Người Cầm Quyền

Chương 269: Giải quyết vấn đề cán bộ lão thành




- Tôi không cần nhấn mạnh thêm nữa về khu Công nghiệp Thần Quang. Ở đây, tôi chỉ muốn nói một chút. Đó là hi vọng Ban quản lý loại trừ tất cả những quấy nhiễu khác, cố gắng hết sức, thu hút thêm càng nhiều xí nghiệp tới thường trú. Vì xí nghiệp tới thường trú, chúng ta nên tạo dựng một môi trường tốt đẹp cho đầu tư xây dựng nhà máy, khiến khu Công nghiệp trở thành một danh hiệu nổi tiếng.

Sau khi Hàn Đông nói về những điều cần chú ý, Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Thẩm Tòng Phi cũng phát biểu vài điểm.

Bởi vì Hàn Đông nói chuyện rất ngắn gọn, cho nên Thẩm Tòng Phi cũng chỉ nói về vài trọng điểm chủ yếu, tránh phải mang tiếng là giọng khách át giọng chủ.

Sau khi tan họp, Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi cùng nhau tới khu công trường xây dựng cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, để tìm hiểu tình hình xây dựng thi công.

Trương Trường Hà đang ở tại công trường, vừa nhìn thấy Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi đến, anh ta vội vàng, tới chào hỏi, báo cáo.

- Trường Hà, tiến độ xây dựng cơ sở cũng không tệ. Tuy nhiên đây mới chỉ là xây dựng phần thô, là một bộ phận của cơ sở. Anh phải nhanh chóng bắt đầu xây dựng phần mềm, đặc biệt dự trữ nhân tài có liên quan. Chỉ khi tập hợp đủ nhân tài làm được việc, mới chân chính có đủ khả năng phục vụ tốt cho đông đảo quần chúng.

Trầm Tòng Phi cười nói:

- Chủ tịch huyện Hàn chúng ta là lãnh đạo làm việc rất thiết thực. Trọng trách trên vai Trường Hà không nhẹ rồi.

Trương Trường Hà mỉm cười nói:

- Đúng vậy, đi theo Chủ tịch huyện Hàn lâu như vậy, tôi cũng vô cùng xúc động. Chủ tịch huyện Hàn một lòng vì công tác, một lòng đều nghĩ làm thế nào để có ích cho nhân dân.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Hai người cũng không cần bơm tôi lên như vậy. Khi thay quyền Chủ tịch huyện, tôi muốn làm chút việc cho ích cho nhân dân, cũng là phần việc trong công tác của chúng ta. Nếu không thể làm được chuyện có ích, vậy chỉ có thể là ngồi không ăn bám, đã phạm phải tội lớn rồi.

Cho tới nay, Hàn Đông, cũng không hề cố ý xây dựng một hình tượng trước mặt người khác.

Trên phương diện quan trường, bất kỳ thời điểm nào, có năng lực cũng là cơ sở tốt nhất.

Chỉ có như vậy, bản thân là cán bộ chỉ có một, nhưng có được cơ sở tốt, mới có thể đi xa hơn được.

Sau khi thị sát một hồi, Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi về tới Ủy ban nhân dân huyện.

Thẩm Tòng Phi đến Văn phòng Hàn Đông, kể lại tỉ mỉ công tác của mình tại nhà máy xi măng Đại Hoa. Sau khi xác định lại trách nhiệm biên chế, chọn lựa người phụ trách các nghành một cách công khai rõ ràng, hiện tại công tác nhà máy xi măng Đại Hoa đã bước vào nề nếp.

Hơn nữa, việc khai thác trên mặt Hà Sa, sa trường Đông Môn và sa trường Vạn Tài cũng ngoan ngoãn phối hợp liên hợp với tổ công tác, hiện tại đều đang trong phạm vi chỉ định khai thác Hà Sa.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Đối với xí nghiệp, mặc kệ là quan hệ gì, mặc kệ là ai đánh tiếng so chiêu, trong huyện đều phải đối xử bình đẳng. Các xí nghiệp quốc doanh và xí nghiệp đoàn thể trong huyện, cũng không thể có tư tưởng cũ. Hơn nữa, Ủy ban nhân dân huyện cũng không phải là đội cứu hoả. Nếu không thể vì quốc gia, vì tập thể tạo ra hiệu quả và lợi ích, chúng ta sẽ truy cứu cùng trách nhiệm của người phụ trách có liên quan. Đối với những xí nghiệp thật sự không kinh doanh được tốt, phải tiến hành cải cách phù hợp, để chúng đạt được sức sống mới trên thị trường. Mặt khác, trong huyện phải tăng cường kiểm soát tài sản của nhà nước. Không thể đợi xí nghiệp quốc doanh, đoàn thể xảy ra vấn đề không ổn, mới tìm cách cứu vãn, mà phải có khả năng dự đoán tương lai, tiến hành dự phòng. Giống vấn đề nhà máy xi măng Đại Hoa lần này, nếu chúng ta có cơ chế dự phòng, tình huống sẽ có thể nghiêm trọng như vậy sao?

Nghe Hàn Đông chậm rãi nói như vậy, trong lòng Thẩm Tòng Phi cảm khái. Sao Hàn Đông tuổi còn trẻ, lại có trình độ cao như thế. Nghe hắn nói chuyện, rất nhiều điều dường như khá hơn nhiều so với trước đây.

- Chủ tịch huyện Hàn chỉ thị vô cùng quan trọng. Tôi cho rằng có thể thành lập một bộ phận chuyên giám sát, tiến hành giám sát hằng ngày đối với các xí nghiệp đoàn thể và quốc doanh trong huyện.

Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Không cần phải... thành lập bộ phận chuyên giám sát công tác sau này. Tôi chuẩn bị tiến hành điều tra tìm hiểu đối với xí nghiệp quốc doanh trong huyện, để chuẩn bị tốt những việc có liên quan tới cải cách xí nghiệp quốc doanh sau này.

Thẩm Tòng Phi sửng sốt, nói:

- Cải cách xí nghiệp quốc doanh?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Không sai. Hiện tại tôi cảm giác một bộ phận rất lớn xí nghiệp quốc doanh, đều kinh doanh không tốt, có khi là dựa vào vay vốn ngân hàng để tồn tại. Những xí nghiệp như vậy, nếu không cải cách, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành gánh nặng.

Thẩm Tòng Phi có chút chần chừ nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, kinh tế quốc doanh là mạch máu kinh tế của nước ta. Nếu thật sự muốn đối tiến hành cải cách xí nghiệp quốc doanh, cũng nên cẩn thận một chút mới được. Dù sao Ủy ban nhân dân huyện không thể vi phạm những chính sách và phương châm quan trọng.

