Người Cầm Quyền

Chương 265: Quyền Chủ tịch huyện




Ngày hôm sau, Hoàng Văn Vận và Phương Trung làm những giao tiếp tương ứng sau đó bước ra phía trước, nói:

- Đi.

Đương nhiên, trước đó, Hoàng Văn Vận đã đi một vòng qua Thành ủy và Ủy ban nhân dân Thành phố rồi.

Đi ra khỏi Vinh Châu, tất nhiên là phải đến cáo biệt các vị lãnh đạo ở Vinh Châu một chút mới được.

Mà hiện tại, ở huyện Phú Nghĩa, thì Phương Trung vẫn chủ trì công tác ở Huyện ủy, tạm thời, trước mắt cũng không có thay đổi lớn.

Phương Trung cũng biểu hiện vô cùng khiêm tốn, cũng không bởi vì được chủ trì công tác ở Huyện ủy mà khác biệt.

Trái ngược với Phương Trung, Phó bí thư Huyện ủy Phùng Chấn Hoa ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vẫn có chút lo lắng.

Nhìn vào cách Thành ủy sắp xếp, thì trên cơ bản việc Phương Trung tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh ủy của Hoàng Văn Vận là chuyện ván đã đóng thuyền.

Như vậy, Phùng Chấn Hoa cũng chỉ có thể nhắm vào cái ghế Chủ tịch huyện.

Vì thế, sáng sớm, Phùng Chấn Hoa đã chạy đến Thành ủy, gặp Phó bí thư Thành ủy Dương Lâm Sâm thành thành thật thật báo cáo công tác.

Dương Lâm Sâm trước đó là Phó bí thư kiêm Phó Chủ tịch thường trực Thành phố, sau lại được điều chỉnh về chuyên nhiệm làm Phó bí thư, giống như Sa Trí Tuyên, đều có sự kết hợp vô cùng chặt chẽ với thế lực bản địa.

Dương Lâm Sâm trên mật lúc nào cũng mang vẻ mỉm cười, lúc Phùng Chấn Hoa đến báo cáo công tác, ông ta không nói một lời, chỉ híp mắt, cũng không tỏ thái độ gì, chờ y báo cáo công tác xong, ông ta mới chậm rãi nói:

- Tình huống ở huyện phú nghĩa tôi đã biết rồi, anh cứ trở về làm tốt công tác đi.

Có thể nhìn ra được Phùng Chấn Hoa hơi hơi có chút thất vọng, dường như là Dương Lâm Sâm cũng không có coi trọng mình a.

Trước đây, y cũng đã từng nhiều lần gọi điện tới để báo cáo công tác với Dương Lâm Sâm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Dương Lâm Sâm tiếp kiến y, tuy rằng kết quả vẫn chưa được tốt nhưng trong lòng Phùng Chấn Hoa vẫn tràn đầy hy vọng.

- Chủ tịch Hàn, không biết trên thành phố sẽ sắp xếp nhân sự ở huyện Phú Nghĩa như thế nào a?

Thẩm Tòng Phi ngồi trước mặt Hàn Đông, bưng chén trà, bộ dáng rất nhàn nhã.

Hoàng Văn Vận đã được điều đi rồi, trong vòng hai ngày trở lại đây khẳng định ở huyện Phú Nghĩa sẽ có điều chỉnh, trong lòng Thẩm Tòng Phi tự nhiên cảm thấy có kỳ vọng rất lớn.

Ông ta đang nhìn chằm chằm xem Hàn Đông sẽ ngồi lên vị trí nào.

Hàn Đông chỉ cười cười nói:

- Chủ tịch Thẩm, ông phải tin tưởng Thành ủy chứ, Thành ủy khẳng định sẽ điều chỉnh theo cách có lợi nhất cho công tác ở huyện Phú Nghĩa. Chuyện chúng ta phải làm hiện tại, đó là bình tĩnh xem xét những biến đổi này. Bất kể là Thành ủy có điều chỉnh như thế nào, thì đều phải chú tâm mà làm tốt công tác của mình.

Thẩm Tòng Phi gật gật đầu nói:

- Tôi đương nhiên là tin tưởng Thành ủy, tuy nhiên vẫn là có chút hy vọng đó thôi.

Lúc này, điện thoại trên bàn lại vang lên, Thẩm Tòng Phi liền đứng dậy cáo từ.

Hàn Đông tiếp điện thoại, liền nghe thấy tiếng của Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Chu Khải Kiệt truyền đến:

- Hàn Đông, xin chào, tôi là Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Chu Khải Kiệt, mời anh mười giờ sáng mai đến ban Tổ chức cán bộ một chuyến.

Hàn Đông ngẩn người:

- Trưởng ban Chu có chuyện gì chỉ bảo?

Hỏi như vậy là muốn Chu Khải Kiệt để lộ ra một ít tin tức.

Chu Khải Kiệt cười cười nói:

- Chuyện tốt, ngày mai, cả cậu và Phương Trung đều phải đến nói chuyện.

Hàn Đông nghe vậy lại càng trở nên hồ đồ. Phương Trung có khả năng sẽ tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy tìm ông ta nói chuyện cũng là chuyện bình thường, nhưng mà còn bắt mình đi nữa, chẳng lẽ là muốn cho mình tiến thêm một bước nữa làm Phó Bí Thư huyện ủy hay sao.

Nói như vậy, thì Phùng Chấn Hoa thật sự có khả năng sẽ lên làm Chủ tịch huyện.

Như vậy thì, ở huyện, cả hai vị lãnh đạo chủ chốt đều không có qua lại với mình, về sau công tác thật đúng là khó mà làm a.

Đây đúng là tình huống mà Hàn Đông không muốn nhìn thấy nhất, nhưng hắn cũng không có cách nào chọn ba lấy bốn đối với cách sắp xếp của Thành ủy.

