căn dặn Hàn Nguyệt, nói bây giờ chúng ta sẽ cùng chơi trò chơi với ba, đợi sau khi gặp mặt ba, không được gọi là ba, xem kiên trì được đến bao lâu.

Thật ra Hàn Nguyệt rất thích ở bên cạnh Hàn Đông, nhưng vì trò chơi mà mẹ mình nói đến, nên cô bé cố chịu đựng, không có bước lên nũng nịu.

Lúc này, Lữ Nhạc và Kiều San San trò chuyện vui vẻ, cùng nhau tìm hiểu tình hình cuộc sống hiện nay của đối phương, trời Nam biển Bắc, giống như có những lời chưa nói xong hết.

Còn Hàn Nguyệt và Hàn Vũ hai nhóc tì này cũng giống như có tình cảm không dứt được, hai người cứ thủ thỉ giới thiệu với nhau, thưởng thức những món ăn vặt được chuẩn bị trước, hai cái đầu tụm vào nhau, khiến người khác cảm thấy rất ấm áp.

Hàn Đông ngồi trên ghế sô pha, lúc này không khỏi phát hiện ra một việc, chính là thời gian đã qua rất lâu, mọi người giống như rất vui vẻ, chỉ có mình cô đơn ngồi đó, trông như người ngoài vậy.

“Không thể nào bị cô lập được.”

Hàn Đông không khỏi suy nghĩ.

Lúc này vừa đúng Hàn Nguyệt ngẩng đầu nhìn về mình, Hàn Đông cười vẫy tay nói:

- Tiểu Nguyệt Nhi, qua đây nào.

Ánh mắt của Hàn Nguyệt đột nhiên sáng lên, há to mồm, ánh mắt liền nhìn sang Kiều San San.