Nghe anh ta có chút lo lắng về vấn đề tiến hành, chỉnh đốn, cải cách xí nghiệp quốc doanh trong huyện của Hàn Đông. Đây cũng không phải là chuyện đùa. Nếu cải cách không tốt, có thể sẽ bị biến thành hiện tượng điển hình.

Hàn Đông hiểu lo lắng của Thẩm Tòng Phi. Tuy nhiên hắn đã nắm chắc, tháng mười năm nay, tại hội nghị Đảng lần thứ mười bốn, sẽ xác định cải cách thể chế kinh tế của quốc gia, mục tiêu là thành lập thị trường kinh tế chủ nghĩa xã hội khoa học. Đối nước Trung Hoa sau này, quyết nghị cải cách mở cửa này đã mang đến ảnh hưởng rất lớn, là một quyết định vô cùng quan trọng. Từ đó về sau, nước Trung Hoa bắt đầu tiến trình cải cách xí nghiệp quốc doanh, dần dần sờ soạng ra một con đường thích hợp hơn.

Mặc dù ở kiếp trước, Hàn Đông là một kẻ có cuộc sống ăn chơi trác táng, cả ngày buông thả không kềm chế được, nhưng hắn vẫn nhớ khá rõ ràng về những chuyện đại sự đã diễn ra.

Cho nên, hiện tại Hàn Đông cố ý nhắc tới vấn đề cải cách các xí nghiệp quốc doanh, cũng chính là chuẩn bị trước cho công tác sau này.

“Nếu ông trời đã để mình sống lại một lần, vậy mình sẽ nắm chặt lấy cơ hội này, không ngừng làm ra những thành tích kinh người. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cuộc sống này không uổng phí.”

Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ, lập tức nói với Thẩm Tòng Phi:

- Lão Thẩm à. Tôi làm vậy cũng không phải là vì thiếu kiên nhẫn. Anh không biết chứ, gần đây, trên báo Trung Hoa có không ít những bài đưa ra ý tưởng chuyển đổi phương thức kinh doanh của chế độ toàn dân sở hữu xí nghiệp. Thậm chí có bài còn đề xuất phải lấy cải cách thị trường hóa làm mục tiêu, để xí nghiệp quốc doanh trở thành doanh nghiệp tư nhân. Xí nghiệp sẽ phải tự chịu trách nhiệm về thâm hụt ngân sách trước pháp luật. Tuy nhiên tôi cho rằng khẳng định cắt đứt hẳn là không thể. Nhưng hiện tại, vấn đề cải cách xí nghiệp quốc doanh đã dần dần trở thành một điểm nóng. Tôi cảm thấy không bao lâu nữa, trung ương nhất định sẽ có công khai văn kiện có liên quan.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tòng Phi nghe Hàn Đông gọi mình lão Trầm. Trong lòng anh ta lại càng thêm kích động. Hơn nữa anh ta vô cùng khiếp sợ trước những lời Hàn Đông đã nói.

“Mỗi ngày, mình cũng muốn xem báo ngày Trung Hoa, nhưng vì sao mình không chú ý tới nội dung Hàn Đông đã nói chứ?”

“Đây là sự chênh lệch giữa chúng ta. Chủ tịch huyện Hàn có thể nhìn được nhiều điều có ích như vậy qua báo chí, mà mình lại không làm được. Tuy nhiên, tính nhạy bén của Chủ tịch huyện Hàn đối chính sách trung ương là không thể chê được. Lần trước, trong cuộc bàn luận lớn kia, Chủ tịch huyện Hàn cũng dám trực tiếp viết bài phát biểu như vậy, nói không chừng lần này Chủ tịch huyện Hàn lại nhìn đúng thì sao?”

Sau khi nghĩ ngợi một hồi, Thẩm Tòng Phi liền nói ra những điều từ tận đáy lòng:

- Chủ tịch huyện Hàn, tôi thật sự cảm thấy mặc cảm. Tôi cũng xem báo Trung Hoa, nhưng lại không phát hiện được mấy thứ này. Vậy Chủ tịch huyện Hàn tính chuẩn bị như thế nào. Anh cứ việc phân phó là được, anh đã nắm chắc phương hướng, tôi cứ an tâm về phóng tới trước là được rồi.

Hàn Đông không khỏi cười ha ha, nói:

- Lão Thẩm, gánh nặng trên anh cũng không nhẹ. Công tác ở Ủy ban nhân dân huyện cực kỳ phức tạp. Tôi cũng không có khả năng cái gì cũng có thể để ý được. Bởi vậy, bình thường anh nên để tâm nhiều hơn, nên cân nhắc thì phải cân nhắc. Nếu anh cứ cắm đầu phóng về phía trước, mà không nhìn phương hướng, nếu chẳng may xông vào nhầm chỗ thì làm thế nào?

Thẩm Tòng Phi đi theo cũng cười rộ lên, nói:

- Không phải còn có Chủ tịch huyện Hàn nhìn sao?

Hàn Đông gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Lão Thẩm à, phỏng đoán của tôi là có căn cứ. Chắc chắn trung ương sẽ tiến hành cải cách xí nghiệp quốc doanh. Nói cách khác, bài văn này sẽ liên tục không ngừng.

- Nếu là cải cách, đó là ném đá qua sông, cũng không có khuôn mẫu trước đó, cho nên chúng ta phải sớm có một tư tưởng chuẩn bị. Trước hết, làm tốt, hiểu rõ công tác có liên quan. Đến lúc đó, trung ương vừa xác định chính sách, chúng ta cũng có thể bắt đầu hành động. Chỉ cần có thể sờ soạng ra một vài thứ có ích, đối chúng ta mà nói, đều là chuyện rất có ý nghĩa.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Chủ tịch huyện Hàn nói rất có đạo lý. Dù sao đi nữa, tôi sẽ trợ giúp công tác cho anh. Anh có ý tưởng gì, tôi sẽ chiếu theo đó để làm.

Hàn Đông miêu tả tương lai rất thú vị, có lực hấp dẫn. Nếu trung ương thật sự muốn tiến hành cải cách xí nghiệp quốc doanh, vậy huyện Phú Nghĩa có thể làm trước, tạo ra kinh nghiệm có ý nghĩa, đối Hàn Đông và mình mà nói, đều là một chiến tích rất lớn.

Đối với người có địa vị mà nói, có thể làm ra chiến tích, đó là cơ hội bất kể thế nào cũng không thể buông tha.