Trong lúc nói điện thoại, Hàn Đông cũng không hỏi nhiều, hỏi nhiều sẽ khiến cho mình có vẻ như rất không thành thục. Trên thực tế, Hàn Đông rất muốn hỏi là rốt cuộc trên Thành phố đã sắp xếp như thế nào, nếu như mình thực sự được bổ nhiệm làm Phó bí thư huyện ủy, thì như vậy hắn sẽ phải tranh thủ nắm bắt một số Ủy viên thường vụ, như vậy thì hắn sẽ nắm được trong tay 6 phiếu của Ủy viên thường vụ. Cho dù hai lãnh đạo chủ chốt có không qua lại với mình đi nữa, thì hắn cũng có thể có đủ khả năng để thực hiện công tác của mình.

Ngắt điện thoại, Hàn Đông có chút buồn bực, ngồi một lúc liền đi vào văn phòng của Thẩm Tòng Phi, ngồi xuống rồi nói:

- Trưởng ban tổ chức cán bộ, Trưởng ban Chu vừa mới báo cho tôi là ngày mai đến Ban tổ chức cán bộ Thành ủy nói chuyện.

Thẩm Tòng Phi ngẩn ra, rồi lập tức vui mừng nói:

- Chúc mừng Chủ tịch Hàn a, cái này là tiến thêm bước nữa đó.

Hàn Đông cười khổ, lắc đầu nói:

- Tình hình cũng không được tốt đẹp như anh nghĩ đâu, tôi đang chuẩn bị tìm cơ hội nói chuyện với Trưởng ban Chu, xem là có thể chọn người làm công tác của Ủy viên thường vụ được hay không.

Thần sắc của Thẩm Tòng Phi cũng trở nên ảm đạm hơn, nói:

- Chỉ sợ là trên thành phố đã sắp xếp hết rồi, chuyện này làm không dễ đâu.

Hàn Đông cũng nghĩ như vậy, nếu như ban Tổ chức cán bộ Thành ủy đã thông báo cho mình đến nói chuyện thì những ứng cử viên khác chắc hẳn cũng đã được sắp xếp hết rồi?

Hàn Đông giơ tay vỗ bả vai Thẩm Tòng Phi, nói:

- Mặc kệ như thế nào, cũng đều phải tranh thủ một chút, không phải sao.

Thẩm Tòng Phi gật đâu, vẻ mặt cũng đã khôi phục lại bình thường, nói:

- Mặc kệ là Thành ủy có sắp xếp như thế nào, tôi sẽ cố gắng làm tốt công tác của mình. Chủ tịch Hàn về sau có việc gì, cứ việc chỉ bảo.

Hàn Đông cười cười, hiểu được ý tứ của Thẩm Tòng Phi, ông ta đây là đang biểu hiện lòng trung thành với mình a.

Hôm sau là thứ sáu, Hàn Đông chín giờ xuất hành, khoảng chín giờ bốn mươi, hắn đến thành ủy, rồi đi vào ban tổ chức cán bộ Thành ủy. Tuy là còn chưa đến mười giờ nhưng mà Hàn Đông vẫn quyết định đi tìm Chu Khải Kiệt.

Đến văn phòng của Chu Khải Kiệt, thư ký của ông ta là Lỗ Bái Huy biết mặt Hàn Đông, y khách khí mời Hàn Đông đợi một chút, nói là Trưởng ban còn đang nói chuyện với Phương Trung.

Hàn Đông ngẩn người, liền ngồi xuống, cầm chén trà mà Lỗ Bái Huy pha lên uống một ngụm, lập tức nói:

- Lúc nào Thư ký Lỗ có thời gian, mời đến huyện Phú Nghĩa câu cá a.

Lỗ Bái Huy khẽ mỉm cười, nói:

- Chuyện đó tất nhiên là rất tốt rồi, tuy nhiên thời gian của tôi đều là căn cứ sắp xếp theo Trưởng ban, đợi tôi có thời gian, nhất định sẽ liên hệ với Chủ tịch Hàn.

Hàn Đông cười nói:

- Được, anh đến bất cứ lúc nào cũng được.

Lỗ Bái Huy nhìn vào bên trong một chút rồi hạ giọng nói:

- Chủ tịch Hàn, chúc mùng anh nha, nhanh như vậy đã được chuyển sang chính thức.

- Chuyển sang chính thức.

Hàn Đông hơi sửng sốt, lập tức hiểu được, đồng thời trong lòng lại vô cùng chấn động, như thế nào cũng không tưởng tượng được, Thành ủy lại sắp xếp như vậy, không ngờ là để mình tiếp nhận một góc trời ư?

Tin tức này đối với Hàn Đông mà nói, quả thực là có chút đường đột, hắn hít sâu một hơi rồi nói với Lỗ Bái Huy:

- Cảm ơn Thư ký Lỗ.

Mặc dù, rất nhanh mình cũng sẽ biết tin tức này nhưng Lỗ Bái Huy nói cho mình biết trước cũng là có ý tốt.

Lỗ Bái Huy nói:

- Chủ tịch Hàn đừng khách khí.

Hàn Đông gật đầu, cầm chén trà, trong lòng có trăm mối suy nghĩ, tin tức này tới quá đột nhiên, khiến cho hắn trong một khoảng thời gian ngắn khó có thể tiêu hóa được.

Lỗ Bái Huy cũng lẳng lặng ngồi xuống một bên, thấy Hàn Đông bình tĩnh như vậy, trong lòng vô cùng khâm phục. Anh ta biết Hàn Đông mới hơn hai mươi tuổi, nhưng đã là Chủ tịch một huyện, tuổi trẻ như vậy mà đã lên tới cấp Cục trưởng, hơn nữa còn là quan lớn ở một phương, đây cũng là trường hợp đầu tiên ở Vinh Châu này.

Nhưng hiện tại, nhìn dáng vẻ của Hàn Đông, ngoại trừ lúc đầu có chút kinh ngạc, hiện tại một chút dị thường cũng không có, cách xử xự này thật đúng là người bình thường không thể nào so sánh được.

Khoảng mười lăm phút sau, Phương Trung vẻ mặt nghiêm túc đi ra, thấy Hàn Đông đang ngồi ở kia, liền gật đầu, nói cảm ơn với Lỗ Bái Huy, rồi đi ra ngoài.