Buổi chiều, khi đi làm, Hàn Đông yêu cầu Tả Nhất Sơn gọi điện thoại cho cục Cựu cán bộ, nói là muốn tham gia hội nghị toạ đàm. Sau đó, hắn liền xuống lầu đi ô tô tới.

Cục Cựu cán bộ là một đơn vị hành chính cấp Phòng, vì biên chế trong năm, được quản lý trong một phòng, quy về một đơn vị quản lý: là văn phòng quản lý tổng hợp lại những cán bộ về hưu ở huyện Phú Nghĩa. Cơ cấu cán bộ là một; phía dưới có hai đơn vị trực thuộc: công tác Ủy ban huyện Phú Nghĩa quan tâm tới một thế hệ và hiệp hội sức khỏe người cao tuổi ở huyện Phú Nghĩa.

Chức trách chủ yếu của Cục cán bộ lão thành là tuyên truyền, quán triệt, chứng thực phương châm, chính sách của cán bộ lão thành đã công tác trong Đảng ; quản lý và phục vụ cán bộ về hưu từ cấp Phó huyện trở lên; tiến hành công tác chỉ đạo, đôn đốc, phối hợp, xúc tiến cán bộ lão thành chính trị, chứng thực đãi ngộ cuộc sống đối cán bộ lão thành trong toàn huyện; chỉ đạo, đôn đốc về xây dựng tổ chức các cán bộ Đảng đã về hưu; giữ gìn quyền lợi hợp pháp của cán bộ lão thành, mở ra sự nghiệp cán bộ lão thành; trợ giúp tốt cho công tác uỷ ban huyện quan tâm xuống một thế hệ và công tác hằng ngày của hiệp hội sức khỏe những người cao tuổi.

Tổng kết lại một câu, cục Cựu cán bộ chính là phục vụ cho duy nhất cán bộ lão thành đã về hưu. Đây là một bộ môn khá phức tạp. Bởi vì cán bộ lão thành đều là lão thành cách mạng, đều từng có một thời làm mưa làm gió. Sau khi về hưu, cũng dễ dàng đưa ra yêu cầu như vậy. Đồng thời, bọn họ đã lớn tuổi, thân thể cũng dễ có vấn đề. Chi phí chữa bệnh, bảo vệ sức khoẻ chính là một khoản chi rất lớn.

Cục trưởng cục Cựu cán bộ Tăng Hâm là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trước đây từng công tác ở xã, thị trấn, bộ dạng luôn cười tủm tỉm.

Sau khi ông ta nhận được thông báo của Tả Nhất Sơn, liền khẩn trương tổ chức cho nhân viên làm tốt các công tác chuẩn bị có liên quan. Đồng thời, lại vội vàng thông báo mời một vài cán bộ lão thành tiến đến tham gia hội nghị tọa đàm.

Tăng Hâm ở cục Cựu cán bộ đã hơn ba năm, trong lòng đã có chút chán nản đối công tác này. Việc phục vụ cán bộ lão thành vốn là một việc không tệ, có cơ hội tiếp xúc với những cán bộ lão thành, nói không chừng có thể có chút ưu đãi đối với con đường làm quan của mình.

Nhưng quan trọng là tài chính huyện Phú Nghĩa đang khó khăn. Cũng không đủ tài chính để duy trì, thì làm sao có thể khiến các cụ ông này hài lòng được chứ.

Cho nên, Tăng Hâm kiên nhẫn lâu như vậy, ưu đãi thì chưa thấy gì, mà chuyện phiền toái mỗi ngày cũng không ít. Mỗi ngày vừa lên ban, liền có đồng chí lão thành đến văn phòng tìm ông ta nói chuyện, oán giận. Ông ta lại không thể không có thái độ tốt. Bởi vậy mỗi ngày trôi qua đều là vô cùng khó chịu.

Đối với thế cục của huyện, Tăng Hâm cũng khá rõ ràng. Theo ông ta thấy, không thể nghi ngờ tiền đồ của Chủ tịch huyện Hàn Đông này càng ngày càng thêm rộng lớn. Khẳng định bối cảnh của hắn cũng phải rất thâm hậu. Bởi vậy, đi theo Hàn Đông lăn lộn, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là trước đây, Tăng Hâm cũng không dám đi tìm Hàn Đông báo cáo công tác, bởi vì cục Cựu cán bộ không có chỗ nào có thể lấy tay ra, ông ta sợ đi vào sẽ bị Hàn Đông.

Hôm nay, khi ông ta biết được Hàn Đông tới, muốn quan tâm công tác của cục Cực cán bộ, lập tức động tâm tư. Có lẽ đây là một cơ hội không tệ đâu.

Đứng ở cửa, trong lòng ông ta tràn ngập chờ mong, đồng thời mơ hồ có chút lo lắng. Bởi vì ông ta biết Chủ tịch huyện muốn tới, tính tích cực của các cán bộ lão thành rất cao. Một vài người không được thông báo mời đến, sau này nhận được tin tức này, cũng không rõ sẽ thế nào. Điều này khiến Tăng Hâm có chút lo lắng. Nếu đến lúc đó kia mấy cán bộ lão thành thích càn quấy sẽ làm ầm ĩ với Hàn Đông, như vậy sẽ có thể gây ra ảnh hưởng không tốt.

Hai giờ hai mươi phút, xe của Hàn Đông tiến vào tầng dưới cục Cựu cán bộ.

Tăng Hâm cuống quít ra đón, ân cần mở cửa xe giúp Hàn Đông, khom lưng nói:

- Xin chào Chủ tịch huyện Hàn, hoan nghênh anh tới thị sát công tác của cục Cựu cán bộ.

Hàn Đông thò tay nắm tay ông ta một chút, nói:

- Đã hẹn mọi người rồi chứ? Chúng ta vào phòng họp đi.

- Được, Chủ tịch huyện Hàn. Mời đi bên này.

Tăng Hâm đi phía bên tay phải Hàn Đông, duỗi một bàn tay ra, thoáng khom lưng, vẻ mặt tươi cười.

Trong phòng hội nghị có mười cán bộ lão thành đang ngồi. Có cả nam lẫn nữ, đều đang bàn luận với nhau.

Đối với người mới nhậm chức thay quyền Chủ tịch huyện huyện, các cán bộ lão thành này vẫn vô cùng tò mò. Tuy rằng Hàn Đông trẻ tuổi, nhưng những việc hắn làm được ở huyện Phú Nghĩa, lại thật may mắn được khá đông người biết tới, đặc biệt những cán bộ lão thành. Những người lui đến đây, có ai không có một hai môn sinh bạn cũ chứ? Cho nên họ vẫn nắm bắt tin tức trong huyện tương đối nhanh nhạy đúng lúc.

Thấy Tăng Hâm đi cùng một người đàn ông còn trẻ vào, những cán bộ lão thành càng kinh hãi. Thoạt nhìn, vị Chủ tịch huyện này còn trẻ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ. Có năm sáu người ào ào tới cố bắt tay hắn. Đó là những người mà Tăng Hâm đã an bài trước.

Mà trong số cán bộ lão thành cũng có người đi theo cố tới bắt tay.

Tất nhiên, có vài người trong số họ, đã cùng ăn cơm với Hàn Đông đêm qua. Có cả ba cán bộ lão thành Cung Hoa Bằng, Triệu Thiên Như, Nghiêm Hoa Tĩnh.

Hàn Đông nhìn qua một chút. Đây là một phòng họp cũng không rộng lắm. Một bàn chủ tịch ở phía trước. Cán bộ lão thành thì ngồi ở phía dưới.

- Chủ tịch huyện Hàn, mời.

Tăng Hâm thò tay mời Hàn Đông lên ngồi ở trên bàn chủ tịch.

Hàn Đông cười nói:

- Hôm nay tôi tới là nói chuyện phiếm với mọi người Nếu ngồi phía trên kia nói chuyện cũng không tiện lắm.

Nói xong, hắn bước qua, tìm một chỗ trống trong vị trí của các cán bộ lão thành ngồi xuống, lại cười nói:

- Tôi ngồi ở đây đi. Như vậy cũng tiện cùng mọi người nói chuyện thường ngày thôi.

Tăng Hâm muốn kéo bàn chủ tịch qua đây, thấy Hàn Đông xua tay, liền dừng lại. Sau đó ông ta đi qua, đứng ở bên cạnh Hàn Đông, nói:

- Các vị. Mong mọi người im lặng một chút. Hôm nay Chủ tịch huyện Hàn trăm công nghìn việc, vẫn rút ra thời gian đến thị sát cục Cựu cán bộ. Đây là sự quan tâm lớn nhất đối với chúng ta. Hiện tại mọi người nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Chủ tịch huyện Hàn tới nói chuyện.

Hàn Đông nhẫn nại nghe ông ta nói xong những lời vô nghĩa, mỉm cười nói:

- Tôi nói trước hai câu đi. Trước hết tôi muốn nói rõ chính là, hôm nay tôi đến không phải để thị sát công tác, mà đến tâm sự với các vị lão lãnh đạo, các đồng chí lão thành. Nghe một chút ý kiến của mọi người đối công tác của Ủy ban nhân dân huyện. Bởi vậy có chuyện hay có vấn đề gì, mong mọi người cứ nói, không phải e dè điều gì.

Hàn Đông nói rất nhỏ nhẹ. Một đồng chí nữ nhìn nhợt nhạt nói:

- Chủ tịch huyện Hàn đã nói như vậy, tôi đây cũng không giấu làm gì? Mấy năm nay, tôi chữa bệnh cũng đã tới mấy vạn đồng, mong Chủ tịch huyện Hàn giải quyết cho.

- Đúng vậy, tôi cũng đã tốn hơn mười nghìn, còn được chưa chi trả.

- Tôi thì tốn tám nghìn đồng.

Lập tức, một vài đồng chí lão thành cùng nói, có người chen tới đứng lên phía trước mặt hắn, dường như đối diện Hàn Đông nói mới có hiệu quả.

Tăng Hâm ở bên cạnh, nhìn thấy vậy, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, lớn tiếng nói:

- Các vị lãnh đạo lão thành không cần chen chúc có được hay không? Từng người từng người nói thôi.

Hàn Đông lấy bút và một quyển sổ nhỏ ra, nói:

- Các vị, chuyện mọi người nói, Ủy ban nhân dân huyện nhất định sẽ toàn lực giải quyết. Tuy nhiên mọi người cùng nói một lúc như vậy, tôi cũng không nhớ được. Nếu không như vậy đi, mọi người từng người một nói chuyện. Tôi cũng nhớ tốt hơn một chút.

Thấy Hàn Đông có thành ý như vậy, một vài người vốn thờ ơ lạnh nhạt, cũng có chút động tâm.

Trước đây, khi Phương Trung làm Chủ tịch huyện, cũng từng đã tới cục Cựu cán bộ, kết quả chính là ở trên bàn chủ tịch nói một vài lời nói suông mạnh miệng, sau khi trở về, lại vấn đề gì cũng không giải quyết. Bởi vậy một vài cán bộ lão thành vô cùng bất mãn đối với Phương Trung. Họ cho rằng hắn cũng không có chút thành tâm nào.

Hiện tại thấy thái độ của Hàn Đông như thế, dường như thật sự muốn giải quyết vấn đề, mọi người tự nhiên cũng nhiệt tình hơn. Hơn nữa, họ cũng càng trật tự hơn. Từng bước từng bước lên kể lại tình hình của mình.

Hàn Đông vừa nghe, vừa ghi chép vào sổ.

Những đồng chí lão thành, hoặc nhiều hoặc ít đều có vài vấn đề. Bởi vậy mỗi khi kể ra, mỗi người đều phải nói hết vài phút.

Nhưng mặc dù như vậy, Hàn Đông lại không hề tỏ ra sốt ruột. Thật ra, Tăng Hâm ở bên cạnh vẫn không ngừng lo lắng cho hắn.

Theo kế hoạch bạn đầu của Hàn Đông là hai giờ, nhưng chờ sau khi những đồng chí lão thành nói xong, cũng đã ba giờ trôi qua.

Tuy nhiên Hàn Đông cũng không vội. Nếu đến đây, vậy cũng nên nghiêm túc giải quyết vấn đề. Yêu cầu của những đồng chí lão thành này đưa ra, thật ra cũng không quá đáng. Chủ yếu là về yêu cầu chi trả chi phí chữa bệnh, bảo vệ sức khoẻ mà thôi. Đương nhiên, cũng có vài đồng chí lão thành khác, còn hi vọng Ủy ban nhân dân huyện có thể cho người nhà của mình có thể vào công tác tại một đơn vị tốt.

- Đối với tình huống mọi người đã nói, tôi cũng đã rõ. Trước hết, tôi xin gửi lời xin lỗi tới mọi người. Đây là do Ủy ban nhân dân huyện đã chưa làm tốt công tác của mình, hi vọng các vị có thể lượng thứ cho.

Hàn Đông chân thành nói.