Lỗ Bái Huy đi vào báo cáo rồi ra nói với Hàn Đông:

- Chủ tịch Hàn, Trưởng ban Chu mời anh đi vào.

Hàn Đông đi qua gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm của Chu Khải Kiệt:

- Mời vào.

Trong uy nghiêm lại có mang thêm vài phần thân thiết.

Hàn Đông đẩy cửa đi vào, trêm mặt tươi cười bình thản, nói:

- Xin chào, Trưởng ban Chu.

Chu Khải Kiệt đứng lên, nói:

- Hàn Đông, đến đây ngồi đi.

- Vâng, cảm ơn Trưởng ban Chu.

Hàn Đông nói xong, quy củ ngồi ở ghế dựa trước mặt Chu Khải Kiệt.

Chu Khải Kiệt mỉm cười ôn hòa, đánh giá qua Hàn Đông một lượt, sau đó mới mỉm cười nói:

- Đồng chí Hàn Đông, tôi đại biểu Thành ủy nói chuyện với cậu, căn cứ váo quyết định của Hội nghị thường vụ Thành ủy, bổ nhiệm cậu làm Phó bí thư huyện Phú Nghĩa, kiêm nhiệm quyền Chủ tịch huyện.

Nói tới đây, Chu Khải Kiệt hơi dừng lại một chút, thấy Hàn Đông vẫn bình tĩnh như trước, trong lòng thầm nghĩ chắc là Hàn Đông đã biết trước một ít tin tức rồi. Lần này, Bí thư Đinh chủ trương ra sức giúp đỡ cho Hàn Đông được chuyển sang chính thức, đoán chừng trước đó, cũng đã nói qua với Phó Trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc rồi.

- Huyện Phú Nghĩa là một huyện lớn ở tỉnh Tây Xuyên, dân số cả triệu người, các cấp chính phủ đều vô cùng coi trọng công tác của huyện Phú Nghĩa, hy vọng Hàn Đông sau này trong công tác sẽ có tinh thần tiếp tục cố gắng phấn đấu, tranh thủ giúp cho huyện Phú Nghĩa bước lên bậc thanh mới. Đối với sắp xếp của Thành ủy, cậu có ý nghĩ gì không?

Hàn Đông nói:

- Trưởng ban Chu, tôi xin hoàn toàn phục tùng sắp xếp của tổ chức, về sau trong mọi công tác, đều sẽ trước sau như một, toàn lực ứng phó, hoàn thành nhiệm vụ tổ chức và nhân dân giao cho.

Chu Khải Kiệt gật đầu, mỉm cười, nói:

- Tốt lắm, cuộc nói chuyện kết thúc ở đây. Qua đây thoải mái ngồi đi.

Nói xong, ông ta đứng dậy, đi đến chỗ tiếp khách.

Lần nói chuyện này, thuần túy là đã xong rồi, hiện tại qua bên kia ngồi cũng chỉ là để tán gẫu một số chuyện mà thôi.

Hàn Đông đi đến chỗ ngồi, đợi Chu Khải Kiệt ngồi xuống, Hàn Đông mới lấy ra gói thuốc, đưa qua mời.

Chu Khải Kiệt khẽ mỉm cười, tiếp nhận điếu thuốc, vừa nhìn, nói:

- Hàn Đông hút thuốc thật sự có đẳng cấp a. ngồi đi, đồng chí Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất của chúng ta.

Hàn Đông lấy bật lửa ra châm thuốc cho ông ta, sau đó mới ngồi xuống, nói:

- Cảm ơn Trưởng ban Chu đã chiếu cố, về sau công tác, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Trưởng ban Chu.

Chu Khải Kiệt cười nói:

- Hàn Đông, cậu chính là cán bộ trẻ tuổi được bồi dưỡng điển hình ở Vinh Châu chúng ta a, nếu như cậu phát triển được tốt, liền chứng minh ánh mắt của Ban Tổ chức cán bộ là không sai.

Ông ta hiện tại không chút khách khí đem công lao này bắt vào trong tay mình. Lần trước, sau khi Triệu Nhạc đến đây, ông ta đã lập tức chuẩn bị lên danh sách vài đối tượng cán bộ trọng điểm cần bồi dưỡng, mà Hàn Đông tất nhiên là nằm trong nhóm đầu tiên.

Hàn Đông vẻ mặt cảm kích, nói:

- Cảm ơn Ban Tổ chức bồi dưỡng.

Chu Khải Kiệt thở ra một ngụm khói to, cười nói:

- Hàn Đông đừng có khiêm tốn như vậy, nói thật, cậu có thể đi tới được như hôm nay, không thể không nhắc đến những nỗ lực của cậu. Hy vọng về sau trong công tác, cậu sẽ luôn duy trì được trạng thái như thế này.

Tiếp đó, hai người hàn huyên về một số chủ đề thoải mái hơn. Chu Khải Kiệt cũng rất quan tâm đến tình hình của Hàn Đông, nói rằng cuối tuần nếu có thời gian sẽ đến huyện Phú Nghĩa câu cá.

Hàn Đông đương nhiên sẽ tỏ vẻ hoan nghênh, đối với thiện ý của Chu Khải Kiệt, Hàn Đông cũng hiểu được. Ông ta hẳn là biết được Triệu Nhạc có quan hệ với mình, nói cách khác, lấy thân phận là một Phó Giám đốc Sở như ông ta, cho dù là rất thưởng thức mình, nhưng thái độ cũng sẽ không tốt được như vậy.

Lúc này, Chu Khải Kiệt mới nhìn đồng hồ, nói:

- Khoảng mười rưỡi, Bí thư Đinh chắc cũng rảnh, cậu đi qua xem một chút đi.

Hàn Đông đứng lên, nói:

- Tôi không quấy rầy Trưởng ban Chu nữa.