- Đối với vấn đề mà mọi người đề xuất. Tôi sẽ yêu cầu cho xác minh, Ủy ban nhân dân huyện nhất định sẽ đưa biện pháp giải quyết phù hợp, đồng thời cố gắng để những vấn đề tương tự sẽ không còn xuất hiện nữa. Tôi đại khái tổng quát thêm một chút. Hiện tại, nhu cầu cấp bách muốn chi trả, tổng cộng là hơn mười lăm vạn. Ừ, Cục trưởng Tăng, hiện tại tài chính của cục Cựu cán bộ có thể chi trả khoản tiền này không?

Tăng Hâm chần chừ một chút, nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, cục Cựu cán bộ miễn cưỡng có thể thanh toán được khoản tiền này. Nhưng đây là chi phí của cả năm. Nếu lần này chi ra, sau này sẽ không có cách nào. Sợ là hoạt động thường ngày cũng không thể làm được.

Ngoại trừ chi phí chữa bệnh ra, cục Cựu cán bộ còn có mấy chiếc xe, để phục vụ cho nhu cầu cấp bách của các đồng chí lão thành. Hơn nữa, chi phí thường ngày cũng không ít. Mặt khác, những ngày lễ ngày tết, cán bộ cục Cựu còn cần có một chút phúc lợi. Muốn tổ chức hoạt động cũng không thể chi ít. Bởi vậy, tuy rằng tài chính của cục Cựu cán bộ còn khoảng hai trăm ngàn, nhưng lại một chút đó cũng không nhiều. Đây cũng dựa theo sổ sách báo cáo của các đồng chí lão thành. Tăng Hâm áp dụng chiến thuật trì hoãn, nguyên nhân là có thể ném thì ném.

Hàn Đông nhíu nhíu mày đầu, hỏi:

- Theo sổ sách, cụ thể còn bao nhiêu nữa?

Tăng Hâm nói:

- Cụ thể còn khoảng hai trăm ngàn ba nghìn.

- Hả, nhiều như vậy, vì sao thanh toán tiền cho chúng tôi chứ?

- Tiểu Tăng, vừa rồi cậu còn nói không tiền đủ mà? Cậu không thành thật chút nào.

Mọi người nhao nhao quở trách. Số tiền mỗi người bọn họ muốn chi trả cũng không phải quá lớn, bởi vậy vừa nghe trong cục có hai trăm ngàn đồng, tất nhiên vô cùng phẫn nộ.

Hàn Đông cũng hiểu nỗi khó xử của Tăng Hâm, liền ôm quyền nói:

- Các vị, xin nghe tôi nói. Hai trăm ngàn đồng, trên thực tế cũng không nhiều. Mọi người cũng hiểu về tình hình tài chính trong huyện. Bởi vậy hàng năm tài chính được chuyển xuống cục Cựu cán bộ cũng sẽ không nhiều lắm. Số tiền chuyển xuống từng tháng có thể chi ra cũng còn thiếu.

- Vậy làm sao bây giờ, không lẽ có trong tay mà không thanh toán sao?

- Đúng vậy, Chủ tịch huyện Tiểu Hàn, cậu đến là để giải quyết vấn đề mà.

Mọi người cùng nghị luận, tưởng rằng Hàn Đông định thi triển Thái Cực công phu, nên có chút nóng nảy.

Hàn Đông nói:

- Mọi người an tâm một chút chớ nóng nảy. Trước hết, mọi người nghe tôi nói xong đã có được không?

Cung Hoa Bằng cũng nói:

- Đúng vậy, trước hết mọi người nghe Chủ tịch huyện Hàn nói xem định giải quyết như thế nào đã. Cứ cãi vã như vậy, cũng không giải quyết được vấn đề.

Ông ta vẫn là người có uy vọng khá cao trong các đồng chí lão thành. Một khi ông ta đã nói, mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại. Một đám nhìn Hàn Đông với đôi mắt đầy mong chờ.

Hàn Đông nhìn xung quanh một vòng, nói:

- Như vậy đi. Tôi sẽ yêu cầu Tăng Hâm sẽ thu hết giấy tờ có liên quan số tiền cần thanh toán của mọi người trong hai ngày tới. Mong tất cả mọi người chuẩn bị tốt thủ tục có liên quan, sau đó báo lại với Tăng Hâm. Về phần vấn đề chi phí của cục Cựu cán bộ, tôi nghĩ cũng không thể hoàn toàn dựa vào Ủy ban nhân dân huyện. Dù sao tài chính của Ủy ban nhân dân huyện cũng trứng chọi đá. Tôi sẽ tìm biện pháp, tranh thủ trong hai ngày nay sẽ cầm tới một khoản tài chính. Tốt nhất là tìm được biện pháp giải quyết được vấn đề kinh phí lâu dài của cục Cựu cán bộ.

Sau đó Hàn Đông nhìn Tăng Hâm nói:

- Cục trưởng Tăng, anh hãy nghe cho kỹ. Hãy sớm bắt đầu đi. Đầu tiên, thu những giấy tờ sổ sách của mọi người, chỉ cần là phù hợp, đều thanh toán. Anh cũng không cần lo lắng về vấn đề chi phí. Cái này sẽ do tôi nghĩ biện pháp. Trong huyện cũng đang túng thiếu, cũng không thể khiến từng cán bộ lão thành đã có cống hiến rất lớn cho huyện Phú Nghĩa phải chịu khổ vất vả kiếm tài chính.

Nếu Hàn Đông đã nói như vậy, tất nhiên Tăng Hâm có đạo lý lại không đồng ý. Ông ta cung kính nói:

- Được, Chủ tịch huyện Hàn.

Điều này khiến các vị đồng chí lão thành đều rất cao hứng. Trong đó có vài người có một vài chi phí, đã bị giữ lại thật lâu cũng không được chi trả. Không thể tưởng tượng được, Hàn Đông cũng rất mạnh mẽ chấp nhận giải quyết vấn đề. Ngay lập tức, mọi người rất có thiện cảm đối này Chủ tịch huyện trẻ tuổi này, thoạt nhìn, cũng thấy hắn thuận mắt hơn.

- Tiểu Hàn không tệ, là người làm việc rất nghiêm túc.

- Nếu hiện tại, các cán bộ đều giống Tiểu Hàn, nói được làm được như vậy thì tốt rồi.

- Chủ tịch huyện Hàn là người tốt.

Nghe mọi người khích lệ như vậy, Hàn Đông chỉ cảm thấy có chút xấu hổ. Thật ra, những vấn đề này vốn là do Ủy ban nhân dân huyện giải quyết. Mình cũng chỉ dựa theo quy định bình thường mà làm việc mà thôi. Nhưng trong mắt vài đồng chí lão thành ở đây, mình lại giống như đã làm được một việc rất giỏi vậy.

“Thật ra yêu cầu của nhân dân nước Trung Hoa, cũng không cao lắm. Quan trọng là của cán bộ các cấp của chúng ta, còn có rất nhiều người cũng không thật sự làm việc vì nhân dân, không đặt tâm tư của mình vào công tác. Lúc này mới xuất hiện các loại vấn đề à.”

Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ. Hắn lại càng hạ quyết tâm, nhất định phải giải quyết vấn đề cục Cựu cán bộ.

Lúc này Cung Hoa Bằng hỏi:

- Chủ tịch huyện Hàn, tôi muốn hỏi một chút. Cậu định chuẩn bị làm thế nào một lần vất vả suốt đời nhàn nhã để giải quyết vấn đề kinh phí của Cựu cán bộ. Đây là vấn đề rất khó giải quyết đấy.

Dựa theo tình huống hiện nay, một năm ít nhất phải tăng thêm năm trăm ngàn đồng, mới có thể bảo đảm đủ để chi trả. Vừa rồi Hàn Đông đã nói, nghĩ biện pháp không chính xác phải từ tài chính. Cho nên tất cả mọi người có chút kỳ lạ, không biết Hàn Đông chuẩn bị bắt tay từ đâu.

Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Tôi đã có một ý tưởng, tạm thời còn chưa hoàn chỉnh. Trước hết bán cái nút cũng tốt. Về sau có gì cần mọi người phối hợp, còn mong mọi người ủng hộ nhiều hơn.

Mọi người đều nói:

- Không thành vấn đề, có chuyện gì Phó chủ tịch huyện Hàn để người tới thông báo cho chúng tôi biết là được.

Hàn Đông nói:

- Nhất định, nhất định.

Lúc này đã gần tới lúc tan tầm. Tất cả mọi người đã nói chuyện xong. So với thời gian dự tính đã hơn gần hai giờ.

Tuy nhiên, tâm trạng Hàn Đông vẫn rất tốt. Khi từ cục Cựu cán bộ đi ra, một số người nghe được thông báo chạy tới tiễn hắn. Nghe bọn họ cười nói hoan hô như vậy, Hàn Đông cảm thấy mình đã làm được một chuyện rất có ý nghĩa.

Trên quan trường nước Trung Hoa, bất kỳ thời điểm nào, cũng không thể khinh thường năng lực và tác dụng của cán bộ lão thành.

Buổi tối, Hàn Đông gọi điện thoại cho Ngưu Chí Không, cười nói:

- Chí Không, sắp tới anh có thời gian đến huyện Phú Nghĩa không?

Ngưu Chí Không cười nói:

- Anh Đông, anh có gì cần chỉ bảo?

Hàn Đông nói:

- Tôi có chút phiền phức, muốn mời anh và Nam Phương giúp cho.

Ngưu Chí Không nói:

- Anh Đông, anh nói như vậy chẳng hóa chúng tôi là người ngoài sao? Có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra đi. Chúng tôi chắc chắn sẽ làm theo.

Hàn Đông nói:

- Nếu vậy, tôi không khách khí nữa. Là như vậy, kinh phí của cục Cựu cán bộ huyện Phú Nghĩa có chút eo hẹp. Hôm nay, tôi mới tới hội nghị tọa đàm. Chi phí chữa bệnh của một vài cán bộ lão thành không thể chi trả đúng lúc. Mà tài chính trong huyện lại không dùng được, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi.

Ngưu Chí Không nghe xong, lơ đểnh nói:

- Anh Đông, anh nói xem, muốn bao nhiêu tiền?

Thấy thái độ Ngưu Chí Không như vậy, Hàn Đông vô cùng cao hứng. Xem ra mình cũng không có nhìn lầm người. Lần trước, khi cha gọi điện thoại, cũng vô cùng hài lòng đối với tập đoàn Kỳ Vọng, nói bọn họ rất có thành ý.

- Chí Không à, người làm ăn nói chuyện làm ăn. Tôi cũng không thể lấy không tiền của anh. Hơn nữa, tôi tính lần này làm một mẻ, khoẻ suốt đời, giải quyết hoàn toàn vấn đề này. Anh xem chừng nào rảnh thì qua đây một chuyến. Chúng ta nói kỹ hơn về chuyện này nhé?

Ngưu Chí Không nói:

- Vậy ngày mai tôi sẽ tới đấy.

Hàn Đông nói:

- Được, tới rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông yêu cầu Tả Nhất Sơn gọi điện thoại cho Cục trưởng cục Cựu cán bộ Tăng Hâm, mời ông ta qua.

Không bao lâu sau, Tăng Hâm vui vẻ chạy tới, cung kính nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, anh có gì cần căn dặn sao?

Hàn Đông mời ông ta ngồi xuống, hỏi:

- Những người cần chi trả đã tới báo danh rồi chứ?

Tăng Hâm nói:

- Trong cục có rất nhiều cán bộ lão thành tới. Tôi đã cho người trợ giúp bọn họ viếp đơn thanh toán. Đợi lát nữa, tôi sẽ trở về ký tên chi trả.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, phục vụ các cán bộ lão thành, phải kiên nhẫn, cẩn thận, thành tâm mới có thể đủ khiến bọn họ hài lòng. Tất nhiên, không phải bất kỳ yêu cầu nào cũng có thể thỏa mãn. Tóm lại là bất kể thế nào, cũng muốn nghiêm khắc dựa theo quy định liên quan tới công việc.

- Dưới cục Cựu cán bộ có sản nghiệp gì không?

Tăng Hâm lắc đầu nói:

- Không có. Cục Cựu cán bộ hoàn toàn là ăn cơm nhà nước. Trong huyện cũng không đẩy tiền đủ, vốn không khoản thu nhập nào khác.

Hàn Đông cũng đã đoán trước, nói:

- Cứ như vậy đi. Anh về trước làm tốt công tác thanh toán các chi phí. Vấn đề chi phí vẫn để tôi nghĩ biện pháp cho.

Hơn mười một giờ, Ngưu Chí Không tới huyện Phú Nghĩa. Lã Nam Phương cũng đi cùng tới đây.

Ngồi ở Văn phòng Hàn Đông, Lã Nam Phương cười nói:

- Anh Đông, anh đã làm Chủ tịch huyện. Văn phòng này dường như có chút đơn sơ à!