Ra khỏi văn phòng của Chu Khải Kiệt, Hàn Đông bỗng nhiên mới nghĩ tới một vấn đề, là mình đã quên không hỏi thành ủy đã sắp xếp ủy viên thường vụ ở huyện Phú Nghĩa như thế nào rồi. Hiện tại, mình lên nắm quyền Chủ tịch huyện, tự nhiên sẽ phải nghĩ biện pháp để khống chế Huyện ủy, đến lúc đó mới có thể khiến cho công tác của huyện Phú Nghĩa đi theo đúng phương châm của mình.

Từ nay về sau, Hàn Đông liền đứng ra chính diện bắt đầu đọ sức với Phương Trung, cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp ở tất cả các phương diện, tranh thủ nắm lấy quyền chủ động.

Lắc lắc đầu, Hàn Đông thầm nghĩ rằng:

- Xem ra mình vẫn suy nghĩ không đủ kín đáo a.

Thư ký của Đinh Vi Dân, Nguyễn Nhất Hiên nhìn thấy Hàn Đông, liền đứng lên nói:

- Chủ tịch Hàn, chúc mừng.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Cảm ơn Chủ Nhiệm Nguyễn. Bí thư Đinh có thời gian không, tôi muốn vào báo cáo công tác với ông ấy một chút.

Nguyễn Nhất Hiên gật đầu, đi vào xin chỉ thị rồi liền mời Hàn Đông đi vào.

Đinh Vi Dân đang ngồi ở trước bàn làm việc, cúi đầu xem xét một phần văn kiện, nghe thấy Hàn Đông đến, liền buông văn kiện, ngẩng đầu nói:

- Hàn Đông, đến đây ngồi đi.

Hàn Đông ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Đinh Vi Dân.

Đinh Vi Dân tươi cười ôn hòa, hỏi:

- Trưởng ban Chu đã nói qua với cậu rồi?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Đúng vậy, cảm ơn Thành ủy đã tín nhiệm.

Đinh Vi Dân nói:

- Thành ủy rất tin tưởng vào năng lực công tác của cậu, mặc dù có vài đồng chí cho rằng cậu còn trẻ, kinh nghiệm công tác không được phong phú, nhưng điều này cũng sẽ không thể khẳng định là cậu sẽ không làm tốt được công tác ở huyện Phú Nghĩa. Sự khác nhau giữa Chủ tịch huyện và Phó Chủ tịch huyện là rất lớn, về sau, cậu sẽ phải phụ trách sự phát triển của nhân dân ở huyện Phú Nghĩa, hy vọng cậu có thể mạnh dạn, biết tiến thủ đồng thời, cũng phải chú ý phối hợp quan hệ ở mọi mặt, tranh thủ làm ra chiến tích.

Trong lời của ông ta, đã lộ ra một tin tức trọng yếu, đó là đối với việc bổ nhiệm Hàn Đông, vẫn có người đưa ra dị nghị.

Chẳng qua, hiển nhiên kết quả cuối cùng vẫn là bên của Đinh Vi Dân chiếm thế thượng phong.

Hàn Đông cũng không biết trên Thành ủy đã tranh giành như thế nào, tuy nhiên, hắn biết được, mình có thể lên làm Quyền Chủ tịch huyện ở huyện Phú Nghĩa, là nhờ có Đinh Vi Dân toàn lực ủng hộ. Tuy rằng, biết Đinh Vi Dân ủng hộ mình như vậy là vì có mục đích, nhưng trong lòng Hàn Đông cũng rất cảm kích.

Nói chuyện được khoảng hơn mười phút, Hàn Đông liền cáo từ.

Hàn Đông không để cho Lý Thiếu Vũ đưa mình đi mà tự lái xe đi.

Đi ra, hắn nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ đã là mười một giờ, Hàn Đông liền gọi điện cho Kiều San San hẹn cô đi ăn trưa.

Sau đó, Hàn Đông liền lái xe tới cục Phát thanh và Truyền hình thành phố, đợi một lúc liền thấy Kiều San San nhẹ nhàng từ trên lầu bước xuống, vừa lên xe đã cười ha hả nói:

- Chúc mừng anh nha, đã làm quan phụ mẫu rồi.

Hàn Đông giơ tay lên xoa mặt cô, nói:

- Thì em không phải cũng là phu nhân của Huyện thái gia hay sao.

Kiều San San cười khanh khách, nói:

- Huyện thái gia, còn khó nghe hơn a.

Tìm một chỗ yên tĩnh, hai người ôm nhau, lẳng lặng ăn cơm.

Bên trong phòng vang lên tiếng nhạc đồng quê du dương.

Ở cùng một chỗ với Kiều San San, tâm tình của Hàn Đông trở nên vô cùng bình tĩnh.

Mà trong mắt Kiều San San cũng đầy ắp nhu tình, ánh mắt như làn sóng mùa thu lưu lại ở trên người Hàn Đông.

- Hàn Đông, đến đây, uống một ly, chúc mừng anh thăng tiến.

Kiều San San nâng cốc nói.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, ôm cô vào trong ngực, nói:

- Được, chúng ta cộng ẩm một ly đi.

Lúc này, điện thoại di động lại đột ngột vang lên, Hàn Đông buồn bực nói:

- Mặc kệ nó, chúng ta tiếp tục.

Kiều San San đưa mặt lại, lông mi chớp động, da mặt hồng nhuận, nhẵn nhụn, khiến Hàn Đông không kìm được muốn giơ tay lên xoa nắn.

Điện thoại vẫn tiếp tục vang lên, Kiều San San liền nói:

- Hàn Đông, hay là anh hãy nghe điện thoại đi.

- Được rồi.

Hàn Đông bất dắc dĩ nói, một tay ôm thắt lưng Kiều San San, một tay lấy điện thoại di động ra, nhìn số gọi tới không ngờ lại là số điện của khu Minh Cổn, hẳn là cha gọi tới, liền buông Kiều San San ra, đứng lên, nghe thấy tiếng của Hàn Chính truyền đến:

- Tiểu Đông, không tồi, lại có tiến bộ rồi.

- Cha, cha cũng biết sao?

- Ha ha, con làm huyện thái gia, người làm cha như ta sao có thể không biết được.

Hàn Chính tâm tình rất tốt, vui đùa nói.

Hàn Đông cười nói:

- Chỉ là Chủ tịch Huyện mà thôi, có gì đáng vui đâu.

Hàn Chính nói:

- Tiểu tử ngươi nên biết là, Chủ tịch huyện tuy rằng chỉ là cấp Cục trưởng, nhưng vị trí này cũng không đơn giản, làm tốt công tác ở vị trí này, đối với việc phát triển sau này của con rất có lợi. Ông buổi sáng có gọi điện tới, bảo con nhớ kỹ tám chữ lúc trước ông tặng cho con.

Trước khi Hàn Đông đến Vinh Châu, lão thái gia có tặng cho Hàn Đông tám chữ là: “Trong bông có kim, Trương thỉ có độ”. Tám chữ này hắn luôn nhớ kỹ, trên thực tế, khi làm việc, Hàn Đông cũng đang không ngừng ngộ ra ý nghĩa của tám chữ này.

Tám chữ này thoạt nhìn xem ra rất đơn giản, cũng có thể đễ dàng lý giải, nhưng nếu trong công tác muốn làm được như vậy, thì thật đúng là chuyện không dễ chút nào.

Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa cũng đã được khoảng mười tháng, tuy rằng không ngừng được thăng tiến nhưng hắn cảm thấy thân ở trong quan trường, nếu như muốn hạ quyết tâm làm chuyện tốt, thật sự là không phải dễ. Người có quan hệ cường đại giống như mình mà còn có cảm giác này vậy thù những người chỉ dựa vào sức cố gắng của bản thân mà từng bước đi lên, thì càng khó hơn nữa.

Lần này, Hàn Đông lên làm Quyền Chủ tịch huyện, coi như là lần đầu tiên được chủ quản một phương, bởi vậy, Hàn Chính mới phụng lệnh của Hàn lão thái gia, đặc biệt gọi điện cổ vũ một phen, đồng thời cũng thuận tiện nói về những tâm đắc nhận thức được trong lúc công tác.

Hàn Chính hiện tại đã là Chủ tịch tỉnh, trước đó, ông luôn chỉ nhận chức ở Bộ Tài Chính, kinh nghiệm công tác vô cùng phong phú, đặc biệt là kinh nghiệm trong việc ở chung với cán bộ các cơ quan, đối với Hàn Đông mà nói, là vô cùng hữu dụng.

Lúc Hàn Đông trò chuyện với cha, Kiều San San chỉ lẳng lặng ngồi một bên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Hàn Đông, lông mi thỉnh thoảng lại chớp động, vô cùng đáng yêu.

Tắt điện thoại, Hàn Đông liền lâm vào suy tư. Từ cuộc điện thoại này của cha thì có thể thấy được, mỗi một bước đi của mình, dường như đều đã được trong nhà sắp xếp hết cả. Lần này sở dĩ có thể một bước đi lên đến vị trí Chủ tịch huyện, chỉ sợ cũng là ý tứ của lão thái gia, cho nên Triệu Nhạc mới có thể đồng ý đề nghị của Đinh Vi Dân.

- Như vậy thì rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu a!

Hàn Đông trong lòng cười khổ nói. Có gia tộc chú ý, đặc biệt còn có lão thái gia tự mình chú ý, mình chỉ cần làm ra thành tích, thì thăng chức khẳng định sẽ không có vấn đề gì. Chuyện này có lẽ đối với nhiều người mà nói, là mơ ước thiết tha cả đời.

Nhưng, cũng chính bởi vì việc này, mà nhất cử nhất động của Hàn Đông đều được tất cả mọi người trong gia tộc chú ý, rất nhiều chuyện, hoàn toàn là không có tự do.

Hàn Đông thậm chí còn hoài nghi, chuyện của mình và Kiều San San, lão thái gia cũng đã biết rõ, chẳng qua là hiện tại chưa có can thiệp vào mà thôi.

Tuy rằng, hiện tại, trong nhà không có can thiệp, nhưng cũng không có nghĩa là lão thái gia sẽ chấp nhận quan hệ của mình và Kiều San San.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Đông không khỏi cảm thấy buồn bực.

Kiều San San dịu dàng nói:

- Huyện thái gia, xin cho biết là ngài đang suy nghĩ cái gì vậy?

Hàn Đông ngẩng đầu, nhìn cô một cái, ôm cô vào trong ngực rồi nói bên tai cô:

- Anh nghĩ về em!

Kiều San San run lên, cô cảm thấy lời nói kia của Hàn Đông tràn đầy thâm tình, kiều mỵ nhìn hắn một cái, nói:

- Như thế nào mà tự nhiên lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy.

Hàn Đông gắt gao ôm cô, hôn lên trán cô một cái rồi nói:

- Anh muốn mỗi ngày đều được ở cùng một chỗ với em.

Kiều San San dịu dàng nói:

- Em cũng muốn vậy.

Nói xong, cô mãnh liệt ôm ấy cổ Hàn Đông, đôi môi nồng đậm ngăn chặn miệng của Hàn Đông.

Cô dường như cảm giác được cái gì từ vẻ mặt của Hàn Đông, do vậy tâm tình cũng theo đó mà kích động hơn.

Điện thoại đi động lại vang lên lần nữa, điều này khiến cho cả hai người vô cùng buồn bực.

Hàn Đông lấy điện thoại đi động ra nhìn, là số của huyện Phú Nghĩa, liền vứt nó sang một bên, sau đó ôm Kiều San San tiếp tục hôn.

Điện thoại đi động vang lên một lúc rồi ngừng lại.

Hàn Đông và Kiều San San hôn nhau một lúc lâu rồi mới tách ra.

Kiều San San yêu kiều thở gấp, nói:

- Hàn Đông, buổi chiều em xin phép đi huyện Phú Nghĩa.

Hàn Đông nắm tay cô, vui vẻ nói:

- Tốt, thế thì chúng ta quay về huyện Phú Nghĩa sớm một chút.