Hàn Đông cười nói:

- Làm việc ở địa phương thôi. Sang trọng quá làm gì? Hơn nữa tài chính huyện Phú Nghĩa khó khăn như vậy, có thể bớt chút nào hay chút ấy.

Lã Nam Phương giơ ngón tay cái lên nói:

- Anh Đông thật sự là cán bộ gương mẫu a, là một vị quan tốt.

- Đừng nói những lời vô nghĩa đó làm gì.

Hàn Đông tức giận nói, sau đó quay sang nhìn Ngưu Chí Không nói:

- Chí Không. Hiện tại kinh phí hàng năm của Cục Cựu cán bộ còn thiếu ít nhất là năm trăm ngàn. Nếu muốn có một chút phúc lợi cho các cán bộ lão thành, chi phí ít nhất muốn tăng thêm tám trăm ngàn. Nhưng đối với huyện Phú Nghĩa mà nói, không có khả năng lấy được số tiền này từ tài chính của huyện. Cho nên tôi muốn tìm để nghĩ biện pháp. Anh nói thử xem, có biện pháp nào, có thể thông qua biện pháp gì, để hai bên đều có ưu đãi không? Như vậy cũng sẽ không lấy không số tiền của các anh.

Ngưu Chí Không nói:

- Anh Đông. Tôi cũng không nói dối gì anh. Về vấn đề này, sợ là không có biện pháp gì có thể vẹn cả đôi bên. Tôi chắc cục Cựu cán bộ các anh cũng không có sản nghiệp gì có thể kiếm ra tiền. Nói như vậy, bất luận thế nào, cũng là tập đoàn Kỳ Vọng phải ra tiền.

Hàn Đông cũng rất buồn bực, lúc này ánh mắt chợt sáng lên, nói:

- Đúng vậy, đây là điểm quan trọng trong vấn đề này. Bằng không ta cũng sẽ không buồn rầu như vậy.

Ngưu Chí Không cười nói:

- Tuy nhiên, tôi cũng muốn qua đó một lần. Tuy rằng trên mặt phương diện tài chính mà nói, tập đoàn Hỳ Vọng phải ra tiền, nhưng chúng tôi cũng có thể nhận được bồi thường trên phương diện khác. Chuyện này, ít nhất là điển hình của xí nghiệp hợp tác giữa tư nhân và nhà nước. Từ phương diện nói mà nói, khoản tiền do Kỳ Vọng xuất ra.... có thể mang đến hiệu quả tuyên truyền. Địa phương cũng có thể có tác dụng nhất định tới danh tiếng. Điều này coi như là một chút bồi thường.

Hàn Đông cầm điếu thuốc trong tay, suy nghĩ thật nhanh. Một lát sau, ánh mắt Hàn Đông sáng lên, nói:

- Nếu anh nghĩ tới điểm ấy, tôi đã có một chủ ý. Trong các cán bộ lão thành, có rất nhiều người đều từng công tác ở một vài nghành quan trọng. Nếu không, các anh mời bọn họ làm cố vấn, sau đó xuất ra tiền. Điều đó tương đương với cam kết chi phí. Thứ nhất có thể khiến những cán bộ lão thành vung hết nhiệt lượng thừa. Thứ hai lại có thể khiến chuyện này danh chính ngôn thuận. Thứ ba có thể làm rất tốt công tác tuyên truyền.

Ngưu Chí Không cười nói:

- Quả nhiên Anh Đông không hổ danh là Chủ tịch huyện. Cái đầu được vận dụng rất tốt. Biện pháp này không tệ. Cứ vậy đi, hàng năm công ty Phú Nghĩa tập đoàn Kỳ Vọng sẽ xuất ra tám mươi ngàn làm chi phí, đặc biệt cam kết sở hữu những cố vấn không chuyên của các cán bộ lão thành ở cục Cựu cán bộ.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, cứ vậy đi. Vậy để tôi mời đồng chí bên Bộ tuyên truyền đến. Đến lúc đó cũng tuyên truyền tốt hơn một chút.

Ngưu Chí Không nói:

- Vậy tôi sẽ nghĩ biện pháp.

Trong lòng Hàn Đông vô cùng cao hứng. Tuy rằng Hàn Đông cũng biết, mặc dù vậy trên thực tế tập đoàn Kỳ Vọng cũng bỏ tiền ra một cách uổng phí. Tác dụng của các cán bộ lão thành này đối tập đoàn Kỳ Vọng cũng không phải quá lớn. Nhưng, ít nhất đây cũng là một cách thức không tệ, có thể làm một mẻ, khoẻ suốt đời, giải quyết hoàn toàn vấn đề này.

Về phần Tập đoàn Kỳ Vọng có chút tổn thất như vậy, về sau Hàn Đông còn có nhiều biện pháp để bù đắp lại.

Lã Nam Phương ở bên cạnh ngồi một cách vô cùng nhàm chán, đúng lúc này anh ta reo lên:

- Hai vị, có phải nên đi ăn cơm rồi hay không?

Hàn Đông cười nói:

- Được, tôi mời các anh ăn cơm.

Lã Nam Phương nói:

- Hẳn là phải vậy rồi. Anh là địa chủ mà.

Hàn Đông đãi khách ở Phong Lâm Nhã Các, nơi này cũng không thể nói là vắng vẻ, nhưng lạikhông cần lo lắng có nhiều lắm người nhìn thấy.

Dù sao thân là Chủ tịch huyện, Hàn Đông vẫn bị nhiều nhiều người chú ý. Nếu bị người ta thấy mình thường xuyên ở khu vui chơi giải trí, sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.

Ở vào cửa, Hàn Đông thấy một thằng cha béo mập và một cô gái có dáng người thon thả đi phía trước, khóe miệng liền lộ ra ý cười. Xem ra, cái tên Chu Chính này thật sự có tình ý đối kia Viên Thanh Yến.

Lúc này, dường như Chu Chính cảm nhận được, quay đầu lại nhìn thấy Hàn Đông đang cườia nhìn mình, mặt gã thoáng đỏ lên, vội vàng đi tới chào hỏi:

- Lãnh đạo, anh đến ăn cơm sao?

Hàn Đông tức giận nói:

- Chẳng lẽ chỉ có mình anh biết ăn cơm sao?

Sau đó, hắn lại giới thiệu Lã Nam Phương và Ngưu Chí Không với gã. Đối với người đi cùng với Hàn Đông, Chu Chính có vẻ vô cùng khách khí.

Lúc này Viên Thanh Yến cũng đã đi tới, đứng ở bên cạnh Chu Chính, mỉm cười nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, chào anh, thật sự là may mắn à.

Hàn Đông cười nói:

- Viên Thanh Yến, thực ra tôi đã nghe Chu Chính nhiều lần nhắc tới cô đấy.

- Thật vậy sao?

Viên Thanh Yến dịu dàng nói.

Chu Chính ở một bên có vẻ rất buồn bực. Hàn Đông nói vậy rõ ràng chính là giả, nhưng lúc này gã trước mặt Viên Thanh Yến còn không tiện phản bác, nghĩ thầm anh Đông quá xấu rồi.

Thật ra, sở dĩ hắn và Viên Thanh Yến đến đây ăn cơm, chủ yếu cũng bởi vì đã mời Viên Thanh Yến nhiều lần như vậy, bây giờ mới mời được, ai biết đã đụng phải Hàn Đông chứ.

Hàn Đông nói:

- Hai người muốn hưởng thụ thế giới của hai người, hay ăn cơm cùng chúng tôi đây?

Viên Thanh Yến cười nhẹ nói:

- Có thể ăn cơm cùng Chủ tịch huyện Hàn cùng, là vinh hạnh của tôi đấy chứ.

Mọi người cười ha hả, Hàn Đông nói:

- Vậy cùng nhau đi. Trưa hôm nay tôi mời khách.

Ngưu Chí Không và Lã Nam Phương ở bên cạnh cũng nghe ra được, hẳn quan hệ giữa Hàn Đông và Chu Chính không tệ. Nếu không, hắn đã không mời bọn họ cùng ăn cơm.

Giờ ăn cơm, Hàn Đông lại nói chuyện với Ngưu Chí Không về chi tiết hợp tác. Viên Thanh Yến ở bên cạnh nghe được, liền nói chen vào:

- Chủ tịch huyện Hàn, không biết chuyện như vậy, công ty chúng tôi ra chút lực có được không ạ?

Hàn Đông sửng sốt, cười nói:

- Tôi còn không biết cô mở công ty đấy?

Viên Thanh Yến nói:

- Tôi sao mở nổi công ty chứ. Là dì nhỏ của tôi mở công ty, chuyên buôn bán xe máy. Để tôi về nói chuyện với dì nhỏ một chút. Tuy rằng không thể lớn như Tập đoàn Kỳ Vọng, nhưng một năm xuất ra khoản tiền mấy vạn cũng không có vấn đề gì.

Hàn Đông nói:

- Đây là chuyện tốt. Tuy nhiên tôi báo trước. Về tổng thể mà nói, chuyện này không kiếm được tiền. Hơn nữa, Ủy ban nhân dân huyện cũng sẽ không có điều kiện ưu đãi gì đành cho bên cô.

Viên Thanh Yến mỉm cười nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, anh xem thường người khác rồi. Tôi và dì nhỏ cũng có chút ý thức giác ngộ mà. Chúng tôi là xí nghiệp trong huyện Phú Nghĩa, cống hiến một chút cho huyện Phú Nghĩa cũng là việc nên làm mà.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Vậy tôi đây xin giơ hai tay thể hiện hoan nghênh à. Tình hình cụ thể, chờ sau khi cô về, chúng ta sẽ nói sau nhé?

Viên Thanh Yến nói:

- Được, để tới chiều, tôi về sẽ bàn chuyện này với dì nhỏ.

Khi Viên Thanh Yến nói chuyện với Hàn Đông, Chu Chính ở một bên trợn mắt há hốc mồm. Gã cảm giác mình chưa từng nhìn thấy một Viên Thanh Yến như vậy. Trong lòng gã lại có chút xúc động. Xem ra người bạn học cũ này cũng không đơn giản.

Buổi chiều đi làm, Hàn Đông yêu cầu Cục trưởng cục Cựu cán bộ Tăng Hâm mời mấy cán bộ lão thành có ảnh hưởng lớn qua có chuyện quan trọng cần bàn.

Ước chừng nửa giờ, Tăng Hâm và Cung Hoa Bằng, Triệu Thiên Như, Nghiêm Hoa Tĩnh cùng với một người cán bộ lão thành đã đến.

Hàn Đông mời mọi người cùng tới phòng họp. Sau khi giới thiệu thân phận của Ngưu Chí Không xong, hắn nói:

- Tập đoàn Kỳ Vọng là xí nghiệp tư nhân lớn nhất ở tỉnh Tây Xuyên, cũng có ý thức trách nhiệm vô cùng mãnh liệt đối với xã hội. Sau khi biết được tình hình của cục Cựu cán bộ, bên họ đã đồng ý hàng năm xuất ra một khoản tài chính để bổ sung vào mức kinh phí không đáng kể của cục Cựu cán bộ. Đại khái là khoảng tám trăm ngàn. Đương nhiên, trên danh nghĩa là mời các đồng chí lão thành làm cố vấn cho Tập đoàn Kỳ Vọng.

Những người tham gia hội nghị đều là những người dày dạn kinh nghiệm, vừa nghe đã biết có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, tất cả mọi người biết tới danh tiếng của Tập đoàn Kỳ Vọng. Vị Tổng giám đốc trẻ tuổi như vậy, lại họ Ngưu, cũng rất dễ dàng xác nhận thân phận.

- Biện pháp này của Chủ tịch huyện Hàn thật sự là không tệ. Đối với những cán bộ lão thành chúng tôi mà nói, thật sự là giải quyết khẩn cấp. Đối với sự hào hiệp của Tập đoàn Kỳ Vọng, chúng tôi cũng vô cùng cảm ơn. Về sau, nếu những đồng chí lão thành chúng tôi có thể làm được gì, chúng tôi chắc chắn sẽ không chối từ.

Ngưu Chí Không mỉm cười nói:

- Nói thật, tôi tới là phụng lệnh của Chủ tịch huyện Hàn. Tuy nhiên có thể cống hiến chút chuyện cho các vị lãnh đạo lão thành, cũng là vinh hạnh của Tập đoàn Kỳ Vọng chúng tôi. Về sau, nếu có phiền phức gì, còn phải nhờ tới các vị. Tôi xin cảm ơn trước.

Anh ta nói như vậy, chính là nói cho mọi người biết, sở dĩ Tập đoàn Kỳ Vọng làm chuyện này, thật ra chính là nể mặt Hàn Đông mà thôi.

Mọi người đều nghe ra ý tứ trong lời nói của anh ta. Cung Hoa Bằng nói:

- Chủ tịch huyện Hàn là thật lòng xử lý được chuyên này. Cậu đúng là Chủ tịch huyện tốt à.