Kiều San San đỏ mặt gật đầu.

Hàn Đông lấy điện thoại đi động ra, gọi lại số bị nhỡ lúc nãy, nói:

- Xin chào, tôi là Hàn Đông đây.

- Chủ tịch Hàn, tôi là Thẩm Tòng Phi, chúc mừng Chủ tịch Hàn a, tối nay Ngài phải mời khách đi.

Hàn Đông cười cười, hóa ra vừa rồi là số ở nhà của Thẩm Tòng Phi, xem ra tin mình được bổ nhiệm là Quyền Chủ tịch huyện đã được lan truyền.

- Được thôi. Buổi tối chúng ta tụ họp.

Bất kể như thế nào, lần này, mình có thể tiến nhanh được như vậy, coi như cũng là một chuyện tốt, về phần chuyện Ủy viên thường vụ huyện ủy được sắp xếp như thế nào, đối với Hàn Đông cũng không sao cả, cho dù người đó không phải là người của phe mình thì hiện tại trong tay mình cũng đã nắm được năm phiếu của Ủy viên thường vụ, cũng không phải sợ Phương Trung.

Tiếp đó, là cả một đám gọi điện đến, Kỷ Quốc Hùng, Vương Hòa Bình, Chu Chính, Hùng Chính Lâm, thậm chí, cả Lý Đại Dũng cũng gọi điện tới chúc mừng.

Thấy điện thoại của Hàn Đông không ngừng vang lên, Kiều San San để cho Hàn Đông ngồi vào ghế phụ, chính mình lái xe.

- Xem ra làm lãnh đạo thật khác a, điện thoại cứ vang lên không ngừng.

Hàn Đông cười khổ nói:

- Nếu không có ai gọi điện thoại mới là vấn đề đó.

Đúng vậy, những người gọi điện tới đều là những người có quan hệ khá chặt chẽ với Hàn Đông.

Người gọi điện thoại đến càng nhiều thì càng chứng minh người ở chung quanh Hàn Đông cũng càng nhiều.

Vừa mới đến huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông và Kiều San San liền đi lên lầu, hai người khẩn trương nhảy lên giường, cả hai rất nhanh đều trần như nhộng, trong phòng cũng truyền đến từng đợt rên rỉ, khúc nhạc sung mãn không ngừng uyển chuyển mà vang lên.

Một lúc lâu sau, hai người mới dừng lại, gắt gao ôm nhau, đầu để cùng một chỗ, đều cảm nhận được hơi thở của nhau.

- Hàn Đông, được ở cùng một chỗ với anh thật là hạnh phúc.

Trên mặt Kiều San San là một mảnh phấn hồng, hai mắt giống như làn sóng thu.

Hàn Đông nhẹ nhàng vuốt ve người Kiều San San, nói:

- Ở cùng một chỗ với em cũng là hạnh phúc lớn nhất của anh.

Lúc này, Hàn Đông thật không muốn đi làm.

Khó trách người xưa có câu, ôn nhu chính là mồ chôn anh hùng. Có mỹ nhân như ngọc, cho dù là ngàn dặm giang sơn, cũng vẫn có thể bỏ xuống được.

Tuy nhiên, cho dù Hàn Đông trong lòng rất không muốn nhưng cũng không thể không rời giường.

Vừa rồi mới đến Ban Tổ chức cán bộ nói chuyện xong, bây giờ vẫn còn chưa có tuyên bố ra ngoài, nếu như cứ bỏ bê công việc như vậy thì thật là không tốt.

Dưới sự thúc giục của Kiều San San, Hàn Đông lưu luyến đứng lên mặc quần áo, xuống lầu, lái xe tới Ủy ban nhân dân huyện.

Dừng xe lại, Hàn Đông chấn hưng tinh thần đi lên lầu, dọc đường đi, gặp nhân viên công tác nào cũng đều được tiếp đón một cách cung kính.

Lên đến lầu, Tả Nhất Sơn đang ngồi tại chỗ viết cái gì đó, thấy Hàn Đông vừa đi vào, liền đứng lên, mỉm cười nói:

- Chúc mừng lãnh đạo.

Hàn Đông mỉm cười gật đầu nói:

- Về sau nhiệm vụ công tác sẽ nặng nề hơn, cậu phải chuẩn bị sẵn tư tưởng a.

Tả Nhất Sơn cung kính nói:

- Đi theo lãnh đạo, tôi rất có lòng tin.

Hàn Đông cười nói:

- Tốt lắn, cậu không cần phải vuốt mông ngựa, lát nữa nếu có người ở dưới cục gọi điện tới thì cứ nói là tôi rất bận.

Tả Nhất Sơn gật đầu nói:

- Vâng.

Trong lòng anh ta cũng đang rất kích động, Hàn Đông không ngờ lập tức đã được thăng lên làm Chủ tịch huyện, như vậy thì thân phận của mình cũng giống như nước lên thì thuyền lên, được coi như là nhân vật số một ở văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. về sau càng phải cẩn thận mà làm tốt công tác, nhất định phải theo sát Chủ tịch Hàn, tương lai thăng tiến sẽ là chuyện rất dễ dàng.

Hàn Đông vừa ngồi xuống uống được một ngụm trà, Thẩm Tòng Phi đã liền qua đây, trên mặt tràn đầy vui mừng, nói:

- Chủ tịch Hàn, quyết sách của Thành ủy thật là anh minh, về sau có Chủ tịch Hàn dẫn dắt chúng tôi, tin tưởng các hạng mục công tác của huyện Phú Nghĩa sẽ bước lên một bậc thang mới.

Hàn Đông mời ông ta ngồi xuống, hai người hít một điếu thuốc, sau đó, Hàn Đông nói:

- Tôi đối với tin này cũng khá kinh ngạc, không thể tưởng tượng được Thành ủy lại sắp xếp như vậy, tôi cũng không có chuẩn bị trước tâm lý.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Dưới sự dẫn dắt của Chủ tịch Hàn, mọi người sẽ càng nghiêm túc hơn.

Trong lòng ông ta cũng vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng là Thành ủy lại sắp xếp như vậy, thật sự là có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Hàn Đông từ cấp trưởng phòng, Cục trưởng cục thống kê, đi đến cấp Cục, Phó chủ nhiện ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang, rồi một bước nhảy vọt lên đến Phó Chủ tịch thường trực huyện, rồi hiện tại lên đến Chủ tịch huyện. Không đến một năm mà lại có thể liên tục nhảy ba bước lớn như vậy, tiến độ thăng quan quả thực là kinh người a.

- Chủ tịch Hàn, Ngài chính là Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất từ trước tới nay ở Vinh Châu chúng ta.

Thẩm Tòng Phi cảm thán nói.

Hàn Đông nói:

- Tạm thời vẫn chỉ là Quyền Chủ tịch huyện.

Thẩm Tòng Phi khẽ mỉm cười nói:

- Đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Lúc này, Tả Nhất Sơn gõ cửa đi vào nói:

- Chủ tịch Hàn, Trợ lý Trương đến đây.

Trợ lý Trương trong miệng anh ta chính là trợ lý Chủ tịch huyện Trương Trường Hà.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Mời anh ấy vào đi.

Trương Trường Hà tiến vào, nói:

- Chủ tịch Hàn, chúc mừng a.

Sau đó lại nói với Thẩm Tòng Phi:

- Chủ tịch Thẩm cũng ở đây a.

Thẩm Tòng Phi ha hả cười, nói:

- Tôi cũng giống như anh, đến để chuẩn bị uống rượu.

Ông ta biết quan hệ giữa Hàn Đông và Trương Trường Hà cũng không tầm thường, bởi vậy nói chuyên cũng khá tùy ý.

Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ừ, cứ như vậy đi. Buổi tối chúng ta khiêm tốn một chút, tìm một quán yên tĩnh ăn cơm.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Chuyện này cứ theo Chủ tịch Hàn định đoạt đi.

Hàn Đông gật đầu, lại nói chuyện thêm một lúc nữa. Đến khi Thẩm Tòng Phi và Trương Trường Hà ra về, Hàn Đông mới gọi điện cho Chu Chính, bảo anh ta tìm một chỗ yên tĩnh để mình mời khách.

- Ha ha, lãnh đạo chuẩn bị mời mấy vị khách?

Chu Chính cười ha hả nói.

Hôm Chủ nhật biết được Hàn Đông và Phó Trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc có quan hệ không tầm thường, mà hiện tại Hàn Đông lại còn ngồi lên ngai vàng Chủ tịch huyện, điều này khiến cho trong lòng Chu Chính không khỉ cảm thán là có người làm quan thật dễ a, đồng thời cũng quyết định quyết tâm đi theo Hàn Đông lăn lộn.

Hàn Đông cũng nói:

- Cứ đặt một bàn đi.

Hắn đã tính qua, tối nay, chủ yếu chỉ mời vài nhân vật quan trọng ở huyện ăn cơm mà thôi, còn về phần đám người Chu Chính, Xa Tĩnh Chương, Trần Dân Tuyển, thì qua hai ngày nữa hãy nói.

Hắn chuẩn bị thông qua cơ hội lần này, giao lưu thêm một chút với Thẩm Tòng Phi và Vương Hòa Bình, đến lúc công tác cũng sẽ thuận buồm xuôi gió hơn.

Đợi cho Chu Chính sắp xếp chỗ xong, Hàn Đông mới gọi điện cho Vương Hòa Bình, Hùng Chính Lâm nói qua địa điểm, bọn họ đều vui vẻ đáp ứng.

Hiện tại, Hoàng Văn Vận đã rời khỏi huyện Phú Nghĩa, mà Phương Trung thì lại thuận lợi tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy. Bây giờ những lực lượng ở huyện lại tiến hành thêm một lần tẩy bài nữa.

Trước đây, quan hệ giữa Hàn Đông và Hùng Chính Lâm cũng không tồi, mà Hùng Chính Lâm là người được Hoàng Văn Vận tin tưởng, tự nhiên sẽ không dễ dàng được Phương Trung tín nhiệm.

Bởi vậy, chuyện anh ta mới dựa vào phía bên của Hàn Đông, cũng là chuyện hợp lẽ thường.

Cho nên, buổi chiều khi Hàn Đông gọi điện tới, Hùng Chính Lâm liền cười đáp ứng yêu cầu của Hàn Đông, mà kỳ thật cũng chính là biểu đạt ý nguyện của anh ta, Hàn Đông tự nhiên là giơ tay tỏ vẻ đồng ý.

Mặc dù Hàn Đông biết, việc mình mời mấy người này ăn cơm, tuy rằng rất khiêm tốn, nhưng tin tức khẳng định rất nhanh cũng sẽ bị lộ ra ngoài.

Nhưng chuyện này đối với Hàn Đông cũng không quan trọng, hơn nữa, vì vậy còn có thể khiến cho Phương Trung biết được lực lượng mình đang nắm giữ, miễn cho ông ta sau khi lên làm Bí thư huyện ủy mà lại bắt đầu kiêu.

Tuy Hàn Đông không có bảo Chu Chính tối đến ăn cơm nhưng Chu Chính tuyệt không để ở trong lòng. Hàn Đông nếu như đã để cho anh ta sắp xếp thì chắc hẳn là đối với anh ta vô cùng tín nhiệm.

Đến tối, Hàn Đông dẫn theo Kiều San San, Thẩm Tòng Phi, Vương Hòa Bình, Hùng Chính Lâm, và Trương Trường Hà cùng nhau đến Phong Lâm Nhã Các ăn cơm.

Hàn Đông tất nhiên là ngồi xuống vị trí ở trên, mọi người đều theo thứ tự ngồi xuống bên người hắn.

Nơi này ngoại trừ Trương Trường Hà, tất cả đều là Ủy viên thường vụ, là những người có quyền lực nhất ở huyện Phú Nghĩa.

Mấy người vừa ăn cơm, vừa trò chuyện. Tuy rằng, trên có bản chỉ là tán gẫu một số chuyện trong cuộc sống mà thôi nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, những người tối nay ngồi ở đây, từ nay về sau đếu được coi như là huynh đệ trong cùng một chiến hào.

- Chủ tịch Hàn, tôi kính Ngài một ly.

Hùng Chính Lâm nâng chén nói.

Anh ta là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chủ nhiệm Văn phòng Huyện ủy, lại không cùng một chiến tuyến với Bí thư huyện ủy, công tác về sau khẳng định là càng phải tận sức, do vậy tâm tình của anh ta có chút trầm trọng.

Thứ hai, ngày hai mươi mốt tháng chín.

Chín rưỡi sáng, ở lễ đường của Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa diễn ra đại hội cán bộ toàn huyện.

Từ lãnh đaọ của bốn bộ máy trong huyện đến người phụ trách các đơn vị, các xã, Bí thư thị trấn, Chủ tịch xã, thị trấn, vân vân, người tham gia hội nghị nhiều như nước.

Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư Thành ủy Dương Lâm Sâm cùng với Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban tổ chức cán bộ Chu Khải Kiệt cũng đến đại hội.

Trong cuộc họp, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Chu Khải Kiệt tuyên bố quyết định điều chỉnh nhân sự ở huyện Phú Nghĩa.

Bổ nhiệm đồng chí Phương Trung làm Bí thư huyện ủy huyện Phú Nghĩa.

Bổ nhiệm đồng chí Hàn Đông làm Phó bí thư huyện ủy, chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân Huyện.

Đồng thời, bổ nhiệm Chân Duy Chương làm Ủy viên thường vụ huyện ủy huyện Phú Nghĩa.

Căn cứ vào ý kiến của Thành ủy, sẽ để cho Thẩm Tòng Phi đảm nhiệm Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân huyện, Chân Duy Chương đảm nhiệm Phó Chủ tịch huyện.

Hai người mới được bổ nhiệm này, còn cần có sự thông qua của Hội đồng nhân dân huyện, tuy nhiên, cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Trong cuộc họp, ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó bí thư Dương Lâm Sâm biểu hiện nói chuyện vô cùng nhiệt tình, hy vọng huyện phú nghĩa dưới sự lãnh đạo của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố sẽ đoàn kết một lòng, toàn lực ứng phó, cố gắng thúc đẩy cải cách huyện Phú Nghĩa, mở ra sự nghiệp tiến bộ toàn diện, đạt được thắng lợi lớn hơn nữa.

Sau đó, Bí thư huyện ủy mới nhậm chức Phương Trung cũng phát biểu ngắn gọn, bày tỏ nhất định sẽ làm tốt công tác theo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sắp xếp bố trí.

Hàn Đông cũng phát biểu vô cùng ngắn gọn, diễn đạt hai tầng ý nghĩa, thứ nhất là cảm ơn Thành ủy, Ủy ban nhân dân Thành phố đã tín nhiệm, hai là bày tỏ sẽ dốc hết toàn lực làm tốt công tác của mình.

Sau đó, Dương Lâm Sâm và Chu Khải Kiệt lần lượt quay về Vinh Châu.

Buổi chiều, Hội đồng nhân dân huyện Phú Nghĩa tổ chức hội nghị thường vụ, hội nghị do Phó chủ nhiệm Hội đồng nhân dân Đào Chân Vinh chủ trì.

Hội nghị tiếp nhận đề nghị từ đi chức vụ Chủ tịch huyện của Phương Trung, quyết định chấp nhận Hàn Đông đảm nhiệm Quyền chủ tịch huyện Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa, tuyển cử Mịch Duy Chương làm Phó Chủ tịch huyện.

Hội nghị quyết định, ngày hai mươi hai tháng mười mở hội nghị Hội đồng nhân dân lần thứ mười ba.

Hàn Đông hiểu được, ở hội nghị Hội đồng nhân dân tháng sau, có hai đề tài cần thảo luận, thứ nhất là tuyển cử Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện, thứ hai là chuyện một quyền Chủ tịch huyện như hắn được chuyển sang chính thức.

Nguyên bản, Hoàng Văn Vận là Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện, ông ta vừa đi, vị trí này liền để trống.

Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện ở huyện cũng khá quan trọng, phỏng chừng là Phương Trung cũng sẽ dốc toàn lực đi tranh thủ.

Đương nhiên, nhìn bộ dáng của Đào Chân Vinh thì phỏng chừng là cũng có dã tâm này. Dù sao Chủ tịch Hội đồng nhân dân cũng là cấp cục trưởng.

Lúc này, Hoàng Duy Chương đang phát biểu cảm nghĩ sau khi trúng cử.

Ngồi ở trên đài, trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ:

- Tốt nhất là đừng để cho Phương Trung lên làm Chủ nhiệm, bằng không, về sau sẽ có chút phiền phức.

Lúc Hàn Đông nhìn về phía Đào Chân Vinh, ánh mắt anh ta cũng vừa lúc nhìn qua đây, Hàn Đông liền khẽ cười một chút.

Mà Đào Chân Vinh cũng gật đầu, trên mặt tươi cười hiền lành.

Phương Trung ngồi ở một bên, cũng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng lập tức cảnh giác, tiểu tử Hàn Đông này khẳng định sẽ không để cho mình được dễ dàng ngồi lên chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân, xem ra bản thân mình phải tăng cường cố gắng mới được.

Tuy rằng chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân trên danh nghĩa là do đại biểu Hội đồng nhân dân huyện tuyển cử, nhưng mà tuyển ai thì nhất định phải do Thành ủy đồng ý mới được.

Mà Phương Trung cũng biết, trong Thành ủy, Hàn Đông được Bí thư Thành ủy và một số người ủng hộ, nếu như có ý định quấy rối trong chuyện này, thì không chừng mình thật không có khả năng làm được chức vị này.

- Tiểu tử này thật khó đối phó.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Đông, Phương Trung thầm nghĩ trong lòng.